Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hơn nữa, anh không muốn để em phải vất vả...em biết mà. Nghe em kể về gia cảnh nhà mình anh thực sự vừa thương em lại vừa bất lực. Anh không thể thay đổi quá khứ nhưng tương lai thì có thể. Anh không muốn em tiếp tục sống trong thiệt thòi như vậy nữa, anh không muốn để người khác chèn ép em. Thời buổi bây giờ kiếm đồng tiền đâu phải là dễ, đi làm có bao nhiêu áp lực đè nén, anh không muốn em phải chịu đựng như thế rồi về nhà không được thoải mái. Là vợ của anh, anh muốn em sống thoải mái vô tư lo nghĩ mà ngẩng cao đầu. Anh muốn khi chúng mình bước ra ngoài, người ta nhìn thấy em trong bộ quần áo sang trọng, là một quý bà đúng chất. Và khi ấy người ta biết rằng em là vợ của Kim Taehyung. Em biết đấy, em là vợ anh, cũng là bộ mặt của anh, hiểu không ? Đồ ngốc...

Tôi thực sự cảm động khi anh nói vậy, lòng tôi dịu xuống. Đúng là cãi nhau thì không ra được vấn đề nhưng nếu chịu cùng nhau ngồi xuống hòa giải, chúng tôi sẽ hiểu nhau nhiều hơn. Tôi biết anh thương tôi muốn bù đắp lại những tổn thương trước kia cho tôi, nhưng từng ấy vẫn chưa đủ thuyết phục sự kiên cường trong tôi.

- Nhưng...

- Anh biết em rất mạnh mẽ, từ nhỏ em đã chịu nhiều thiệt thòi nên không quen với môi trường hiện tại. Nhưng thật sự là anh hoàn toàn có thể lo được cuộc sống của chúng mình đến sau này, với lại, em mạnh mẽ như vậy mãi không thấy mệt sao ? Em có thể dựa vào vai anh được không ? Có thể cho anh tư cách làm chồng em, là bố của con em, là người để em dựa vào cả đời mà không phải lo nghĩ được không ? Có thể tin tưởng anh không ?

Tôi nhìn vào đôi mắt long lanh chứa chan bao tình cảm của anh mà lòng bồi hồi xao xuyến. Những lời nói của anh thực sự khiến tôi cảm động, tôi biết tất cả những gì anh nói đều xuất phát từ việc anh muốn lo cho tôi, từ bé đến giờ ngoài bố ra, anh là người đàn ông đầu tiên quan tâm và chăm lo cho tôi nhiều như thế. Anh muốn tôi sống một cuộc sống sung sướng vẹn toàn nhất, anh không muốn tôi khổ như trước nữa... Nhưng, tôi cũng không muốn làm con người vô dụng, tôi không muốn là búp bê trong lồng kính. Tôi muốn ít ra mình cũng có khả năng hỗ trợ anh. Tôi rúc vào người anh khẽ thủ thỉ :

- Taehyung...em biết anh lo cho em, em biết hết mà... Nhưng, em cũng muốn giúp anh. Anh có thể cho em làm người hỗ trợ từ phía sau anh được không ? Em biết em không có tài cán gì nhưng em có thể học từ từ. Vinh hoa phú quý em không cần hưởng, em chỉ muốn chúng mình mãi mãi bên nhau thôi, và để duy trì được hạnh phúc thì chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau, hiểu công việc và cuộc sống của nhau. Em không muốn là một người phụ nữ không hiểu chuyện, không muốn nhìn thấy anh bế tắc trong công việc mà không thể tìm cách an ủi vì mình không hiểu chuyện làm ăn của anh. Em biết anh rất giỏi, nhưng việc em đi làm không phải là hạ thấp anh. Ngoài việc tự lập ra, em còn muốn hỗ trợ anh nữa...em biết lòng tự trọng của đàn ông không cho phép điều đó, nhưng...em thực sự không chỉ muốn làm một người vợ, em vừa muốn làm bạn anh, muốn là người thấu hiểu anh và giúp đỡ anh mọi mặt, em không muốn anh một mình. Anh đã từng nói rồi đúng không ? Từ giờ chúng mình có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ cùng nhau, và cùng nhau vượt qua khó khăn gian khổ. Nhưng sau này, em không muốn chồng mình gặp khó khăn trong công việc mà nhốt mình trong phòng làm việc, em cũng muốn giúp, dù nó chỉ là nhỏ bé... Chỉ là, em không muốn là người vô dụng thôi...

Anh bất chợt nhìn tôi chằm chằm khiến tôi lạnh cả gáy. Tôi nói gì sai sao ? Hay là vì... tôi nói quá nhiều ?

Tôi cắn môi nhìn anh, sau một vài phút im lặng, tôi cứ tưởng anh sẽ cùng tôi tranh luận vấn đề này thêm. Nhưng không, lần này anh mỉm cười rồi đưa tay ra tiếp tục vuốt tóc tôi.

- Em thực sự khiến anh ngạc nhiên, em suy nghĩ sâu sắc lắm, anh chưa từng nghĩ đến điều đó.

Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ ? Anh đã từng kể với tôi về mối tình đầu của anh. Cô gái tên Anna đó đã khiến cho anh đau khổ, ám ảnh cả một quãng thời gian dài. Chính vì lẽ đó mà anh cho rằng phụ nữ không cần làm gì, chỉ đàn ông mới cần làm thôi. Còn tôi thì khác, tôi muốn chia sẻ cùng anh. Những người phụ nữ khác có lối sống hưởng thụ và có một quan điểm giống như Anna thì tôi không nói, nhưng đối với tôi, quan điểm của tôi khác, tôi cho rằng gia đình không chỉ có một người xây dựng. Trong bất cứ điều gì cũng thế, để xây dựng gia đình cần có "chúng tôi" chứ không phải "tôi".

Nhưng liệu anh có đồng ý với quan điểm của tôi không nhỉ ? Tôi tiếp tục nói :

- Này nha, em không giống như bạn gái cũ của anh đâu nhé. Em cho rằng, một người con gái mà chỉ biết hưởng thụ còn để người đàn ông mình yêu lao động là điều không đúng. Tiền có thể làm ra, em không muốn tình yêu của chúng mình bị biến dạng và méo mó vì đồng tiền. Anna thích hưởng thụ, cô ấy có quyền lựa chọn đàn ông giàu. Nhưng thử nghĩ mà xem, việc đàn ông có tiền và lựa chọn một người con gái làm "bình hoa" trong nhà thì nhiều lắm, ai cũng có thể làm được việc ấy chỉ cần đẹp, phụ nữ đẹp trên đời này vốn không thiếu. Nhưng đó không gọi là tình yêu nữa rồi, đó là vì tiền và vì sắc. Đến khi người cô ấy yêu không còn khả năng lo được cho cô ấy nữa thì sao ? Đối với em, tình yêu chính là khi anh không còn tiền trong tay, thì em vẫn sẽ ở bên anh và có khả năng hỗ trợ anh trong công việc. Em không muốn làm một người vô dụng, càng không muốn yêu anh vì tiền. Em không phải là Anna, em chỉ muốn chúng ta cùng sống hạnh phúc bên cạnh nhau dù nghèo khó hay giàu sang vẫn sẽ không rời xa. Em công nhận một số phụ nữ thời nay thích sống sung sướng bằng việc lấy chồng đại gia, nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng tình yêu của họ đang bị đồng tiền chi phối. Đàn ông chọn phụ nữ vì nhan sắc, một ngày nào đó nhan sắc họ tàn phai, họ sẽ chọn một người phụ nữ khác đẹp hơn. Phụ nữ cứ như vậy mà sợ hãi một ngày họ già đi. Ngược lại, phụ nữ chọn đàn ông vì tiền, khi nào người đàn ông ấy cũng sẽ lo lắng nếu mình không còn tiền nữa người ấy sẽ rời đi. Hóa ra hai người yêu nhau chỉ vì nhu cầu trao đổi, giữa hai người bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gánh. Còn em, em chọn người đàn ông của em vì em yêu người đó, tình yêu của em sẽ chẳng thể nào phai mờ. Thế nên Taehyung...tin em được không ? Em sẽ không làm vướng chân anh đâu, em sẽ học hỏi từ từ...em biết em không thể giỏi như anh nhưng chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng.

Anh nhìn vào mắt tôi một hồi rất lâu như đang đắn đo, mãi một lúc sau đó anh mới nói :

- Em là một cô gái thông minh, em là người đầu tiên khiến anh phải thay đổi cách nghĩ và suy nghĩ của mình. Em đã thực sự thuyết phục được anh rồi đấy.

Được anh khen, hai má tôi hồng lên, hóa ra thay đổi suy nghĩ của anh không hề khó như tôi hay nghĩ. Chỉ là vừa rồi chúng tôi cãi nhau, không hiểu nhau và không tìm được tiếng nói chung. Chỉ cần nằm cạnh nhau nói ra suy nghĩ của mình, vậy là mọi hiểu nhầm đều được giải quyết.

- Nhưng mà nói cho em biết này, anh cũng không yêu em vì nhan sắc đâu. Anh yêu em vì em là em, trong tình yêu anh không tìm được lý do tại sao anh lại yêu em. Tuy không yêu em vì nhan sắc nhưng anh hứa sẽ chẳng bao giờ để em xấu.

Người đàn ông của tôi thật ấm áp làm sao. Thừa thời cơ tôi tiếp tục nói :

- Vậy là anh đồng ý rồi nhé, à còn nữa, anh phải tin em, em và thầy Hoseok không có gì cả. Em chỉ yêu Taehyung của em thôi !

Vừa nói tôi vừa nũng nịu vươn tay ra quấn vào cổ anh khiến anh cười khúc khích.

- Được rồi, anh tin em. Vậy thì anh có câu hỏi muốn hỏi em : Em thích làm gì ? Và sau khi ra trường em có định hướng gì chưa ?

