☘24☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 24: ANH SẼ CHO EM MỘT CƠ HỘI
_._._._._._._._._._._.
Justin trầm ngâm đưa những ngón tay vuốt ngược một cành hoa hồng từ dưới gốc lên, trái tim đau xót khôn tả. Hơn một nửa vườn hồng đã bị hủy hoại. Xác hoa rụng trắng mặt đất, cành lá đổ bẹp một cách thảm thương.

"Hãy nói cho ta biết, ai đã khiến các ngươi thành thế này?"

Justin dịu dàng hôn lên đóa hoa. Gió chuyền theo gió, xô dạt những cánh hồng tiếp xúc nhau tựa như một dàn nhạc giao hưởng đang sẵn sàng xướng lên những giai điệu tỉ tê. Anh nhắm chặt mắt, lắng nghe thứ ngôn ngữ kỳ diệu đến từ những người bạn thân yêu của mình. Từng hình ảnh của cuộc đấu ngày hôm đó tái diễn rõ ràng qua trực giác của anh. Khi anh mở mắt ra, một màu máu in hằn trên những nụ hoa nằm dưới lòng đất sâu.

"Lại là thằng nhãi đó, cho người tìm khắp nơi cũng không ra tung tích của nó, nhưng nó lại tự tìm đến đây, chẳng những đả thương Jimin, còn phá hoại những người bạn của ta."- Anh nhếch môi cười mỉa mai. -"Chúng ta sẽ sớm gặp được nhau."

"Chủ nhân, Ngài có cần thuộc hạ và Kat truy tìm tung tích của Taehyung Kim?"- Zerah nãy giờ luôn im lặng đứng phía sau lưng anh, chợt lên tiếng hỏi.

"Không cần. Ta đổi ý rồi. Thằng nhãi đó có gan tìm đến đây, nhưng lại không chủ động đến gặp ta, có lẽ nó vẫn chưa khống chế nổi sức mạnh hiện giờ. Hãy cho nó thêm thời gian, ta muốn biết thực lực thật sự của nó lẫn Devan. Nhưng dù sao, ta tin bại tướng rồi cũng sẽ là bại tướng. Devan không phải chết dưới tay Galvin hay sao?"

"Chủ nhân nói phải."- Zerah đáp.

Justin xòe lòng bàn tay phải ra phía trước. Một luồng kim tuyến được rải ra từ đó theo cơn gió đưa đẩy trải đều khắp vườn hồng. Những cây hồng đã chết đột ngột bám rễ xuống mặt đất và đứng hẳn lên. Những nụ hoa bị rơi rớt cũng nhanh chóng tìm về nguyên gốc. Zerah hơi sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Sau khi đã phục sinh cho chúng, Justin liền quay lại dặn dò cậu:

"Trong vòng bảy ngày, dặn dò bọn người hầu nhất định phải cho chúng uống đủ máu. Nếu có một gốc hồng chết đi, ta sẽ lấy một mạng thế vào, cứ thế mà đếm lên."

"Thuộc hạ nghe rõ."

"Bây giờ ta đi xem Jimin, ngươi không cần phải theo ta."

Zerah gật đầu. Chờ Justin bỏ đi được một đoạn, cậu ta mới dám rời khỏi.

Trở về phòng, Justin thẫn thờ bước đến cạnh giường và gối đầu Jimin lên đùi mình. Jimin đã hôn mê suốt đêm qua tới giờ khiến lòng anh lo lắng vô hạn. Anh vuốt ve khuôn mặt của cậu, rồi đến những sợi tóc đều đặn xếp thành hàng. Bất ngờ, những ngón tay của anh đã bị những ngón tay khác chặn lại. Jimin mở mắt ngước nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, hai gò má ửng đỏ. Lúc đầu, cậu cũng không dám tin anh đã trở về. Mãi cho đến khi bàn tay tiếp xúc bàn tay, hơi ấm quen thuộc gợi lên những dấu yêu, cậu mới dám khẳng định là anh.

