Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau...

Đức

Béc- lin

- Jimin à, đây là lần đầu tiên em được đến Béc-lin đấy! Đẹp thật!_ T/b cùng Jimin đi công tác bên Đức, biết cô là người ham học hỏi nên Jimin ngỏ ý mời cô đi công tác với mình.

- Từ nãy giờ thấy em cứ mãi chụp hình, chắc là rất thích nơi này!

- Lúc còn nhỏ em đã mơ ước được sang Đức một lần!_ T/b chăm chú ngồi trong xe, ánh mắt cùng chiếc máy ảnh mà chụp cảnh vật bên ngoài.

Jimin nhìn T/b cười tươi mà trong lòng cũng cảm thấy nôn nao, hạnh phúc đến lạ.

Một lúc sau, chiếc xe dừng ngay khách sạn sang trọng. Jimin và T/b về phòng của mình, phòng cô đối diện với phòng của anh.

- Anh Jimin, anh có muốn uống cà phê không, em đi mua!_ T/b qua phòng anh, vừa mở cửa ra đã thấy anh đang mặc áo. Nhìn thấy cảnh đó, vội vàng quay người lại, ấp úng xin lỗi.

- Em....em xin lỗi! Em quên gõ cửa!

- Không sao! Anh cũng mặc áo xong rồi!_ Jimin nhìn dáng vẻ lúng túng của T/b mà vừa buồn cười, lại vừa thấy đáng yêu.

- Nae!_ T/b cảm thấy như mặt cô đã đỏ bừng rồi. Cô vội quay lại đối diện với Jimin mà không biết anh đang đi đến, cả hai cứ thế mắt đối mắt.

Thời gian như ngừng lại khi màn chạm mắt đến quá bất ngờ, không gian yên ắng thật khiến người ta được một lần trải nghiệm cảm giác được " yêu ".

- À... để anh đi mua cà phê!_ Nhận thấy nhịp tim lại không ổn định khi nhìn về phía ánh mắt ấy, Jimin vội vã lên tiếng.

- Nae!_ T/b thẫn thờ nhìn anh rời khỏi, có nhầm không khi lúc nãy cô đã nghe được nhịp tim của Jimin đập rất nhanh.

"Có phải là vì mình?"

Jimin nhớ lại đôi mắt của T/b lúc nãy, thật sự rất đẹp, vẻ đẹp ấy đã vô tình cuốn anh vào cảm xúc khác lạ

Đến quán cà phê gần đó, Jimin bước vào gọi cho mình hai cốc.

- Phục vụ, tính tiền!

Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên, Jimin quay lại nhìn.

- Y/n?_ Jimin ngạc nhiên khi thấy Y/n đang ở đây.

Vội đi đến chỗ Y/n, Y đang loay hoay xách những chiếc túi đựng những bộ quần áo trẻ sơ sinh.

Cứ ngồi yên một chỗ khiến Y bức rức khó chịu nên hôm nay mới ra ngoài đi dạo, không ngờ lại bị Jimin nhìn thấy.

Khi Jimin đi đến ngồi xuống đối diện thì Y/n mới chú ý.

- Anh... anh Jimin?_ Y/n định bỏ đi nhưng lại bị Jimin nắm tay níu lại.

Ánh mắt anh chuyển hướng xuống bụng Y, ngạc nhiên lại nối tiếp nhau.

- Y/n, em mấy tháng nay tại sao lại không chịu quay về? Còn... em đang mang thai sao?_ Jimin nhìn Y mang thai mà mừng cho Y, nhưng cái thai này...

Biết không thể trốn chạy, Y/n nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt không dám đối diện Jimin.

- Em chưa thể về được!

- Còn điều gì mà không chịu quay về, em có biết là mọi người ai cũng rất lo lắng không? Còn Taehyung nữa, anh ta...

Y/n nghe đến đây, tim bỗng thắt lại mà lên tiếng chen ngang:

- Em biết, nhưng thật sự em không thể quay về lúc này!

- Vì em đang mang thai sao? Anh đã biết việc của em rồi, nhưng do Jungkook dặn không được cho ai biết nên anh mới im lặng! Nếu đã có thai rồi, sao lại không chịu quay về?

Y/n bỗng im lặng một hồi lâu, giọt nước mắt rơi xuống mà nói cho anh nghe mọi chuyện.

- Sao chứ? Có thể sẽ chết sao?_ Jimin bất ngờ khi nghe điều này, khi nhìn lại anh mới thấy sắc mặt Y nhìn vô cùng yếu ớt.

- Em mong anh đừng nói với ai chuyện này!

- Bình tĩnh đi Y/n, đừng bi quan! Chắc chắn đến lúc đó sẽ mẹ tròn con vuông mà!

- Em là người hiểu rõ thể trạng của mình hơn ai hết, em không muốn quay về rồi để mọi người nhìn em chết dần chết mòn được!

