Chap 43. Ảo ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng trước cánh cổng rộng mở vốn đã rất quen thuộc. Biệt thự to lớn xa hoa hiện dần ra trước mắt. Xuống xe, nhìn ngắm xung quanh tất cả một lần nữa, cảnh vật vẫn như xưa, bất quá ngôi biệt thự lại ngày một trở nên lạnh dần. Bỏ qua đám người hầu cuối chào hai bên, hai người tiến thẳng vào nhà lớn, quản gia Choi xách hành lí theo sau.

Jungkook cùng cha đến trước phòng chủ tịch, biết được ông mới vừa đi đánh cờ về, hai người mới mở cửa tiến vào. Vị chủ tịch từ sáng đã nghe tin Jungkook hôm nay sẽ về lại Jeon gia, tâm trạng đặc biệt có chút vui hơn. Jungkook nhanh chóng tiến lại hành lễ chào ông, được ông khách sáo bảo cứ ngồi lên nói chuyện, Jeon Seonho ngồi theo vào bên cạnh.

Cuộc trò chuyện vòng đi vòng lại cũng chỉ quay quanh chủ tịch và chút công việc từ Jeon gia, Jeon chủ tịch lên tiếng:

-Jungkook ah, công việc ổn định chứ? Sao hôm nay lại rãnh rỗi mà về thăm nhà chính?

Jeon tổng không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi Jungkook trả lời.

-Cảnh sát không khi nào ổn định được ạ, ông có thể quan sát cậu Dongho cũng rất vất vả... với lại thời gian tới cháu đã xin nghỉ phép.

Jeon chủ tịch gật gù cũng không nói gì thêm. Ông biết chứ, chuyện anh phạm sai lầm nghiêm trọng trong lúc thực hiện nhiệm vụ và phải bị kỷ luật trước tập thể... ông vờ hỏi qua loa, nhìn sắc mặt không mấy hồng hào của anh, chắc là đã không chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ trông ba tháng tới có đủ thời gian để anh biết quan tâm mình hơn.

Cuộc nói chuyện kết thúc cũng đến khi trời chập tối, như thường lệ sẽ là lúc con cháu trong Jeon gia trở về. Từ xa đã nghe thấy tiếng còi xe cùng tiếng động cơ đang chậm rãi tiến vào.

Jungkook không buồn đi xuống đại sảnh để chào hỏi những kẻ không mấy thân thiết, chỉ đứng trên lầu nhìn qua cửa sổ. Jonghye kìa! Thằng nhóc bước xuống xe trước, trông nó vẫn vui vẻ hoạt bát ngày nào, chỉ là bây giờ đã cao lớn hơn, vẻ điển trai cũng dần lộ ra trên khuôn mặt tinh nghịch, chờ hai ba năm nữa thôi có khi còn phong độ hơn cả anh nó.

Jonghye nhìn quanh nhìn dọc, quay qua hỏi quản gia Choi điều gì đó, song nó chạy dịch ra sau nhìn về phía lầu chính bên phải, bắt gặp Jungkook đang nhìn xuống phía này thì vẫy tay chào. Đôi mắt Jungkook cụp xuống rồi quay vào trong khép cửa sổ lại.

Jonghye bĩu môi lưu luyến nhìn cánh cửa đóng kín. Một người từ sau đi lên trước ngang qua cậu:

-Vào nhà đi.

.

Đóng cửa sổ lại, tiếng ồn bên dưới được cách ly hoàn toàn. Jungkook nằm lên giường, tay gác lên trán, khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ. Không gian yên lặng đến tịch mịch, đối diện trần nhà trắng xóa hai mắt từ từ khép lại. Có thể một phần vì cả buổi ngồi trên xe để về nhà và một phần nếu như thức thì cũng không nghĩ nên làm gì, cứ vậy đi thẳng vào giấc ngủ.

Ánh trăng xanh nhàn nhạt xuyên qua cửa kính trong suốt, phủ trắng một góc giường. Nam nhân chìm trong giấc ngủ, hai hàng lông mày vô thức nhíu lại, đôi mắt nhắm nghiền, bờ môi mỏng run lên từng đợt như muốn thốt ra từ gì đó, khắp trán rịn một tầng mồ hôi, hai tay bấu chặt lấy grap giường. Có vẻ mọi thứ càng trở nên nghiêm trọng hơn, lời trong cổ họng cũng chỉ phun ra thành từng tiếng ngắt quãng vụn vặt.

Một màn sương trắng xóa, xung quanh đều bao phủ màu trắng, cả người như lơ lửng trên không, tay chân chỉ có thể quờ quạng không thể cố định...

-Kookie... Kookie...

Âm thanh rất nhỏ, tựa hồ như thì thầm vào tai người nghe. Giọng nói gọi tên anh một cách thân mật, như vừa mới nghe qua lần đầu nhưng lại rất quen thuộc. Muốn trả lời lại nhưng vòm họng đã cử động lại chẳng phát ra được âm thanh nào. Thật khó chịu!

Cảm nhận như có cái gì đó áp sát sau lưng mình, đến khi quay lưng lại đã bị một bàn tay bịt mắt. Vì không thấy được gì nên các giác quan lúc này lại trở nên nhạy cảm cực kỳ, anh còn có thể nghe thấy được nhịp thở đều đều của người kia bên tai. Một thứ gì đó mềm mại ấm áp lướt qua gò trán, gò má, mũi và cuối cùng dừng ở môi. Không phải là nụ hôn sâu, chỉ đơn thuần là lướt qua nhưng để lại cảm giác êm diệu khó tả. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên hai bên tai:

- Em nhớ anh... Rất nhớ...Kookie...

