Chap 46. Tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn hàng cúc áo sơ mi được gài gọn gàng, mái tóc bạch kim vuốt keo một cách tinh tế, để lộ vầng trán nhẵn nhụi trắng trẻo, cả người toát lên vẻ thanh tú hiếm thấy. Như quên điều gì đó, cậu xịt thêm nước hoa khắp người. Cho đến khi bản thân thật hoàn hảo trước gương mới mỉm cười một cách tự nhiên bước ra ngoài.

Seokjin từ ngoài cửa đi vào vừa vặn gặp cậu, hắn hơi nhướng mày, giọng nói có phần châm chọc:

- Mùi thơm đấy! Hẹn hò à?

Rain cũng chỉ nhếch môi không đáp sau đó tiến thẳng ra cửa.

Seokjin quay lại nhìn Hoseok đã ra khỏi phòng từ lúc nào, vẫn đang nhìn bóng lưng cậu đi khuất, giọng hắn có chút thắc mắc:

- Không phải lần đầu tiên nó ra ngoài sao? - Anh dễ dàng yên tâm như vậy? Ý tứ trong câu nói của Seokjin rất rõ ràng.

Rain từ khi đưa đi luyện tập đã rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài huống hồ chi đất Seoul này đã không còn quen thuộc với cậu.

Hoseok nhàn nhã ngồi lên sofa, nhìn hắn:

- Thuộc hạ của tôi cũng đâu phải để không.

- Nếu thằng nhóc nhớ được gì thì sao? - Seokjin nói tiếp.

- Vegas, cậu đang xem thường năng lực của mình đấy à?

Seokjin phì cười ngồi đối diện với anh, ánh mắt tỏ vẻ dè chừng.

- Không khéo chạm mặt người không nên chạm.

-...

-...

- Hmm...Tôi cũng không thể quản, việc gì cần nhớ thì sẽ nhớ... - Anh dừng một chút, đôi mắt hướng ra bầu trời ngoài cửa sổ, cất giọng đều đều - ... Việc không nên nhớ cũng không thể ép buộc.

Seokjin hừ lạnh một tiếng, tròng mắt tối lại, hàng lông mày nhíu chặt với nhau. Hắn muốn nhìn cho kỹ con người trước mặt, tất cả những gì thể hiện ở bên ngoài chỉ thấy sự thờ ơ, nhưng bên trong không biết có bao nhiêu phần toan tính.

_________

Ra khỏi khách sạn, Rain không khỏi cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Khí trời mát mẻ, nhiệt độ không quá cao cũng không quá thấp, thoang thoảng có chút mùi cỏ xanh và hương thơm nhè nhẹ, tuy đã qua tháng tư nhưng vẫn còn quanh quẩn đâu đây không khí mùa xuân.

Rain bắt đầu bước đi, bước chân không nhanh cũng không chậm, thong thả và nhẹ nhàng như đang thưởng thức vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh, như người họa sĩ ngắm nhìn tuyệt tác nghệ thuật. Khóe môi cũng tự động cong lên, có lẽ cậu thích hợp với nơi đây hoặc cũng có thể có cái gì đó quen thuộc với cậu đã từ rất lâu rồi.

Không hiểu vì sao đây là lần đầu tiên cậu đi dạo trong thành phố, ngoại trừ những lần thực hiện nhiệm vụ vào ban đêm di chuyển trên những tòa nhà cao lớn, thì hầu như cũng chưa hề tự đi bộ ở đây, thế nhưng mọi thứ lại khá rõ, cứ như lúc trước cậu đã từng sống tại đất Seoul này.

Dừng một chút, đối diện cậu là một cửa tiệm bán hoa. Vì trông khá nhỏ nên hoa dường như hoa bao phủ cả một không gian. Rất nhiều màu sắc, nhiều loại. Rain như có sức hút, chỉ nhìn duy nhất đám tulip vàng đã nở rộ, bàn tay vô ý đã rút ra một bông đưa lên mũi. Người chủ cửa tiệm nhìn cậu, đôi mày nhíu lại như đang suy nghĩ, không hiểu bông hoa tulip này có ý nghĩa gì tốt đẹp lại được nhiều nam nhân chọn lựa, theo kinh nghiệm làm nghề lâu năm của bà chẳng phải đằng sau bông hoa xinh đẹp này là một ý nghĩa rất buồn hay sao?

