🍀36🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 36: NẾU EM KHÔNG CÒN LÀ VAMPIRE?
_._._._.._._._._._._._._

Jungkook giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng hãi hùng. Người phụ nữ đó lại tìm đến ám ảnh anh. Không, đúng hơn là bà ta muốn trả thù anh từng ngày, từng ngày một. Dù đã qua bấy nhiêu năm dài, anh vẫn không sao tách biệt bà ta ra khỏi tâm trí.

“ Jungkook, anh không sao chứ?”– Jimin đang ngồi viết ở chiếc bàn gần kề chợt chạy lại hỏi han.

“Anh không sao.” – Jungkook nắm lấy tay Jimin. Hơi ấm từ cơ thể cậu đã sưởi ấm trái tim anh rất nhiều. Anh điều hòa lại nhịp thở, bỗng ngước nhìn cậu thắc mắc:

“Anh thiếp đi lâu chưa?”

“Từ lúc trưa đến giờ.”

“Có lẽ anh hơi mệt. Em đang làm gì vậy?”– Jungkook thấy trên tay cậu đang cầm một tờ giấy và cây viết.

“Em đang liệt kê những việc mình phải làm để trả nợ cho Christian.”– Jimin thật tình đáp.

“Thôi đi, em cứ thích ôm phiền toái vào mình.”

“Em muốn làm cho lòng bớt day dứt.”– Cậu ngồi xuống giường cười xòa. –“ Jungkook, em cần anh giúp vài việc.”

“Anh cũng muốn nhanh chóng quay về Anh. Em cứ nói nghe thử.”

Cậu hí hửng hôn lên má anh:

“Anh là tuyệt vời nhất. Việc đầu tiên liên quan đến Noe, một trong hai người anh họ của Christian. Anh ta có người vợ bị mù từ nhỏ. Dù Noe đã cố gắng tìm trăm ngàn phương cách giúp cô hồi phục, đôi mắt ấy vẫn không có gì thuyên chuyển.”

“Không phải em chứ Jimin, ngay cả vợ của anh họ người ta mà cũng lo?”– Anh nhăn mặt.

“ Christian không hư hỏng như mọi người vẫn nghĩ. Cậu ta thường cho người đi khắp nơi dò hỏi về căn bệnh mù lòa để giúp Noe một tay. Tiếc rằng, vì công sức dã tràng nên Christian đã không nói ra. Đây được xem là tâm nguyện chưa thể hoàn thành của cậu ấy.”

“Thôi được, anh bảo Zerah đi giải quyết. Cô ta sẽ mau chóng nhìn thấy lại. Em hài lòng chưa?”

“Ừm!”– Jimin lưỡng lự. –“…nhưng vẫn còn việc thứ hai. Người anh họ còn lại của Christian là một thám tử tài ba. Ngặt một nỗi anh ấy bị mắc căn bệnh suy thận nhiều năm.”

“ Jimin, anh chỉ biết giết người thôi, van xin em đừng bảo anh đi chữa bệnh hết người này đến người kia.”– Anh chán nản nói.

“ Jungkook à, anh xem như giúp em đi.”– Cậu níu tay áo anh nài nỉ.

“Thật không chịu nổi với em. Anh bảo Kat đi làm. Chuyện thứ ba là gì?”– Anh đề phòng hỏi luôn.

“Anh cũng nhìn thấy là Yann rất yêu Christian và luôn đau khổ về quá khứ của mình. Em hy vọng anh giúp Yann xóa sạch trí nhớ để cậu ấy có thể bắt đầu một cuộc đời mới.”

Jungkook suy ngẫm vài giây. Anh cũng không thích bên cạnh Jimin có ong bướm theo đuổi nên việc xóa đi trí nhớ cậu nhóc này không hẳn là điều xấu.

“Không thành vấn đề, chỉ là em nói đền bù cho Christian, mà toàn bắt anh phải đi làm thôi. Anh đâu có thiếu nợ cậu ta?”

