Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa cơ lấn tới, đôi tay chú không chịu yên vị một chỗ mà đưa lên bao bọc lấy hai cặp tuyết lê của tôi mà sờ mó.

Chú đặt tay lên đôi gò bồng đào của tôi và bắt đầu xoa nắn. Khoảnh khắc ấy lý trí của tôi như bị rút cạn, toàn thân vì nụ hôn và bàn tay ma thuật kia mà trở nên nóng bừng.

Tôi tự hỏi mình, đây là cảm giác gì ? Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này, nó khiến tôi u mê và không cưỡng lại được cám dỗ. Nụ hôn nóng bỏng ấy như câu dẫn tôi lạc vào trong một mê cung rộng lớn, muốn tìm đường ra nhưng đi mãi đi mãi cũng không tìm thấy lối thoát.

Bàn tay của chú ngày càng làm loạn trên ngực tôi, nhưng đôi mắt tôi đã trở nên mê muội, đầu óc tê dại, tôi không ý thức được tất thảy thứ gì nữa rồi. Cái lưỡi đó rất điêu luyện, khác hẳn với cái miệng cứng nhắc của tôi, chú như đang hướng dẫn tôi cách hôn một người.

Cứ thế, chúng tôi đều đắm chìm vào nhau. Rất lâu sau đó chú mới thôi dày vò đôi môi của tôi, cả hai chúng tôi đều không thở nổi, ánh mắt chú nhìn tôi tràn ngập sự quyến luyến. Miệng chú thả ra những hơi thở nóng bỏng còn tôi thì vẫn như người trên mây mà thơ thẩn nhìn chú.

Chú nở một nụ cười dịu dàng, sống cùng chú hai năm rồi mà bây giờ tôi mới thực sự bị quyến rũ bởi cái nhan sắc yêu nghiệt này, hàm răng đều đặn và thẳng tắp, sống mũi dọc dừa, mày rậm, đôi môi kia đỏ lên vị nụ hôn ấy. Nhất thời, trái tim tôi đập như mất nhịp, má tôi hồng lên và nóng bừng...

Tại sao...chú có thể đẹp đến như vậy chứ ?

Hôn một người đẹp trai, làm gì có người con gái nào mà không siêu lòng ?

Dĩ nhiên, chú không dừng lại chỉ bởi một nụ hôn thôi đâu, chú sáp mặt lại gần tôi, sượt qua gương mặt tôi tiến đến mang tai tôi mà thì thầm nói nhỏ :

- Em nhìn thấy cơ thể của tôi, tôi cũng nhìn thấy cơ thể của em rồi. Vậy là chúng ta hòa ở hiệp một. Nhưng hiệp thứ hai, tôi đã sờ vào vòng một của em rồi, có lẽ... hơi thiệt thòi cho em.

Cơ thể tôi đột nhiên căng như dây đàn vì lời nói mờ ám kia, tôi mở to đôi mắt nhìn chú, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chú bắt lấy bàn tay của tôi rồi kéo vào trong áo chú. Đầu ngón tay truyền đến một cảm giác mịn và ấm, tôi cảm nhận được sự rắn chắc từ làn da của chú, chú điều khiển tay tôi đặt vào khối ngực của chú rồi trườn xuống dưới nữa. Tôi nuốt nước bọt, khối bụng sáu múi đang ở trên tay mình, vừa cứng lại vừa mềm...Cảm giác này thật khó tả !

Trời ơi ! Chúng tôi đang làm loại chuyện mờ ám gì thế này ?

Đầu óc tôi như muốn nổ tung ra vậy !

Thế rồi, chú tiếp tục điều khiển tay tôi tụt xuống dưới nữa...Và rồi...

Sự nóng bỏng của nó như thiêu đốt từng ngón tay của tôi...

Cái gì...cái gì thế này ?

Tôi trợn ngược mắt, làn da màu trắng của tôi như được bao phủ bởi một màu sắc đỏ hồng toàn thân...

- Thích chứ ?

Tôi giật nảy mình vì vật trong tay càng lúc càng trở nên sừng sững...Chuyện gì...đang xảy ra thế này ? Bỗng dưng, sống lưng truyền tới một trận lạnh toát.

Tôi...Tôi đang cầm vật đàn ông ?

Cả người như có một luồng điện mạnh mẽ chạy qua, toàn bộ ý thức trỗi dậy một cách mãnh liệt, tôi như một con nhím xù lông hét lên :

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng hét của tôi khiến chú giật mình buông tay tôi ra.

- Chú...đi về mau !!!!

Chú thất kinh vì tiếng hét của tôi, miệng chú bắt đầu lắp bắp :

- Sao...sao tự dưng lại như thế ? Đang bình thường mà ?

Tôi trợn mắt, miệng như bị cứng lại, tôi đẩy chú ra ngoài cửa trong bộ dạng hối hả, vừa đẩy vừa hét vào tai chú :

- Chú...đi về mau...tôi không muốn gặp chú...tôi ghét chú...mau đi về...

