☘20🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 20: ẢO ẢNH LOÉ SÁNG 🔞
_._._._._._._._._._.
Tại hiệp hội hunter, một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập. Tuy ở Anh quốc vốn không còn vị trưởng lão nào cai quản, những người hunter phụ trách vẫn phải báo động nhau về tình trạng nguy hiểm hiện giờ.

“Gần đây số án mạng do vampire gây ra ngày một tăng cao. Tình hình cấp bách, hội trưởng lão nói sẽ cử thêm người đến đây giúp đỡ chúng ta, thế nhưng tôi nghĩ còn phải chờ thêm một thời gian nữa thì họ mới tới.”– Người hunter có uy thế nhất trong bọn năm người lên tiếng chủ trương cuộc họp.

“Vampire thường thì còn giết được, vampire bốn nanh làm sao mà giết?”– Người thứ hai, ngồi bên phải ông thở dài ngao ngán.

“Vampire bốn nanh???”– Hai người thứ ba, thứ tư ngồi bên trái đồng loạt kinh ngạc.

“Các cậu chưa biết sao? Về mà lo cập nhật thông tin lại đi.”– Người thứ hai trả lời.

“Là ngài Devan, tôi biết chỉ có thể là ngài ấy thôi.”– Người hunter thứ năm xen vào.

“Cậu không cho là Galvin sao? Tương truyền hắn cũng có bốn nanh đấy.”– Người thứ hai cãi lại.

“Vậy cậu giải thích sao hiện tượng mặt trăng máu? Cứ coi như Galvin đã sống lại, thì ngài Devan cũng phải sống lại theo.”– Người thứ năm bảo vệ quan điểm của mình.

“Dù là Galvin hay Devan, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bốn dấu răng nanh đã xuất hiện trên hai trăm cái xác. Có lẽ do mới sống dậy, hắn đặc biệt khát máu trầm trọng. Đừng nói chúng ta, ngay cả khi chín vị trưởng lão đến đây, cũng khó lòng đối phó con quái thú điên loạn.”– Người thứ nhất than thở.

“Ông lầm rồi, tộc của chúng ta chỉ còn tám vị trưởng lão mà thôi. Namjoon đã bị trục xuất rồi, không phải sao?”– Người thứ ba phản bác.

“Cậu lại lầm nữa rồi.”– Người thứ tư được thể cao giọng chỉnh sửa. –“Trong tám người đó đã hết năm người không còn răng gặm nổi xương, chứ  đừng nói là đấu với vampire.”

“Đúng, chỉ có ba vị trưởng lão cuối cùng, Thất Bát và Cửu mới đủ sức chống lại vampire.”– Người thứ năm khẳng định.

Đang lúc người thứ tư định cho thêm ý kiến, cánh cửa phòng chợt bị đá sập. Người đến là một cô gái trẻ tuổi, tóc nhuộm đỏ, tai xỏ hai khuyên, mặc váy ngắn trên đầu gối, mang giày cao hơn mười hai phân, đượm phong cách của một dân chơi thứ thiệt.

“Này, cô bé, cô là ai?” – Người thứ nhất rống cao cổ hỏi. Bốn người còn lại đều lăm le vũ khí của mình như đề phòng.

Cô gái kéo mặt dây chuyền nằm giữa hai kẽ ngực ra và giơ cao. Khối đá thạch anh đỏ sáng lóa chiếu vào mắt những kẻ rỗi hơi.

“Trưởng lão thứ chín, Sadie Ross.”

“Trưởng…trưởng lão…”– Mọi người có mặt đớ lưỡi. Tất thảy đều nghĩ đã là trưởng lão thì phải già lụ khụ, không ngờ trong giới trưởng lão lại có một cô bé vắt mũi còn chưa sạch. Thế nhưng, vì biết cô là trưởng lão, họ không dám bất kính.

“Chúng tôi vẫn luôn chờ đợi cô.”– Người thứ hai nói.

