☘9☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9: EM SẼ NHẬN RA ANH
_._._._._._._._._._._.

Anh trao về môi cậu một nụ hôn sâu lắng và nồng nàn. Dù có ngỡ ngàng, Jimin vẫn chấp nhận nụ hôn ấy bằng cách chuyển động các gai lưỡi để phối hợp cùng anh. Thế nhưng, Jimin đã không tiến xa hơn một nụ hôn. Cậu là người chủ động dứt khỏi sự đường mật này, dẫu là hành động đó khiến cho Justin có chút chưng hửng.

“ Justin, em sẽ giúp anh tỉnh lại.”– Jimin nói trong lúc ngồi dựa đầu vào vai anh trên dãy hành lang dài bằng chất giọng trìu mến.

“Em không giúp được anh đâu. Anh chỉ sống lại khi ngài Galvin sử dụng thân xác của anh.”

“Ngài ấy sử dụng thân xác của anh làm gì?”

“Anh cũng không biết. Anh chẳng thể nhớ được những việc ngài làm khi ngài nhập vào xác của anh.”

“Lúc xưa em còn tưởng người bế em đi thật sự là Galvin đấy. Mà thôi, chuyện ấy không quan trọng. Đường là do người vạch ra, em tin khó khăn thế nào cũng sẽ kiếm được cách xoay sở.”– Jimin nắm chặt lấy tay Justin. Đúng hay sai trong quan hệ hai người, trong quan hệ giữa cậu và những người khác đã không còn là vấn đề.

Cậu là ai? Jimin Jeon hay Jimin Park cũng mặc, những gì cậu có thể biết trong giờ phút hiện tại chỉ đơn giản là Justin Jeon cực kỳ quan trọng đối với cậu. Từ lần đầu tiên gặp anh, định mệnh đã mách bảo với cậu điều ấy. Giống như thiêu thân sẵn sàng lao vào lửa đỏ, cậu chấp nhận nguy hiểm để ở cạnh anh. Có lẽ mai này cậu sẽ hối hận. Có lẽ đây chỉ là thời khắc đam mê nhất thời. Có lẽ thời gian họ ở bên nhau chẳng thể kéo dài lâu. Có lẽ…Nhưng chẳng sao, cậu bằng lòng dấn thân vào lửa đỏ mà không cần một lời hứa hẹn nào cả.

“Không hẳn là không có cách. Trước khi anh hôn mê, đã căn dặn tất cả vampire không được xuất hiện ở Anh quốc nữa, nhằm bảo vệ em có được một cuộc sống yên bình suốt hai mươi năm. Anh cũng không cho bốn người thuộc hạ cận thân gây ra bất cứ án mạng nào để bọn hunter tin tưởng rằng vampire đã đồng loạt biến mất trên mảnh đất này.”

“Bốn người??? Không phải chỉ là…”

Như hiểu ý của Jimin, Justin giải thích thêm:

“Người thứ tư em đã từng gặp qua lúc hắn truy bắt các tinh linh. Hắn là Kat, một kẻ giấu mặt của bóng đêm. Hắn không hề biết em, vì vậy anh mới sai Rhoda đi gọi hắn về trước khi hai người xảy ra cuộc đụng độ. Nếu như bây giờ anh gọi hết lũ vampire quay về, để cho chúng tự do kiếm ăn thì…”

“Không được!”– Jimin phản đối ngay. –“Làm như vậy sẽ có rất nhiều người phải chết.” – Cậu ngồi thẳng người dậy và gấp gáp nói.

“Em có biết làm sao để chế ra một con vật độc nhất trên thế gian hay không?”– Justin vuốt tóc cậu và cười dài.

Thay cho câu trả lời, Jimin nấn ná một hồi rồi lắc đầu.

“Đó là bỏ những con độc vật sống chung với nhau. Ngày này qua ngày kia, chúng sẽ tự cắn xé lẫn nhau và con duy nhất còn sống sót chính là con mạnh nhất. Tương tự như vậy, một lũ vampire đói nếu bị gom chung với nhau, rồi cho chúng tàn sát nhau, tiếp đó lấy máu của kẻ mạnh nhất cho anh uống, anh sẽ được tỉnh lại.”