"Em đã tỉnh lại."- Giọng của Justin tràn đầy sự quan tâm.

"Ừ! Anh đã về khi nào?"- Cậu cố nhích người ngồi dậy. Thấy vậy, anh bèn giúp cậu dựa sát vào thành giường.

"Rhoda phát hiện em ngất xỉu ở hành lang nên bà ta đã cho người gọi anh về."

Jimin dùng hai tay níu giữ rìa tấm chăn, lòng thấy có chút ghen tị:

"Bất kể anh ở nơi nào, bà Rhoda đều có thể liên lạc được với anh?"

"Phải."

Jimin tự cười cho sự ngốc nghếch của mình. So với việc chỉ biết chờ và chờ, cậu còn vô dụng hơn cả một thuộc hạ của anh. Là vì sao? Là vì cậu từng phản bội anh nên anh đã không còn tin tưởng cậu? "Dù sao thì...em đã không bỏ đi, cho dẫu anh biết em chỉ vì những người thân của mình. Tuy nhiên, anh sẽ không nổi giận, sức khỏe của em còn rất yếu, hãy cố mà tịnh dưỡng."

"Anh đã biết hết tất cả?"

"Chỉ cần là việc anh muốn biết, trước sau cũng sẽ biết."- Justin tự tin đáp.

" Justin, anh có bạn thân hay không?"- Jimin nhỏ giọng hỏi.

Thoáng ngỡ ngàng vì câu hỏi không lý do của Jimin, Justin suy ngẫm một chút mới trả lời:

"Trưởng lão thứ năm của tộc hunter Namjoon Fang."

"Hai người quen nhau trong hoàn cảnh nào?"

"Thật tình anh không còn nhớ, chuyện đã khá lâu về trước. Em hỏi để làm gì?"

"Người bạn thân nhất của em chính là Taehyung Kim. Có một lần đi cắm trại, em bị thất lạc với thầy cô và gặp phải đàn sói hoang, Taehyung đã cứu em thoát hiểm."

"Anh không thích nghe về thằng nhãi đó. Em muốn chọc anh nổi giận thì mới vui sao?"- Justin cau mày.

" Taehyung không chỉ cứu em một lần, sau này còn vì em mất đi một cánh tay. Nếu có một người nào đó muốn làm hại đến bạn thân của anh, anh sẽ làm thế nào, huống chi lại là người bạn từng cứu anh hai lần."

"Nói dài dòng như vậy, em chỉ qua là muốn anh tha cho nó. Nhưng em chớ quên, ngay cả bản thân em còn lo chưa xong. Huống gì, thằng nhóc đó sẽ tự tìm đến anh, không cần anh phải nhọc lòng đi tìm nó."

Jimin bỗng nhiên ngả đầu trên vai của Justin. Cậu thực sự không muốn cãi nhau với anh nữa.

Justin hơi liếc mắt xuống ngó dáng vẻ của Jimin, anh không biết nên buồn hay nên vui. Hễ Jimin mở miệng là chỉ toàn bênh vực cho thằng nhãi đó.

"Anh luôn dùng những lời lẽ vô tình để đẩy nghiến em. Nếu điều đó khiến cho anh vui, em sẽ lắng nghe hết, nhưng nếu nó chỉ tổn thương cả hai chúng ta, anh có thể nào đừng hành hạ em bằng cách này? Nếu em nói em ở lại không chỉ vì chú Paxton và Natalie, anh có tin em không?"

"Em đừng đột ngột ân cần, để rồi sau này lại khiến anh đau đến vỡ tim."

"Là em sai, là em không phân rõ tình cảm của mình. Em sẽ nhận lỗi, thế nhưng em không muốn cả đời chúng ta phải sống như thế này. Nếu ở bên cạnh nhau mà khó thở đến vậy, em thà là anh giết chết em còn hơn."

Justin ngập ngừng sờ lên má cậu. Anh cũng không muốn mối quan hệ giữa hai người phải đi đến mức đổ vỡ. Nếu Jimin đã chịu nhận lỗi, anh có phải nên khoan dung một lần?

