Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-A... ư...Kimochi...Yamete...

Cạch !

Những âm thanh mờ ám kia không khiến cho đôi chân tôi chùn bước. Tôi thản nhiên mở cửa đi vào. Không quên dương đôi mắt kinh ngạc nhìn cái lão nhà hàng xóm nhà tôi đang xem thể loại phim con heo 🐽

Biểu hiện của tôi là giả vờ thôi vì tình cảnh này tôi cũng đã quen, từ khi tôi chuyển đến ở phòng bên cạnh và ship đồ ăn cho lão thì lão đã đổ đốn như thế này rồi. Chỉ là tôi đóng kịch góp vui cùng chú để cuộc sống bớt nhạt.

- Euni à cháu ? Duyên thế ? Vào chẳng gõ cửa gì cả.

Vừa nói, lão vừa cài lại cái thắt lưng đang lửng lơ giữa quần, hình như lão đang định cởi quần ra nhưng vừa thấy tôi thì lão vội cài lại. Nhưng tôi biết tất cả hành động và lời nói kia chỉ là giả vờ. Lão là cố tình cho tôi thấy. Tôi đã mất cảm giác shock kể từ lần đầu lão bảo tôi ship đồ ăn tới cho lão và bắt gặp cảnh tượng oái oăm...

Lật lại quá khứ, tôi sẽ kể cho các bạn nghe lý do tại sao tôi lại cảm thấy bình thản trước ông chú già đổ đốn này.

Ông chú này là bác sĩ, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, nghe nói đang độc thân, tình sử dài như sớ. Bề ngoài thì đúng tiêu chuẩn soái ca của mọi cô gái. Đẹp trai, giàu có, nhiều tiền, và quan trọng là vô cùng sát gái. Lão từng khoe với tôi rằng lão chỉ cần nói dăm ba câu ong bướm thì cô gái kiêu kỳ cỡ nào cũng sẽ đổ.

Lời lão nói là thật, tôi đã từng chứng kiến điều này, còn bên trong thì trái ngược hoàn toàn với bên ngoài. Lão ở bẩn vô cùng, quần áo vứt vạ vứt vật, căn nhà khá tuềnh toàng, tính cách bẩn bựa, biến thái, chuyên quỵt tiền đồ ăn của tôi.

Và tất cả những gì tôi miêu tả ở đây thì lão chỉ thể hiện tính cách đó với tôi thôi, còn với người khác thì lão soái lắm ! Nhất là với người đẹp, ga lăng vô cùng.

Không biết vì sao tôi lại bị lão phân biệt đối xử như một con ở như thế, là vì tôi có tính cách như một con đàn ông ? Hay là vì lão đã bị bại lộ "thân phận thật" của mình trong lần đầu chúng tôi gặp mặt rồi ?

Lại nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, ngày ấy tôi vẫn chỉ là một cô bé 18 tuổi, vừa thi đại học lên thành phố tìm phòng trọ. Lão là chủ phòng trọ nơi tôi đang ở. Lúc đến thuê phòng thì tôi không gặp lão mà gặp mẹ lão. Sau khi đặt cọc phòng và đến ở thì tôi mới biết lão mới chính là chủ dãy phòng trọ này, còn phòng lão thì sát vách phòng tôi.

Đó là cuộc gặp định mệnh của chúng tôi. Những ngày về sau, lão không hề coi tôi là một đứa con gái dịu dàng nết na. Thỉnh thoảng lão vẫn mặt dày gọi tôi sang ship đồ ăn, đôi lúc còn thuê tôi làm osin giúp việc lau chùi phòng ốc của hắn.

Cũng chẳng biết từ khi nào mà lão không coi tôi là một đứa con gái thực thụ. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy lão đi đưa đón một ả chân dài nóng bỏng nào đó, thái độ vô cùng nhã nhặn và lịch thiệp, còn đưa về phòng rồi....

Vì lẽ đó mà tôi vốn đã quen với phong cách sống của lão, nhưng lão cũng rất kỳ, lão có một quy tắc là sẽ chỉ qua lại với một người con gái trong một lần. Sống cùng lão hai năm mà tôi chưa từng gặp một người đi cùng lão tới lần thứ hai.

Tôi chẳng quan tâm, tính tôi khá là đàn ông, ngay cả kiểu tóc và phong cách của tôi cũng thế. Ra đường ai cũng sẽ nghĩ tôi là con trai, chắc có lẽ vì thế nên lão mới không thể đối xử với tôi một cách nâng niu như cách lão đối xử với đám con gái kia.