“Nghĩa là…” – Jimin cứng đơ cả người. –“…phải có rất nhiều người chết. Vậy chi bằng…em sẽ trả máu lại cho anh.”

Justin không nói lời nào, hơi mím môi nhìn thẳng vào Jimin, một cái nhìn dâng trào sự tức giận. Dường như cũng hiểu được mình đã lỡ lời, cậu cúi mặt bối rối. Anh đã làm nhiều chuyện như thế, hy sinh nhiều đến thế chỉ vì muốn cậu được sống. Nay cậu nói câu đó, chẳng khác nào đem toàn bộ công sức của anh đổ sông đổ biển, theo lý, Justin tức giận cũng là đương nhiên.

“Em không muốn có nhiều người phải chết như vậy. Liệu không còn cách khác hay sao?”

“Vậy thì cứ để anh mãi mãi là một cái xác như hiện giờ. Lỡ một ngày nào đó em thoát khỏi kết giới này, anh lại giống như xưa, chỉ có thể gặp em trong những giấc mộng và vĩnh viễn mờ ảo tựa sương khói.”– Justin nói hờn trách.

“Em sẽ tìm được cách mà, hãy tin ở em.”–Ánh mắt Jimin đong đầy vẻ cương quyết ngước nhìn Justin. Hai tay cậu nắm chặt lấy bàn tay anh, hơi ấm của yêu thương lan tỏa khiến cho anh bất giác mỉm cười. Anh đặt bàn tay còn lại lên tay cậu và vỗ vỗ vài cái:

“Chỉ cần em không rời xa anh, cho dù em nói mặt trời mọc ở hướng tây, anh cũng tuyệt đối tin em.”

“Mặt trời sẽ không bao giờ mọc ở hướng tây.”– Jimin nhoẻn miệng cười, câu nói của anh thực sự làm cậu thấy rất vui.

“Nhưng…” – Jimin sực nhớ lại một chuyện đau lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai. –“Trước đây anh không hề tin em.”

Bầu không khí trở nên ngột ngạt hẳn. Justin lặng yên ngoảnh mặt sang hướng khác, cố tránh né lời kết tội từ cậu.

“Đã là quá khứ. Không phải sao???”

“Đã là quá khứ??? Có thật thế không?”– Jimin nhủ thầm rồi dựa lại vào vai anh. Hy vọng nó đúng như những lời anh nói, để mai này dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, anh cũng sẽ chọn lựa tin tưởng cậu.

“À.” – Jimin đột nhiên reo lên. –“Em suýt nữa đã quên một việc. Thật ra em chỉ vô tình bước vào khu hầm mộ, ừm…”

Jimin ấp úng. Cậu đã hiểu vì sao lúc bỏ đi, Wyatt lại nói những lời khó hiểu kia. Wyatt sợ rằng Justin nếu biết chuyện sẽ giết chết mình nên mới dặn dò Jimin tâm nguyện cuối cùng. Tuy nhiên, đột ngột nhắc một chuyện không ăn nhập, Jimin sợ Justin lại sinh nghi.

“Wyatt trước sau cũng là thuộc hạ của em, trung thành với em không có gì sai.”– Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu.

“Sao??? Sao anh lại biết?”– Jimin thắc mắc.

“Kết giới này là do anh tạo ra, chỉ một chút sơ suất là anh cũng biết ngay. Em cứ yên tâm, anh sẽ không trừng phạt hắn đâu. Anh đã sai hắn đi làm chút việc. Xong việc này, anh sẽ trả Wyatt lại cho em, đồng thời thả Ian và cả Ceberus ra.”

“Em không phải là muốn đòi lại Wyatt, dù gì cậu ta đã theo anh bấy lâu…”

“Cậu ta rất phục tùng, nhưng lại không xem anh là một chủ nhân đúng nghĩa. Đã vậy anh nên trả cậu ta về với người cậu ta muốn theo. Anh chỉ hy vọng em nên có chừng mực với Wyatt.”