“Chẳng phải anh đã quá hời khi có em suốt đời ở bên anh hay sao? Em biết anh sẽ không nhỏ mọn với em.”– Jimin cười hì hì, cọ sát mũi cả hai vào nhau một cách thân mật. –“Tạm thời cứ như thế, bây giờ em đi tắm cái đã.”

Cậu bỏ tờ giấy và cây viết xuống mặt bàn, đến gần tủ quần áo để lấy khăn tắm lẫn quần áo. Jungkook lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Jimin khuất sau tấm cửa kiếng, anh ngẩng đầu lên cao hít một hơi dài. Rõ ràng gần kề trong gang tấc mà anh lại không có quyền chạm vào cậu. Jimin còn tàn nhẫn hơn cả một tên đồ tể. Thân hình tuyệt mỹ của cậu, giọng nói dịu êm của cậu, anh đang muốn nghiền nát tất cả nhưng lại không sao làm trái được lời đã hứa.

Tiếng nước chảy rả rích bên trong đang làm từng mạch máu của anh sôi sục lên. Anh đưa tay vắt ngang trán để ngăn cơn thèm khát của mình. Bất ngờ, Jimin bỗng hé chút cửa nói vọng ra:

“ Jungkook, hãy lấy giùm em cái khăn. Em lỡ làm rớt nó xuống nước rồi.”

“Em thật độc ác.”– Jungkook nhủ thầm.

Khi anh lấy khăn xong, bèn mở cửa ra treo lên giá cho cậu. Jimin đang tắm bên trong một lớp kiếng dày đặc hơi nước. Tuy vậy, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ mỗi một đường cong trên cơ thể cậu. Thậm chí vì giọt nước phủ lấm tấm trên mặt kiếng, nghệ thuật của sự hấp dẫn càng được thăng hoa. Đứa nhỏ tội nghiệp của anh lập tức có phản ứng. Toàn thân nó run rẩy dưới lớp vải mềm. Ngay lúc Jungkook đang định tiến thêm bước nữa, anh chợt nghe thấy tiếng gõ cửa của một ai đó ở ngoài.

Jungkook bình tâm bước ra ngoài và đóng chặt cửa lại. Suýt chút nữa là anh sẽ cưỡng bức cậu. Anh không hiểu tại sao Jimin lại bắt anh hứa một điều khó khăn đến thế. Dù lý trí anh cho phép thì cơ thể vẫn luôn sôi sục biểu tình. Cứ cái đà này, sớm muộn anh cũng vượt qua ranh giới của lời hứa.

“Chủ nhân, thuộc hạ đã mang tới thứ ngài cần.”– Kat vừa thấy cánh cửa hé mở, liền truyền chiếc khay trên tay cho Jungkook. Trong khay là một ly máu còn nóng hổi vì vừa được rút ra từ cơ thể người chưa lâu.

“Ngươi có thể đi.”– Jungkook phủi tay ra hiệu cho Kat rồi đóng cửa lại. Anh đặt chiếc khay xuống cạnh giường và ngồi chờ Jimin.

Vài phút sau, Jimin bước ra khỏi phòng tắm với quần áo ngay ngắn trên người. Những sợi tóc của cậu dù đã được lau qua vẫn còn nhỏ giọt một ít nước. Jimin không cảm thấy phiền vì điều đó, bởi cậu rất thích cảm giác mát mẻ. Dẫu vậy, Jungkook đang thấy rất phiền. Bộ dạng quyến rũ này có thể làm anh mất kiềm chế bất cứ lúc nào.

“ Jimin, em uống máu đi.”– Anh đưa ly máu trên khay sang phía cậu. Vì cậu bảo rằng sức khỏe yếu nên anh nghĩ mình phải có bổn phận bồi dưỡng cho cậu. Ngoài ra, anh cũng đang nghĩ thay cho bản thân. Cậu càng sớm phục hồi sức khỏe ngày nào, anh càng sớm chạm vào cậu ngày nấy.

Jimin mỉm cười nhưng lại thoáng rùng mình.

“Anh để đó đi, em sẽ uống sau.”

“Không được, anh muốn nhìn em uống hết nó.”

