Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, tôi thức dậy với một cơ thể uể oải, xương cốt trong người như gãy vụn. Nhớ lại trận cuồng phong bão táp ngày hôm qua tôi không khỏi rùng mình, anh liên tục đòi hỏi không cho tôi nghỉ, chẳng biết mình đã thiếp đi từ lúc nào không hay. Mấy lần trước có vẻ như anh còn giữ sức, còn lần này anh cuồng nhiệt quá, nếu ngày nào cũng vậy chắc tôi không còn sức cho ngày hôm sau quá.

Tôi vươn vai một cái, nhìn sang bên cạnh thấy giường bên trống không. Tôi vốn dĩ đã làm quen với việc này, anh là bác sĩ nên luôn phải đi làm sớm về khuya, công việc của anh rất bận. Tôi không thấy cô đơn, ngược lại, tôi vô cùng thích cái cảm giác chờ đợi anh về nhà ăn cơm cùng mình.

Đồng hồ trên bàn đã điểm tám giờ sáng, tôi bật dậy như một cái máy, tiến đến bàn trang điểm chải lại tóc. Hai má tôi bỗng hồng lên khi thấy mấy dấu hôn tím đỏ của anh ở trên cổ mình, không hiểu sao hôm qua anh cuồng nhiệt như vậy nữa. Chải tóc xong tôi lôi những hộp mỹ phẩm hôm qua anh đưa tôi ra dùng. Lần đầu dùng mấy loại dưỡng da này nên có hơi vụng về một chút, mà công nhận dùng xong cái da dẻ mịn màng hơn hẳn. Trước đây tôi có thể xuề xòa nhưng bây giờ làm vợ anh rồi, phải biết cách chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, bước ra đường với tư cách là vợ anh không thể khiến anh mất mặt được. Thoa xong kem chống nắng cũng là lúc cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, tôi chắc mẩm lại là Myung gọi mình rồi đây.

Tôi bước đến cửa mở, Myung vừa thấy tôi thì như một cái máy lưu loát nói cho tôi biết lịch trình sinh hoạt ngày hôm nay. Buổi chiều, tôi phụ giúp Myung nấu bữa tối, cô ấy cứ một mực nói không muốn tôi làm nhưng tôi mặc kệ, cái gì tôi cũng muốn học hỏi một chút. Đôi khi cũng phải tự mình vào bếp nấu cơm cho anh ăn nữa chứ nhỉ ? Tôi thích như vậy !

Khoảng 6 giờ, tôi nghe thấy tiếng xe ô tô của anh vang lên, tôi lập tức như tên bắn chạy ra ngoài sân ngó, đúng là anh về rồi kìa. Tôi háo hức dõi mắt nhìn theo cửa xe bật mở, anh bước ra rồi mỉm cười nhìn tôi.

- Công chúa của anh hôm nay ở nhà vui chứ ? Nhớ anh không ?

Vừa nói, anh vừa tiến đến vòng tay ra ôm eo tôi, tôi để ý ngày hôm nay anh lại xách một chiếc túi giấy. Không biết tôi lại có quà gì ngày hôm nay đây nhỉ ? Nghĩ đến thôi là thấy tò mò rồi.

- Nhớ anh nhiều chút ạ !

Thấy tôi đáp lời như vậy anh mỉm cười trìu mến rồi đưa tay bẹo má tôi.

- Anh cũng nhớ em, nhưng mà nhớ nhiều hơn 'nhiều chút'.

Anh nói câu này khiến cả hai chúng tôi đều bật cười nhìn nhau.

- Hôm qua anh có nói hôm nay anh có một bản hợp đồng cần ký, anh sẽ dẫn em đi theo. Em lên nhà tắm rửa rồi mặc bộ quần áo này vào nhé.

Vừa nói, anh vừa đưa túi giấy cho tôi, tôi nhận lấy túi giấy trên tay anh hiếu kỳ đáp lại :

- Anh không ăn cơm nhà ạ ?

- Không, chúng ta sẽ ăn cơm cùng bạn anh luôn.

- Vâng, em hiểu rồi.