Tôi chẳng ghen tuông mà lúc nào cũng tỏ thái độ thờ ơ. Thế mà chẳng hiểu sao lão như cố tình trêu đùa tôi, mấy lần tôi ship đồ ăn tới nhà lão toàn tạo ra tình cảnh trớ trêu như thế này đây. Lão cố tình trêu tôi đấy ! Và tôi càng tỏ ra không quan tâm thì lão càng làm tới, lại còn mặt dày giả bộ đóng kịch như vậy.

Tôi thản nhiên đặt đồ ăn xuống bàn kính, sau đó bình thản nói:

- 90 ngàn cộng với 300 ngàn thông bồn cầu lần trước. Chú thanh toán đi tôi còn đi coi mắt cái !

Chú nhíu mày nhìn tôi rồi đáp :

- Hết tiền rồi. Cho chú nợ... Mà, thằng nào lại nhìn trúng mày vậy ? Ngực phẳng còn hơn cả cái tivi nhà chú mà cũng có thằng tới rước được.

Chú lại bốc phét rồi, tôi biết thu nhập của một vị bác sĩ như chú là bao nhiêu. Nhưng chú lại thích ăn quỵt của tôi, bao nhiêu lần rồi tôi không nhớ.

- Này, chưa nhìn vào nội thất bên trong thì đừng có phán, chẳng qua tôi hay mặc áo rộng thôi.

- Xạo, mày cởi ra xem nào, đúng như mày nói thì từ nay chú bỏ xem phim heo luôn.

Trước lời nói biến thái của lão chú già đổ đốn này, tôi không tức giận mà mỉm cười.

- Được, chú nhắm mắt vào đi.

Lão bán tin bán nghi nhìn tôi nói:

- Thật không ? Bình thường nhóc đanh đá lắm cơ mà, có định dở trò không ?

- Mỡ dâng miệng mèo còn chê ? Thôi tôi đi về còn đi coi mắt nữa.

- Từ từ, được rồi, nhắm mắt thì nhắm mắt.

Tôi phì cười nhìn lão đang nhắm nghiền mắt lại. Có cần phải thế không hả trời ? Chỉ đùa một câu mà lão làm thật luôn kìa, cái lão dê xồm này ! Đã thế, hôm nay tôi nhất định phải trừng trị lão cho ra lẽ. Để chắc chắn lão không có ý định chơi bẩn, tôi tìm một cái khăn buộc vào đầu lão che mắt.

- Ngực của tôi, không cho phép chú nhìn, chỉ cho sờ thôi nhé.

- Lại còn thế nữa. Được rồi, đừng có dở trò với chú là được.

Tôi khẽ bật cười, nhân lúc lão còn đang nhắm mắt chờ đợi, tôi liền chạy về nhà cầm quả sầu riêng mình vừa mua lúc sáng ra rồi rón rén cầm tới trước mặt chú.

Cầm quả sầu riêng tới trước mặt chú, tôi cố nín nhịn cười nói :

- Này, sờ đi, cơ hội ngàn năm có một thôi đấy, cảm nhận cho kỹ vào rồi hãng phán nhé !

- Hồi hộp ghê, bức tường với hai cái đinh vít thôi mà cứ huênh hoang.

Tay chú hua hua trong không trung, thế nào lại chạm trúng quả sầu riêng, mày chú nhíu lại, miệng lầm bầm.

- Sao cứng và nhọn thế nhỉ ? Mà... mùi sầu riêng ở đâu nồng vậy ?

Thế rồi, ngay sau đó lão hét lên :

- Á !

Lúc này tôi không nhịn nổi cười mà ôm bụng cười ha hả. Chú ngay lập kéo cái khăn bịt mắt xuống tức tối nói :

- Nhóc dám lừa chú à ?

- Đừng có dở trò dê xồm ra trước mặt tôi. Có tác dụng với những ả khác nhưng xin lỗi tôi miễn nhiễm. Vậy nha ! Tôi đi coi mắt đây !

Lão nhìn tôi với đôi mắt bất mãn.

- Đứa nào ? Đứa nào yêu được đứa con gái đanh đá như nhóc thì chú khóc thành cái đầu heo luôn !

- Đầu chú là cái đầu heo thiu rồi mà.

Dứt lời, tôi quay mông 180 độ, đi thẳng ra cửa không thèm ngoái lại nhìn chú.