“Em không hiểu ý anh.”– Jimin nhíu mày.

“Em không hiểu cũng không sao, Wyatt hiểu là được rồi.”

Jimin khẽ cục cựa đầu trên vai anh, hình như anh đang muốn ám chỉ một điều gì đó, nhưng lại ngại chẳng muốn để cậu biết. Jimin không hỏi nữa, lòng cậu nghĩ thầm qua thời gian có lẽ bí ẩn này sẽ sáng tỏ rất mau.

——

Trở về sau nhiệm vụ, Wyatt liền đến tìm Justin để thông báo tin tức. Khi Wyatt đẩy cửa bước vào phòng Justin, đã thấy anh ngồi trên chiếc ghế nhung màu nâu đỏ vươn những ngón tay thon dài vuốt nhẹ tấm màn cửa bay phấp phới.

“Chủ nhân, ngài Namjoon nói rằng ngài ấy có chút việc riêng, vài ngày nữa mới có thể đến gặp chủ nhân.”– Wyatt đứng sau bóng lưng của Justin chậm rãi nói.

“Không có quá nhiều việc trên đời khiến hắn phải bận tâm, ngươi có điều tra được là việc gì hay không?”

“Wyatt ngu dốt nên không thể biết được, nhưng thuộc hạ tin chắc chủ nhân đã rõ trong lòng. Ngài không cần phải hỏi dò thuộc hạ.”– Wyatt rắn rỏi đáp trả.

“Ngươi rất thông minh, Wyatt. Ngươi làm việc cũng rất có hiệu quả. Ta thật lo ngại nếu trả ngươi về với Jimin, đáng tiếc ta đã lỡ hứa nên không nuốt lời được.”

Nghe xong câu nói của Justin, Wyatt mím môi cười thầm.

“Wyatt vốn không thể nào sánh bằng chủ nhân. Trước khi thuộc hạ dẫn cậu Jimin đến khu hầm mộ, chủ nhân đã đoán được ý định đó còn gì. Hơn nữa, chỉ vài nét mặt lo lắng của cậu Jimin cũng đủ để chủ nhân suy ra cậu ấy đã khôi phục phần nào trí nhớ, rồi thì ngài khéo léo đóng thêm một vở kịch tình cảm nữa lấy lòng tin hoàn toàn của cậu ấy. Ngài thật đáng sợ.”

“Wyatt, vì ta đã hứa nếu ngươi giúp ta diễn tốt màn kịch, ta sẽ trả ngươi về với Jimin, nên ngươi mới an toàn đứng đây sau khi dám nói chuyện với ta bằng cái giọng ấy.”– Justin kéo phăng tấm màn cửa xuống để răn đe kẻ đang đứng.

“Wyatt không có ý mỉa mai, bởi vì những lời ngài nói với cậu Jimin đều là sự thật. Wyatt chỉ có một lời khuyên, trước người mà ngài yêu thương nhất, lớp mặt nạ là không cần thiết.”– Wyatt vẫn bình tĩnh đáp.

“Dù từ nay trở đi ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa, nhưng vẫn chưa tồi tệ đến mức cần ngươi dạy. Ngươi hãy liệu mà kiểm soát những hành vi của mình. Nếu để ta biết có ai đó dám chạm vào Jimin, ta sẽ giết người đó. Cút đi.”

Wyatt xiết chặt lòng bàn tay nhìn Justin bằng ánh mắt căm hận rồi lui ra đóng sầm cửa lại.

Từ cái ngày đầu tiên Justin gặp Wyatt, anh đã biết cậu ta luôn âm thầm dõi ánh mắt về phía Jimin. Khác hẳn với Ian, một kẻ không có đầu óc, Wyatt thâm trầm và khó đoán hơn nhiều. Wyatt chắc chắn sẽ là một cánh tay đắc lực giúp đỡ Jimin nhiều điều, ngược lại, cậu ta cũng là một mối họa với anh.

