Cuộc gọi cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nữa. Cậu ấy thời gian này không nghe điện thoại được đâu."

Giọng Pháp trầm đục vang lên bên tai Taehyung, anh tự giễu mình, có lẽ là người đó. Lại còn gọi điện làm gì chứ, để rồi nghe được một câu như thế này. Taehyung nói nốt một câu yên tâm, anh sẽ không làm phiền nữa rồi cúp máy. Ném chiếc điện thoại xuống giường, Taehyung không rõ mình đang cảm thấy buồn phiền hay chán nản vì điều gì. Chuyện Jeon Jungkook đi với một tên người Pháp nào đó anh đã biết từ vài năm trước, không ngờ đến bây giờ hai người bọn họ vẫn không hề chia tay. Không biết là ai tham luyến điều gì của ai, nhưng quãng đời yêu đương củaTaehyung và Jungkook tưởng như dài như thế, lúc này anh mới ngộ ra rằng cũng chỉ có hai năm như Jungkook và người kia. Taehyung đi khỏi sân thượng, ánh trăng mềm mại phủ lên chiếc giường trống không như một bức tranh hoang hoải đượm buồn.

--

Đôi lần Taehyung nhớ đến một cô gái khác, Joo Hyemi. Cô trợ lý kiêm học trò của ngày xưa bây giờ đã chuyển đến một công ty ở thành phố khác, có lẽ cũng là một điển hình của việc đúng người sai thời điểm. Taehyung biết rõ trong lòng, nếu đem thay Hyekyung bằng Hyemi thì sẽ chẳng có gì khác biệt. Nhiều khi anh nghĩ Hyekyung, Hyemi, hay rất nhiều cái tên khác, chỉ là một dạng khái niệm trộn lẫn giữa cảm giác cần có, lòng biết ơn như trẻ con cần chăm sóc, và cảm giác muốn bảo vệ một người. Taehyung biết điều đó không hề công bằng với khái – niệm – Hyekyung, nhưng nếu không phải là Jeon Jungkook thì là ai rồi cũng sẽ như nhau. Càng ý thức được điều đó, nỗi hận trong lòng anh càng xây nên một bức tường vững chắc. Bức tường giam kín tình yêu vào đó, để cho tình yêu chết mòn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net