32. Thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, vẫn như thường lệ đồng hồ điểm 6 giờ hơn thì Kim Taehyung đã có mặt ở nhà, anh còn giữ lời hứa mua bánh ngọt ở cửa hàng mà Jeon Jungkook thích nhất để tặng cho cậu.

"Em cảm ơn chú nhiều ạ" Jungkook ôm cổ anh, vui vẻ áp môi mình lên môi anh.

"Lần sau đừng tự ý lái xe đi học nữa, bằng lái em đang bị giam đấy"

"Em biết rồi mà, bỏ chuyện đó sang một bên đi, chú cùng em dùng bánh nha" Jeon Jungkook phấn khích kéo anh vào bàn.

"Hôm nay em đi học thế nào rồi?" Taehyung xoa đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng hỏi.

"Rất vui ạ" Jeon Jungkook hào hứng không do dự trả lời.

"Vui như nào kể tôi nghe có được không?" Bàn tay to lớn vòng qua eo siết chặt, kéo con người nhỏ bé ấy vào lòng, đôi mắt anh nhìn thằng vào cặp mắt tròn xoe kia. Chỉ cậu chịu thật lòng khai nhận thì Taehyung sẽ bỏ qua tất cả nhưng đáng tiếc là Jungkook lại thẳng thắn gạt bỏ cơ hội cuối cùng anh dành cho cậu, đứa nhỏ ấy nói dối không chớp mắt.

Màn đêm buông xuống, Kim Taehyung nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, nghe tiếng thở đều đều của người con trai bên cạnh bất giác cõi lòng lại dâng lên một thứ cảm xúc khó tả. Anh không trách cậu, anh trách chính bản thân mình đã quá nuông chiều Jungkook mà vô tình làm hư cậu. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm dài đối với anh rồi đây.

Buổi học hôm sau Jeon Jungkook vẫn dửng dưng trốn tiết đi đá banh, cuối cùng bị mời phụ huynh lên giải quyết. Đến chiều thì Kim Taehyung không đến trường đón cậu, Jungkook cũng chẳng mấy bận tâm nên đã đi nhờ xe của bạn về nhà, nhưng đợi đến hơn 9 giờ đêm cũng không thấy bóng dáng anh đi làm về, trong đầu suy nghĩ đơn giản là ông chú của mình bận công việc thôi, bất chợt điện thoại rung lên, là Kim Seok Jin gọi tới.

"Jungkook! Jungkook em mau đến bệnh viện Seoul gấp đi, Taehyung lên cơn đau tim hiện đang cấp cứu tại bệnh viện"

Vừa nghe đến đó cậu đã vội vàng cúp máy, mặc kệ bản thân có bằng lái hay không bất chấp tất cả phóng xe đi. Ở hành lang bệnh viện vào giữa đêm xuất hiện bóng dáng một chàng trai hớt ha hớt hải chạy ngược chạy xui, vẻ mặt hoảng loạn đã đầm đìa nước mắt.

"Anh Jin, Taehyung sao rồi?!" Jungkook ghì chặt bả vai Seok Jin kích động lay mạnh.

"Từ lúc ở trường của em về thì tâm trạng Taehyung đã không được tốt, em ấy cau có cả buổi trời rồi đến tối thì lên cơn đau tim. Không giấu gì em, từ nhỏ Taehyung đã có tiền án bệnh tim bẩm sinh..." Kim Seok Jin ôn tồn trả lời, anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh toán của cậu trai trẻ.

"Bệnh...bệnh tim?" Đồng tử Jeon Jungkook giãn ra, khuôn mặt trắng bệch bần thần nhìn người đàn ông trước mặt.

"Taehyung không muốn nói cho em biết vì sợ em lo lắng..." Kim Seok Jin cụp mắt, miễn cưỡng nói hết câu.

"Tại em...tất cả là tại em hic...là em không ngoan, em không nghe lời, là do em hết lần này đến lần khác gây chuyện làm chú ấy phải phiền lòng. Do em không hiểu chuyện, chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mà không hiểu cho nỗi khổ của chú ấy. Tất cả là tại em! Là tại em!"