"Muốn anh cho em cơ hội không phải là không được, chỉ nhưng em phải cho anh thấy thành ý sửa đổi của em."

"Em đã hứa ở bên cạnh anh suốt đời, thì sẽ dùng cả đời này chứng minh cho anh hiểu. Không lẽ như vậy còn chưa đủ?"

Nghe những lời nói dạt dào tình cảm của Jimin, Justin cũng khó tránh dòng cảm xúc bị cuốn theo.

" Jimin, anh rất muốn hỏi người em yêu có phải là anh chăng? Nếu em phủ nhận, e rằng anh sẽ điên tiết lên mà hành hạ em. Còn như em khẳng định, lại e em vì sợ hãi anh mà nói dối. Vậy thì rốt cuộc anh có nên hỏi hay không?"

"Anh đừng hỏi, thời gian chúng ta ở bên nhau sẽ trả lời cho anh biết. Nó giá trị hơn bất kỳ sự thừa nhận nào làm lòng anh lung lay."- Jimin trả lời.

"Được, vậy anh sẽ không hỏi. Chờ đến ngày em tự nguyện nói với anh, anh sẽ tin lời nói ấy xuất phát chân thành từ đáy tim của em."

Justin hôn lên trán Jimin, ánh mắt dịu xuống vài phần êm đềm:

"Anh cũng không muốn nhìn thấy em chịu đau đớn, chỉ là khó kiềm được cơn thịnh nộ mỗi lần nghĩ tới em cùng thằng nhãi đó...Em phải dùng cả cuộc đời để bù đắp lại những sai lầm ấy cho anh. Cùng lắm anh vị tha một lần, nể tình nó đã cứu em hai lần, anh hứa không chủ động đi tìm nó, còn như nó tìm anh trước, lúc đó em đừng trách anh ác độc."

"Cảm ơn anh!"- Jimin đặt tay lên ngực áo Justin thầm cảm kích.

"Em đừng vội cảm ơn anh. Dự tính của anh chưa bao giờ sai."- Justin cười ngầm trong bụng, rồi kéo cả người Jimin cùng nằm xuống bên cạnh mình.

"Đêm nay anh sẽ không làm gì. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."- Jimin cũng đáp lại.

Tự nhiên cậu cảm thấy bình yên đến lạ lùng, có thể là vì người đàn ông này đã giữ chặt cậu không rời. Hơi thở của anh, vòng tay của anh đang làm cậu quên dần những muộn phiền lắng đọng, chỉ cầu mong được hưởng thụ một giấc ngủ thật sâu và mơ thấy nhiều điều tốt đẹp ở phía trước.

--

"Khu rừng này ẩm thấp quá, em không nghĩ một người ưa sạch sẽ như anh trai em lại trốn ở đây. Có lẽ anh ấy đã về nhà cũng nên."- Seokjin vừa đi vừa gạt những dây rừng sang một bên. Do không nghe tiếng Namjoon trả lời, cậu bèn ngoảnh đầu lại để xem anh đã đi đâu rồi.

Namjoon đang đứng cạnh một gốc cây gần đó, chăm chú ngửi ngửi một thứ gì đến nỗi xuất thần.

"Anh đã phát hiện ra gì sao?"- Seokjin vội vàng chạy lại.

"Là máu của vampire dòng thuần, không những vậy người này còn mang họ Jeon."

"Tại sao một vampire dòng thuần lại có mặt ở đây? Còn nữa, anh chỉ ngửi mùi máu mà lại biết cả họ nữa à?"- Seokjin thắc mắc.

"Anh đã từng ngửi qua máu của Justin nên phân biệt được dòng máu thuần chủng chỉ những người mang họ này mới có. Vì sao hắn đến đây thì anh không biết, nhưng anh nghĩ câu trả lời chỉ quanh quẩn gần đây."

"Có phải là của Justin? Có phải hắn đã tìm ra anh trai em và..."- Seokjin liên tưởng.

