Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi được chú đưa vào xe, lúc nãy vui bao nhiêu thì bây giờ lại buồn bấy nhiêu. Dù đã được giải oan nhưng tôi vẫn buồn khi người thân, bạn bè, ngay cả mẹ cũng lần lượt phản bội khiến tôi loay hoay không biết xoay sở như thế nào. Tôi không biết phải tin ai, trong lòng rối như tơ vò, tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Chú thấy vậy liền lập tức ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc của tôi.

- Đừng khóc, anh biết em đang buồn vì một người bạn không đáng có. Em quên đi được không ? Từ giờ anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần em tin anh thôi, được chứ ?

Tôi không hiểu sao đối với chú, tôi lại không ngừng khóc. Trước đây, lúc nào tôi cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, kiên cường và bất khuất nhưng đối với chú lúc này tôi lại yếu lòng bật khóc như mưa.

Tôi thực sự buồn, nghĩ lại về những lời nói giả dối của Lee Euni, tôi không ngừng đau đớn và rùng mình, dù mọi chuyện đã rõ ràng, dù là tôi không hề sai. Nhưng tôi thực sự thất vọng và buồn bã về một người bạn thân như cậu ấy. Giờ đây tôi mới thấm thía câu : Lời nói có thể giết chết một con người.

- Nín đi nào, phải để gương mặt thật xinh đẹp đi gặp người quan trọng nữa...

Tôi bỗng ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn chú.

- Gặp...gặp ai ?

- Bí mật ! Em chỉ cần biết là, anh đang trên đường lấy lại lòng tin ở em là được.

Lại là bí mật, chú nói như vậy khiến tôi sinh ra cảm giác tò mò kinh khủng. Lau nước mắt cho tôi, chú hôn lên trán tôi rồi lại tiếp tục đặt tay vào vô lăng lái xe.

Trên đường đi, tôi và chú không nói với nhau câu nào, từ đầu đến cuối chú vẫn nắm chặt tay tôi không rời. Lòng tôi mông lung vô cùng, thực ra, tôi cảm thấy có một chút hối lỗi, ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện, người tổn thương nhất trong sự việc lần này chính là tôi và chú.

Sau khi trải qua một chặng đường khá dài, chiếc xe cuối cùng cũng dừng trước cổng của một căn biệt thự đồ sộ. Căn nhà lớn tới mức tôi phải ngỡ ngàng bởi trước kích thước của nó, căn biệt thự này phải lên tới cả ngàn mét vuông, sân trước rộng kinh khủng chỉ toàn cây cảnh và những bức tượng tạc Hy Lạp. Chiếc cổng được thiết kế theo kiểu hoàng gia và có màu vàng kim sang trọng, từng nét hoa văn trên đó đều được chạm khắc tỉ mỉ và tinh xảo.

Chú mở cửa xe giúp tôi, đỡ tôi bước ra ngoài, lúc nào chú cũng nắm chặt lấy bàn tay tôi như thể sợ mất. Chiếc cổng biệt thự ngay lập tức được tự động mở ra, bên trong có rất nhiều giúp việc và những người vệ sĩ mặc vest đen, ngay khi nhận được sự có mặt của chú, bọn họ lập tức tập hợp xếp thành hàng dài chào đón.

- Cậu chủ !

Bọn họ cúi gập người đồng thanh đáp, tôi khẽ rùng mình, "cậu chủ" ? Đây là nhà của chú sao ? Tôi không hề nghĩ là chú lại giàu đến mức độ ấy. Làm bác sĩ mà giàu đến như vậy ư ? Tôi nuốt nước bọt, vẫn chưa hết bàng hoàng mà đưa mắt nhìn quanh khu biệt thự.

Chú và tôi từng bước từng bước tiến vào trong, chúng tôi cùng đi vào căn phòng khách rộng thênh thang, tôi nhất thời bị hoa mắt bởi nội thất bên trong được bài trí rất lộng lẫy và xa hoa, gần như ở đâu cũng được treo tranh và những cổ vật quý giá. Ở giữa có một cái bàn dài tiếp đón khách quý. Trên chiếc bàn đó có một người phụ nữ, sắc mặt không được tốt lắm, tôi nhận ra... đó chính là cô Jang Min !

Ánh mắt tôi và cô giao nhau, tôi bất giác run lên bần bật vì ánh nhìn đầy sát khí và khinh miệt của cô ấy, tôi nép vào cánh tay chú, còn chú thì đưa tay ôm chặt lấy eo tôi rồi nói nhỏ :

- Không sao, có anh ở đây.

Cô Jang Min không di chuyển mà ngồi yên vị ở đầu bàn, chúng tôi đứng ở ngoài mà không ngồi xuống ghế.

- Mẹ, con về rồi.

Nghe chú nói vậy thì cô nhếch môi cười khinh.

- Anh còn biết đường về cái nhà này cơ à ?

Chú Taehyung tỏ ra bình thản đáp:

- Con về để thông báo cho mẹ biết một tin này.

Vừa nói, chú vừa nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự trìu mến.

- Đây là bạn gái của con, cả đời này con sẽ chỉ cưới một mình cô ấy mà thôi.

Đoàng !

