Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng bây giờ con mệt quá, con rơi nước mắt được không bố ? Bố có thể xuất hiện một lần nữa trong đời con, bố có thể chỉ hướng con phải làm gì tiếp theo không ? Lần đầu tiên, con cầu xin bố... Bố có thể cho con biết, con phải sống tiếp thế nào không ?

Thời gian ơi, có thể quay lại được không ? Có thể dừng lại ở khoảnh khắc khi tôi còn thơ bé, khi tôi còn nằm lọt trong lòng của bố không...

Hòa vào dòng người trên phố tấp nập... Dường như ai đó cũng đang có một người mong chờ, còn tôi...thì không !

Chẳng có ai đang mong chờ tôi về nhà... Giờ đây, thứ được gọi là gia đình cũng không còn là nhà của tôi nữa, tôi có cảm giác, ở nơi đó lòng người đang hóa thành một con ác quỷ chỉ chờ tôi về rồi nó sẽ cắn nuốt lấy linh hồn tôi.

Tôi không biết mình cứ lê bước như thế này đến khi nào, đôi chân này đã không còn cảm nhận được gì nữa, cả cơ thể này cũng biết, chỉ biết tôi cứ di chuyển đến khi khung cảnh trước mắt cứ thế mờ dần, mờ dần...

Hình như, mưa cũng không còn rơi nữa...

Tôi đưa mắt lên trời nhìn lần cuối, có ai đó dương tán ô che cho tôi, là ai...mà tôi nhìn không rõ. Đôi mắt tôi nặng trĩu, dù có cố tôi cũng không mở mắt ra nổi...cứ thế, màn đêm đen kịt bao phủ lấy tôi, dần dần, tôi chìm vào giấc mộng từ bao giờ không hay.

__________________

Giá như, tôi có thể ngủ vĩnh viễn thì tốt, giá như tôi không bao giờ tỉnh lại...

Bởi, tôi không muốn chứng kiến cái hiện thực tàn khốc này, tôi không muốn tỉnh dậy phải đối mặt với những người tôi từng coi là máu mủ ruột thịt nhưng lại quay lưng với tôi như người xa lạ...

Giá như...nhưng, tất cả chỉ là giá như...

Trong cơn mê man, bố xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khung cảnh thật rõ ràng, vẫn là căn nhà ấm áp quen thuộc, vẫn là chiếc xe đạp quen thuộc. Tôi lúc ấy mới chỉ có mười tuổi, bố đang dậy tôi đi xe đạp, lần đạp đầu tiên tôi đã ngã rất nhiều lần nhưng tôi không hề khóc, dù vết thương ở đầu gối, cẳng chân chằng chịt. Từ bé tôi đã nổi tiếng nghịch ngợm, thế nên tôi không dễ dàng khóc trước những vết thương như thế này.

Và rồi, giấc mơ chuyển cành đến một cánh đồng lúa bát ngát. Bố tôi đạp xe, trở tôi băng qua cánh đồng lúa đang chín, mùi thơm của lúa xộc vào mũi tôi. Tôi đưa cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo bố, tôi thích nghe tiếng bố tôi huýt sáo, bố đang huýt cho tôi nghe, tôi nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác này lâu thêm một chút...

Nhưng chẳng may, đôi chân nhỏ bé đung đưa của tôi bị kẹt vào lan hoa chảy rất nhiều máu. Bố tôi vội dừng xe, đau lắm... Đó là lần đầu tiên tôi khóc. Vì vết thương ấy khá sâu...

Bố đưa tôi về nhà, bố lấy bông lau vết thương cho tôi. Tôi cứ đưa mắt nhìn theo bố, nước mắt cứ tuông ầng ậc ra mãi thôi, bố nói mãi nhưng tôi không nín. Không biết từ lúc nào tôi đã lấy lại ý thức, tôi mong muốn khoảnh khắc này ngừng trôi, tôi muốn mắc kẹt trong thế giới này, không muốn tỉnh dậy một chút nào. Tôi biết đây là mơ, vì thế tôi muốn ôm bố lâu hơn một chút, tôi muốn cảm nhận hơi ấm của bố thật lâu...

Tôi khóc rất nhiều, ướt đẫm cả cầu vai áo của bố.

- Bố ơi, làm người lớn khổ lắm, con không muốn lớn đâu...

Giấc mơ này lạ lắm, hình như bố cũng biết những gì tôi đang trải qua, bố đưa tay xoa lưng tôi, vỗ về và an ủi tôi, thơm lên mái tóc của tôi.

- Con gái ngoan, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngã rồi sẽ đứng lên, mạnh mẽ lên con nhé...

Lời an ủi của bố tôi khiến nước mắt tôi càng lúc càng tuôn rơi nhiều hơn, đã quá lâu rồi, quá lâu rồi tôi mới nghe thấy lời an ủi và động viên như thế này. Nó như chạm vào vết thương hở của tôi, tôi ôm bố thật chặt, như thể sợ bố lại biến mất một lần nữa...