Rain như cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của chủ tiệm, cậu ngẩng đầu nhìn bà, sau nhìn lại cành hoa trên tay mình hồi lâu, chưa kịp mở miệng hỏi giá thì người chủ tiệm đã nói trước:

- Tôi thật sự không hiểu tại sao thanh niên các cậu lại thích loài hoa này, nhưng tôi chắc người nhận nó sẽ không hạnh phúc gì... Thôi thì tôi tặng nó cho cậu, mong cậu suy nghĩ lại!

Rain nhướng mày, chỉ là cậu lại có cảm giác quen thuộc với loài hoa này, cảm giác khi vừa cầm lên tim cậu không khỏi nhói lên một phát, trong lúc cậu vẫn đang tìm hiểu nguyên nhân, bà chủ này đã lên tiếng trước, có điều...:

- "Thanh niên các cậu"? Có nhiều người mua nó lắm sao?

Vị chủ tiệm định nói gì đó nhưng lại nhìn ra sau lưng cậu, khẳng định:

- Đấy! Cậu ấy lại đến.

Nói rồi bà lau tay vào khăn, vào lại trong nhà.

Rain nghe xong theo quán tính quay lại nhìn sau lưng mình. Nụ cười trên môi thoáng chốc có chút cứng đờ. Trong không khí còn có thể nghe được nhịp tim đập thình thịch của cậu. Giật mình cũng phải, vì người đó chẳng ai khác chính là Jeon thiếu úy của sở cảnh sát Seoul, người đã từng đụng độ với cậu hai lần, cho cậu ngay một viên đạn ngay khi vừa gặp mặt và cũng là kẻ đã h-...
Nghĩa tới đây, mặt cậu không khỏi có chút nóng, bây giờ là lúc nào mà lại nhớ tới chuyện mất mặt ấy!

- Kim Taehyung!

Rain chợt giật mình, cành hoa trên tay nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hình như cái tên này vậu đã từng nghe qua ở đâu, rất quen thuộc cũng rất xa lạ. Cậu ngước lên nhìn người vừa mới phát ra tiếng nói, là một thiếu niên cũng trạc tuổi cậu, cậu ấy đứng bên cạnh Jungkook, tay ôm một bó hoa, nhưng khuôn mặt lại có chút gì đó thất thần...

Rain cúi đầu nhắm chặt hai mắt, chờ đến khi mọi thứ ổn định, cậu từ từ cuối xuống nhặt lên cành tulip lúc nãy, song mỉm cười nhìn hai người trước mặt. Nói rất chậm nhưng hành động này lại chưa quá ba giây.

Jungkook từ lúc nãy đã bắt đầu quan sát cậu từ xa, không hiểu sao trong lòng lại hiếu kì muốn đến gần, chưa kịp xác định đối phương Jonghye đã lên tiếng trước, khi nghe đến cái tên thoáng chốc toàn thân lại cứng đờ, và bây giờ vẫn vậy. Nhưng khi đối phương ngẩng mặt lên mỉm cười với anh, cả người lại thả lỏng, có chút gì đó vui mừng nhưng cũng có chút thất vọng khi cậu phản ứng như vậy với cái tên vừa rồi.

Jonghye thoáng lấy lại tinh thần, nhìn Rain cười nhẹ:

- Thật xin lỗi! Tôi nhầm anh với một người bạn của tôi.

Jungkook dời tầm mắt về Jonghye, thằng nhóc có chút rùng mình cũng không dám nhìn lại anh.

Rain vẫn giữ nguyên nụ cười trong trẻo, nói:

- Không sao, tôi quen rồi!

Jonghye à một tiếng, thấy cậu chuẩn bị đi cũng không có ý muốn giữ lại.

- Chờ đã!

Rain và Jonghye đồng loạt nhìn sang anh, Jungkook đang muốn giữ người. Lặng đi vài phút, anh tiếp tục nói:

- Tôi mời cậu dùng bữa trưa, coi như là gặp mặt với nhau.

"Cái lý do quái quỷ gì vậy?"

Rain nhăn mặt trong lòng, họ Jeon này chẳng lẽ đang tính toán với cậu?