“Ừ…”– Cậu e ngại nâng ly máu. Lồng ngực đập phập phồng và sắc mặt tái xanh.

“Em sao vậy?”

“Em không gì.” – Jimin thở mạnh và đặt môi lên thành ly. Cậu không thể để anh nghi ngờ mình nên dù có chết, cậu cũng phải uống hết.

Jimin chẳng dám nhìn thẳng Jungkook vì sợ anh sẽ phát hiện ra sự khó chịu của cậu. Đôi mắt cậu cứ dán chặt vào đáy ly, mong cho lượng máu mau mau vơi cạn.

“Rất ngon.”– Jimin nuốt nước bọt mấy lần để ngăn cảm giác ói ra. Cậu trao trả chiếc ly rỗng cho anh rồi cười nói.

Jungkook nhìn mãi những sợi tóc ướt ôm sát vào khuôn mặt trắng mịn của Jimin, lòng khó xóa tan đống ý nghĩ dục vọng. Nhất là khi cặp mắt anh vô tình quét vào bên trong cổ áo khép hờ và liên tưởng đến hai đầu nhũ căng hồng đang chờ đón mình.

“Anh đem ly ra ngoài.” – Jungkook cầm lấy chiếc khay lật đật rời khỏi phòng. Anh sợ nếu còn nán lại, anh sẽ làm nên những chuyện kinh khủng với cậu.

Jimin không có thời gian thắc mắc về thái độ của anh. Cậu vừa nghe thấy anh đóng sầm cửa liền lao vào phòng tắm khóa chặt chốt. Jimin nôn tháo nôn vội vào trong bồn rửa tay và bật nước xối liên tục quanh miệng mình. Máu vốn là thứ khoái cảm đối với vampire, không ngờ rằng lại tanh tưởi đến thế trong khoang miệng một con người như cậu.

Jimin có sục nước thế nào cũng không sao sục hết những chất nhờn nhợn do vị máu để lại. Cậu gục xuống chân bồn, cúi đầu thiểu não. Ngay từ thời khắc tỉnh dậy, cậu đã hay mình không còn là vampire nữa, thậm chí phép thuật trong người cũng toàn bộ mất hết. Hiện tại cậu vô dụng không khác chi một người bình thường. Đó là lý do cậu chẳng thể tự mình đền bù cho Christian và phải nhờ đến sức mạnh nơi anh.

Cậu từng nghĩ rằng có thể vì bản thân chưa thích nghi với cơ thể của Christian nên phép thuật tạm thời bị phân tán. Cậu cũng từng hy vọng rằng qua thời gian nó sẽ quay về với mình. Dẫu vậy, đã mấy ngày trôi qua, mọi thứ không hề thay đổi gì. Cậu đang bắt đầu chấp nhận một thực tế phũ phàng: cậu vĩnh viễn sẽ sống trong thân xác con người này.

Dù có qua trăm năm nữa, Jungkook vẫn sẽ như thế. Tuổi thanh xuân của anh không bao giờ phai tàn. Thế nhưng cậu thì khác. Cậu sẽ già nua, sẽ gặp bệnh tật và chết đi. Làm sao cậu có thể nói tiếng yêu đương với một người không bao giờ thay đổi, còn bản thân ngày một trở nên xấu xí? Gặp lại anh là niềm hạnh phúc lớn nhất đời cậu. Yêu anh chính là toàn bộ lẽ sống cậu theo đuổi. Tuy nhiên, không một ai muốn người mình yêu phải trông thấy mình trong bộ dạng ghê tởm. Do vậy, trước ngày tuổi thanh xuân mất đi, cậu buộc lòng phải rời xa anh. Cậu sẽ tìm đến một nơi nào vắng người để chết dần chết mòn, còn đỡ hơn trông thấy anh cùng chịu dày vò chung.

Điều cậu còn làm được trong giờ phút này chỉ duy nhất là trân trọng mỗi ngày được sống cạnh anh. Cậu muốn tạo thật nhiều hồi ức tốt đẹp giữa hai người để một mai dù phải xa cách nhau, những hồi ức này sẽ trở thành niềm an ủi cuối cùng cho riêng cậu.