“Ta biết, chắc chắn là vì kẻ có bốn nanh đang lộng hành ở đây. Tuy nhiên, việc đó các ngươi không cần xía vào. Vị hôn phu của ta đã mất tích, ta muốn các ngươi huy động toàn thể hunter đi tìm anh ấy về cho ta.”

“Này, cô bé, cô xem hiệp hội hunter là gì? Chỗ tìm chồng mướn cho cô sao?”– Người thứ ba tức điên lên.

Sadie lườm mắt một cái, nhanh như chớp bóp chặt cổ hắn vào trong lòng bàn tay, dễ dàng như bóp phải một con ruồi:

“Từ đây cho đến khi vị trưởng lão thứ bảy đến, ta là người nắm toàn bộ quyền hành. Mệnh lệnh của ta là tuyệt đối, ngươi nghe rõ chưa?”– Sadie nghiến tay mạnh hơn nữa.

E là cô sẽ giết người, hunter thứ nhất điều đình:

“Trưởng lão, xin cô tha cho hắn. Chúng tôi lập tức đi tìm cậu ấy cho cô.”

Sadie bấy giờ mới chịu buông cổ người thứ ba ra. Hắn ngã vào chân bàn vì thiếu đi dưỡng khí và họ sặc sụa nhiều cái liền.

“Vị hôn phu của ta tên Jimin Park. Sẵn tiện ta cũng muốn tìm người bạn thân nhất của anh ấy, Taehyung Kim.”

“A…chính là hậu nhân của hai tộc hunter danh tiếng đột nhiên biến mất?”– Người thứ tư nghe qua đã biết họ là ai.

“Phải. Ta cho các ngươi ba ngày. Ba ngày sau nếu không có bất cứ tin tức gì, năm người bọn ngươi…”– Cô nhếch môi mỉm cười. –“Ta thiến không chừa một tên.”

Nói rồi, cô phủ áo bỏ đi.

“Nghe nói cửu trưởng lão có sở thích cắt đi cái ấy của đàn ông. Quả thực không sai.”– Người thứ năm chết sững cả người.

“Ta không tưởng tượng nổi thằng nhóc nào xúi quẩy lại trở thành vị hôn phu của cô ta?”– Người thứ tư lắc đầu.

“Thế còn chưa là gì đâu. Nghe nói thất trưởng lão còn dã man hơn. Hắn thích sưu tầm xác chết. Hễ hắn vừa mắt người nào, là sẽ giết người đó để đặt vào bộ sưu tập của mình.”– Người thứ hai hoa chân múa tay diễn tả.

“Vậy còn bát trưởng lão?”– Người thứ ba vừa dứt cơn ho, liền tò mò.

“Hắn đã không xen vào chuyện của tộc từ lâu lắm rồi. Không ai biết hắn đi đâu về đâu.”– Người thứ nhất trả lời. –“Chúng ta phải mau chóng đi tìm người. Chắc không ai muốn của quý của mình phải rớt xuống chứ?”

Cả bọn ủng hộ ý kiến của người chủ sự, lập tức phân tản ra điều động thuộc hạ ngay.

——

Jimin ngồi dựa đầu vào thành dưới của cửa sổ với bản ký âm vừa viết xong trên tay. Không đàn, cậu vẫn có thể viết nhạc dựa trên trí nhớ của mình. Nỗi cô độc đang ngấm vào trái tim cậu, nếu không ráng tìm một việc gì đó để làm, cậu nghĩ cậu sẽ chết thật. Mải mê suy nghĩ một hồi, Jimin đã thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cậu không hề biết ít phút sau, có một người đã bước vào phòng cậu và lấy đi bản ký âm.

Những tiếng đàn thật êm ái, giai điệu rất đỗi quen thuộc…Jimin tỉnh giấc khi nhớ đến bản ký âm mình vừa hoàn thành. Đây chính xác là bản nhạc do cậu viết. Ai đang đàn thế kia? Jimin đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Cậu đi theo cảm xúc thăng hoa của âm nhạc, quên hẳn cả nỗi đau âm ỉ trong thể xác. Một người có thể đàn được bản nhạc của cậu, chắc chắn là tri âm cậu khó tìm trong đời. Jimin khi viết nhạc luôn đặc biệt gieo một vài nốt nhạc khó. Có lần, cậu giao bản ký âm cho người bạn cùng khoa, cậu ta lớ ngớ cả ngày cũng không thể đàn trọn vẹn. Vì vậy, cả lớp đã trêu ghẹo nhạc do cậu viết thì chỉ có một mình cậu mới đàn được.