Yếu điểm lớn nhất và duy nhất của Jimin chính là quá xem trọng tình cảm. Wyatt lại rất khéo trong việc khai thác tình cảm từ người khác. Cậu ta thừa biết anh sẽ giữ lời hứa, vẫn giả vờ dặn dò Jimin những lời khó lọt tai kia chỉ muốn để em trai anh hiểu nó quan trọng với cậu ta cỡ nào.

“Một trò lấy lòng hạ đẳng.” – Justin nguyền rủa.

Đang lúc Justin còn mải mê suy nghĩ, một trận gió lạ đột ngột xâm nhập vào căn phòng của anh. Hơi gió mang theo chút hàn khí dễ dàng giúp anh đoán ra ai là vì khách không mời mà tới. Anh cẩn thận nhìn người thanh niên trước mặt, hơi nhếch nửa môi khinh miệt:

“Có cần thiết phải mượn hình dạng của một kẻ khác đến gặp cháu? Cháu hiện giờ không có sức uy hiếp gì đối với cậu cả.”

“Ta chưa bao giờ sợ cháu sẽ uy hiếp được ta, chỉ là thể chất của ta khác người thường, không tiện xuất hiện bằng hình dạng thật. Cháu định bao giờ mới kết thúc cái trò chơi vô nghĩa của cháu đây?”– Người thanh niên đưa tay lên miệng ho vài tiếng nhỏ.

“Cháu biết cậu đã ở đây vài ngày trước. Chắc cậu cũng thấy tình cảm giữa cháu và Jimin rất tốt đẹp, tại sao cháu phải kết thúc?”– Anh làm ra bộ mặt thản nhiên hỏi.

“Cha mẹ cháu chỉ biết sinh cháu ra, nhưng lại không biết dạy cháu. Vô số lần ta đã cố gắng làm ngơ trước những lỗi lầm cháu gây nên, cháu vẫn cứ chứng nào tật nấy.”

“Đừng nói như thể cậu đang thực sự quan tâm cháu. Cậu có âm mưu gì làm sao mà cháu biết được?”

“Ta có thừa khả năng phá đi kết giới của cháu.”

“Nhưng cậu không có khả năng chia cách cháu và Jimin.”– Anh trừng mắt nói.

“Vậy thì chúng ta cá cược xem sao.”– Người thanh niên mỉm cười.

“Cá thế nào?”

“Ba ván thắng hai, cá xem tình cảm mà Jimin giành cho cháu có phải là tình yêu thật sự hay không? Nếu đúng, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của cháu nữa, đồng thời tặng cho hai cháu một món quà đặc biệt. Ngược lại, ta muốn cháu từ đây hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của Jimin.”

Justin hạ thấp ánh mắt lưỡng lự. Khó khăn lắm anh mới tìm được Jimin sau ngần ấy năm dài. Nếu anh chấp nhận cá cược, lỡ như…

Anh chưa từng hỏi Jimin có yêu mình hay không? Càng chưa từng nghe Jimin thú nhận điều đó. Vậy thì anh biết lấy gì để khẳng định cậu cũng yêu anh? “Cháu đâu có rảnh rỗi như cậu. Hà tất lại kiếm thêm việc để làm? Huống chi tại sao cháu phải phí thời gian cá với cậu?”– Justin vuốt ngang mũi làm ra vẻ không quan tâm.

“Ta không ép buộc cháu, chỉ là khoảng thời gian về sau để tránh cháu lại gây họa, ta buộc phải thường xuyên ở bên cạnh cháu. Khi rảnh rỗi ta cũng có thể tìm thêm vài chuyện vặt để làm rạn nứt quan hệ giữa cháu và Jimin.”

“Cậu đang uy hiếp cháu???”– Justin đập tay xuống mặt bàn điên tiết.

“Tùy cháu nghĩ sao thôi.”

“Cậu sẽ giữ lời chứ?”– Suy nghĩ một lúc, anh có phần nao núng.

