Chap 30. Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kể từ ngày đó, tôi không thường thấy Jung Hoseok-người tự xưng là cha tôi ở nhà, cũng rất ít khi gặp mặt anh... nói đúng hơn là ông ta, nếu có cũng chỉ là cuộc đấu mắt không mấy thiện cảm của tôi đối với ông.

Thật sự cũng có đôi lúc tôi tò mò về bản thân mình. Tôi cố lục lại kí ức về người cha này... nhưng những gì tôi nhớ chỉ còn sinh nhật lúc 5 tuổi... còn trước đó có lẽ do tôi quá nhỏ không thể nhớ được hoặc có điều gì đó khiến tôi vĩnh viễn không thể nhớ...

Những gì tôi ấn tượng về ông chỉ còn là cảm giác..."

-Kim Taehyung... KIM TAEHYUNG !!!!

Thầy giáo Hwang vừa kêu to vừa đập cây thước gỗ thật mạnh lên bàn. Kim Taehyung giật mình như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man, cậu lại hướng ánh mắt tập trung lên phía bục giảng. Kết quả cậu bị đứng phạt hai tiết ở ngoài lớp học. Nhưng chỉ đứng được 5 phút, cơn buồn ngủ lại ập đến, cậu mắt nhắm mắt mở ngáp dài. Rốt cuộc không chịu nỗi nữa mới đi xuống phòng y tế.

Trông bộ dạng gầy còm, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt thâm quầng của cậu dễ dàng đánh lừa cô y tế. Thôi thì trùm chăn kín mít lại, cứ thế mà ngủ. Học hành? Còn gì nữa mà học chứ? Sắp chết đến nơi rồi...

Taehyung thoáng suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cậu âm thầm thở dài rồi chợp mắt.

.

Lần thứ hai mở mắt dậy, Jimin đã ngồi bên cạnh từ lúc nào. Y vẫn đang chăm chú gấp giấy ở bàn kế bên.

-Mấy giờ rồi?

Jimin đang tập trung nghe được câu hỏi mới quay qua phía giường. Chạm đến ánh mặt cậu.

-Học sinh vừa mới ra về.

Taehyung mệt mỏi đảo mắt xung quanh. Cậu chống hai tay ngồi dậy. Jimin dừng hết mọi hoạt động, đi đến đỡ lấy tay cậu. Taehyung giật mình hất tay Jimin ra, động tác rất nhỏ nhẹ nhưng khiến cả hai khựng lại.

Taehyung dạo gần đây khá nhạy cảm với tiếp xúc thân mật, với Jimin cậu lại càng tránh né. Jimin như hiểu được suy nghĩ của cậu, y nuốt nước bọt, không dám nhìn lấy bóng lưng cậu:

-Taehyungie! Cậu gần đây không khỏe sao?

Đôi vai cậu hơi run rẩy, đáp lại.

-Ừm...

Lòng Jimin hơi thắt lại, y rất muốn Taehyung nói ra hết với mình để cả hai có thể nhẹ lòng hơn, không phải cứ lãng tránh nhau.

-Nếu có chuyện gì... cậu... nhất định phải nói cho tớ biết, được chứ?

Taehyung mím môi, gật nhẹ đầu. Cậu không đợi Jimin nói thêm vội đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài. Jimin nhìn bóng lưng cậu mà thở dài, đôi môi nở nụ cười cay đắng:

-Rốt cuộc vẫn không thể nói với tớ sao? Taehyungie...

______________

Taehyung chạy một mạch về nhà. Cơ thể cậu thật kì lạ, chỉ mới tiếp xúc với Jimin một xíu đã cảm thấy không tự chủ được. Tốt nhất là cậu nên tránh xa con người, ít tiếp xúc với họ hơn.

Taehyung đi đến đầu giường, cầm tấm lịch trên tay, nhìn hồi lâu sau đó đánh dấu.

Hôm nay đã là ngày thứ 4 trong thời hạn, liệu bản thân mình có chịu nỗi hay không... mọi thứ sẽ còn khó khăn đến mức nào nữa. Cậu mệt mỏi ngồi bệch xuống cạnh giường, chỉ biết đếm cho thời gian trôi qua thật nhanh...

.

Hoseok đem một bao dụng cụ đồ sắc vào nhà. Ba Kim lấy làm hiếu kì hỏi anh:

-Cậu cầm gì vậy?