Jimin dừng lại trước một căn phòng, nín thở đẩy nhẹ cửa vào. Trong tòa lâu đài quạnh hiu này, rốt cuộc ai là người đàn hiểu bản ký âm của cậu? Zerah chăng? Hay Kat? Mà cũng có thể là bà Rhoda? Thậm chí một ai khác cậu chưa từng gặp mặt.

Ảo ảnh lóe sáng trong phút chốc. Ánh đèn ngời sáng căn phòng piano. Không gian tĩnh lặng kết tinh cho những giai điệu tuyệt mỹ mặc sức bay bổng. Anh đang ngồi đó, người mà cậu không bao giờ nghĩ tới lúc đặt chân đến đây. Phải, chính anh, Justin Jeon, ác quỷ cậu khiếp sợ đang dùng bàn tay thành thạo của mình lướt nhanh trên các phím đàn.

Jimin nhắm mắt, rồi lại mở mắt, cứ thế ba lần. Người tri âm của cậu chính là anh hay sao? Một sự thật khó tin đến nỗi cậu chỉ muốn nghĩ nó là ảo ảnh.

“Đúng, chỉ là ảo ảnh.”

Jimin lắc đầu, định nhẹ nhàng khép cửa lại để anh không hay biết. Có lẽ cậu lầm. Justin đã biết đến sự tồn tại của cậu từ những giây đầu tiên.

“Em định đi đâu đó?”

“Em…em đâu có.” – Jimin nhíu mày, buộc lòng phải bước hẳn vào trong.

“Em thấy anh đàn thế nào? Không sai nốt nhạc nào chứ?”

“Không!” – Anh đàn hay tới nỗi tâm hồn cậu vừa nãy đã bị cuốn hút vào xứ sở của nghệ thuật tuyệt đỉnh. Vốn là không thể nào chê bai một chút gì. Jimin không ngờ những ngón tay đã làm …chuyện ấy với cậu, lại nhuần nhuyễn khống chế các nốt nhạc trên bàn phím piano quá tài tình.

“Không??? Là không hay hay sao?” – Anh vẫy tay bảo cậu lại gần. Bờ môi vẽ ra nụ cười nhưng ánh mắt thì không. Đó là một nụ cười ngụy tạo. Những khi anh sử dụng nó, trông anh rất đáng sợ, tựa hồ muốn ăn thịt lột da cậu.

“Rất hay!”– Jimin bị anh kéo ghì về phía mình, cố giữ bình tĩnh trả lời.

“Hay đến độ nào?”– Anh đặt cậu ngồi trên đùi, đưa môi nút lấy đầu nhũ trái nằm bên dưới áo sơ mi. Dù cách một lớp vải, cơ thể nhạy cảm của cậu vẫn phản ứng lại rõ rệt.

“Aaa….” – Jimin nhăn mặt, đưa hai tay che ngang miệng.

“Anh hỏi sao em không trả lời? Em nên biết hậu quả của việc khinh thường anh là gì.”– Justin gằn giọng. Jimin biết anh sắp sửa không vui. Cậu buộc lòng phải lấy hai tay ra đáp trả.

“Hay… rất hay, em ….aaa….không biết diễn tả.”

“Thế em có thích không?”– Anh cắn nhẹ vào đầu nhũ và nút nước bọt xuyên qua lớp vải chướng ngại.

“Em thích.”

“Em hư quá. Thích anh làm thế này sao?”– Justin rõ ràng biết Jimin đang trả lời vấn đề gì, nhưng lại khéo xuyên tạc sang vấn đề khác để châm chọc cậu.

Anh luồn tay ra sau kẽ mông của Jimin và vuốt ve lên xuống.