"Em đừng suy diễn lung tung."- Namjoon xoa đầu Seokjin bật cười. -"Máu này không phải của Justin. Anh đang nghi ngờ một người khác."

"Là ai?"

"Thử tìm kiếm trước đã."- Anh nắm tay cậu đi thêm một đoạn nữa. Đang lúc Namjoon cảm nhận mùi máu ngày một gần kề, chợt có hai người thình lình xuất hiện làm tâm tình của anh trở xấu.

"Chị Sadie!"- Seokjin ngạc nhiên thốt lên.

" Seokjin, thì ra em chính là người giúp Namjoon thoát khỏi kết giới của ba vị đại trưởng lão. Chị rất thất vọng về em."- Vẻ mặt của Sadie in rõ nét thù địch dành cho Namjoon.

"Không có gì đáng để thất vọng. Hắn đâu phải là người của tộc chúng ta."- Thất trưởng lão, Kurl Lorris nói.

"Biết vậy là tốt, có quan hệ với tộc hunter chỉ toàn là nhục nhã mà thôi."- Namjoon cười khẩy.

"Miệng lưỡi của anh qua bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Em nghĩ trong khu rừng nhỏ thế này, chắc không phải vì tình cờ mà chúng ta đụng mặt với nhau."

"Anh lại nghĩ là em theo dõi anh."- Namjoon nói như thể quá hiểu rõ Kurl trong lòng bàn tay. Tuy vậy, một cái ngắt lén phía sau hông của Namjoon đã nhắc nhở anh nên đứng đắn trở lại. Cyril biết Seokjin đang lên cơn ghen, mà vẫn giả vờ như không để tâm, trong lòng có chút vui vui.

"Hai người cũng đến đây tìm Jimin và Taehyung?"- Sadie không hứng thú chen vào cuộc đối thoại giữa Namjoon và Kurl.

"Phải, nhưng đường chị chị cứ đi, em không ngăn cản."

"Được, chúng ta lập trường khác nhau, cứ quyết định vậy để tránh xung đột."- Cô bỏ đi trước cùng Kurl. Trước khi đi, Kurl vẫn không quên ngoảnh đầu lại nhìn Namjoon mỉm cười đầy dụng ý.

"Lại là người tình cũ của anh sao?"- Seokjin không vui hỏi.

Namjoon gãi cổ cười ái ngại:

"Em đã hứa sẽ không ghen vì chuyện quá khứ mà."

Seokjin hừ một tiếng rồi hỏi tiếp:

"Bây giờ chúng ta đi theo hướng nào đây?"

"Hướng Tây."- Namjoon khịt mũi nói.

Bóng chiều ngả dần trên những tán cây cao. Namjoon nhìn ánh sáng lờ mờ giăng cộng thêm mùi máu tanh nồng nặc khắp khoang mũi, dự cảm báo trước một điều bất lành.

Thực vậy, khi cả hai đang đến gần vùng lá thấp, liền phát hiện một bộ quần áo thấm đầy máu. Vừa nhìn sơ qua, Seokjin đã thất thanh kêu lên:

"Là quần áo của thầy. Trước khi bỏ đi thầy đã mặc bộ này. Không thể!!!! Không thể nào!!!"

"Anh đoán không sai, chính là máu của Raven Jeon."- Namjoon đăm chiêu nói.

"Không!!! Không đâu!!! Thầy đã rời khỏi Anh quốc rồi, sao bây giờ lại ở đây được chứ?"- Seokjin cố hết sức phủ nhận. Cậu không thể nào tin được Raven đã gặp chuyện.

"Có thể ông ta vừa quay về, liền gặp một tai họa ngoài ý muốn."- Namjoon cầm bộ quần áo lên xem. Bất chợt, khóe mắt của anh chớp nhanh một cái.

"Chẳng lẽ???"- Namjoon giật mình nhủ thầm.

"Dù sao đây là sự thật."- Anh nói thêm.