“Ta biết cháu chỉ muốn tống khứ ta ra khỏi mắt cháu. Nhưng cháu có biết ta cũng chẳng thích thú gì khi phải thường xuyên gặp cháu như thế này. Cái mà ta không muốn chính là việc cháu áp đặt những điều cháu nghĩ trên cuộc đời người khác.”

Ngưng vài giây, người thanh niên lại tiếp:

“À…vườn hồng của cháu cũng đẹp đấy. Nếu như ta cho băng tuyết bao phủ một vùng, không biết chúng còn sống nổi hay chăng?”

“Cậu dám đụng đến một gốc hồng của cháu, cháu sẽ tuyên chiến với cậu ngay.”

“Vậy ý cháu thế nào?”– Người thanh niên xòe bàn tay khiêu khích.

“Cháu nhất định sẽ thắng.”– Justin đã bị chọc tức nên không còn đủ sức kiểm soát lý trí. Anh chỉ biết rằng mình chẳng đời nào lại đi thua cho người cậu này.

“Tốt, ta chờ câu nói này của cháu.”

——

Nửa đêm, Justin đột ngột sang gõ cửa phòng Jimin. Vốn đã ngủ được một lúc, lại bị tiếng gõ cửa đánh thức, Jimin có phần mệt mỏi bước ra mở.

“Có chuyện gì sao anh?”

“Anh xin lỗi đã làm phiền em lúc quá khuya.” – Justin nở nụ cười hiền hòa bước vào trong. –“Anh chỉ muốn xác nhận vài điều rồi sẽ đi ngay.”

“Hm???”

“Anh chưa từng hỏi em câu này, nhưng bây giờ anh muốn biết câu trả lời. Em có yêu anh không?”

Trước câu hỏi có phần đường đột, Jimin ngẩn ngơ cả người.

“Cái này…”

“Có hay không? Quá đơn gian để trả lời cơ mà.”

“Thật ra thì vấn đề này để sau hãy nói.”– Jimin tìm cách trì hoãn.

“Không!” – Justin gắt lên. –“Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em. Anh muốn em hãy trả lời anh ngay lập tức.”

Bị dồn vào một tình huống khó xử, Jimin đứng phân vân mãi một lúc lâu. Không phải trong lòng cậu không có sẵn câu trả lời, chỉ nhưng còn rất nhiều rào cản ngăn cậu thừa nhận bằng lời cảm xúc thực nơi trái tim. Quan hệ giữa anh và cậu quá rườm rà, không hẳn là giữa hai con người yêu nhau, thậm chí còn đan xen quan hệ giữa một người cho mạng sống và một người nhận mạng sống, sự biết ơn, nỗi ám ảnh, những nút thắt tình cảm không rõ nơi tháo ra.

“Em cần thêm chút thời gian.”

“Anh không có thời gian. Anh muốn nghe một câu trả lời khẳng định.”– Justin sấn tới nắm chặt bờ vai Jimin và lắc mạnh.

Đôi mắt anh, liều thuốc cực mạnh tác động lên toàn bộ tâm trí Jimin. Không ít lần cậu đã bị đôi mắt này chinh phục, nay lại khó lòng dứt khỏi khi chúng đang dán chặt vào cậu bằng những tia yêu thương cực hạn. Jimin bất giác quên đi chính mình, trong khoảnh khắc đã vô thức đáp trả:

“Em…em yêu…yêu anh.”

Justin hồ hởi ôm chầm Jimin lại và lên tiếng hỏi tiếp:

“Vậy nếu anh có biến đổi thế nào, em vẫn sẽ nhận ra anh chứ? Như trước đây anh từng nhập vào xác cô giáo mới của em.”

“Thì ra đúng là anh.” – Jimin buột miệng hét lên.

“Nghĩa là em đã nhận ra từ sớm đúng không?”– Giọng của anh ngày càng phấn khích hơn.

“Ừm! Em sẽ nhận ra.”– Jimin vịn tay vào vai anh nói đầy tự tin.

