Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nói chú vừa mỉm cười dịu dàng nhìn tôi. Tại sao lão có thể nói một cách vô duyên như vậy trước hai người con gái nhỉ ? Bà Ji Ah kia cũng bị ngã cây rồi hay sao ? Nghe lời thô tục từ miệng của một vị bác sĩ mà vẫn nhởn nhơ ra cười với lão được mới cay chứ. Chẳng lẽ tôi lại bổ luôn hai quả sầu riêng vào đầu của hai con người này ?

- À, chúng ta tiếp tục xem ảnh tiếp nhé Ji Ah.

- Dạ

Vừa nói chú vừa liếc mắt nhìn tôi, ra hiệu "làm đi". Tôi cay cú kinh khủng, vừa ăn được một bữa no nê thì lại phải làm cái công việc của một con ở. Hình như chú rất thích hành hạ tôi thì phải ?

Ấm ức trong lòng nhưng không thể bộc phát, tôi lại phải vào nhà vệ sinh làm cái công việc chết tiệt đó. Vừa vào nhà vệ sinh đã thấy một đống phân nổi lềnh bềnh, tôi cầm cái bơm thụt mà tức muốn nổ óc. Thù này phải trả... tôi nhất định sẽ không để yên cho lão chà đạp tôi đâu. Lão muốn hành hạ tôi ? Không thể dễ dàng như vậy.

Thông bồn cầu mất hai tiếng đồng hồ, phải ba lần mới sạch hẳn, lưng tôi như muốn gãy làm đôi. Vừa từ nhà vệ sinh đi ra đang định uống cốc nước thì lão ta đưa tiền sai tôi đi siêu thị mua đồ ăn.

Tôi điên tiết đến mức muốn cầm luôn con dao xiên lão một cái, nhưng lão lại bắt đầu quay ra nói với Ji Ah.

- Em này, chúng ta lại tiếp tục xem ảnh nhỉ ?

Chỉ một câu vậy thôi là tôi lại lóc cóc phi ra siêu thị mua đồ ăn. Vừa đi tôi vừa nghĩ về kế hoạch trả thù lão. Sau khi mua xong đống đồ ăn cho buổi trưa, tôi đi qua hiệu thuốc, bỗng, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Tôi nghĩ về những gì lão đã làm với tôi, cốc nước cam kia... Được, tôi sẽ trả thù lão y như những gì lão đã làm với tôi. Tôi lập tức chạy vào hiệu thuốc mua một lọ thuốc xổ, nghĩ thế nào tôi lại vòng ra chợ mua thêm ớt bột rồi đi về nhà.

Về đến phòng, tôi vẫn phải đóng vai nạn nhân và giữ khuôn mặt hậm hực để kế hoạch được chót lọt. Quả nhiên, chú lại sai tôi đi nấu đồ ăn. Tôi vẫn bình tĩnh làm theo lời chú, rồi chú cứ đợi đấy, hôm nay chú chết với tôi !

Vừa băm thịt, tôi vừa nhìn ra ngoài phòng khách, thấy chú vẫn đang ôm ấp ả tình nhân kia. Ji Ah là con gái mà cứ sấn sổ ôm eo ôm cổ lão các kiểu. Chẳng hiểu sao cái hành động ấy đâm vào mắt tôi khiến tôi không may thái luôn vào tay chảy bao nhiêu máu.

Có một chút gì đó khiến tôi đau lòng, tôi biết rằng người đàn ông này chẳng thể chung tình với một ai, tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ quên, nhìn quen rồi sẽ không thấy đau nữa, nhưng lần nào cũng đau như vậy...

Tôi cố gắng quên đi mà lấy bông cầm máu rồi dán băng urgo lên. Chú vẫn ở ngoài đó bình thản xem phim với Ji Ah mà không hề nhìn tôi dù chỉ một chút.

Bỗng, thấy lòng mình nặng trĩu vô cùng. Tôi cố gắng quên đi hình ảnh vừa nãy rồi tập trung vào việc nấu ăn, kế hoạch kia vẫn diễn ra như tôi đã tự tính. Để rồi xem, chú thương người ta được bao nhiêu ? Trong phòng này chỉ có một cái nhà vệ sinh, liệu chú có nhường cho chị ấy không nhỉ ?

Nghĩ đến đây thôi mà tôi phải kìm nén không bật ra tiếng cười, quên hẳn luôn chuyện buồn vừa nãy. Để tăng thêm phần kịch tính, tôi còn rắc cả ớt bột lên giấy vệ sinh. Kỳ này chú chết với tôi !

Tôi nấu xong thì dọn cơm lên. Tôi chú, và bà chị Ji Ah kia dùng cơm với nhau. Đang ăn cơm mà hai người cứ liếc mắt đưa tình, người này gắp món cho người kia mà tôi ngứa cả mắt. Chưa kể, Ji Ah sau khi cho tôi nuốt một đống cẩu lương còn liếc nhìn tôi cười đểu. Để rồi xem, lát nữa chị sẽ biết hắn yêu chị được bao nhiêu thôi.