Tôi gật đầu rồi chạy lên nhà tắm rửa thật sạch sẽ, xong xuôi tôi mặc bộ váy anh đã chuẩn bị vào người. Đứng trước gương là một cô gái mang vẻ hoạt bát, tự tin. Đúng là người đẹp vì lụa, chỉ một vài bộ trang phục thôi mà đã thay đổi cả một con người. Bộ váy này khiến tôi bớt quê mùa hơn hẳn, nếu nói không quá thì nhìn trông rất giống một cô tiểu thư nào đó. Tôi khẽ cười mỉm. Cảm thấy tự hào vì người đàn ông của tôi thật sự có con mắt nhìn, đồ anh chọn chưa bao giờ khiến tôi thất vọng. Lần này, anh mua cho tôi một chiếc váy ren trắng đến đầu gối, không quá kín cũng không quá hở. Bên trong túi giấy còn có một chiếc son, tôi tô lên môi một chút, thoa một chút son cũng khiến gương mặt sáng bừng cả lên. Tôi tự tin xoay vài vòng trước gương rồi chạy xuống nhà. Thấy tôi xuống nhà, anh mỉm cười nói :

- Em thích chứ ?

- Dạ thích, anh chọn đồ lúc nào cũng đẹp hết.

- Ừ, chính tay anh chọn đấy.

Tôi đỏ mặt nhìn anh, không cần anh nói tôi cũng biết là anh chọn. Đồ của anh chọn lúc nào cũng có một đặc điểm là kín đáo, lịch sự, trông rất đoan trang. Nói tới đây anh cúi mặt nhìn đồng hồ trên tay rồi nói :

- Cũng đến giờ rồi, mình đi thôi.

Tôi cùng anh đi đến điểm hẹn như anh đã dự tính. Tự dưng lúc gần đến nơi, trong lòng tôi vừa có chút bồn chồn lại vừa lo lắng. Tôi không biết giao tiếp với người lạ, tôi sợ mình sẽ làm gì đó sai sót làm ảnh hưởng đến hợp đồng làm ăn của anh. Anh dễ dàng nhìn ra sự lo lắng trên gương mặt tôi, anh nắm lấy bàn tay của tôi, hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi.

- Đừng lo lắng, nói chuyện công việc vậy thôi chứ anh và cậu ấy chơi rất thân với nhau. Vợ của cậu ấy anh cũng đã từng gặp gỡ, cô ấy thoải mái, trong sáng, giống như em vậy.

Tôi nhìn anh mỉm cười gượng, lời nói của anh khiến tôi giảm bớt căng thẳng nhưng mà...

Tôi thấy có chút tự ti, cơ bản tôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, cuộc sống của tôi khác hẳn với những người sinh ra trong nhung lụa. Tôi sợ mình quê...sợ mình không biết nói gì để rồi khiến anh mất mặt. Trong lòng tôi đầy ắp những suy nghĩ ngổn ngang, tôi hồi hộp và căng thẳng lắm, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cuộc nói chuyện này rồi tự chuẩn bị những câu đối đáp lịch sự. Thời gian trôi nhanh quá, chẳng mấy chốc chiếc xe của anh đã dừng lại tại một nhà hàng 5 sao sang trọng. Anh giúp tôi tháo dây an toàn cho tôi, anh nhét cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng vào tay tôi.

- Thẻ của anh, em cầm lấy rồi tiêu cái gì thì tiêu nhé.

Nhìn tấm thẻ lấp lánh trong tay, tôi vội vàng từ chối đưa lại cho anh.

- Thôi...không cần đâu, em có tiêu cái gì đâu.

Thấy tôi như vậy, anh bật cười rồi búng tay vào trán tôi một cái.

- Ngốc, anh đã bảo rồi mà, tiền của anh thì cũng là của em, lát nữa vào kia em cần dùng đấy.

Vừa nói anh vừa chỉ vào cái nhà hàng đối diện. Tôi bỗng hiểu ra hàm ý của anh khi đưa thẻ ngân hàng cho tôi là gì. Tôi...đúng là ngốc thật ! Nhưng mà cầm tiền của anh tôi vẫn thấy không quen, cứ thấy ngại ngại sao ấy. Như nhìn ra tâm trạng của tôi, anh lại tiếp tục nói :

- Đừng như thế, làm vậy chỉ khiến anh có cảm giác em đang coi anh như người lạ đấy. Chúng mình đã thống nhất với nhau rồi đúng không em ? Anh làm ra tiền ngoài để lo cho cuộc sống thì cũng muốn người anh yêu được hạnh phúc. Thế nên em đừng ngại ngùng gì cả, hiểu không vợ yêu ?