“Tại sao không trả lời?”– Anh rời đầu nhũ của cậu, tìm đến bờ môi đường mật đang hé mở.

Đã không còn là chuyện của bản ký âm, Jimin biết anh muốn hỏi vấn đề gì. Cậu thẹn đỏ cả mặt, quay sang trái:

“Phải!”– Giả sử còn có con đường khác để lựa chọn, cậu thà chết chứ không chịu thừa nhận sự lăng nhục này.

“Phải cái gì?”– Anh chần chừ di chuyển lưỡi phía dưới cằm của cậu, vẫn chừa lại bờ môi để cậu trả lời. Đầu lưỡi của anh lướt dọc rồi lại lướt ngang, từ tốn kích thích các xung tế bào run rẩy dưới lớp da trắng ngần. Một ngón tay anh chạm vào lỗ hậu môn, bất chấp lớp vải quần ngăn trở cứ hí hoáy liên tục. Jimin nhột nhạt ngồi không yên. Cột sống của cậu vặn vẹo như sắp gãy đến nơi.

Cậu thở dốc trả lời:

“Em…thích anh làm…thế này.”

“Vậy sao?”– Anh bất ngờ đẩy cậu té xuống mặt sàn, ra lệnh dõng dạc. –“Thủ dâm cho anh xem.”

“Hả???”– Jimin chống tay lên thành đàn. Sắc mặt khô cắt không còn một giọt máu. Cậu có nghe lầm không?

“Em luôn thích anh phải nhắc lại lần thứ hai, nhưng anh thì không thích điều đó. Em tốt nhất nên hạn chế sự lãng tai của mình, bằng không rất dễ chọc anh nổi nóng.”– Justin cười nham hiểm.

Jimin sa sầm mặt xuống. Cậu ngậm chặt tự tôn vào trong tim, đưa tay tự cởi dây thắt lưng và quần ngoài. Anh nghiễm nhiên ngồi nhìn cậu, ánh mắt truy quét như những mũi kim nhỏ đâm xuyên qua da thịt cậu.

Jimin đưa hai tay vuốt đứa trẻ của mình. Cậu không biết làm gì khác ngoài việc chà lên chà xuống khối thịt mềm nhũn. Justin chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Jimin một hồi lâu, cảm giác chán chường hiện rõ trên khuôn mặt anh. Jimin vì một lòng sợ hãi nếu cậu làm không tốt, anh sẽ đem người nhà của cậu ra hành hạ, nên dù cố gắng mức nào, cũng chẳng thể cương nổi.

“Em đang giỡn mặt với anh đó hả? Mười lăm phút trôi qua rồi tại sao nó còn chưa chịu ngóc đầu lên?”

“Em…em không phải…”– Jimin cố giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Không lẽ bảo rằng vì cậu rất sợ anh hay sao?

Justin lăm le vẻ sợ hãi in hằn trên khuôn mặt Jimin, không cần nói thì anh cũng hiểu tại sao cậu chẳng cương lên.

“Sợ anh lôi ông chú và cô em gái của em ra hành hạ sao?”– Anh tắc lưỡi. –“Thật lòng thì anh cũng rất hứng thú đối với da thịt của con bé Natalie, nó khá là mịn màng.”

“Đừng!”– Jimin thét hoảng. –“Anh muốn em làm gì cũng được, đừng chạm vào em gái em. Em van xin anh, Justin.”

Justin lặng yên một lúc, ghì chặt những đầu ngón tay phải vào nhau. Trái tim anh xót xa vì Jimin chẳng bao giờ chịu tự nguyện nếu anh không lôi gia đình cậu ra hăm dọa. Địa vị của anh ở trong lòng cậu thấp hèn đến thế sao? Nghĩ vậy, anh chỉ muốn lập tức kéo cậu ra cưỡng bức, cưỡng đến khi nào lỗ hậu môn của cậu rách nát mới thôi.

“Cởi hết quần áo ra, đứng dựa vào dãy phím cho anh.”– Justin vừa nghĩ ra một trò mới hành hạ cậu.

