18. Jungkookie giận rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jungkookie..." Kim Taehyung ngồi bên giường đẩy nhẹ vai cậu, giọng nói nũng nịu vô cùng.

"Tránh xa tôi ra!" Cậu quay lưng về phía anh, vùng vằng hất tay Taehyung.

"Em tha lỗi cho tôi đi mà" Anh nhừa nhựa không thôi.

"Cái tên cuồng dâm nhà chú có mau biến đi không?" Jeon Jungkook tức giận quay ngoắc lại quát.

"Jungkook tha lỗi đi, em gật đầu chú liền đi"

"Chú không đi đúng không? Tôi đi!" Cậu với tay ôm con thỏ bông trên đầu giường sau đó dậm chân bỏ về phòng. Jeon Jungkook nhẫn tâm cự tuyệt Kim Taehyung, có lẽ tối nay ai kia phải ngủ một mình.

Taehyung bất lực nhìn cục cưng rời đi, bản thân biết sai nên chẳng dám ngăn cản cậu. Tính Jungkook anh hiểu rõ hơn ai hết, cậu vốn cứng đầu lại chẳng chịu thua ai, càng gây hấn với thì càng khơi dậy tính háo thắng của cậu mà thôi.

"Không chấp trẻ con"

Gì mà không chấp chứ. Kim Taehyung u mê đứa nhỏ này nên chỉ sủng nịnh mình Jeon Jungkook thôi. Câu nói ấy chẳng phải là che giấu đi hai chữ ngoại lệ của anh đối với cậu sao?

Khi Taehyung đã đi làm cậu mới mon men mò xuống nhà bếp, Jungkook lục tung tủ lạnh nhưng chẳng có gì ăn cả, cũng đúng thôi, thường ngày là cậu đi chợ nên muốn ăn thì phải đi mua. Jeon Jungkook thở dài khoác chiếc áo len bên ngoài rồi cầm theo túi đi bộ ra siêu thị. Cậu loay hoay cả buổi trời cuối cùng cũng xong, trên đường về Jeon Jungkook vô tình bắt gặp một vụ tai nạn bên kia đường, hình như là tài xế xe ô tô đã tông vào ai đó.

"Kang Han In?"

Cô gái đang nằm quằn quại bên vệ đường là Kang Han In, người đầy thương tích mà tên tài xế kia còn đứng bên trên hống hách quát chửi cô một cách thậm tệ.

"Cút!" Cú đấm đột ngột giáng xuống mặt hắn ta, Jeon Jungkook gằn giọng, đôi mắt sắc như lưỡi dao ghim thẳng vào tên tài xế lưu manh.

Hắn run rẩy vội quay người điều khiển xe bỏ chạy. Cậu chậm rãi cuối xuống đỡ lấy Kang Han In, làn da trắng nõn đã bị vẽ thêm vài vết trầy xướt rươm rướm máu tươi.

"Không sao chứ?" Jungkook nhẹ nhàng hỏi.

"Cảm ơn, tôi không sao" Cô yếu ớt tựa vào người cậu để dứng dậy.

"Cũng gần biệt thự, tôi đưa chị về bôi thuốc nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó" Nói rồi cậu kiên nhẫn dìu cô từng bước đi về nhà.

Kang Han In ngồi ở phòng khách đợi cậu lấy hộp y tế. Jeon Jungkook khẩn trương vô cùng, không phải cậu ưa gì cô ta chỉ là thấy người gặp nạn thì phải giúp thôi. Jungkook ân cần cầm lấy cánh tay Han In giúp cô sát trùng vết thương, hành động cận thận từng chút một.

"Tay Jungkook mềm thật" Kang Han In bất giác nói, khi cô chạm vào bàn tay ấy, một cảm giác dễ chịu truyền đến, tay cậu còn mềm mịn hơn cả tay con gái, đến cả cô nhìn vào cũng thấy tự ti.

"Bàn tay đếm tiền mà chị" Jeon Jungkook bình thản đáp.

Kang Han In chỉ biết cười trừ, cô không nghĩ cá tính cậu trai này lại mạnh đến vậy, thẳng thắn trả lời như thế thì có khác nào móc họng cô đâu. Kang Han In ngậm ngùi ngồi yên để Jeon Jungkook xử lý vết thương, chẳng dám bắt chuyện nữa vì căn bản cô nói không lại cậu.

"Xong rồi, chị đừng đụng vào nước nha"

"Cảm ơn" Kang Han In lịch sự cúi đầu.