Trước câu hỏi của anh, tôi bỗng dưng mông lung vô cùng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến định hướng nghề nghiệp của mình, suốt năm tháng thanh xuân tôi chỉ cắm đầu vào học với làm đồng, không có thời gian nghĩ đến việc khác. Lên đại học thì có suy nghĩ một chút, thấy chúng bạn nói có ước mơ xin việc vào công ty này, công ty nọ mà tôi cũng ghen tỵ khi mình chưa tìm được ngành nghề phù hợp với mình. Nghĩ nghĩ một hồi, tôi nói với anh :

- Có lẽ...là kinh doanh.

Khi tôi đỗ đại học, tôi đã chọn ngành quản trị kinh doanh, lúc đó tôi nghĩ nó chỉ là quyết định nông nổi thời học sinh nhưng bây giờ thì khác. Ngày xưa bố tôi làm thợ may, ông cũng hay tự may những bộ quần áo để bán cho những người phụ nữ khác trong xóm. Vì quần áo bố tôi may chất lượng và mẫu mã phù hợp với ngày ấy nên khách khứa cứ nườm nượp. Hồi đó, tôi có phụ giúp bố, nhìn bố tỉ mỉ đo đạc rồi may từng đường kim mũi chỉ mà tôi đam mê. Tôi thích những bộ quần áo mà bố tôi may ra lắm, có lúc tôi còn lấy trộm vải ở chỗ bố để yếm thử lên người mình mặc, từ đó tôi sinh ra ước mơ sau này có thể làm chủ một cửa hàng quần áo. Có lần mẹ tôi vì ghen với mấy người phụ nữ mà bố tôi hay may quần áo mà đến làm mình làm mẩy khiến bố tôi mất khách. Nghĩ lại quá khứ mà có chút buồn.

- Anh nghĩ việc học không cần thiết, anh thấy việc học cũng chỉ là ở trên lý thuyết mà thôi. Em có thể học từ thực tế luôn bây giờ cũng được, trừ tin học và tiếng Anh ra. Em có thể bảo lưu việc học lại rồi đi kinh doanh, học có bằng xong cũng phải đi làm văn phòng rồi mới có vốn đúng không em ?

Tôi hơi bất ngờ về quan điểm của anh. Chẳng phải anh cũng là người bước ra từ bằng cấp sao ? Đối với tôi, bằng cấp vẫn là thứ quan trọng của đời người. Hơn nữa tôi học trầy trã mới đỗ được đại học, giờ còn 1-2 năm nữa chẳng lẽ bỏ ngang sao ? Nghĩ vậy tôi vẫn thấy tiếc.

- Anh nói em thấy cũng đúng một phần, ngoài bằng cấp thì làm sao có thể làm ra tiền, phải có cái gốc để kiếm ra tiền rồi kinh doanh chứ anh nhỉ ? Với lại mình cần học hỏi và tích lũy kinh nghiệm nữa, làm sao có thể bắt tay vào làm luôn được.

- Ngốc, anh trải qua biết bao nhiêu việc rồi em lại còn nghi ngờ anh sao ? Đối với anh, ngoài ngành y và công an bộ đội ra thì bằng cấp chỉ là một phần thôi. Nhất là với ngành kinh doanh này, để làm chủ thì người ta cần đầu óc, cần khôn khéo chứ không cần bằng. Nhưng nếu em thích học thì anh cũng không có cấm, em cứ canh thời gian của mình. Ngoài ra nếu em có dự định kinh doanh thứ gì em có thể dùng thẻ của anh, bất cứ khi nào em muốn. Anh không thấy phiền đâu.

Tôi cau mày, dùng tiền của anh khác gì dựa vào anh, tôi bĩu môi nói :

- Chẳng khác gì nhờ anh cả.

- Coi như em vay, xong khi nào em thành công quay lại trả anh gốc cũng được.

- Không được, vẫn là dựa vào anh rồi, em muốn tự lực cơ.

- Thế thì như này nhé, anh cho em vay như anh tính cả lãi. Sau này em trả anh cả gốc lẫn lãi, coi như em đi vay ngân hàng bình thường thôi còn gì ? Đồng tiền ngày càng mất giá rồi, chờ đến khi em cày cuốc được từng ấy tiền thì thế giới đã chuyển mình rồi. Cứ cho rằng em rất giỏi và xin được việc ở công ty nước ngoài lương cao đi, nhưng em có biết nó áp lực thế nào không ? Anh có thể cho em đi làm được, nhưng với một điều kiện là công việc đó nhẹ nhàng. Anh không muốn cả hai người đều bận bịu, không lo được cho con cái và gia đình, xong rồi sinh ra mâu thuẫn, cãi nhau...rồi cơm không lành, canh chẳng ngọt như thế anh không muốn. Anh chứng kiến nhiều cặp đôi ly hôn vì tiền rồi, cuộc sống gia đình không đơn giản như em vẫn hay nghĩ đâu. Thế nên anh mới nói trong gia đình chỉ cần có một người đi làm thôi. Đối với anh đấy không phải là coi thường em hay giam cầm em, mà là anh muốn tình yêu của chúng ta cứ mãi như vậy. Không vì những vấn đề xoay quanh tiền bạc mà trở nên lạnh nhạt.

---

Mọi người coi "Dumb Dumb" cụa Somi chưa ???
Body đỉnh lắm, #1 trending rồi 🥳


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net