Tôi lẳng lặng dùng cơm xong thì lại phải dọn rồi đi rửa bát. Xong xuôi tất cả mọi việc, chú lại sai tôi đi pha nước cam cho hai người uống. Tôi biết ngay mà, trong tủ lạnh vẫn còn cam nên chú bắt tôi làm việc đó. Tuyệt vời ! Tôi vui vẻ làm theo lời chú, vắt xong hai cốc nước cam tôi bưng lên cho họ. Nhìn chú và Ji Ah uống hết cả cốc tôi mới vui vẻ xin phép chú đi học, nhưng thật ra buổi chiều đó tôi trống tiết. Chú đồng ý rồi tôi đi ra ngoài. Ji Ah thích chú như vậy, chắc chắn là chỉ cần tôi rời khỏi phòng chú, nhất định ả ta sẽ vồ lấy chú như hổ đói vồ môi. Để rồi xem, liệu rằng hai người có sung sướng với nhau nổi không khi chà đạp lên tôi.

Tôi vui vẻ bước ra ngoài, ngước nhìn lên bầu trời xanh trong, tôi hít một hơi gạt bỏ hết mọi nỗi buồn trong lòng rồi ghé qua quán trà sữa, tự thưởng cho mình một cốc trà sữa rồi đi vào cafe sách học.

Đúng nửa tiếng sau, điện thoại tôi réo chuông, nhanh vậy sao ? Tôi cười thầm lập tức nghe :

- Con mẹ nó !!! Em bỏ cái gì vào cốc nước đúng không ?

Tôi cố nín nhịn không cười thành tiếng rồi nói :

- Chú bị điên à ? Chính chú sai tôi đi pha nước cam mà, làm sao tôi dám bỏ gì vào đấy.

- Em được lắm, lát về mà thông bồn cầu.

- Ơ, thế chị kia có đi được không chú ? Nhà có mỗi một phòng vệ sinh mà.

- Em !!!!

- Ủa ? Không xưng chú cháu nữa hả ? Sao lại đổi cách xưng hô rồi ?

Phải rồi, trước mặt ả nhân tình kia, lão coi tôi như một con ở, hạ nhục tôi, lại còn gọi tôi là cháu. Vậy mà lúc chỉ có tôi và hắn thì lại xưng anh với em, nghe ngứa cả tai.

- Tối nay về nhà em chết với tôi.

Nói xong chú liền cúp máy còn tôi thì cười đau cả ruột. Ôi ! Chịu nhục nhã biết bao nhiêu ngày tháng cuối cùng bây giờ cũng xả được hận, vui thật sự. Tôi khẽ vươn vai vài cái, nụ cười trên môi mãi cũng không thể tắt được. Mặc kệ lời đe dọa của lão, tôi ứ sợ nữa. Quan trọng là hôm nay tôi đã báo thù xong vụ nước cam. Tâm tình cũng vì thế mà thoải mái hẳn ra, nghĩ vẩn vơ một lúc tôi lại tiếp tục cắm mặt vào quyển sách mình vừa chọn trong tiệm cafe này.

30 phút sau, điện thoại tôi lại reo chuông, hơi bất ngờ một chút khi màn hình hiện lên số của chú. Tôi tươi tỉnh bắt máy, chưa kịp nói alo thì lão đã hét vào tai tôi :

- EM LẠI CHO CÁI GÌ VÀO GIẤY VỆ SINH ĐÚNG KHÔNG ?

Lần này thì tôi ứ cần nhịn cười nữa mà bật ra một tràng cười ha hả cho chú nghe luôn.

- Hahahaha

- Hôm nay em được lắm, tôi sẽ nhớ ngày hôm nay Han Euni ạ.

Làm chú tức, tôi hả hê vô cùng, tôi tiếp tục thêm mắm thêm muối.

- Thế chú đã "đi" xong chưa vậy ?

Nếu chú dùng nhà vệ sinh, vậy thì Ji Ah xấu số đã phải ra về, mà về kiểu gì khi mà cơn co thắt bụng liên tục réo lên nhỉ ? Ôi ! Nghĩ thôi mà cũng thấy thốn. Tôi biết ngay mà, tưởng chú thương chị cỡ nào, thương nhiều thế nào mà có cái nhà vệ sinh cũng không nhường cho người ta, dù gì người ta cũng là phụ nữ mà, chẳng ga lăng chút nào hết.

- Tối nay em sẽ chết với tôi !

- Méo về !

- Tối nay mà không về thì tôi sẽ in ảnh em ra rồi dán khắp nhà.