Y/n đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh, điều này khiến Jimin thất vọng.

- Từ khi nào em lại trở nên ích kì và hèn nhát như vậy? Tại sao cứ muốn ôm lấy nỗi đau một mình?

- Đôi khi có những chuyện chỉ riêng mình chịu đựng sẽ tốt hơn, nhất lại nỗi đau!_ Y/n vẫn cố gắng nở nụ cười, một nụ cười che đậy con người yếu đuối bên trong.

- Được rồi, anh sẽ không nói! Nhưng với một điều kiện, cho anh biết bây giờ em đang ở đâu và làm gì?_ Jimin nhất thời chấp nhận mà hứa hẹn, nhưng nếu mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát anh buộc phải thất hứa.

- Em đang ở cùng bạn của mình, anh ấy là ân nhân đã cưu mang mẹ con em!

- Là ai?

- Là một người gốc Hàn, anh ấy rất tốt bụng, anh không cần lo!

- Đã siêu âm chưa?

- Siêu âm rồi, một trai và một gái!_ Mặc cho cơ thể đang dần bị hút cạn, Y/n với gương mặt rạng rỡ nói về con của mình.

Nhìn dáng vẻ của Y lúc này, Jimin không khỏi lo lắng.

- Jimin à, em có thể nhờ anh một việc được không?

- Bất cứ điều gì!

- Nếu em có xảy ra chuyện gì... thì anh... anh làm ơn giúp em đưa hai đứa nhỏ về nước mà trao tận tay cho ba của tụi nó.

Jimin buồn bã, đau lòng mà ngậm ngùi chấp nhận. Nghe chỉ đơn giản là một lời dặn dò, nhưng Y/n là đang đề phòng điều bất trắc xảy ra mà đưa ra lời trăn trối.

- Em... định nhờ bạn của em việc này! Nhưng dù sao anh cũng đã hiểu rõ chuyện của em rồi thì... mọi chuyện lúc đó trông cậy vào anh!_ Y/n để lại số điện thoại và địa chỉ rồi rời đi.

Giờ đây, biết rõ bản thân đang ngày càng cận kề cái chết Y vẫn mong có thể an toàn sinh con. Đến lúc đó, nếu có chết đi thì con của Y sẽ được Jimin đưa tận tay cho Kim Taehyung.

Jimin không kiềm được lòng mà đi đến ôm Y/n, đó là cái ôm của tình thương, là sự lo sợ cái chết sẽ cướp mất người bạn mà anh trân quý.

Vô tình T/b từ xa nhìn thấy cảnh ấy, cô vốn không biết họ nói gì nhưng nhìn thấy Jimin đang ôm Y/n khiến cô chạnh lòng.

Rơi nước mắt, tim đau nhói. T/b cứ thế mang sự hiểu lầm, lặng lẽ quay lưng rời đi.

Về đến khách sạn, T/b nghĩ về lúc nãy mà đau lòng.

- Chẳng phải anh nói đã quên được chị ấy rồi sao?_ T/b thẫn thờ ngồi trên giường, ánh mắt đã đỏ vì khóc mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa lúc ấy, Jimin quay về. Anh cũng đã khuyên Y/n hết lời, cũng mong Y đừng tiêu cực. Đến dãy phòng mình, anh liền đến phòng cô gõ cửa để đưa cà phê.

Nhưng gõ hai lần vẫn không thấy ai trả lời, tưởng cô gặp chuyện gì mà lo lắng.

Bỗng cánh cửa mở ra, gương mặt lộ rõ sự buồn bã nhìn Jimin.

- Anh có mua cà phê cho em!

T/b nhận lấy cà phê, gượng cười che đi dáng vẻ như một kẻ thất tình của mình. Jimin sớm đã nhìn ra tâm trạng của T/b.

- Em có chuyện gì không vui sao?

- Dạ không, do em mệt quá thôi! Cảm ơn vì ly cà phê!_ T/b định đóng cửa lại nhưng Jimin đã sớm chặn lại

- Em khóc sao?

Nhận thấy đôi mắt đỏ hoe ấy, Jimin bỗng dâng lên một sự lo lắng và xót xa.

- Làm... gì có!_ T/b bị nói trúng tim đen, đành lẩn tránh đi vào.

Sự che đậy vụng về ấy làm sao lừa được Jimin, anh liền đi vào. Tâm trạng không hiểu vì sao lại gấp gáp, nắm lấy tay cô vội hỏi cho ra lẽ vì anh nghĩ T/b đang lẩn tránh mình.

- Nói đi, tại sao em  lại khóc?!

Jimin trong lòng khó chịu khi nhìn thấy cô khóc, ngang ngược rặn hỏi.

-  Anh làm sao vậy? Phải! Là em khóc, nhưng chuyện này có liên quan gì đế anh! Tại sao lại quan tâm em như vậy?