Jimin không dám chậm chễ nửa phút, lập tức làm theo lời anh nói. Điều cậu cần chính là sự an toàn của Natalie, bản thân cậu có nhuốm bẩn bao nhiêu cũng không sao.

Justin biến trên tay một cây roi ngắn. Anh ngồi chống một tay, tay còn lại nâng cao cây roi chạm vào đầu mút của Jimin.

“Hôm nay anh sẽ khám bệnh miễn phí cho em, coi thử tại sao nó không chịu cương lên?”

Justin vung roi đánh vào đứa trẻ của Jimin. Jimin quằn người vì đau, muốn quỵ ngay xuống mặt sàn nhưng anh không cho phép cậu quỵ. Sau ba phát roi, máu nhỏ giọt lấm tấm trên mặt sàn. Jimin làm vỡ một miếng gỗ của cây đàn trong lúc xiết tay chống chọi cùng nỗi đau. Anh xuýt xoa nhìn vào miếng gỗ ấy, vẻ thương tiếc còn nhiều hơn nhìn vào vết thương trên phân thân cậu.

“Thằng bé cũng lì thật, em nhỉ? Bị đòn đau mà vẫn chưa chịu cương lên.”

Anh cười ha hả, mỗi tiếng cười chạm sâu vào trái tim Jimin những thương tổn cực hạn. Nhịp thở của Jimin chậm dần, chậm dần. Cơn đau đã làm tắt nghẽn phế quản của cậu.

“Không được ngất xỉu. Nếu em dám ngất xỉu, anh sẽ lôi con bé Natalie ra chơi đến chết.”

Justin nhìn ra sự khó thở của Jimin nên lên tiếng cảnh cáo trước. Anh sẽ mất vui nếu lần nào đến đoạn cao trào, Jimin không nói cũng tự nhiên ngất đi.

“Tựa cả người lên bàn phím, giơ hai chân rộng ra. Phải rộng đến mức anh có thể nhìn thấy rõ cửa miệng bên dưới.”– Anh trừng mắt nhìn cậu.

“Buồn chán thật!”– Anh bất chợt thở dài, lấy đầu roi chọt sâu vào lỗ hậu môn của Jimin. Mặc cho Jimin đang rất đau đớn, nước mắt đã lưng tròng, anh lại cảm thấy chẳng đủ kích thích gì.

“Em chẳng biết tình điệu là gì cả. Ngoài chịu đựng và chịu đựng, em chẳng khác nào một pho tượng gỗ.”– Justin nổi giận nói.

“Bảo em thủ dâm thì em đứng như trời chồng. Ngay cả cái tư thế dang rộng chân của em cũng không đủ thu hút anh. Uất lắm sao?” – Justin quẳng cây roi, đứng lên nắm chặt tóc của Jimin ghì ngược ra sau. –“Ở bên cạnh anh em không tự nguyện chứ gì?”

Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cậu, nhìn sâu vào đôi mắt tức tưởi:

“Em có biết đêm qua anh thỏa mãn đến thế nào không? Người phụ nữ ấy ít nhất còn biết cách phục vụ anh hơn em. Ả ta gọi tên anh trong suốt cuộc vui, cầu khẩn anh hãy đâm chết ả, rên la sảng khoái đến mức làm anh cương rồi lại cương. Còn em? Bảo thì em mở miệng, không bảo thì em cắn chặt lấy môi. Thú vật còn biết làm tình là để tạo hưng phấn, còn em làm tình miễn cưỡng đến độ chỉ nhìn thấy toàn đau khổ.”

Jimin hạ thấp ánh mắt. Cậu sợ phải nhìn vào anh thêm một giây phút nào nữa.

“Nhìn thẳng anh, nghe chưa?”– Justin quát lên. –“Em tránh né cái gì? Ngại ngùng cái gì? Có bao nhiêu phần trên cơ thể em mà anh không biết? Có chỗ nào là anh chưa từng chạm qua? Em tưởng em còn là đứa trinh trắng hả?”