Anh vừa nói vừa đặt một nụ hôn lên má tôi. Trong lòng tôi hạnh phúc lắm, dù không quen nhận tiền của anh nhưng vẫn phải mỉm cười với anh để anh vừa lòng. Nghĩ đến cuộc trò chuyện sắp tới, tự dưng tôi sinh ra căng thẳng. Mỉm cười với anh là vậy chứ trong lòng tôi sao thấy nôn nao quá, lòng bàn tay cũng vì suy nghĩ rối rắm trong đầu mà ướt nhẹp mồ hôi.

Anh giúp tôi mở cửa xe rồi đỡ tôi xuống. Sau đó cả hai chúng tôi đều bước vào nhà hàng, anh nắm tay tôi như một sự an ủi, vừa đi mà tôi thấy căng thẳng kinh khủng, tim đập nhanh. Chúng tôi được nhân viên nhà hàng chỉ dẫn đến một phòng ăn Vip.

Bước vào phòng ăn, đập vào mắt tôi là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ấy sở hữu một nét đẹp hồn nhiên lém lỉnh, trông cô ấy chỉ trạc tuổi tôi mà thôi. Vừa thấy tôi cô ấy liền nở một nụ cười thân thiện khiến tôi bối rối cười lại. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, đường nét trên gương mặt của người đàn ông ấy thật sự khiến cho những người con gái khác không thể rời mắt. Dĩ nhiên, đó là nhận xét khách quan của tôi, còn trong lòng tôi Kim Taehyung vẫn là đẹp trai nhất. Nhưng không thể phủ nhận, cặp đôi này giống như là trời sinh , tuy có trái ngược nhau một chút, cô gái thì sở hữu vẻ tinh nghịch, người đàn ông thì sở hữu nét trưởng thành. Nhưng khi ở gần nhau lại tỏ ra sức hút khiến người khác không khỏi rời mắt.

Cánh tay cô ấy vẫn đang cuốn lấy cánh tay của người đàn ông kia, dáng vẻ của người đàn ông ấy như thể rất mạnh mẽ khiến cho người con gái khác dựa vào.

- Đã lâu không gặp, Sarah, Yoongi !

Anh là người mở lời trước, anh vừa nói xong cũng là lúc tôi lịch sự chào hai người.

- Em chào anh chị ạ.

Yoongi, Sarah đều gật đầu nhìn tôi và anh. Yoongi có đưa mắt nhìn tôi một lúc như đánh giá, ánh nhìn của anh ấy khiến tự nhiên khiến cho tôi có cảm giác gần gũi chứ không phải ánh nhìn dò xét. Ngay sau đó, anh quay qua nhìn Taehyung.

- Đây là vợ sắp cưới của cậu à ?

- Trông xinh thế, anh đúng là có mắt nhìn nha !

Sarah vừa khen vừa mỉm cười nhìn tôi, khi chị ấy cười có để lộ má lúm đồng tiền trông yêu hết sức. Tự dưng tôi bỗng thấy thoải mái hơn nhiều. Chị ấy thân thiện quá, không hề giống như tôi tưởng tượng một chút nào. Hôm qua nghe Taehyung nói tôi cũng nắm bắt một chút thông tin về hai người này. Hai người đều giàu, gia đình môn đăng hộ đối nhưng trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể đến bên nhau. Cách ăn mặc của chị rất đơn giản nhưng lại toát ra vẻ thanh thuần tao nhã hút mắt người đối diện.

Được khen, má tôi hồng rực cả lên, anh kéo tay tôi ngồi xuống cạnh anh, chúng tôi ngồi vị trí đối diện hai người họ. Tôi gật đầu cảm ơn :

- Em cảm ơn anh chị ạ.

Nhân viên bắt đầu bưng từng món ăn ra, bày kín cả mặt bàn. Taehyung cùng Yoongi nói chuyện công việc với nhau, tôi ở bên cạnh nghe mà cái hiểu được cái không hiểu được. Ngoài ra, chị Sarah cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm tôi, bị tôi phát hiện chị lại cười tủm tỉm rồi cúi mặt xuống dùng cơm. Trời ! Sao tồn tại một người con gái đáng yêu vậy nhỉ ? Tôi cũng muốn chủ động làm quen chị lắm nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy ngại ngại sao đấy...

---
Từng nghĩ người ấy giống như một giấc mơ. Nhưng giấc mơ lại giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Dù bạn không thể nào chạm vào chúng, nhưng nếu bạn theo đuổi những ngôi sao ấy, chúng sẽ dẫn dắt bạn đến vận mệnh của chính mình.

#방탄소년단뷔 #뷔 #김태형 #BTSV #V #Taehyung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net