"Chị đừng có tỏ ra yếu đuối như thế, nhìn chán ghét lắm" Jungkook bĩu môi, cậu ghét nhất những người như vậy bởi vì họ luôn là kẻ yếu thế, lúc nào cũng bị xã hội chèn ép. Nhưng nói đúng hơn là cậu thương những con người đó, vì thương quá mà cảm thấy bất mãn.

"Tôi ước gì được một phần như cậu" Kang Han In hiền lành trả lời, đôi mắt hiền lương một cách quá đáng.

"Jeon Jungkook là phiên bản giới hạn" Cậu kiêu hãnh trả lời.

"Hôm nay cậu có bận gì không? Nếu không phiền thì tôi có thể ở lại phụ cậu nấu cơm không?" Kang Han In ngại ngùng hỏi.

"Không bận nhưng rất phiền" Jeon Jungkook trực tiếp từ chối, cậu không sợ mất lòng đâu vì từ đầu đã được lòng nhau bao giờ đâu.

"A..." Kang Han In mím môi, cô hối hận rồi, có thể cho cô rút lại câu nói đó không.

"Đùa chị thôi nhưng tay chị đang bị thương giúp được chứ?" Cậu phì cười khi vẻ mặt thiếu tự nhiên của cô.

"Không sao, tôi còn một tay mà" Kang Han In lấy lại được vẻ mặt tươi tắn, cô vui vẻ đáp.

Thế là nguyên ngày hôm đó Kang Han In ở lại biệt thự phụ giúp Jeon Jungkook từ nấu ăn đến quét dọn nhà cửa, mặc dù biết cậu không vừa mắt gì mình nhưng cô vẫn cố gắng để có thể hòa nhập với cậu, cả buổi chẳng một câu than thở. Trời dần về chiều, bữa tối cũng được chuẩn bị xong xuôi.

"Chắc Taehyung sắp về rồi tôi vào bếp hâm lại thức ăn" Han In đưa mắt nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với cậu trai đang ngồi trên ghế bấm điện thoại.

"Ly dị lâu như vậy nhưng vẫn còn nhớ rõ giờ giấc quá" Câu nói đầy ẩn ý của khiến cô chột dạ. Jeon Jungkook là người như thế nào, cậu chỉ cần liếc mắt cũng biết tâm tư của Kang Han In.

"Không có đâu, theo thói quen thôi mà" Cô gượng gạo trả lời.

"Chị không định về à?" Jeon Jungkook ý tứ đuổi khéo.

"Hả?" Kang Han In há hốc mồm.

Tiếng bước chân bên ngoài truyền đến phá tan đi bầu không khí ngộp ngạc bên trong.

"Cậu chủ" Bà Seo từ ngoài bước vào, phía sau là Kim Taehyung.

"Dì đừng gọi con như thế, bây giờ...không giống như lúc trước" Jeon Jungkook vội lắc đầu, cậu chạy đến đỡ lấy cánh tay của bà.

"Lâu ngày không gặp con gầy đi nhiều rồi" Bà Seo xót xa nhìn cậu, nuôi dưỡng Jungkook từ khi mới lọt lòng, từ lâu bà đã xem đứa nhỏ này như con ruột của mình rồi.

"Em ấy vừa tăng 4 cân đấy" Kim Taehyung bụm miệng cười.

"Này, chú đừng có quá đáng!" Jeon Jungkook không hài lòng liền cao giọng nhắc nhở.

"Tôi nói sai sao?" Kim Taehyung nhướn mày.

"Lâu rồi không thấy con như này, Taehyung à con đã 30 rồi" Bà Seo bật cười thành tiếng bởi sự trẻ con của hai người, bà cưng chiều đánh lên vai anh.

"Con...con chào mẹ" Kang Han In đứng phía sau chứng kiến tất cả, cô cảm thấy mình như biến thành vô hình vậy.

"Con cũng ở đây sao?" Bà nhíu mày quay sang nhìn anh, ý muốn Kim Taehyung giải thích về chuyện này.

"Jungkook?" Anh ngỡ ngàng đưa đôi mắt cầu cứu về phía cậu.

"À hồi trưa con đi chợ thấy chị ấy bị tai nạn nên đưa về băng bó vết thương, chị Han In cũng giúp con chuẩn bị cơm tối nên là..." Jeon Jungkook khó xử giải thích.

"Xong rồi thì mau về đi" Kim Taehyung không lưỡng lự lên tiếng.

"Đã đến thì cùng nhau ăn cơm" Đôi mắt bà khắc khe liếc nhìn anh.

Bàn ăn bị bao trùm bởi một bầu không khí gượng ép, Kim Taehyung cùng Jeon Jungkook ngồi cùng một phía, bà Seo ngồi ở giữa và bên còn lại là Kang Han In. Mọi người bắt đầu động đũa, chẳng ai nói với ai lời nào, hành động thiếu tự nhiên vô cùng.