Từng bước qua thử thách mới hay tình yêu ngọt ngào ra sao? Từng chứng kiến hoàng hôn mới hay bình minh ấm áp thế nào?

Jimin gạt nỗi buồn phiền sang bên. Nếu bình minh vẫn đang hiện diện, và hoàng hôn tối tăm thế nào cậu cũng đã từng trải qua, tại sao còn ưu tư không vui? Cậu lẽ ra nên mỉm cười hạnh phúc mới phải. Nghĩ vậy, Jimin nhẹ thở ra và đứng lên rửa sạch khuôn mặt lấm lem.

“Nhất định phải cười cho thật tươi, nhất định không để anh ấy nhìn thấy mình khóc.”

——

Namjoon đang ngủ trong phòng, chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn. Anh lấy gọng mắt kiếng và ngáp dài ngáp ngắn bước ra nhà bếp:

“Em yêu, em lại gây rối nữa sao?”

“Hì hì!” – Seokjin cười cho đỡ quê. Cậu định hấp một món bánh mới cho Namjoon ăn, chẳng ngờ lại bất cẩn làm máy hấp nổ tung. Những mảnh vỡ văng ra bốn bề khiến chai lọ để trên ngăn cũng chịu ảnh hưởng lây truyền. Cuối cùng thì nhà bếp thành ra một bãi chiến trường kinh khủng.

“Anh không thích cách chào buổi sáng này chút nào.”– Namjoon ngồi xuống ghế lim dim.

“Em chỉ lỡ tay thôi.”

“Anh đã nói em không có duyên với các món hấp. Lần nào em dùng máy hấp thì nhà bếp cũng biến thành như vậy.”– Anh muốn đính chính sự lỡ tay của cậu không phải mới lần đầu.

Seokjin quăng tạp dề lên bàn, gãi đầu nói:

“Em chỉ muốn đổi khẩu vị cho anh.”

“Vô ích thôi. Anh là vampire mà, mấy món ăn này không vừa cho anh đâu. Dù sao máu vẫn là tốt nhất.”– Anh gục xuống mặt bàn vì chống hết nổi cơn buồn ngủ.

“Dậy dậy nào!”– Seokjin lắc mạnh tay của Namjoon, nằng nặc kéo cả người anh ngồi sốc lên.

“Anh buồn ngủ thật đấy. Em tha cho anh đi.”

“Đêm qua anh làm gì mà không ngủ? Lén em ra ngoài mèo mỡ phải không?”– Seokjin quắc mắt nghi ngờ.

Namjoon giơ đại mấy ngón tay lên. Lý trí của anh không còn đủ sức đếm thử là mình đã giơ bao nhiêu ngón.

“Anh thề…anh thề anh không làm gì cả. Anh chỉ đi hút máu thôi.”

“Vì anh cho em uống máu nên…”– Seokjin thoáng buồn. Cậu chính là nguyên do khiến Namjoon luôn chìm trong trạng thái khát máu. Anh không muốn biến cậu thành vampire, lại mong cậu được sống mãi bên mình nên thường xuyên cung cấp máu cho cậu uống.

“Ngốc quá!”– Namjoon sợ nhất là mỗi lần Seokjin lên cơn tự trách nên phải tỉnh hẳn mà dỗ dành cậu. –“Nếu không có em, anh sống đến hàng trăm năm liệu có ích chi?”

“Tuy nói là vậy, nhưng ngay đến chuyện… chăn gối, em cũng bất lực. Anh ở cạnh em chỉ thiệt thòi cho anh thôi.”

Namjoon mỉm cười ôm Seokjin vào lòng:

“Đã yêu em thì anh sẽ chấp nhận tất cả. Miễn là em vui, anh cũng được vui, không quan hệ thì đã làm sao? Anh không cần bạn tình, anh chỉ cần một người thật lòng yêu anh đến suốt kiếp và đáng để anh yêu đến suốt kiếp. Em chính là người này.”