“Anh vẫn còn một lo lắng. Nếu anh bỗng nhiên biến mất, em có đi tìm anh không?”

Jimin thẫn thờ trước câu hỏi này. Lẽ ra, cậu đã từng có dự định rời khỏi đây và trở về với thế giới của mình. Nếu không vì biết được bấy nhiêu việc anh làm cho cậu, cậu đã không nán lại đến giờ phút này. Đối với nhiều người, sự biến mất của anh sẽ là một tin tốt lành, vì nó đồng nghĩa với việc những nỗi sợ hãi chết chóc mà cậu luôn nghĩ tới không còn khả năng tồn tại. Nhưng đối với cậu…???

Jimin nhắm nghiền mắt lại. Trái tim cậu cảm thấy đau dù đây chỉ là một ý nghĩ giả tưởng.

“Có, em sẽ đi tìm anh, cùng trời cuối đất vẫn sẽ đi tìm anh.”

Justin càng xiết chặt vòng tay hơn, cả người anh cũng thấy nhẹ nhỏm hẳn.

“Em nhất định phải làm được như em đã nói.”

“Em sẽ.”

Jimin khẳng định một lần nữa để Justin thêm yên lòng, cho dù cậu không hiểu vì sao anh bỗng dưng có thái độ lạ. Tuy nhiên, Jimin đã không lường trước Justin làm mọi việc đều có lý do riêng của anh.

——

Ánh nắng ban mai mỏng manh soi vào căn phòng kín. Có một chút hương quả hạnh len vào đầu mũi của Jimin. Cảm giác này khiến cho cậu vừa thấy quen thuộc, vừa thấy kinh ngạc.

Quen thuộc vì mùi hương này là thứ mà Natalie thích nhất. Con bé không chỉ có thói quen xịt khắp phòng loại nước hoa có mùi hương quả hạnh, còn vương vãi cả căn phòng của cậu. Đám bạn học thỉnh thoảng rời khỏi học viện ghé thăm nhà Jimin vẫn thường cười nhạo rằng sao phòng của một người con trai lại có mùi hương nữ tính như thế.

Kinh ngạc vì căn phòng hiện tại cậu đang ở vốn chỉ có hương hoa hồng Pascali, lấy đâu ra mùi hương quả hạnh? Không hiểu từ lúc nào cậu đã thích nghi được với cuộc sống nơi đây, còn phân biệt rõ nó có gì khác so với căn phòng thật sự của cậu.

“Anh, anh à…” – Giọng của Natalie thỏ thẻ bên tai khiến Jimin giật mình mở mắt ra.

Gương mặt tròn trĩnh của Natalie hiện rõ trước đôi mắt cậu. Con bé cười toe toét và vội vàng giục chú Paxton đang cầm tẩu thuốc đứng cạnh:

“Tỉnh rồi, anh trai cháu đã tỉnh lại rồi.”

Như chưa hết bàng hoàng, Jimin đưa tay vỗ vỗ mấy cái vào trán. Khi khẳng định là không thể nào lầm lẫn cho được, cậu đang ở trong căn phòng của chính mình, Jimin định mở miệng hỏi tại sao cậu lại về được thế giới này, lại cảm thấy hỏi như vậy có chút bất ổn nên né tránh sang câu hỏi khác:

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Em và chú cũng muốn hỏi anh chuyện gì đã xảy ra đó? Anh Taehyung nói anh muốn thử một loại phép thuật mới, khiến cho đồ đạc trong phòng vỡ nát đã đành, còn để bản thân bị hút vào một cái vòng xoáy bí ẩn, hại em và chú lo cho anh muốn chết. Anh Taehyung mới đầu còn hù dọa em có cánh cửa không gian gì đó, sau này chợt nói lại là hiểu lầm. Anh nghĩ có tức không? Nhưng em đã khóc rất nhiều đấy.”

Natalie vừa nói vừa bấu vào tay áo Jimin hờn trách. Hai mắt cô bé lại đỏ hoe lên.