Cảm giác như đầu tôi vừa bị ai đó bắn vào một phát, chú đang nói cái gì thế... Tôi...tôi đã chấp nhận chú đâu mà chú nói vậy. Lúc nãy chú nói với Lee Euni rằng tôi là vợ chú, tôi nghĩ chú chỉ nói vậy để chọc tức cô ta. Nhưng giờ đây...chú lại hùng hồn tuyên bố trước mặt mẹ mình, như vậy có nghĩa là...chú thật sự nghiêm túc !

Tôi muốn kéo chú ra một chỗ khác rồi mắng nhiếc, nhưng trước mặt cô Jang Min thế này, nhất thời miệng lưỡi tôi cứng hết cả lại, chân nặng như chì. Còn nữa...câu "cả đời này con sẽ chỉ cưới một mình cô ấy mà thôi" khiến tôi có cảm giác lâng lâng làm sao đó...

Cô Jang Min nghe vậy thì đập bàn, gương mặt đỏ au và tràn đầy sự tức giận.

- Anh nói thế nghe mà được à ? Nhà có thì không về, có bao giờ mày coi cái nhà này là nhà không ? Lại còn rước con đ...

- Mẹ !

Trái tim tôi như bị ai đó cắt nát, tôi cúi mặt, nếu chú không ngăn lại lời cô định nói, tôi cũng có thể đoán ra được cô ấy định nói gì tiếp theo, lòng tôi chùng xuống rất nhiều, cảm giác như cô ấy vừa động vào vết thương hở trong lòng tôi.

Thấy cô nói vậy, chú bỗng dưng gắt lên, tôi thấy rõ gân xanh nổi trên trán chú, lần đầu tiên tôi thấy chú tức giận như thế.

- Hôm nay con về đây để làm rõ cho mẹ sự thật, cô ấy không phải loại người như mẹ đang nghĩ, lần đầu tiên của cô ấy là dành cho con, cô ấy cũng chỉ có duy nhất một người đàn ông là con, cô ấy trong sạch, mẹ đừng nghĩ xấu về cô ấy như vậy. Còn Lee Euni của mẹ, nhân cách còn không bằng cái móng chân của cô ấy.

- Taehyung !!! Hỗn láo ! Xấc xược ! Mày có coi tao là mẹ mày nữa không ? Cái thằng bất hiếu này ! Mày đội gái lên đầu à ? Nó cho mày bùa mê thuốc lú gì mà mày nói với mẹ mày như thế ? Cái loại trèo lên giường bạn trai của bạn thân ngủ vì tiền mà mày cũng thích à ? Mày làm bác sĩ mà sao đầu óc mày chứa cái gì thế ?

- Mẹ ! Con nói lại cho mẹ nghe nhé ! Lần đầu tiên của cô ấy là do con cưỡng hiếp chứ không phải cô ấy trèo lên giường con nhé. Là con cưỡng hiếp cô ấy đấy, lần nào con cũng cưỡng hiếp cô ấy vì con thèm muốn cô ấy và vì con yêu cô ấy, cô ấy không hề quyến rũ con. Một chút cũng không. Còn Lee Euni của mẹ, con còn chưa động chạm vào cô ta mà cô ta đã đi lu loa với bên ngoài rằng con là bạn trai cô ta, đây đích thị là mắc bệnh ảo tưởng trầm trọng rồi.

Tôi rùng mình, vội kéo áo chú ra hiệu chú đừng nói nữa, tôi đủ xấu hổ rồi... Nhìn hai bàn tay cô Jang Min đang cuộn lại, ánh mắt nổi rõ ngọn lửa tức giận. Tôi thực sự sợ...

- Mày ăn nói với mẹ mày thế hả Taehyung ? Mày còn chút liêm sỉ nào không hả Kim Taehyung ? Mày cút luôn ra khỏi cái nhà này đi ! Biến luôn đi, tao không có đứa con như mày !

- Vâng, con biến đây, con cút rồi thì mẹ cũng khỏi nhận cháu luôn nhé.

Chú nói đến đây thì cả tôi lẫn cô Jang Min đều sững sờ, nghe như sét đánh ngang tai...

Chú..đang nói cái gì vậy ? Cháu...cháu là sao ?

- Mày...mày nói cái gì?

Chú mỉm cười nhìn tôi thật dịu dàng rồi đáp:

- Là như vậy đấy, Han Euni đã mang thai đứa con của con. Từ giờ cô ấy sẽ là vợ con, là mẹ của con con. Con là bác sĩ nên có nghĩa vụ chăm sóc cô ấy. Vậy nhé, con biến đây !

- Mày !!!!!!!

Tôi shock đến không thở được, tôi đang mang thai ? Cái tin động trời này thực sự khiến cho con người ta kinh ngạc. Cả người tôi đơ ra như một pho tượng rồi bị chú kéo đi đâu cũng không biết nữa, tôi không còn để ý những gì xung quanh nữa rồi. Chú...có phải chú đang đùa không ?

- Mày được lắm Taehyung ạ! Rồi tao sẽ nói chuyện với bố mày !

---
Dù Taehyung không phải là thiên thần thì sự xuất hiện của cậu ấy đối với chúng ta vẫn là một phép màu.

Đến cuối cùng, chỉ muốn nói rất vui vì gặp được cậu và cũng cảm ơn, chỉ vì đã thương mỗi mình cậu trong nhiều năm như thế.

#방탄소년단뷔 #김태형 #뷔 #V #Taehyung #BTSV


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net