- Này ! Lại yêu qua mạng hả ? Gặp mặt nó chạy mất dép đó.

Không thấy tôi đáp chú lại tiếp tục gọi với rav:

- Giờ nạn buôn người nhiều lắm, nhóc giống heo người ta lại bán sang Trung Quốc thì sao ? Lo cho nhóc lắm, chú đi xem cùng nhé ?

Trên đầu tôi hiện ba dấu gạch đen rõ ràng, tay tôi cuộn thành quyền.

- Tôi làm gì kệ tôi nha. Chú mà nói nữa là tôi bổ cả quả sầu riêng này vào đầu chú đấy !

- ....

Thấy chú im bặt không nói gì, tôi nhếch môi cười thầm rồi đi coi mắt.

____________________

Sehoon là một chàng trai tôi mới quen qua mạng, anh chàng học công nghệ thông tin, qua một tháng tìm hiểu thì tôi cảm nhận đây là một chàng trai đáng tin cậy và có vẻ là một người tốt.

Hôm nay chúng tôi hẹn nhau ở một quán cafe gần trường tôi. Quán cafe có không gian thoải mái. Tường được thay bằng một lớp kính trong suốt, có thể nhìn ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy anh mà má tôi đã hồng lên, tim đập thình thịch.

May mắn quá ! Là trai đẹp trai đẹp, trông còn đẹp hơn cả ảnh trên Instagram.

Tôi thẹn thùng tới mức không biết nói gì, chỉ biết đan tay vào nhau.

- Euni xinh thế ? Xinh hơn cả trong ảnh đấy.

Sehoon vừa khen vừa nhìn tôi mỉm cười, chàng để lộ hàm răng khểnh. Trời ạ ! Sao đáng yêu vậy cơ chứ ! Mới bữa sáng đây lão già chết tiệt kia còn nói khiến tôi tự ti bao nhiêu.

- Em cảm ơn ạ... anh cũng thế !

- Nói chuyện cùng anh không phải ngại đâu, cứ thoải mái đi.

- Dạ

Nói thế thôi chứ tôi ngại lắm, 20 tuổi đầu rồi vẫn chưa một lần biết mùi vị nắm tay trai là như thế nào. Chúng tôi cứ thế tán dóc với nhau, cũng đỡ ngại hơn nhiều vì Sehoon là người con trai năng động, anh chủ động mở đề tài cho chúng tôi nói chuyện. Ngồi nói với anh mà tôi cứ cười hoài thôi !

Đang ngồi nói chuyện thì tôi nghe thấy âm thanh gõ kính.

Cộc ! Cộc ! Cộc !

Tôi sửng sốt quay mặt ra, đã thấy ông chú già biến thái đang áp gương mặt đẹp trai của mình vào kính rồi nói gì đó mà tôi không nghe rõ. Đúng rồi, quán cafe này vốn cách âm rất tốt.

Tôi giật mình, cố bơ đi mà nở ra nụ cười cứng ngắc với Sehoon.

- Bạn em hả ?

Tôi lập tức lắc đầu nguây nguậy.

- Không phải đâu anh ! Ai ấy, em không biết, chắc ông nào biến thái đó, kệ đi anh. Đừng quan tâm.

Nói với anh là thế nhưng tôi vẫn chột dạ đưa tay xuống điện thoại nhắn tin cho lão già chết tiệt kia.

- Tránh xa tôi ra, nếu không thì đừng có trách tôi !

Ai ngờ tin nhắn vừa được gửi đi thì ngay lập tức chú đã chạy vào trong quán cafe rồi đứng trước mặt tôi hét lênv:

- Ối trời ơi, Euni ơi, cứu chú với, cứu chú với !

Nụ cười trên môi tôi tắt ngúm, mặt tôi chuyển từ trắng bệch sang xanh tím... Lão già biến thái này lại định phá chuyện đại sự của tôi rồi.

Sehoon nhìn tôi nhíu mày không hài lòng.

- Chú của em à ?

Tôi lắc đầu, ra sức giải thích.

- Không phải như anh nghĩ đâu, ông này là....

Tôi chưa kịp nói hết thì ông chú này đã giả bộ ôm đầu hét lên như con gà bị cắt tiết :

- Ôi Euni ơi, cái bồn cầu nhà chú bị tắc rồi, không sao xả được... Cứu chú với huhu ㅠㅠ ㅠㅠ

---

Te amo



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net