“Anh nói được thì ráng giữ lời đó. Em thà là buông tay anh, chứ không chấp nhận anh ở bên em mà còn lén phén với người khác.”– Seokjin dí ngón tay vào giữa trán Namjoon. –“Đừng nói ngọt ngào rồi vụng trộm sau lưng em.”

“Anh vô tội. Em cứ giữ mãi sự nghi ngờ đó thì chết anh.”– Namjoon gục lên vai cậu ngáp tiếp tập hai.

Seokjin cười lí nhí, đưa hai tay choàng qua lưng anh vuốt ve:

“Thật là ghét anh. Ngoài em ra thì chẳng còn ai thích con ma ham ngủ như anh đâu.”

“Em nói sao cũng được. Để anh ngủ thêm chút nữa.”

“Ừ!”

Seokjin kéo những sợi tóc dài của Namjoon lên mũi ngửi. Một làn hương dìu dịu tỏa ra từ tóc anh làm trái tim cậu lâng lâng. Nhớ đến khoảng thời gian đầu hai người quen nhau, cậu không dám nghĩ có một mai lại từ bỏ tất cả để đi theo người đàn ông này. Niềm hạnh phúc vì được trở thành nửa kia của anh như một liều thuốc phiện vẫn luôn đầu độc cậu từng ngày, khiến cậu không cách nào rời mắt khỏi anh.

“ Namjoon, em yêu anh.”

Seokjin biết Namjoon đã ngủ nhưng vẫn nói. Cậu không cần anh phải nghe thấy, chỉ cần trong giấc ngủ, anh cảm nhận được hơi ấm của cậu thì đã đủ.

Đã từng có một ngày…

“Các học trò thân mến, hôm nay thầy sẽ dạy các em một môn học mới được gọi là Tâm Lý Học Giới Tính.”– Namjoon chưa kịp nói hết thì đám học sinh bên dưới đã nhốn nháo lên.

“Thầy ơi”– Có một cánh tay nhanh nhảu giơ cao. –“Thầy Jen dạy Tâm Lý Học Thần Kinh ạ.”

“Thầy biết. Có điều, cái môn đó không phải sở trường của thầy. Ngược lại nếu nói về giới tính, thầy của các em nhận đứng nhì thì không ai dám nhận đứng nhất. Vấn đề này nói rộng không rộng, nói hẹp không hẹp, nhưng thầy tỏ tường từ A đến Z.”

Namjoon giơ quyển sách lên gõ lốc cốc mấy cái vào trang bìa đầy tự tin.

Seokjin đang xếp hai chân bắt chéo trên bàn, ngả đầu vào tường ngủ vì không muốn nghe anh nói nhảm. Anh đã đến đây làm chủ nhiệm được một tháng nhưng giờ lên lớp nào cũng vô bổ như nhau. Nếu không phải vì anh là chủ nhiệm, cậu thề cậu sẽ bỏ sạch các tiết học có mặt anh.

“Hay là chúng ta sẽ mời một bạn để thí nghiệm cho bài giảng của thầy.”– Anh bỗng nhiên chỉ tay về phía cậu. –“Nào, thầy mời em, Seokjin.”

“Ôi thầy ơi, cậu ấy không thích hợp đâu. Seokjin mà nổi giận thì bạo lắm, nhấc bổng cả bàn học như chơi.”– Một người bạn ngồi kế cậu hô hoán lên. Không cần cậu ta giới thiệu thì cả lớp cũng thừa hiểu tính cộc cằn của cậu nguy hiểm ra sao.

“Chà…các em có biết trong tâm lý học phân tích những cậu trai dễ nổi nóng có khuynh hướng thiếu thốn tình cảm từ thuở bé, nhất là những sự va chạm yêu thương đến từ người khác giới như mẹ và chị gái.”

Anh thản nhiên chọc tức cậu.

Seokjin cầm cây viết chì đâm mạnh xuống mặt bàn rồi bỏ thẳng ra ngoài lớp. Cậu không muốn cãi với loại người dở hơi, càng không muốn đôi co sinh lắm chuyện. Thế nhưng, sau khi cậu vừa bỏ đi, cả lớp đã cười ầm lên như thể đang tát mấy chục gàu nước sôi vào mặt cậu.