"Thầy không thể chết như vậy. Thầy không thể bỏ lại anh Taehyung và em."- Seokjin nức nở ôm Namjoon. Đối với hai anh em cậu, Raven không đơn giản là một người thầy, họ luôn tôn kính anh như người cha thứ hai của mình.

"Anh hiểu em xem trọng Raven tới mức nào. Cứ khóc đi, nước mắt có thể giúp em vơi bớt đau khổ."

"Là ai đã giết thầy? Là ai???... Em không tin nổi chuyện này... Em không muốn thầy xảy ra chuyện. Em không muốn!"- Seokjin thét lên, đầu tựa sát vào lồng ngực của Namjoon bắt đầu khóc thành tiếng. Đột nhiên mất đi một người thân, một người thân còn lại chưa biết trôi dạt nơi nào, Namjoon hiểu tâm trạng của Seokjin vô cùng lạc lõng và chơi vơi.

Năm đó, khi lìa xa cha mẹ của mình, đứa bé có tên là Namjoon cũng đã khóc thật nhiều. Thế nhưng, sau những năm tháng va chạm với cuộc đời tàn nhẫn, nước mắt của anh đã khô cạn hoàn toàn. Đến nay, dù đôi lúc vẫn đau đớn, anh cũng không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào.

--

Mấy ngày không ra thăm vườn hồng, Jimin đứng sững người vì khó tin tất cả các gốc hồng bị hư hại đã hoàn nguyên lại vẻ đẹp ban đầu. Dường như cơn giông tố vừa qua chẳng hề khiến chúng suy suyễn là bao. Hàng cột trụ mái hiên cũng được sửa chữa và thay mới. Tuy nhiên, dù đã tìm khắp, Jimin không thấy cây thánh giá bị vỡ đôi nằm cạnh góc tường.

Có nhiều khi chẳng thể phủ nhận được sức mạnh vĩ đại của thời gian. Didier năm xưa nằm giữa lòng thung lũng Capuchia, phương tiện ra vào duy nhất ở nơi này là trực thăng. Còn Kingstuff ngày nay lại nằm trên một bình nguyên rộng lớn, nối liền với hai cánh rừng bạt ngàn ở phía Tây và Nam, hình thành một địa thế vô cùng âm u, hiểm trở. Đó cũng là lý do mà không ít người gọi nó là lâu đài ma, lâu đài quỷ ám, thậm chí còn có nhiều tin đồn quái dị khác.

Nhẹ nhàng đưa tay ngắt lấy một cánh hoa cho vào miệng, Jimin nhăn mặt vì nó vẫn còn lan tỏa mùi vị của máu tươi. Dẫu vậy, cậu sẽ mắt lấp tai ngơ về chuyện này. Tuy cả anh và cậu đều không thừa nhận việc xóa tan mọi quá khứ để làm lại từ đầu, nhưng mối quan hệ giữa hai người khó khăn lắm mới đi đến nước hiện tại-bình lặng đối diện nhau. Cậu không muốn làm sai bất cứ điều gì khiến nó tồi tệ lại như khoảng thời gian trước đây.

Jimin đang định hái những cây hoa hồng mang đến cho anh, chợt nhìn thấy ở dãy hành lang bắt chéo với nơi cậu đang đứng có một bóng người thoáng qua rất nhanh. Cậu chưa từng gặp qua anh ta, do vậy khó tránh khỏi hiếu kỳ muốn tìm hiểu cho rõ. Sau khi ngắt đủ chín cây hoa hồng, cậu bèn nối gót theo người lạ mặt.

Namjoon không gõ cửa mà tự tiện bước thẳng vào phòng của Justin. Ngỡ ngàng vì sự đường đột này, Justin đứng lên khỏi bàn trà và xua tay bảo Zerah lui ra trước. Vốn dĩ anh đang bàn chút chuyện vặt với cậu ta.

"Đã xảy ra việc gì nghiêm trọng sao?"- Justin bình thản hỏi.

"Raven chết rồi."- Namjoon đáp gọn.