Nói xong thì chú tắt phụt điện thoại để lại tôi đơ ra như một pho tượng, nụ cười trên môi cũng vì thế mà cứng lại. Thôi kệ, trả thù được lão thế này là quá vui rồi, hậu quả tôi sẽ tính sau. Nghĩ vậy tôi lại tiếp tục lật sách ra đọc.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây thôi mà trời đã tối. Tôi ngước lên nhìn bầu trời tối đen mà bụng bắt đầu réo lên. Tự dưng trong lòng dấy lên dự cảm không lành, à thì, tôi buộc phải về nhà. Tôi cũng có nhiều tiền đâu mà ăn ngoài, từ khi sống ký sinh ở căn phòng chú, tôi khỏi phải lo tiền chợ búa mà toàn được ăn ngon. Mà bây giờ về thì...

Nghĩ tới thôi mà sống lưng lạnh cóng, nhưng đằng nào cũng phải về, không về cũng không được, rồi chú sẽ lại gọi điện dọa dẫm tôi cho mà xem. Suy nghĩ một lúc tôi lại vác cái bụng đói về nhà, cũng hơi sợ đấy vì ông chú bẩn bựa này cái gì cũng có thể nghĩ ra được. Vừa đi vừa đoán xem chú sẽ dùng cách gì, thế nào mà cũng về tới nhà trọ của chú rồi.

Tôi hơi run run, tay ướt đẫm mồ hôi, có một chút hồi hộp. Tôi tự trấn an mình, tôi làm như vậy là đúng, sau tất cả những chuyện dơ dáy mà chú làm, chuyện tôi làm chỉ là một phần bé tí mà thôi. Cùng lắm thì tôi bị lão hành hạ thể xác chứ gì ? Tôi không sợ !

Nghĩ vậy, tôi mở cửa phòng, hùng dũng bước vào. Nhưng khác với những gì mà tôi tưởng tượng, lão đang ngồi trên bàn ăn đợi tôi...phải nói thế nào nhỉ ? Khung cảnh căn phòng lúc bấy giờ khiến tôi kinh ngạc. Đèn điện tắt, căn phòng tối được thắp sáng bằng những cây nến lãng mạng trên bàn ăn. Kim Taehyung ngồi đó, mặc quần tây áo sơ mi, bộ dạng vô cùng thảnh thơi, không có chút gì tức giận hay gian xảo.

Tôi đưa mắt nhìn một lượt, trên bàn đang bày vài món kiểu Pháp, còn có rượu vang đỏ ở bên cạnh, chú Taehyung nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ trìu mến.

- Han Euni, mau đến đây ăn tối.

Giọng nói của lão khiến tôi nổi hết cả da gà, cái chất giọng trầm thấp mọi khi đâu rồi ? Sao hôm nay tự dưng giọng ngọt như đường vậy ? Chắc chắn là lão đang ấp ủ một kế hoạch gì đó rồi. Nhìn không bình thường một chút nào hết, nhất định ly rượu kia đã được tẩm thuốc, tôi không dễ bị lừa vậy đâu.

Nhưng có phát hiện ra kế hoạch của lão thì tôi cũng đâu thể làm gì ? Rồi lão cũng sẽ ép tôi uống mà thôi. Chần chừ một chút, tôi tiến đến cái bàn ăn rồi ngồi xuống, nhìn bữa ăn đẹp mắt và thịnh soạn trước mặt mà tôi nuốt nước bọt. Bụng lại réo lên vì thèm, tôi tự nhủ : đừng có tỏ ra thèm thuồng, chắc chắn lão ta đã bỏ gì đó vào đây rồi.

Trên bàn đầy đủ các món ăn với nhiều màu sắc lạ mắt khác nhau, toàn là những món tôi không biết tên, chỉ biết nhìn rất đã mắt, có duy nhất một món tôi nhận ra đó là : bít tết. Những món này chỉ có ở trong nhà hàng, chẳng lẽ...chú tự làm sao ?

Xùy ! Làm gì có chuyện đó ! Tôi tặc lưỡi một cái, chuyện chú vào bếp nấu ăn là chuyện khó tin nhất trên đời này. Tôi thà tin một người lạ mặt nào đó nói với tôi rằng ngày mai tôi sẽ trúng số còn hơn là tin chuyện Taehyung nấu ăn cho tôi, hơn nữa tôi vừa làm cho chú một vố, chú không cay tôi mới là lạ đấy.

Tôi nhìn những món ăn trên bàn, giả vờ lạnh lùng bĩu môi.

- Chú lại cho cái gì vào thức ăn chứ gì.

---

" Nếu bạn suy nghĩ những thứ vui vẻ khi ăn, bạn sẽ không tăng cân."
-Taehyung-

#방탄소년단뷔 #뷔 #김태형 #BTSV #V #KimTaeHyung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net