Jeon Jungkook òa khóc, cậu quỳ hai đầu gối trên nền đất lạnh, hai tay nắm lại thành quyền đấm thẳng vào ngực mình, âm thanh va chạm vang liên tiếp khiến Kim Seok Jin xót xa ôm lấy cậu ngăn lại.

"Taehyung sẽ ổn thôi mà" Kim Nam Joon đứng bên cạnh không đành lòng liền an ủi.

"Người nhà của bệnh nhận Kim Taehyung" Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, giọng nói khàn khàn của người đàn ông lớn tuổi được cất lên.

"Là tôi, Taehyung sao rồi bác sĩ?" Nam Joon căng thẳng, hắn vội trả lời.

"Hiện tại thì đã qua cơn nguy kịch nhưng não bộ bị ảnh hưởng do thường xuyên chịu áp lực khiến dây thần kinh căng ra, mất lưu lượng máu đến não làm tắc nghẽn mạch dẫn đến hôn mê"

"Vậy khi nào em ấy mới tỉnh lại?"

"Cái này còn tùy thuộc vào bệnh nhân và quá trình điều trị, vì thời gian qua cậu ấy bị stress nặng nên rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, gia đình nên chuẩn bị tinh thần"

"Cái...cái gì? Bác sĩ nói đùa đúng không? Không! Không thể nào chú ấy khỏe mạnh như thế kia mà" Jeon Jungkook kinh động nắm lấy tay bác sĩ gào lên, cậu nức nở khóc không thành tiếng, cả người run lên từng đợt trông đáng thương vô cùng.

"Jungkook em bình tĩnh lại đi, Jungkook!"

Vì quá kích động khiến cậu ngất đi trong vòng tay của Kim Seok Jin.

"Jungkook à, nếu Taehyung có mệnh hệ gì thì mày chính là kẻ mang tội trạng lớn nhất"

Ánh mặt trời bên ngoài khẽ chiếu vào ô cửa sổ, Jeon Jungkook cựa quậy, ngón tay bất giác đưa lên dụi mặt. Đêm qua cậu đã ngất đi và được Kim Seok Jin đưa vào căn phòng này để nghỉ ngơi. Trời bên ngoài rất lạnh nhưng trên người cậu trai ấy chỉ vỏn vẹn chiếc áo thun mỏng và quần jean nhạt màu, đôi chân trần bất chấp tất cả chạy trên hành lang bệnh viện, Jungkook nhớ anh, trong đầu cậu bây giờ chỉ có hình bóng người đàn ông đó.

"Taehyung à, em sai rồi, em sẽ không như thế nữa đâu. Chú mở mắt ra nhìn em đi có được không? Em nhớ chú lắm...chú tỉnh lại đi mà..." Ngồi bên giường bệnh, cậu nhóc ấy ôm lấy cánh tay anh áp lên mặt mình, đôi mắt đỏ hoe nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của con người nằm bất động trên giường bệnh, tiếng nấc vang lên liên tục. Jeon Jungkook khóc đến nghẹn lời nhưng chẳng ai nghe thấy.

-

"Taehyung à, đã 2 ngày trôi qua rồi, chú không thương em sao? Em đã ngồi đây nói chuyện với chú 2 ngày rồi đó, làm ơn trả lời em đi..."

Bàn tay nhỏ siết chặt lấy tay anh ôm vào ngực khóc nức nở, bả vai gầy gầy run lên từng đợt khiến hô hấp bị rối loạn, nước mắt cứ thế tuông ra không tài nào kìm nén được. Trái tim của cậu nhói lắm, nó nhói sâu vào trong xương tủy, Jungkook ghét bản thân mình, cậu ghét cái cách mình đối xử với Taehyung, ghét cái thái độ xấc xược ấy, cậu hối hận lắm, cậu căm phẫn chính mình nhưng Jungkook biết không, có một người đang rất đau lòng vì cậu đó.

"Jungkook, bạn em đến tìm kìa" Kim Seok Jin đứng ở cửa nhẹ giọng, phía sau anh là Park Jimin, Jung Ho Seok và có cả Min Yoongi nữa.