- Không...mọi chuyện sẽ không ổn...con biết mọi thứ sẽ không thể nào ổn...con bị mắc kẹt trong cái thế giới tàn nhẫn của người lớn. Con không tìm thấy lối thoát, con không biết phải đi về đâu, con không biết phải làm cách nào. Gặp khó khăn con luôn tự trấn an bản thân bình tĩnh nghĩ cách, nhưng giờ có bình tĩnh con cũng không thể nghĩ ra cách nổi bố ơi...

Bố tôi lau nước mắt trên gương mặt tôi, dường như tôi cũng thấy như bố đang khóc, khóc vì thương tôi, thương cho số phận của tôi.

- Con gái ngoan, cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi nhé... Con nhất định sẽ vượt qua... Chỉ một chút nữa thôi, nghe lời bố, rồi sẽ có người đến bên bảo vệ con. Sắp rồi... Bố sẽ luôn ở bên con, trong trái tim của con...

Lời nói ấy giống như là lời từ biệt, tôi sợ hãi, vội vàng kéo chặt bàn tay của bố.

- Không...bố đừng đi, đừng bỏ rơi con, con quá mệt mỏi rồi, con không muốn tỉnh dậy.

- Con gái, có thế nào cũng phải mạnh mẽ bước tiếp nhé. Cố lên con, sẽ có người thay bố bảo vệ cho con...

- Không ! Không ! Con không cần ai đâu...con chỉ cần bố thôi...

Thế rồi, bố có nói gì tôi cũng không nghe thấy nữa, hiện thực và giấc mơ trộn lẫn vào nhau, ký ức như một khối thủy tinh rơi xuống rồi vỡ vụn ra...

Tôi biết, mình sẽ phải tỉnh dậy...

_______________

Đôi mắt nặng trĩu của tôi khẽ mở ra, khung cảnh sáng choang đập vào mắt tôi, đây là một nơi xa lạ...

Tôi đưa tay dụi dụi mắt mình, cảm thấy đầu óc choáng váng và cơ thể thì mềm oặt cả ra, cái trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt tôi, xung quanh có tiếng nói chuyện của người đàn ông nào đó, giọng quen thuộc lắm.

Hình như đây là bệnh viện, tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng toát, bên cạnh còn có một bình truyền nước. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt là một vị bác sĩ, còn người đang nói chuyện cùng vị bác sĩ là thầy Hoseok...

Tôi không còn ngạc nhiên với sự có mặt của thầy Hoseok nữa, giờ đây chẳng có gì có thể khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, mệt không tả nổi, và vết thương trong trái tim này đang vì tôi thức dậy mà rách toạc ra, dần dần, cơn đau lan truyền đến khắp cơ thể...

Vừa mới đây thôi, tôi đã gặp bố trong giấc mơ của mình, ký ức của ngày hôm đấy thật tươi đẹp và ấm áp làm sao.

Khi con người gục ngã hay gặp phải khó khăn, người ta thường nhớ về những ký ức vui vẻ của quá khứ. Có lẽ vì thế mà tôi đã mơ về bố, bởi trong tôi đang khao khát được gặp bố một lần nữa.

Giấc mơ kết thúc, tôi phải tỉnh dậy, điều đó khiến tôi tuyệt vọng và hụt hẫng làm sao. Tôi tự hỏi mình, tại sao tôi không ngủ vĩnh viễn nhỉ ? Tôi không muốn thức dậy để đối mặt với hiện thực tàn khốc này. Thầy nói chuyện với bác sĩ xong thì phát hiện ra tôi đã tỉnh, thầy mau chóng đến bên giường hỏi han tôi.

- Han Euni, em thấy trong người thế nào rồi ?

Tôi không nhìn thầy, đưa đôi mắt ráo hoảnh sang bên khác. Lục lại ký ức trong cái bộ não chậm chạp của mình, có lẽ người dương ô cho tôi khi tôi dầm mưa chính là thầy, chắc là thầy đã đưa tôi vào bệnh viện. Vậy là tôi đã bị cảm, đáng lẽ giờ tôi phải nói cảm ơn thầy, nhưng tôi không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người ngoài vào lúc này. Tôi rất mệt, tôi mệt cả thể xác lẫn tâm hồn, tôi không muốn giao tiếp với bất kỳ ai...tôi muốn một mình.

Thấy tôi im lặng không đáp, thầy Hoseok lại tiếp tục hỏi :

- Euni, em gặp chuyện gì sao ? Có thể nói cho tôi biết được không ? Tôi rất lo lắng cho em. Tại sao em lại dầm mưa như thế ? Gia đình em gặp chuyện hay sao ? Tôi có thể giúp em được không ? Em có thể chia sẻ với tôi được không ?

Câu hỏi của thầy cứ dồn dập vang bên tai tôi, có lẽ vì thầy quá lo lắng cho tôi nên mới hỏi tôi nhiều như vậy, nhưng điều đó không khiến tôi cảm thấy được an ủi mà ngược lại khiến tôi rất khó chịu. Tôi không muốn bị làm phiền vào giờ phút này.