“Thôi được, thôi được rồi. Anh vẫn ổn mà.”– Cậu nắm tay Natalie khuyên nhủ rồi lại ngước nhìn chú Paxton. – “Cháu xin lỗi, cháu đã khiến chú phải lo.”

Từ khi cha mẹ Jimin qua đời, Paxton tuy chỉ với vai trò một người bạn thân của cha cậu, đã thay thế cha mẹ cậu lo lắng chu toàn cho hai anh em. Tình cảm này trân quý vô cùng nên Jimin vẫn luôn xem ông như người cha thứ hai của mình.

“Cháu thật là…Cháu đã lớn rồi nên chú sẽ không can thiệp vào những chuyện cháu làm, nhưng cháu cũng phải biết chừng mực chứ. Suốt một khoảng thời gian dài, cháu đã gặp chuyện gì?”

“À cháu…” – Đang lúc Jimin còn do dự chưa biết trả lời sao, Taehyung chợt xuất hiện giải vây thay cho cậu.

“Cậu ấy bị thổi đến một hoang mạc và ở lại đấy mấy ngày. Cháu cũng phải vất vả lắm mới tìm được cậu ấy, cả đi lẫn về nên thời gian hơi bị lâu.”

Vẫn ánh mắt lạnh lùng như băng, giọng nói trầm thấp và khuôn mặt không bao giờ nở nổi một nụ cười kể từ sau tai nạn năm ấy, Taehyung là một loại dị ứng đối với Jimin.

“Nghe có vẻ hơi hoang đường, nhưng ta tin cháu Taehyung, cháu chẳng bao giờ biết nói dối.”– Paxton cười vẩy vẩy tẩu thuốc trong tay.

“Cháu có chuyện muốn nói riêng với Jimin. Natalie, dù gì Jimin đã trở về, chắc em không ngại cho anh mượn anh trai của em một chút phải không?”– Taehyung ướm hỏi khi thấy bàn tay Natalie vẫn bám chặt vào gấu áo Jimin.

Bất đắc dĩ, Natalie đành gật đầu. Cánh cửa phòng vừa khép lại, cách xưng hô của Taehyung bèn thay đổi:

“Ta là thầy của Taehyung, cháu vẫn còn nhớ ta chứ?”

“Cháu nhớ, nhưng tại sao ngài…???”

“Ta đang mang bệnh trong người, không tiện lắm nếu xuất hiện bằng hình dạng thật. Không ngại nói cho cháu biết, tên của ta là Raven Jeon. Ta là cậu ruột của Justin.”

Jimin lật tung tấm chăn và đứng hẳn dậy:

“Là ngài đã đưa cháu quay về sao?”

“Phải, Justin đã bảo ta đưa cháu về.”

“Không, không thể như thế, hôm qua anh ấy rõ ràng còn…”

“Hai người không sống cùng một thế giới, bất luận Justin đã nói gì với cháu, việc trả cháu về lại gia tộc Park là lẽ tất nhiên. Cháu cũng thừa hiểu điều đó, đúng không?”

Lời của Raven không sai, từ rất lâu về trước, cậu đã hiểu rằng sẽ có ngày họ phải chia cách. Đến như một giấc mơ, thì đi cũng như một giấc mơ, chỉ trách cậu đã quá cố chấp tất cả.

“Đó chỉ là kết giới, đó không phải là quá khứ, nghĩa là những gì cháu từng trải qua, cũng có phần là sự thật?”– Jimin vẫn muốn gặp lại Justin.

Raven thở dài nói:

“Tòa lâu đài Didier hiện nay đã được đổi tên thành Kingstuff, đó cũng chính là tòa lâu đài ma quái phía sau học viện của cháu. Người cai quản lâu đài là một nữ bá tước góa bụa. Nếu cháu muốn gặp lại Justin, cháu có thể đến đấy bất cứ lúc nào, nhưng ta vẫn phải nói trước một điều đau lòng, cái cháu nhìn thấy chỉ là một cơ thể bất động nằm im

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net