Dòng cảm xúc nhất thời bị cắt ngang, bàn tay vụng về đưa lên lau nước mắt, Jeon Jungkook nở nụ cười gượng gạo che giấu đi sự yếu đuối của bản thân nhưng điều đó càng khiến cho cậu trai ấy thêm bi thương hơn.

"Hôm nay cậu không đi học nên mình có chép bài giúp cậu rồi, đừng đau buồn quá sẽ ngã bệnh đó. Anh Taehyung mà biết sẽ không vui đâu" Park Jimin đi đến bên cạnh an ủi.

"Mình cảm ơn"

"Anh Taehyung sẽ sớm khỏe lại thôi, cậu phải tin anh ấy" Nhìn nét mặt xanh xao tiều tụy của cậu bạn, Jung Ho Seok không kìm lòng được mà rưng rưng nước mắt.

"Đừng tự trách bản thân mãi mà thay vào đó hãy sửa sai đi, Jungkook có thể làm được mà" Min Yoongi cất lời.

"Cảm ơn các cậu"

Cảm xúc vỡ òa, nước mắt cuối cùng cũng không kìm, tất cả vòng tay ôm lấy cậu bạn trong phút yếu lòng này, giờ đây Jungkook đã có thể yên tâm khóc thật lớn rồi, hãy trút hết mọi muộn phiền, lo âu ra bên ngoài sau đó cùng nhau làm lại từ đầu.

Jeon Jungkook à, cậu thật may mắn khi có những người bạn tuyệt vời như thế, từ giờ hãy cố gắng lên nhé, đừng quên cậu vì ai mà thay đổi bản thân, vì ai mà học cách trưởng thành, và cũng đừng bao giờ quên Kim Taehyung vì ai mà ngã xuống, hãy vì chính mình, vì Taehyung mà kiên cường nổ lực nhé.

-

"Happy birthday to you...Happy birthday to you...Happy birthday happy birthday...happy birthday Taehyungie..."

Bên trong căn phòng xộc mùi thuốc khử trùng le lói ánh sáng của ngọn nến nhỏ. Jeon Jungkook ngồi bên cạnh giường bệnh, tay cầm chiếc bánh kem đưa đến trước mặt anh, dưới ánh đèn vàng nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt cậu trai ấy nhưng còn người đàn ông kia lại nhắm mắt lặng im, đến cái nhếch mép cũng không có.

"Em biết chú thích ăn socola với dâu nên em đặt làm chiếc bánh này dành riêng cho chú đó. Hôm nay là sinh nhật tuổi 31, chú có muốn ước gì không?" Jeon Jungkook ngừng lại một chút, cậu đưa đôi mắt mong chờ nhìn anh nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng chạy đều đều của máy đo nhịp tim bên cạnh.

"Chú không muốn ước gì sao? Đây là năm đầu tiên em đón sinh nhật cùng chú, mở mắt ra nhìn em đi mà..." Mi mắt khẽ chớp thì hạt thủy tinh đã lăn dài trên đôi gò má, Jungkook đem tay che miệng lại cố gắng kìm nén không cho tiếng nấc phát ra. Mùa đông đêm đó có một cậu trai gục đầu bên giường Kim Taehyung khóc đến ngất đi nhưng rồi cũng chẳng ai biết đến.

-

Thời tiết đã vào xuân, bầu trời tháng giêng xanh ngắt một màu, không khí se se lạnh hòa cùng khung cảnh thơ mộng của tràn hoa anh đào trải dài hai bên đường thật lãng mạn làm sao. Buổi sáng đầu xuân Jeon Jungkook đã có mặt ở bệnh viện tâm thần Seoul cùng Jeon Jung Min và mọi người ở đó đón năm mới đến giữa trưa thì lật đật chạy qua chỗ của Kim Taehyung.

"Jungkook năm mới vui vẻ" Min Yoongi vừa ra khỏi phòng bệnh đã trông thấy Jungkook, cậu ta phấn khởi chào hỏi.