Sau cú tổn thương lớn vừa rồi, tôi hình như không muốn tiếp xúc với người ngoài nữa, đến cả người thân còn phản bội, thì làm sao tôi có thể đặt niềm tin với người ngoài ?

Buộc lòng, tôi phải đáp lời thầy để chấm dứt cuộc trò chuyện này.

- Thầy...bây giờ em rất mệt, thầy có thể...để em yên tĩnh được không ?

Thầy thấy tôi nói vậy thì im lặng một lúc rất lâu, sau đó thầy thở dài một cách nặng nề. Cuối cùng, sau những phút chần chừ, thầy đứng dậy rồi lấy bút ghi ra một tờ giấy đặt cạnh tôi.

- Đây là số điện thoại của tôi, nếu em có vấn đề gì hay cần được giúp đỡ thì cứ nói với tôi, tôi sẵn sàng giúp em. Tôi đã mua cháo để ở cái bàn này, em mau ăn cho nóng nhé... Xin lỗi, vì đã làm phiền em.

Nói xong, thầy quay lưng rời khỏi phòng bệnh. Tôi biết mình bây giờ đang trở thành một kẻ đáng ghét, rõ ràng thầy ấy đã giúp đỡ tôi, vậy mà câu cảm ơn tôi cũng không thể nói. Bỗng, cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt cứ thi nhau tuôn xuống, giờ phút này...tôi yếu lòng làm sao.

Vừa mới thức dậy thôi, cơ thể còn chưa hồi phục thì trong đầu tôi lại hiện lên những âm thanh hỗn loạn...

- Cái thứ bạn trèo lên giường ngủ với người yêu của bạn thân người ta gọi là phò...là phò hiểu không ?

- Ui xời ơi, đừng nhắc đến cái con mặt l*n đĩ thõa ấy nữa, gọi nó nó còn đéo thèm nghe máy cơ mà. Chắc lại đang ngủ với thằng nào rồi.

Không còn gì đắng cay hơn là người thân ruột thịt nói với mình những điều như thế, tôi cố gắng rà soát lại trí nhớ của mình, kể cả nếu tôi không phải là con ruột của bà thì tôi cũng chưa từng làm sai điều gì với bà, tôi luôn cố gắng làm mọi thứ khiến bà hài lòng, nhưng dường như đó là điều không thể...

Từ bé tôi đã nhạy cảm và tủi thân vì mẹ đối xử với Boram tốt hơn tôi, giờ biết được sự thật tôi lại càng tủi thân hơn nữa, nước mắt cứ tuôn ra vì ấm ức thôi..

Còn Lee Euni...trong chuyện đó, rõ ràng, là tôi sai, tôi sai thực sự rồi...tôi không nên để chú động chạm vào người, tôi không nên ngủ với chú, tất cả...là tôi sai... Vậy nên tôi xứng đáng bị cô ấy nói vậy.

Tôi đau khổ ôm lấy cái cơ thể đang mệt mỏi của mình, giờ thì tôi mất tất cả rồi, tôi không còn chốn dung thân, tôi không muốn về lại nơi đó, tôi không có gia đình, không nơi nương tựa, không bạn bè...

Tôi...chẳng là ai cả...

Tôi cứ thế mà bật khóc nức nở, mặc kệ những bệnh nhân khác đang nhìn tôi chằm chằm, tôi không thể chịu nổi những cú shock liên tiếp đến với tôi như thế này nữa... Thực sự, quá mệt mỏi rồi...

Lee Euni, tớ thật sự xin lỗi, chắc bây giờ cậu đang buồn lắm, đừng khóc...đừng khóc vì một người bạn tồi tệ như tớ...

Tôi đưa tay xuống túi quần mò mẫm lấy điện thoại, tôi muốn lên Instagram kiểm tra trang cá nhân của cậu ấy, tôi muốn biết cậu ấy có cập nhật trạng thái nào mới không ?

Vừa đưa điện thoại lên, tôi đã thấy số của chú gọi đến, trái tim rỉ máu đầy vết thương của tôi lại đập một cách mỏi mệt, vừa nhói buốt lại vừa thấy đau...

Từng ngón tay tôi siết chặt lấy chiếc điện thoại, tôi cắn môi đến bật cả máu, tôi hận người đàn ông đó... Tôi hận vì anh ta đã cướp đi những gì đẹp đẽ nhất của tôi...

Nếu anh ta chưa từng xuất hiện và cướp lấy lần đầu tiên của tôi, nếu anh ta chưa từng ép buộc tôi, thì có lẽ, tôi và Euni vẫn sẽ chơi thân với nhau..

---
Có một số người luôn tràn đầy ý xấu, là vì họ chưa bao giờ được người khác cư xử dịu dàng. Tôi tin bản thân có thể dịu dàng từ đầu đến cuối, là vì thời niên thiếu đã gặp được một người lương thiện.

#방탄소년단뷔 #뷔 #김태형 #BTSV #V #Taehyung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net