Nếu bây giờ từ chối thì cũng thật bất lịch sự, thôi thì đồng ý vậy.

________

Tâm tình Jonghye ngày càng biến động. Sau khi Rain gật đầu đồng ý, thần kinh cậu đã căng hơn dây đàn, tới khi ý thức lại thì đã vào nhà hàng mất rồi. Ở đây tuy có máy điều hòa đầy đủ nhưng mồ hôi ở sóng lưng cậu đã ướt cả một mảng lớn. Đôi mắt tội nghiệp hướng về phía Rain đang chọn món, trong lòng than ngắn thở dài:

"Anh Taehyung, là anh đang muốn dọa chết em sao?"

Rain tuyệt nhiên không để ý đến thái độ của Jonghye, từ khi nhìn thấy bảng hiệu nhà hàng, cậu đã có chút hài lòng. Xem ra vẫn chưa tổn hại đến nhiệm vụ của cậu.

Nhà hàng xây sựng với kiến trúc Châu Âu gồm bốn tầng, mỗi tầng đều có một cầu thang máy đi lên, hai tầng dưới chỉ phục vụ cho khách hạng sang, những người giàu có, hai tầng trên đều là dãy phòng vip, chỉ những người có thế lực lớn mạnh mới được tiếp, nếu chỉ là đại gia bình thường muốn đặt chỗ cũng phải trước một tuần. Hiển nhiên hai tầng trên nếu không cho phép hoặc có sự đồng ý của người đứng đầu, không ai dám bén mảng đi lên.

"Đúng là một nơi xa hoa đắt đỏ." Rain đảo mắt nhìn xung quanh kiến trúc của nhà hàng, cảm thán.

Thức ăn được đem lên, Rain cũng không khách khí gì dùng ngay... Quả thật! Cậu chưa ăn sáng...

Tuy thức ăn chính ăn chính của Ma Cà Rồng là máu tươi, nhưng một thời gian đi theo Hoseok, anh đã dạy cậu cách sử dụng thức ăn của con người thay cho máu, tuy chất dinh dưỡng không thể thay thế được nhưng ít ra vẫn lấp dạ một ít khi đói.

Jungkook từ nãy giờ vẫn chưa hề động vào dĩa thức ăn trên bàn, chăm chú quan sát người con trai trước mặt, có chút giống nhưng cũng có chút không giống. Khí chất nguy hiểm thoát ra từ con người này tuy rất ít, tuyệt nhiên không phải không có, nhưng lần đầu tiên gặp cậu vào ban ngày, có một cảm giác gì đó lâng lâng khá tả, vui mừng khi được nhìn về khía cạnh khác, về góc nhìn khác về cậu?

Rain tất nhiên cảm nhận được ánh mắt đang chăm chăm vào mình, cư nhiên cậu vẫn biết chột dạ chứ, nhìn sang Jonghye, thằng nhóc vẫm đang cắm cúi ăn, phỏng chừng không muốn nói chuyện. Cậu lia mắt sang Jungkook, suy sét từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở khuôn mặt nam tính điển trai kia, chỉ có hai từ để miêu tả:

"Mặt dày!"

Bên ngoài vẫn tỏ ra khá bình tĩnh nhưng bên trọng lại ngứa ngáy tột độ. Jeon thiếu à, anh không biết nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự đấy!

Hai ánh mắt giao nhau, đồng tử đen láy như hút sâu mọi vật, đôi mắt màu khói trong trẻo lúc này lại toát lên vẻ bức bách đầy khiêu chiến. Jonghye lúc này mới cảm thấy lạnh sống lưng, cậu ngước lên đồng thời thấy được hai tia lửa điện hai bên bắn ra rồi giao nhau đầy kịch liệt, thề với chúa là cậu đã thấy như vậy...

- A... Em... đi nhà vệ sinh một chút... h-hai người cứ tự nhiên.

Thật sự cậu không hề mắc nhưng thà rằng ở đấy hít mùi nhà xí còn hơn phải đối diện với màn đấu mắt của hai người.







-----------------End Chap 46----------------

"I'm comeback!!!

Vì dọn nhà nên mị hơi bận xíu!
Xin thông cảm >.<"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net