"Năm mới vui vẻ, cậu không về quê sao mà lại đến đây?"

"Còn mấy tuần nữa là thi đại học rồi nên mình định khi nào xong rồi về luôn. Jimin và Ho Seok bảo thứ 4 sẽ lên lại"

"Cũng phải, hôm nào rảnh cậu lên lịch học nhóm nhé, chúng ta cần ôn lại kiến thức" Jeon Jungkook gật gù sau đó đề nghị.

"Mình cũng đang sắp xếp đây. À cậu vào thăm anh Taehyung rồi xuống canteen dùng bữa, dì Seo có nấu mấy món đãi mọi người đó"

"Ừm, cậu đi trước đi"

Sau khi dặn dò nhau vài thứ xong xuôi thì hai người chia ra hai hướng. Jeon Jungkook chậm rãi ngồi xuống vị trí quen thuộc hằng ngày, cậu nhẹ nhàng đưa tay vén tóc mái anh lên để lộ vần trán cao, thần sắc người đàn ông ấy cũng đã tốt hơn rất nhiều.

"Tóc chú dài rồi, khi nào rảnh em đưa chú đi cắt có được không? Taehyung à còn 3 tuần nữa là em thi rồi, chú chúc em thi tốt nha? Ở nhà buồn lắm, em không biết nói chuyện với ai hết cũng chẳng ai chơi game cùng em cả, chú mau mở mắt ra nhìn em đi...Chú ngủ lâu thật đó, chú chê em ngủ nhiều nhưng bây giờ chú nhìn chú xem...Taehyung à sau khi em tốt nghiệp cấp 3 chú hứa sẽ đi Hawaii cùng em đó có nhớ không? Chú...chú chưa bao giờ thất hứa cả..n..nên là phải tỉnh lại đó..." Giọng nói dần nhỏ lại rồi người ta chỉ nghe thấy tiếng thút thít của cậu bé ngồi bên giường bệnh.

Ngày nào Jeon Jungkook cũng đến bệnh viện trò chuyện với anh mặc dù biết sẽ chẳng có ai đáp lại lời của cậu, cứ nói một lúc thì đứa trẻ ấy lại sụt sùi khóc không thành tiếng. Cũng đã 3 tháng trôi qua, Jungkook thay đổi rất nhiều, cậu không còn tụ tập ăn chơi như trước mà thay vào đó là chăm chỉ học hành hơn cũng như thường xuyên tham gia các hoạt động tình nguyện để giúp đỡ những em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Một Jeon Jungkook bướng bỉnh, ngông cuồng ngày nào đã trở nên nhẹ nhàng, vị tha hơn rất nhiều, có lẽ sẽ chẳng còn được thấy cậu nhóc ấy lui đến những nơi có tiếng nhạc sập sình hay rồ ga mô tô trên đường.

Jungkook trong mắt mọi người giờ đây như một thiên sứ được sinh ra từ đóa hoa mẫu đơn, bên ngoài tinh khôi một gam màu trắng, bên trong lại thanh khiết không nhuốm bụi trần. Nụ cười của cậu trai ấy tỏa ra những tia nắng ấm áp xoa dịu đáy lòng của những mảnh đời bất hạnh, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai khiến ai nghe thấy cũng phải đông lòng.

"Trời lạnh như này mà được ăn súp bánh gạo của dì Seo thì khỏi chê luôn" Kim Nam Joon ma sát hai lòng bàn tay vào nhau vì rét, hắn hào hứng nhận lấy phần thức ăn của mình.

"Thằng bé này được cái dẻo miệng"

"Vậy dì phải gả con của dì cho con sớm sớm một chút đó" Kim Nam Joon được nước lấn tới.

"Em chậm thật đó, mau ngồi vào bàn cùng ăn" Kim Seok Jin thấy cậu nhóc kia thì vội trách nhưng giọng điệu lại mang theo ý trêu chọc, từ đầu đến cuối chẳng màng đến cái tên vô liêm sỉ ngồi bên cạnh.