T/b uất ức quát lên, tại sao cứ quan tâm cô như vậy.

Jimin khựng lại trước câu hỏi ấy, là gì của nhau mà tại sao lại muốn quan tâm người ta như vậy? Ngay cả bản thân anh cũng không biết mình đang làm sao?

- Vì... chúng ta là bạn!

Jimin thốt lên câu trả lời mà chắc chắn nó không đến từ trái tim, câu trả lời như một cách phủ nhận điều gì đó.

- Là bạn sao?

T/b cười khổ cho bản thân mình, hóa ra chỉ là bạn. Tất cả sự quan tâm đó chỉ đơn thuần là tình bạn thôi sao?

Không gian trở nên yên lặng như đang chờ đợi câu nói tiếp theo của T/b.

- Những lúc em bị bệnh, anh quan tâm em hết lòng. Những lần đi dạo phố cùng nhau, những lần cùng nhau ăn tối hóa ra tất cả chỉ khép lại bởi " tình bạn "?

T/b không thể che giấu cảm xúc này được nữa, nếu cứ thế này cô sẽ chết ngộp trong tình yêu đơn phương này.

Khoảng thời gian qua, họ thân thiết với nhau. Cười nói vui vẻ, và những lần chạm mắt đầy bồi rối ấy vậy mà chỉ dừng lại ở mức tình bạn.

- T/b à...

Jimin muốn mở lời nhưng rồi T/b cướp lời mà bày tỏ:

- Nếu ngày hôm nay không nói ra, em sợ sẽ hối hận cả đời mất. Jimin à... em yêu anh!

Cô từng nghĩ câu nói ấy sẽ rất khó nói ra, nhưng không ngờ lại có thể dễ dàng bày tỏ như vậy.

- Em... từ lúc nào mà?

Jimin ngạc nhiên với lời tỏ tình nhẹ nhàng ấy, nhưng lại đem đến cho anh sự bối rối. Trái tim lại đột ngột đập nhanh như một cách gián tiếp chấp nhận?

- Từ lần đầu gặp anh ở trường đại học, lúc anh giảng dạy cho lớp em!_ T/b nhận thấy đây là lần đầu tiên trong đời cô thật sự mạnh mẽ nhất khi dám đối diện tình yêu của mình.

Jimin bỗng chốc lại chôn chân tại chỗ, anh có thể cảm thấy trái tim đang đập nhanh bất thường. Không thể phủ nhận, khi nhận được lời tỏ tình ấy anh lại cảm thấy hạnh phúc len lỏi trong lòng.

Từ khi buông bỏ được Y/n, trái tim này chưa đừng rung động trước bất cứ ai. Nhưng với cô gái này, một cảm xúc mới lại dần xuất hiện. Anh luôn thắc mắc, rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Nhưng lúc này đây, Jimin đã biết được bản thân thật sự đã rung động với T/b. Cứ ngỡ cô gái này là một cơn gió nhẹ lướt qua, nhưng không ngờ từ khi nào đã sớm ngự trị trong tâm trí anh. Chỉ là cảm xúc ấy đến quá đột ngột nên mới khiến anh nhiều lần lãng tránh.

Không nhận thấy phản hồi từ đối phương, T/b nghĩ rằng bản thân đã thất bại, đã bị từ chối mà mỉm cười nói:

- Em xin lỗi! Anh... cứ xem như chưa nghe thấy gì đi! Em... muốn ra ngoài đi dạo một lúc!_ Ấp úng mở lời trốn tránh, tâm can đau đớn.

Cúi mặt lướt qua Jimin, lúc này anh mới choàng tỉnh. Một điều gì đó thúc giục anh phải giữ T/b lại, đây là cơ hội cuối cùng của anh.

Bàn tay Jimin vội nắm tay T/b lại, cô vì lực kéo mạnh bất ngờ mà xoay người lại.

Jimin chấp nhận nghe theo con tim mách bảo, ngay lập tức trao cho đối phương một nụ hôn sâu.

Sự bất ngờ dồn dập này khiến T/b không kịp trở tay. Giãy giụa để thoát ra nụ hôn ấy, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận đắm chìm vào nó.

Nước mắt T/b rơi xuống, đó là giọt nước mắt hạnh phúc khi lúc này cô đã đoán được tấm chân tình này của Jimin.

Một lúc sau, họ dứt khỏi nụ hôn ấy. T/b xấu hổ, đỏ mặt.

- Jimin à... anh..._ Ánh mắt long lanh mong chờ anh nói ra điều gì đó.

- Xin lỗi vì anh nhận ra tình cảm này quá trễ, anh không biết từ lúc nào bản thân đã rung động với em. T/b, anh yêu em!

Jimin cuối cùng cũng đã tìm được tình yêu của đời mình, tuy rằng họ quen biết không phải là lâu. Nhưng chỉ cần hai trái tim đồng điệu, tự khắc sẽ nên duyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net