Justin càng nói thì càng bực. Anh bực tới mức sắp xé nát cậu ra thành từng mảnh để nuốt vào trong bụng. Thế mà, Jimin vẫn lặng im, dù một lời phân bua cũng không chịu nói. Cậu còn biết nói gì đây? Thừa nhận lại những gì anh đã nói hay sao? Phải, cậu làm tình với anh là rất miễn cưỡng, bởi vì anh đã ép buộc cậu. Cậu thậm chí không muốn nhìn thấy mặt của anh, không muốn nghe giọng nói của anh, không muốn chạm vào đôi tay anh. Cậu ghét tất thảy mọi thứ thuộc về anh, vì anh đã hủy hoại tất thẩy mọi thứ thuộc về cậu.

“Em không còn trinh trắng…”– Jimin nén nước mắt. Cậu nhìn thẳng anh, coi như là khát khao cũng được, biện minh cũng được, cậu phải nói ra điều làm cậu khó chịu bấy lâu. –“…nhưng em không phải là công cụ tình dục. Nếu…anh muốn em có cảm giác như một con người, anh cũng phải cho em sống đúng với cuộc sống một con người.”

Justin nghiến răng rào rạo vài tiếng, rồi chợt nhếch nửa môi cười:

“Ý em là sống ở bên cạnh anh thì em không sống đúng với một con người chứ gì? Phải đó!”– Anh kề sát tai cậu, nói tiếp:

“Anh chính là muốn em không thể làm con người nữa. Em là cô dâu của anh. Cô dâu của một con quỷ thì cũng không khá hơn con quỷ đó là bao. Em tưởng vô công mà hút được máu của anh sao?”

“Em không phải… phụ nữ!”– Jimin cố giành giật lại chút tự tôn cuối cùng cho bản thân mình.

Justin cắn vào vành tai Jimin đến rỏ máu:

“Em còn hạ đẳng hơn họ, ngay cả bản lĩnh quyến rũ đàn ông cũng không có. Em chẳng làm được chút gì để anh hài lòng cả.”

“Nếu anh khinh thường… em như thế…tại sao còn… giam hãm em?”– Nỗi đau cũ chưa đi, nỗi đau mới lại ập đến, hàm răng của cậu đánh lập cập vào nhau, khiến lời nói không thể nào liền mạch.

Câu hỏi của Jimin như một mồi lửa châm ngay vào thùng xăng đổ. Justin xoay người cậu đè rạp xuống bàn phím piano, hung hăng lôi đứa trẻ của mình ra và cắm thẳng vào lỗ hậu môn chưa kịp lành lặn không chút xót thương.

Hay cho câu tại sao còn giam hãm em? Chẳng lẽ nào cậu không biết là anh yêu cậu? Anh yêu cậu như điên như dại mà giờ này cậu lại hỏi anh câu đó. Anh hận không thể nghiền nát cậu như bột vụn để cậu mãi mãi đừng làm trái tim anh rỉ máu.

“Anh sẽ dùng cơ thể trả lời tường tận cho em hiểu, em trai thân yêu à!”

Không hề được bôi trơn hay chuẩn bị, lại cộng thêm kình thực thô bạo, Jimin đau thốn cả người. Đại não của cậu ngưng hoạt động. Tứ chi mềm rã và tròng mắt nổi đầy gân đỏ.

“Aaaa…á….aaa….” – Jimin rên lên rên xuống như thể sắp chết đi.

Justin không vì thế mà thể hiện ra chút nhân từ nào, càng đẩy mạnh sự chinh phục bên trong lãnh địa cấm. Anh đang điên dại tựa thú dữ vừa sổng chuồng sau nhiều năm đói khát. Lửa hận cũng châm ngòi cho tính dã man thêm phần tăng cường.

“Là do em thách thức anh.”– Justin cười rờn rợn. –“Anh sẽ giết em…giết em trọn đêm nay.”

Anh rít dài vì nguồn khoái cảm mang lại đang căng tràn hai bờ ngực. Dùng hết sức lực đàn ông, anh nảy người về phía trước nhanh, mạnh và liên tục. Jimin không còn nhìn thấy được gì. Trang ký âm rớt xuống sàn nhạt nhòa cùng những tiếng thét hoang dại từ cậu.