"Dạ"

"Này là của Jungkook với Yoongi, hai đứa sắp thi rồi nên phải ăn nhiều một chút" Bà ân cần đem hai bát đầy đặt trước mặt hai cậu học sinh chăm chỉ.

"Con cảm ơn ạ" Min Yoongi là người thường xuyên cùng Jeon Jungkook đến thăm Taehyung, lâu ngày như thế mọi người ở đây cũng thân với cậu hơn.

"Thằng nhóc này dạo gần đây thay đổi nhiều quá, anh sắp nhìn không ra chú luôn rồi. Mẹ biết không, lần trước con cùng tụi nhỏ đến thăm cô nhi viện thì lũ trẻ ở đó cứ bám lấy Jungkookie mãi thôi" Kim Seok Jin nói bằng chất giọng cảm thán, hai mắt anh mở to như đang rất tự hào.

"Thật vậy sao? Jungkookie đã trưởng thành rồi nha" Bà Seo trả lời, đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn cậu.

"Không phải đâu mà" Jeon Jungkook ngại ngùng cúi đầu, hai vành tai đã đỏ ửng lên luôn rồi.

"Đừng chọc thằng bé nữa, bây giờ Kookie không còn như trước đâu sẽ bị mọi người trêu cho khóc đấy" Kim Nam Joon cũng buông đũa góp vui.

"Anh nói cậu ấy mới khóc đó" Min Yoongi đưa tay che miệng cười thẹn thùng.

"Mọi người quá đáng quá trời luôn á"

Sau khi ăn xong, Kim Nam Joon cùng anh người yêu đi dạo phố đầu năm, bà Seo trở về phòng bệnh chăm sóc Kim Taehyung, giờ đây ở bàn ăn chỉ còn lại hai cậu trai trẻ.

"Muốn gì thì làm cho lẹ, sắp ra trường rồi đó"

"Cậu vừa nói gì cơ?" Min Yoongi ngẩng mặt lên ngơ ngáo nhìn người đối diện.

"Bộ cậu không định nói cho Jimin biết tình cảm của cậu sao?" Jeon Jungkook phì cười khi thấy điệu bộ ngu đần của người kia.

"Chưa đến lúc nhưng mình tin Jimin sẽ chờ mình mà" Đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm Jungkook.

"Cậu chắc vậy sao?"

"Miếng mồi ngon dâng lên tận miệng thì làm gì có con mèo nào ngốc đến nỗi bỏ xuống đâu chứ"

"Bỏ miếng này lấy miếng khác ngon hơn" Jungkook cười khẩy đáp lại.

"...!!!"

"Đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó, mình chỉ nói sự thật thôi. Xung quanh cậu ấy có rất nhiều người, cậu dám tự tin bản thân là độc nhất không?"

"..."

"Khi nào thi xong hãy thổ lộ với Jimin đi, đừng mập mờ như thế sẽ không hay đâu"

"Cậu đừng cứ nói mình mãi, cậu không sợ một ngày nào đó Taehyung sẽ không còn yêu cậu nữa sao?"

"Bên cạnh Taehyung cũng rất nhiều người nhưng chú ấy sẽ không thể tìm được miếng mồi nào khác ngon hơn mình đâu" Jeon Jungkook mặc nhiên trả lời.

"Mình hỏi thật mà, cậu cứng đầu như thế, làm anh ấy bận lòng không thôi, nếu là mình thì mình đã sớm buông tay cậu rồi" Min Yoongi bất lực, cậu thống khổ lập lại ý của câu hỏi.

"Nếu Taehyung đã muốn như vậy thì mình cũng không ý kiến, tất cả là do mình sai mà" Nụ cười mang theo nhiều ý niệm nở trên khuôn mặt Jungkook.

"Thật sao?"

"Mình sẽ buông tay chú ấy...từ tầng 70 của tòa nhà Lotte World"

"Này!!!" Câu trả lời khiến Min Yoongi điêu đứng.