"Vậy sao???"- Justin không nghĩ Namjoon lại đem chuyện này ra đùa giỡn, nhưng vì sự sống chết của một người cậu trên danh nghĩa cũng chẳng tổn hại gì đến anh, nên anh vẫn tỏ thái độ dửng dưng.

"Vậy sao??? Cậu nói mà không có chút kích động gì?"- Namjoon hỏi lại.

"Cậu biết là tớ không ưa ông ta mà."

"Trên quần áo còn sót lại của Raven, tớ vô tình phát hiện thứ bột kim tuyến mà cậu hay dùng."

"Đừng nói là cậu đang nghi ngờ tớ?"- Justin nhíu mày nhìn thẳng Namjoon.

"Nếu là chuyện có liên quan đến Seokjin, tớ không thể nào bỏ mặc."

"Tớ không có hứng thú trả lời hay giải thích chi cả. Muốn nghĩ sao là tùy cậu."

" Justin!" - Namjoon tức giận đập tay xuống mặt bàn. -"Một lời giải thích không mất của cậu bao nhiêu thời gian, lại khiến người ta thêm tin tưởng cậu. Khoảng thời gian gần đây cậu đột ngột mất tích. Cậu đã đi đâu?"

" Namjoon, cậu đang hỏi cung tớ sao?"- Anh bắt đầu trở giọng bực mình.

"Coi như tớ xin cậu, cho tớ một lời giải thích đi. Nếu như có người nào đó dám vu khống cho cậu, tớ còn biết cách để bảo vệ cậu. Chúng ta làm bạn đâu chỉ vài ngày hay nửa tháng. Cậu luôn nói rằng nếu có cơ hội cậu sẽ giết Raven. Nay thì hay rồi, Raven đã chết thật. Tớ biết phải làm sao tin cậu đây?"

"Cậu thật phiền."- Justin rít dài, rõ ràng rất muốn đập cho tên trước mặt một trận, mà lại không nỡ xuống tay. -"Đúng là tớ ghét ông ta thật, nhưng lần này không liên quan tớ. Tớ mất tích là vì một chuyện riêng. Sau cái lần đánh cược cùng ông ta, tớ không gặp lại ông ta nữa."

"Có người muốn đổ oan cho cậu. Nhưng quái lạ thay, không quá nhiều người biết được cậu sử dụng loại bột này, vậy đổ oan cho ai thấy?"

"Cậu đi hỏi người giết Raven đấy, tớ không có hứng thú biết. Nếu cậu đã hỏi xong thì đi được rồi, tớ phải sang phòng Jimin."

"Cậu thực sự không quan tâm hay sao? Đó có thể là một mối họa rất lớn?"- Namjoon lo lắng.

"Từ bao giờ cậu trở nên nhát gan như thế?"- Justin tự phụ bỏ đi.

"Quan tâm cho bạn bè lại bị xem là nhát gan sao?"- Namjoon thở dài, cũng không buồn giữ chân Justin lại.

Jimin chạy gấp trở về phòng. Từ lúc Justin nói anh sẽ đến phòng cậu, cậu đã lặng lẽ rời khỏi đó. Cậu không muốn để anh biết cậu dám nghe lén cuộc đối thoại giữa anh và Namjoon, dù rằng cậu chỉ vô tình bị dính vào.

" Jimin, em đã thức chưa?"- Justin từ tốn gõ cửa. Cậu vừa về phòng chưa lâu thì anh đã tìm đến.

Jimin nhìn vào bó hoa hồng, thở mạnh một cái rồi mở cửa:

"Em đã dậy từ sớm."

"Sức khỏe của em thế nào?"

"Em thấy khá hơn nhiều."- Jimin truyền bó hoa trên tay cho Justin. -"Em hái lúc nãy."

Đón nhận những cành hồng từ tay người mình yêu, Justin thấy lòng lâng lâng.

"Đây là lần đầu tiên em tặng một thứ gì đó cho anh."- Niềm hạnh phúc thắp sáng đôi mắt anh.