Hoseok đặt bao đồ ở dưới cầu thang, phủi phủi tay quay qua nói với ba Kim:

-Sắp sửa dùng đến rồi, ngươi sẽ sớm biết thôi.

Nói rồi anh đi lên lầu, ba Kim đứng dưới nhìn lên khó hiểu. Vừa định bước vào nhà bếp.

'Ầm...'

Tiếng động trên lầu khá lớn, ba Kim bất giác chạy thật nhanh đi lên, mẹ Kim vội vã theo sau.

Đập vào mắt họ là thân ảnh Taehyung đang bị ép sát vào tường, cổ bị Hoseok bóp đến nghẹt, khuôn mặt nổi đầy gân xanh trắng bệch, hai chân huơ đảo đạp trên tường, viền mắt đỏ ngầu trừng anh. Hoseok vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, đôi mắt đã chuyển màu, môi nhếch lên:

-Muốn giết ma cà rồng cũng phải có kĩ thuật, huống chi con vẫn chưa học đi săn.

Taehyung nghiến răng ken két, gầm gừ trong cổ họng không thể thở được, tròng mắt cũng đã nổi gân máu, rút tay thành nấm đấm...

-TaeTae!

Mẹ Kim sót ruột ngăn cậu. Taehyung như bình tĩnh lại, toàn thân thả lỏng. Hoseok thả lỏng tay ra, cậu từ từ trượt xuống đất. Mẹ Kim ôm cậu vào lòng, xót xa rơi nước mắt:

-TaeTae...bình tĩnh đi, mẹ ở đây...

Taehyung như không biết rồi sẽ đi về đâu, chui rúc vào lồng ngực ấm áp của mẹ. Ba Kim thở dài nao núng đi về phòng. Hoseok chỉnh trang lại, 'hừm' một tiếng rồi đi.

_____________

Jungkook xuất viện cũng được mấy ngày. Mẹ Jeon vì lo cho vết thương của anh mà nhất quyết ở lại chăm sóc, Jungkook cũng không biết làm gì khác ngoài đồng ý, Jeon gia cũng còn rất nhiều đầu bếp, không chỉ có mẹ Jeon mà.

Nhờ kĩ thuật tiên tiến ở bệnh viện mà anh đã nhanh chóng tháo băng, nhưng các vết thương vẫn phải được thoa thuốc hằng ngày.

Điều kì lạ là kể từ hôm đó anh cũng không hề thấy Taehyung, ngay cả liên lạc giữa hai người cũng bị cắt đứt. Ở trường cũng không thấy mặt cậu đâu, đến tối lại cứ thao thức nhìn ra phía ban công, nơi có thể nhìn thấy cuộc sống của cậu, nhưng căn phòng nhỏ đó cũng chưa bao giờ sáng đèn nữa cả. Cậu cứ như biến mất khỏi cuộc sống của anh.

...

-Jungkookie, sao mẹ không thấy Taehyung nhỉ?

Cơm trong họng anh xém phun ra, sao đột nhiên mẹ lại hỏi về cậu.

-Không phải nhà Taehyung ở gần đây sao? Sao mẹ không gặp thằng bé nhỉ?

Jungkook hớp từ từ ngụm canh xuống họng, tìm đại một lí do nào đó trả lời:

-Taehyung... con vẫn gặp cậu ấy bình thường... là... ở trường thôi, gần đây cũng là thời gian cao điểm của các bài kiểm tra nên cậu ấy muốn tập trung học ở nhà...!

-Ồ...

Mẹ Jeon gật gù hiểu, rồi lại tiếp tục gắp thức ăn vào chén anh:

-Taehyung thật sự rất tốt, con đừng làm nó thất vọng đấy!

-Con biết...

Jungkook nhìn vào chén cơm, trong lòng thầm thở dài. Đây là lần đầu tiên anh nói dối mẹ Jeon, nhưng mẹ vẫn tin. Anh chỉ nghĩ nếu lời nói dối đấy thành sự thật thì hay biết mấy.

.

.

.

"Rain... hãy trả thù cho ta...."

"Rain... hãy thật mạnh mẽ..."

"Rain... con là hi vọng duy nhất của gia tộc này..."