"Tình yêu là một thứ gì đó rất khó diễn tả, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu rõ được"

Kỳ nghỉ xuân nhanh chóng trôi qua, ai nấy thay phiên nhau bắt đầu trở về thành phố tiếp tục công việc của năm mới. Sau giờ học Jeon Jungkook sẽ cùng đám bạn của mình học nhóm, đến tối lại ghé bệnh viện thăm anh và hầu như thời gian rảnh cậu đều ở bên cạnh Kim Taehyung, thói quen nói chuyện một mình được hình thành từ lúc nào cũng hay.

"Jungkook à, cậu đi chưa?"

"Mình sẽ đến bệnh viện trước, các cậu đừng đợi mình, khi nào thi xong thì hẹn cổng trường nhé"

Jungkook đem điện thoại cất vào balo, cậu cẩn thận tắt nguồn để phòng trường hợp vi phạm quy chế thi. Mang balo trên vai rồi dắt con xe quen thuộc ra khỏi nhà sau đó chảy thẳng đến bệnh viện. Bây giờ vẫn còn khá sớm, chỉ mới 6 giờ thôi, hơn 1 tiếng nữa mới bắt đầu thi. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, vẫn khung cảnh cũ, người đàn ông ấy vẫn nằm lặng im trên giường như thế, trong lòng Jeon Jungkook có phần hụt hẫng vì cậu luôn ao ước mỗi khi cánh cửa được mở ra thì sẽ trông thấy ánh mắt ôn nhu cùng nụ cười cưng chiều của anh dành cho mình. Nhưng có lẽ điều đó chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của Jeon Jungkook mà thôi. Những thứ tưởng chừng như tầm thường ấy mà lại là điều xa xỉ đối với cậu trai đó.

"Chú hư ghê luôn á, em mua trái cây chú mà lần nào cũng để y nguyên như vậy, chẳng chịu ăn gì hết. Chú biết em gọt vất vả lắm không hả? Nhìn xem tay em bị đứt luôn rồi đây này"

Jungkook ủy khuất đưa tay lên trách móc, nghe thật dễ thương đúng không nhưng sao trong hoàn cảnh này lại xót xa đến thế. Phải chi người đàn ông kia nắm lấy bàn tay của cậu, đem lên miệng thổi rồi dịu dàng buông ra những lời nói đường mất để dỗ ngọt cậu thì có lẽ mọi thứ đã khác. Vẫn như thường lệ, Jungkook đem đĩa trái cây cũ bỏ vào sọt rác, xong sẽ đem giỏ trái cây tươi vừa mới mua để lên bàn, đứa trẻ này muốn bất cứ lúc nào anh tỉnh lại cũng sẽ có cái gì đó bỏ vào trong bụng nhưng cũng đã hơn 10 giỏ trái cây bị vứt rồi. Và điều đau lòng nhất chính là người mang đến lại là kẻ đem bỏ đi.

"Một lát nữa em thi rồi đó, chú liệu hồn mà tỉnh lại nhanh nhanh đi, chúng ta còn cùng nhau đi Hawaii nữa"

Từng lời nói hành động của Jeon Jungkook đều được Kim Seok Jin đứng bên ngoài trông thấy, anh xót xa, đồng cảm lắm nhưng chẳng thể làm gì được. Một đứa trẻ chỉ vừa mới bước qua tuổi dậy thì vậy mà phải chịu đựng những tổn thương giày xé tâm can, anh khâm phục cậu nhưng cũng không khỏi nhói lòng.

"Thi tốt nha" Đợi Jungkook ra ngoài, Seok Jin ân cần đặt tay lên vai cậu động viên.

"Em cảm ơn anh" Cậu nhóc ấy cười tít mắt sau đó nhanh chân chạy đi.

Kim Seok Jin thờ dài nhìn theo bóng lưng cậu khuất sau góc tường rồi mới bước vào phòng bệnh.

"Taehyung à, chú mày hành con người ta như thế đã đủ chưa?"
_____________________

Đây là chap dài nhất ở thời điểm hiện tại lun á mấy cô, gần 4000 từ lun là bằng 2 chap bình thường gộp lại á.
Mấy cô hãy cùng chờ xem mọi chuyện diễn biến như thế nào nha.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ạ💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net