"Vốn không phải là tặng gì, nó là hoa trong vườn của anh, nhưng em sẽ tặng cho anh một món quà khác, một món quà đúng nghĩa. Em có được phép ra ngoài không?" - Jimin bẽn lẽn hỏi.

Sắc mặt của Justin hơi chuyển xám:

"Dẹp ngay cái ý định ra ngoài của em. Anh không muốn lại thô bạo với em."

"Em biết rồi."- Jimin gượng cười đáp.

"Ngoan!" - Justin luồn tay vào tóc cậu. -"Nếu em cần bất cứ thứ gì, em cứ nói ra, anh sẽ lập tức đáp ứng ngay. Em vốn không cần phải đi đâu hết."

Anh ôm cậu vào lòng, giọng thủ thỉ ân cần. Dẫu là thế, anh nào hay có một cánh chim vẫn luôn dõi ánh mắt khao khát ngước nhìn về phía khung trời tự do. Một lần thôi, nó muốn được sải rộng đôi cánh đến hết mức, vươn tới bất cứ nơi nào nó ao ước. Chỉ vì yêu anh, cánh chim đó phải chấp nhận ở yên trong chiếc lồng sơn son thép vàng và đánh đổi tự do của cả một đời.

--

Justin dùng những ngón tay thon dài sờ quanh miệng, lặng ngắm con chim vàng oanh đang thở nặng nề trong chiếc lồng bằng bạc. Nếu không phải vì anh có chút chuyện muốn giao cho Zerah mà cậu ta lại biến mất dạng, anh đã không đến tận căn phòng này. Hóa ra Zerah rất có hứng thú với các loài chim quý. Trong phòng cậu ta chật kín toàn lồng chim, nhưng chỉ có chiếc lông vàng oanh mà anh đang ngắm lại tựa hồ sắp chết đến nơi.

"Chủ nhân!"- Zerah vừa đẩy cửa bước vào liền cả kinh khi thấy sự hiện diện của Justin.

"Ta có việc cần ngươi làm nên đã chờ ở đây. Ngươi không cần phải kinh ngạc như thế."- Justin ngưng vài giây rồi tiếp. -"Trước khi giao việc cho ngươi, ta có điều muốn hỏi. Tại sao ngươi lại giữ một con chim sắp chết mà chi. Cứ dứt khoát kết liễu nó cho xong."

"Thuộc hạ có tình cảm đặc biệt dành cho con chim vàng oanh này, chỉ tiếc nó không muốn bị giam cầm mãi. Thay vì giết nó, thuộc hạ quyết định chiều nay sẽ trả lại tự do cho nó."

"Vậy là ngươi đã tốn công nuôi nó và chẳng được lợi ích gì."

"Thuộc hạ nghĩ rằng mình đã không yêu thích lầm, bởi vì những con chim khác ngoan ngoãn ở yên trong lồng để được sinh tồn, còn nó thà chết chứ không muốn mất đi tự do của mình."

Justin yên lặng một lúc suy ngẫm. Phải chăng anh đã hơi quá đáng đối với một người? Liệu người đó có giống con chim vàng oanh đang ở trong chiếc lồng này, hoàn toàn đánh mất niềm vui và sự tự do?

"Thôi được, ta hiểu rồi."- Anh thở dài chán ngán. -"Quay trở lại việc chính, ta muốn ngươi đi điều tra xem vài ngày trước khi chết, Raven đã gặp gỡ những ai?"

"Ngài Raven??? Là cậu của chủ nhân?"- Zerah từng nghe nhắc đến cái tên Raven Jeon, tuy nhiên cậu chưa gặp qua người này bao giờ.

"Phải, chính là người mà lần trước ngươi bảo không thể đến gần vì lớp kết giới vây quanh. Ta vừa nhận được tin hắn đã chết."

"Thuộc hạ sẽ đi ngay."- Zerah nhận lệnh.

"Hãy thả con chim vàng oanh trước rồi đi cũng chưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net