“Đồ chết tiệt. Anh ta cứ kiếm cớ sinh sự hoài.”– Cậu nổi điên đấm tay vào hàng dây thép rào quanh sân thượng, chẳng may lại bị một đầu thép ló ra đâm trúng ngón tay giữa.

“Ui da! Ngay cả mày cũng kiếm chuyện với tao sao?”– Seokjin giơ tay lên cao xuýt xoa không ngừng. Cậu cái gì cũng giỏi, chỉ có chịu đau là rất dở. Đến một mũi tiêm rút máu mà cậu còn chịu không nổi.

“Đưa tay cậu đây.”– Namjoon chợt xuất hiện thình lình và cho ngón tay bị thương của cậu vào miệng anh. Do phản ứng của anh quá nhanh, Seokjin đứng chết trân vì chưa biết phải làm gì. Đến khi lý trí cậu định hình được mọi chuyện, có muốn rút tay lại cũng không còn kịp nữa. Anh đã giữ tay cậu rất chặt.

Mùi vị của máu làm Namjoon bị kích thích. Anh chỉ định giúp cậu lau sạch vết máu, không ngờ lại lên cơn đói để lộ hai chiếc nanh nhô ra khỏi miệng.

“Vam..mp….” – Seokjin chưa kịp hét thành tiếng thì đã xô dạt anh ra. –“Đồ vampire bẩn thỉu, muốn hút máu ta sao?”

Namjoon bị cú đẩy của Seokjin khiến đầu óc quay lòng vòng. Khó khăn lắm anh mới lấy lại thăng bằng đáp trả:

“Đừng mắng nhau thấp kém đến thế. Ta kể ra cũng có địa vị trong giới vampire lẫn hunter mà.”– Anh thu hồi cặp răng nanh và xoa xoa cái bụng trống rỗng. –“Sao hôm nay lại đói sớm thế không biết?”

Seokjin bật cây cung ra trên tay:

“Ta bắn chết ngươi!”– Cậu vuốt một đường thẳng từ dây cung đến thân, mũi tên bằng bạc tự động hiện ra.

“Khoan bắn!”– Namjoon giơ lòng bàn tay ngăn cản. –“Tộc hunter có tục lệ người trong tộc không được tàn sát nhau.”

“Ngươi mà cũng xứng đáng là hunter sao?”– Seokjin cao giọng xỉa xói.

“Trưởng lão thứ năm Namjoon Fang chính là ta.”

“Tưởng gì?”– Cậu bật cười ha hả. –“Một kẻ bị trục xuất mà cũng tự cho mình giỏi. Ta không phải hunter. Muốn giết ai là quyền của ta.”

“Ta từng cứu cậu và còn chữa trị cho cậu nữa. Ta đã tổn hao không ít phép thuật mà cậu chẳng biết báo ân gì cả.”– Anh lắc đầu. –“Con người ngày càng vô lương tâm.”

“Ta cũng giúp ngươi thoát khỏi kết giới đó còn gì? Và ngươi còn…ngươi còn xúc phạm ta nữa.”– Seokjin đỏ mặt.

“Này…sờ soạng mấy cái gọi là xúc phạm sao? Vậy ngủ với nhau chắc là tội lỗi tày trời rồi. Cậu đang làm ta liên tưởng đến mấy cô gái còn trinh chưa từng nếm qua mùi đàn ông.”

“Ngươi đốn mạt.” – Seokjin thu lại cây cung. Nghĩ cho cùng thì đánh nhau ở trường cũng không tốt cho lắm. Huống gì, cậu không chắc đánh thắng anh ta. Trưởng lão thứ năm, tức là còn trên cả phép thuật của cha cậu nữa. Tất cả cũng tại cậu bình thường quá lười biếng, chẳng bao giờ chú tâm học phép thuật nên mới phải bỏ qua cho một tên vampire chướng mắt.