"Bữa cơm này hình như nuốt không trôi" Bà Seo bị chèn ép bởi hai luồn không khí đối nghịch, không nhịn được buông đũa.

"Con xin lỗi, đáng ra con không nên ở lại" Kang Han In gấp gáp đặt bát xuống, cô áy náy cúi đầu.

"Dù gì cũng từng là vợ chồng, giữ cho nhau một chút sĩ diện khó lắm sao?"

"Nếu muốn giữ sĩ diện thì cô ta đã không mặt dày đến đây rồi" Kim Taehyung cụp mắt, bình thản đưa đũa cơm trắng vào miệng như phớt lờ đi sự phẫn nộ của mẹ mình.

"Con xin lỗi, con sẽ đi ngay" Cô cuống cuồng rời khỏi bàn ăn.

Jeon Jungkook đưa mắt nhìn bà Seo thay cho lời xin phép sau đó vội vã chạy theo Kang Han In ra đến cổng chính.

"Làm phiền cậu rồi" Cô gập người, tiếng nấc khiến cho câu nói bị ngắt quãng.

"Nếu chị biết phiền thì đã về lúc trưa rồi" Jungkook đang muốn tiễn cô như cách Taehyung từng làm.

Cánh cửa từ từ được đóng lại, vẻ mặt tội nghiệp cùng đôi mắt đáng thương lập tức biến mất, cô nắm chặt tay lại thành vòng đập mạnh vào cửa, Kang Han In đang không cam tâm sao?

Jeon Jungkook trở lại phòng ăn, Kim Taehyung không thấy đâu nữa chỉ có bà Seo cô đơn ngồi một mình. Cậu đau lòng đi đến bên cạnh bà, giọng nói ngọt ngào vang lên:

"Dì đừng buồn, Taehyung luôn như thế mà, chú ấy nói vậy thôi chứ không nghĩ gì đâu" Cậu an ủi.

"Chắc con đói rồi phải không? Kệ nó đi, dì cháu mình cùng ăn cơm" Bà Seo hít thật sâu lấy lại tinh thần, bà hiền từ cười với cậu.

"Dạ. Mà sao hôm nay dì đến đây vậy ạ? Nhớ Taehyung hả?" Jeon Jungkook nghịch ngợm hỏi.

"Gì mà nhớ, nó có còn là con nít nữa đâu. Taehyung gọi điện kêu dì qua nhà dùng bữa chung"

"Rủ người ta qua ăn cơm mà lại để người ta ngồi một mình. Vô duyên quá há dì?" Jungkook bĩu môi khinh miệt.

"Con đó, mãi không chịu lớn, nếu bà chủ thấy con như này chắc sẽ vui lắm" Bà dịu dàng xoa đầu cậu.

"Mình chỉ nên trưởng thành đối với những kẻ ngoài kia thôi, còn khi trở về vòng tay của mẹ cũng chỉ mãi là một đứa trẻ"

"Jungkook ngoan, sau này dì sẽ đến thăm con thường xuyên"

"Sao dì không dọn đến đây sống?"

"Không quen, dì ở khu nhà cũ có mấy người bạn già cũng vui hơn"

"Taehyung đi làm suốt ngày, chẳng quan tâm gì đến dì cả"

"Thôi được rồi, ăn nhanh đi ông tướng cơm canh nguội hết rồi" Bà Seo thấy cậu cứ luyên thuyên không ngừng liền thúc giục.

"Dạ"

Sau khi dùng bữa xong bà Seo đã lên phòng nghỉ ngơi, Jeon Jungkook giành dọn dẹp nên trễ hơn một chút. Cậu giận Kim Taehyung rồi nên sẽ không ngủ cùng anh đâu, cánh cửa phòng vừa mở ra Jungkook đã trông thấy cái thân to đùng nằm trên giường của mình, cậu đanh đá giơ chân đạp anh xuống giường.

"Ở đây không chứa nổi chú!" Cậu chống nạnh lớn tiếng.

"Uiiii" Kim Taehyung lăn xuống sàn, hông anh đập vào thành giường đau điếng, còn đang bận với phần xương bị tổn thương thì đã nghe giọng nói đầy gợi đòn của Jeon Jungkook, anh liền ngước mặt lên nhìn cậu.

"Sao nay em gan quá vậy?"
__________________

Sáng thứ 7 dui dẻ nha mấy cô. Spoil là sắp có một trận bùm bùm bùm chéo chéo =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net