Thật sự rất muốn biết người kia là ai nhưng chẳng tài nào làm được, cảm giác bức bối vô cùng. Chợt động tác bị dừng lại, bàn tay che mắt anh dần buông lỏng, lời thứ ba:

-Hết thời gian rồi!

Vừa dứt lời, Jungkook như bừng tỉnh mọi điều, vội vàng tìm kiếm xung quanh, tay chân cũng bám víu lấy lung tung... Kết quả chỉ là màu sương trắng xóa và bản thân anh. Nó kết thúc quá sớm, anh vẫn chưa kịp nhận ra mọi thứ kể cả chủ nhân của giọng nói kia thì đã không kịp. Lần này anh đã nói được:

-Em là ai? Ảo ảnh?

...

Bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài, vừa vặn nắng sớm chiếu vào chiếc giường nhung trắng tuyết. Ánh nắng hắt vào vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán thật lấp lánh. Jungkook mệt mỏi quệt nước trên trán, anh nghi vấn nhíu mày lại sờ hai bên gò má mình... nước ở khóe mắt vẫn còn đọng lại... Không lẽ anh đã khóc?

.

Bàn trà dưới mái dù trong khu vườn của biệt thự là nơi lý tưởng để những người lớn tuổi trò chuyện, nghỉ ngơi thư giãn đầu óc. Nhưng tại đây không phải là một vị trung niên hay một ông lão nào cả mà là hai nam nhân trẻ tuổi vẫn đang nhâm nhi tách trà đôi lúc còn hàn thuyên hai ba câu.

-Kim Namjoon sao cậu không cưới vợ nhỉ?

-Này nhá, ông đây vẫn còn trẻ chán...

-Cậu cần người để mà quản giáo.

-Không cần! Cuộc sống tự do tự tại như vậy không phải sướng lắm sao? Tốn tiền để thuê người suốt ngày càm ràm bên cạnh? Tao vẫn còn yêu đời lắm!

-Thật sự tôi cũng thấy tội cho ai cưới phải cậu.

-Đừng móc tao thế chứ!

...

-JongJong ah! Đã là nam nhi sắp lớn, đừng chơi trò 'con nít'.

Từ phía dưới thấp hơn đám hoa tulip xen kẽ hồng gai, Jonghye nhảy xốc lên, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng tiến lại gần.

-Jeon-Jong-Hye! JongJong chỉ dành cho lúc nhỏ!

Namjoon cười cười ngã lưng ra, nhìn y tiến lại gần:

-JongJong ah! Em nên cưới vợ đi!

-Mới không thèm!

Jonghye ngồi ngay bên đối diện hai người, thấy Jungkook không phản ứng gì mới yên tâm nhìn qua Namjoon.

Không gian vốn có chút yên tĩnh bây giờ đã có hơi nhộn lên chút, hầu hết đều là Namjoon và Jonghye nói chuyện phiếm, đôi lúc còn nghe thấy tiếng phản bác của cậu từ xa cùng với tiếng cười hả hê của Namjoon.

-Thưa tam thiếu, Jeon tổng muốn gặp cậu.

Một người hầu từ xa đi tới, cúi người thông báo cho Jungkook. Anh yên lặng đôi chút rồi đứng dậy đi vào trong.

.

Tại phòng Jeon Seonho đã thấy vị chủ tịch cũng ở đó. Bên cạnh Seonho còn có cả Jaesung và quản gia Choi.

-Jungkook, trong thời gian này con không có việc bận đúng chứ? - Seonho lên tiếng trước.

Jaesung đứng bên cạnh không khỏi chán nản xem thường anh, bị đình chỉ tất nhiên là rỗi rãi thôi.

Jungkook nhìn ông gật nhẹ đầu.

-Vậy cùng ta tham gia tiệc rượu với THE EART, con thấy được không?

'THE EART' là công ty chủ của Park gia, Jeon chủ tịch tiếp tục nói:

-Bên đó ăn mừng tân chủ tịch nhận chức và vị chủ tịch quá cố là bạn già của ta nên cũng mong ta tới chúc mừng. Có con đi theo ta thì càng tốt, cũng phải biết mở rộng quan hệ.

Jungkook nhìn qua Jaesung, có lẽ hắn cũng đi, nghĩ lại cũng không có việc gì cần làm ở nhà vẫn nên đi cùng ông nội.

-Vâng ạ!

Vị chủ tịch cười xòa hài lòng.

-Cứ quyết định vậy đi! Hãy chuẩn bị thật kĩ, khi nào tới ta sẽ nói sau.

Xong việc ai về phòng nấy. Bữa tiệc sẽ được tổ chức vào tuần sau. Namjoon ngửa cổ hỏi lại:

-Cậu chắc sẽ đi?

Jungkook gật đầu không đáp.

-Sáng nay tôi cũng nhận được lời mời... - Namjoon dừng lại suy nghĩ gì đó, trên mặt lộ rõ sự thú vị - ... Thật muốn biết Tam thiếu của Jeon gia khi tham dự tiệc tùng sẽ như thế nào, có khi gặp được 'vợ tương lai' a!

Jungkook đen mặt không nhiều lời trực tiếp đá Namjoon ra cửa. Bạn bè đã ít nay 'bình thường' càng hiếm hơn. Thật đau đầu...!











----------------End Chap 43----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net