“Aaa….đừng….aaa….”

Justin mất hồn đánh vào mông Jimin chan chát để làm lắc lư thêm tình thú. Nơi gắn kết chặt chẽ run lên dữ dội, chẳng khác chi sấm động chớp vang. Xương sống Jimin uốn cong đến nỗi sắp gãy ra từng đốt, đầu lưỡi cậu la hét mòn cả các gai. Nước mắt ngập ngụa hết khuôn mặt xinh đẹp.

“Chặt quá…và còn rất nóng….anh thích.”– Justin mất kiểm soát kêu lên. Dù anh đã xuất tinh một lần, vẫn ngoan cố không chịu rút phân thân to lớn ra. Jimin cảm nhận được dòng dịch thể ấy đang lội ngược lên cổ cậu. Cậu sắp buồn nôn đến nơi.

“Ụa…khụ…khụ…”– Jimin ho ra mật cùng một thứ chất lỏng có màu trắng đục. Cậu vốn không còn phân biệt nổi nó là gì. Dịch trong bao tử hay là dịch của anh?

“Thảm thương chưa?”– Justin cúi rạp người cười vào mặt cậu. –“Anh rất sung sướng. Ở bên trong em thật tuyệt. Coi kìa…ha ha..aaa.”– Anh cố tình rên rỉ cho Jimin nghe.

“Em chẳng chịu buông anh ra. Em tham lam thật.”

“Aaa….aaa….” – Một bên má của Jimin bị thành đàn ép đến bầm tím. Tiếng la cũng ngày một nhỏ dần vì sức lực nơi cậu hoàn toàn kiệt quệ.

“Nóng đến tan chảy cả đứa nhỏ của anh. Em thích nó tới vậy à? Em đúng là dâm đãng quen thói.” – Anh cười cợt, rồi hôn lên gáy của cậu.

Đôi tai của Jimin cũng bắt đầu tiếp nạp âm thanh ít đi. Cứ thế, giọng nói của anh nhỏ dần nhưng cơn đau trong cậu ngày một lớn dần.

“ Justin!”

Đó là tiếng gọi sau cùng của cậu trước lúc ngất lịm đi. Nể tình cậu sắp ngất mà vẫn còn biết gọi tên anh, anh phóng xong đợt tinh thứ hai thì buông tha cho cơ thể yếu ớt của cậu. Thế nhưng, trò chơi vẫn chưa kết thúc.

——

Justin từ tốn bước từ chiếc ghế chạm ngọc xuống những bậc thang thấp tiến gần sảnh điện, nơi có ba người thuộc hạ đang quỳ mọp xin tha tội. Tay trái của anh bận xoay chuyển hai viên bi to tròn màu xanh đen, tay phải hất lạnh lùng một cái, cả bọn tức thì văng ra xa hơn hai mét và ọc máu tại chỗ.

“Lũ vô dụng các ngươi, chỉ có một thằng nhãi mà cũng tìm không ra, còn muốn phí bao nhiêu thời gian của ta nữa?”

“Bọn thuộc hạ đã cố gắng hết sức.”– Một người trong bọn vội tường trình.

“Cố gắng hết sức??? Ta không thích nghe những từ này, ta chỉ muốn nhìn thấy kết quả.”– Anh nhướn mày quát. –“Còn không đi tìm tiếp, muốn chết hay sao?”

“Vâng, chủ nhân.”– Ba tên này tức tốc chạy ra khỏi cửa biến thành dơi bay mất.

Justin quăng hai viên bi trên tay xuống mặt sàn vỡ nát ra từng mảnh. Zerah đứng cạnh cũng có chút run sợ. Cậu chỉ biết nín thở dò xét.

“Liệu nó có thể trốn đi đâu chứ? Không biết nó có liên quan gì đến sự tái sinh của Devan chăng?”– Anh trầm ngâm suy nghĩ.

Đột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net