Seokjin quay người bỏ đi, nhưng Namjoon lại kéo tay cậu áp sát vào những dây thép:

“Ta đang rất đói, sẽ đi hút máu người đấy. Cậu không định ngăn cản sao?”

“Mặc xác ngươi, ta không phải hunter, không liên quan đến ta.”

“Cậu cũng nhẫn tâm thật. Lỡ như có người chết thì sao?”

“Ta sẽ báo hội hunter đến bắt ngươi.”

“À…hóa ra cậu cũng biết tự lượng sức mình. Tuy nhiên, ta thích cậu bắt ta hơn.”– Anh kề sát mặt vào người cậu, cố tình phà hơi thở lên bờ môi đang run rẩy kia.

“Muốn…muốn làm gì thế?”

“Ta đã bảo là rất đói. Ta muốn uống máu. Máu của những thanh niên đang độ thanh xuân là thứ mà ta ham muốn nhất.”– Anh đang định hôn cậu thì Seokjin bỗng co đầu gối thúc mạnh vào bộ hạ của anh. Namjoon bị tấn công bất ngờ, đau quá nên phải buông cậu ra. –“Nhóc con, cậu dám…”

“Ta không sợ ngươi đâu. Nếu ngươi dám làm gì ta, ta sẽ liều chết với ngươi. Đừng ỷ ngươi sống thọ hơn ta mấy trăm tuổi là ngon. Nói cho ngươi biết, ngoại trừ anh trai của ta ra, ta không biết sợ ai hết.”

Seokjin hỉnh mũi cười và ung dung rời khỏi, chỉ tội nghiệp Namjoon đã lãnh một cú thúc chân đau đến co quắp cả người.

Đêm hôm sau, khi Seokjin đang ngủ trên giường, chợt cảm thấy nhột nhạt vì một sự quấy nhiễu kỳ lạ. Có vật gì đó đang trườn vào giữa hai lớp áo ngủ và mơn trớn quanh bắp đùi của cậu. Nó cứ xoắn tròn rồi xiết chặt làm cậu phải mở mắt tỉnh dậy. Cậu kinh tởm nhất là việc bị chạm vào vùng kín, chỉ bởi…

Seokjin luồn tay vào bắp đùi và moi được một sợi dây thừng. Đang lúc cậu còn ngỡ ngàng không biết vật bị phù phép này chui từ đâu ra, Namjoon đã hiện ra trên giường cậu và ngồi chễm chệ một cách tự nhiên.

“Lại là ngươi. Sao cứ tối ngày theo phá đám ta vậy?”– Seokjin điên tiết thét lên. Cậu quăng sợi dây thừng vào mặt của Namjoon không nhân nhượng, may mà anh đã lường trước nên ngả đầu tránh né kịp.

Namjoon cười khoái chí dịch người từng chút một về phía Seokjin:

“Hôm qua cậu thúc gối mạnh vào đứa nhỏ của ta. Ta sợ nó sẽ bất lực nên định đến nhờ cậu kiểm tra giùm.”

“Đồ điên. Ngươi cút ra, không thì ta la lên đó.” – Cậu đang ở tại một khách sạn khá đông người nên vốn không sợ gì hết. Bất quá cậu sẽ nhấn chiếc chuông ở đầu giường báo động cho bảo vệ biết.

“La lên đi. Nhớ la cho mãnh liệt vào.”– Anh vẫn cười tươi như thể chẳng có việc gì làm mình dao động nổi. Ánh mắt anh hóa xanh, những sợi lông chim dài ngoằng bay ra từ ngón tay lập tức tua tủa về phía của Seokjin và trói chặt hai tay cậu vào giường.

“Cái quái…quỷ…???”– Seokjin nhìn vào những sợi lông trắng muốt mà dẻo dai tựa hàng trăm đoạn dây thừng quện chặt. Hai cổ tay cố gắng động đậy nhưng bất lực. Namjoon ngồi đè lên mình cậu, nhằm ngăn cậu dùng chân đá anh. Chiếc lưỡi của anh lấp ló ở bờ môi để trêu ghẹo con mồi đang vùng vẫy cật lực bên dưới.

Hết chapter 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net