"RAIN~..... "

Taehyung giật mình mở mắt dậy. Xung quanh mọi thứ đều chìm trong bóng đêm, không gian yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ có bóng tối nuốt trọn lấy cơ thể cậu.

-Kim-Tae-Hyung !

Theo tiếng gọi, cậu quay đầu lại, là một cậu nam sinh, cao chừng bằng cậu, mái tóc màu trắng ngà, bóng lưng đằng sau cũng rất quen thuộc.

-Cậu gọi tôi? 

-Đúng vậy! - Người kia vẫn quay lưng lại trả lời với cậu.

-Sao cậu biết tên tôi?

-Đơn giản, những thứ thuộc về cậu tôi đều biết. 

Taehyung nhíu mày nhìn bóng lưng cậu học sinh.

-Cậu-Kim Taehyung, 17 tuổi, chiều cao 1m7, cân nặng 56, là một ma cà rồng đang trong giai đoạn phát triển, được nhận nuôi từ lúc 5 tuổi vì đó mà trà trộn vào xã hội loài người sinh sống đến hiện tại. Cậu rất muốn biết về quá khứ của mình rất tiếc là không thể... Nhưng, tôi lại biết rất rõ về cậu...

-Cậu... cậu là ai?

Người kia nhếch cười trong bóng tối, dần dần quay mặt về phía Taehyung, âm thanh đều đều:

-Tôi chính là cậu-Rain Galvin !

Sau đó, trong đầu cậu, những kí ức đột nhiên ùa về như một thước phim được tua rất nhanh, đến nỗi cậu không chỉ choáng ngợp về nó mà còn về nội dung. 

Một cuộc sống yên bình, trong phút chốc tòa lâu đài sụp đổ hoàn toàn, rất nhiều phiến quân ma cà rồng sử dụng vũ khí từ khắp nơi ập đến, chúng chém giết hết tất cả những gì được cho là cản đường. Một cậu bé chừng 4 tuổi chạy ngay đến khu đại sảnh, mở cửa ra đập vào mắt cậu là người cha của mình bị thảm sát, máu me khắp người ông bắn ra tứ phía, ngay cả khuôn mặt non nớt của cậu, ngay lồng ngực ông chính là một một cây kiếm bạc dính đầy máu đen. Sau đó trước mắt cậu tối sầm, chỉ kịp thấy tên hung thủ đang lườm về phía cậu. Cậu được đưa ra khỏi tòa thành, người phụ nữ thở hổn hển, chậm rãi nói:

- Rain... rain... chạy đi... !

- Mama???~

- Không còn thời gian nữa nhanh lên đi !!!!! . Bà gắt giọng .

Mưa rơi càng lớn, xối thẳng vào tâm can nhỏ bé của cậu, cậu bật khóc thật to...

-Con yếu đuối như vậy là để ai xem hả??? Con phải mạnh mẽ lên, con phải báo thù cho họ tộc ta.

"Phải báo thù! Phải báo thù!!!!"

-AAAAAAAAAAAAA!

Taehyung ai oán hét lên thật to, nước mắt cậu đã lăn dài hai bên gò má. Một quá khứ thật tàn nhẫn, nên nhớ thì tốt hay không nên nhớ lại tốt hơn, đến khi đã nhớ hết tất cả, chỉ còn lại sự đau khổ, nỗi dằn vặt ở tận đáy lòng. Tại sao ngay thời khắc này lại bắt cậu chứng kiếnhết tất cả, cậu vẫn chịu khổ chưa đủ sao? Cứ tưởng quá khứ của  mình rất tốt, rất yên bình, nhưng mọi thứ trước đó thật sự kinh khủng hơn, thật sự rất tàn nhẫn với một đứa trẻ 4 tuổi. 

Bây giờ cậu rất cần một ai đó để dựa dẫm, cần một ai đó che chở cho mình. Đúng vậy... Có lẽ mình nên đi... đi thôi!

Taehyung cứ thế bước ra khỏi nhà, hai đôi chân vô định rảo bước trên nền đất lạnh lẽo không một mục đích, chỉ đơn giản là đi tìm hơi ấm, thế giới này đã quá băng giá rồi... 

... Phải hay không cậu đã vô thức đứng trước nhà Anh....











---------------End Chap 30-------------- 

"Xin lỗi các cậu vì sự chậm trễ >.<"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net