Chú biết không thuyết phục được bộ dạng lúc này của tôi nên cũng nghe lời mà thất thểu bước ra ngoài, tôi ấn chú đến cửa, đạp luôn chú rồi đóng cửa. Ai ngờ, khi cánh cửa sắp được khép lại thì chú nhanh nhảu chen mặt vào mà nói :

- Mặc quần áo vào đi, tôi không muốn người khác nhìn thấy cơ thể em lúc này.

Tôi tái mặt, sau đó đóng sửa cầm lại, vội vội vàng vàng quấn lại cái khăn cho chặt rồi bắt đầu mặc lại quần áo...

Trời ạ ! Tôi vừa hành động ngu ngốc gì thế này ?

Tôi đưa tay vỗ đét trán một cái rồi ngồi thụp xuống sàn nhà.

Tại sao tôi lại không cản hắn, tại sao biết hắn là kẻ xấu xa rồi mà vẫn để cho hắn sờ soạng cơ thể và cướp đi nụ hôn đầu...

Tại sao chứ ?

Tôi bị sao vậy nhỉ ? Tôi bị chập mạch thật rồi sao ?

Cảm giác kia vẫn còn lưu lại trên những đầu ngón tay của tôi, rất nóng, rất cứng, và cũng...rất to...cỡ phải bằng quả chuối tây !

Ơ ? Tôi làm sao thế ? Tự dưng nghĩ đen tối một cách thái quá, tại sao tôi vẫn nghĩ đến cái viễn cảnh đó nhỉ ? Ghê quá đi mất thôi ! Tôi phải rửa tay cả chục lần.

Dù cố gắng đẩy chuyện đó ra khỏi đầu nhưng tôi không thể nào làm được. Cả ngày tôi cứ như người trên mây, tôi không tập trung nổi vào việc gì, làm mọi việc đều bất cẩn và đổ vỡ. Cuối cùng tối đó tôi phải mua cơm ngoài vì không nấu nổi bữa tối.

Tôi không dám đối diện với người đàn ông đó, lúc nào ra ngoài tôi cũng bịt kín người như ninja, tôi tránh lão như tránh tà. Khi nào không có lão ở ngoài tôi mới ra ngoài, còn lại tôi toàn đóng cửa nhốt mình bên trong.

Lão có đến gõ cửa phòng tôi với lý do muốn sửa cho tôi cái cửa nhưng tôi nhất quyết không cho lão vào.

Tự dưng, tôi sợ đối diện với lão vô cùng, cũng không hiểu sao sau nụ hôn đấy tôi lại có những cảm giác này nữa.

Aizaaaaaa !

Tôi tự đưa tay vò đầu mình, mong rằng bản thân có thể quên đi tất cả chuyện hôm vừa rồi, nhưng không, chuyện đó như một nỗi ám ảnh bao vây lấy tôi và khiến tôi không dứt ra nổi.

Kể từ ngày đó, gương mặt lão luôn xuất hiện trong đầu tôi, trước khi đi ngủ nhắm mắt lại luôn là hình ảnh của nụ hôn đó, mà cũng không hiểu sao, mỗi khi nghĩ về lão, tự dưng tim tôi đập nhanh hơn bình thường, hai má cứ ửng hồng như đang sốt...

Sao thế nhỉ ?

Đáng lẽ ra sau những việc này, tôi phải ghét lão, phải hận lão, phải đánh lão thừa sống thiếu chết... Nhưng tôi cư xử cứ như vừa bị ngã cây rồi ấy.

Có lần tôi đi học về, nhìn thấy lão, mặt đối mặt, lão chào tôi, toàn thân tôi liền đỏ ửng, tim đập bất chấp nhịp điệu, tôi nhanh nhanh chóng chóng mở khóa rồi chạy tọt vào trong phòng. Cứ như vừa gặp ma không bằng...

Những phản ứng đó là sao chứ ?

Chẳng biết nữa... Tự dưng bây giờ, gặp lão mà cứ có cảm giác hồi hộp ấy, mà hình như càng nhìn lão càng đẹp trai thì phải...

Ôi thôi ! Tại sao tôi lại nghĩ như thế chứ ? Đừng để cái sự biến thái của lão ám ảnh tôi mà !

Tôi cố quên lão bằng việc lên ứng dụng hẹn hò để nói chuyện với người khác. Qua đây, tôi quen một anh chàng tên Jung Woo, đang là sinh viên năm 4 trường đại học y. Chúng tôi đã nói chuyện được hai tuần, tính tình chàng rất cởi mở và thẳng thắn. Còn rất hiểu tôi nữa, chàng lo cho tôi từng bữa ăn tới giấc ngủ, còn giúp tôi điều chỉnh chế độ sinh hoạt sao cho hợp lý.

Tôi quen Jung Woo trước khi vụ việc động trời kia diễn ra, dĩ nhiên là lần này tôi không hề bô bô cái mồm cho chú biết khéo hắn lại phá tôi. Mới đầu, tôi rất vui vì khó khăn lắm tôi mới quen được Jung Woo, hồi trước sau khi mất Sehoon, tưởng rằng bản thân sẽ không thể quen ai tốt như vậy nữa nhưng may sao vận tôi vẫn đỏ. Sau khi đen đủ đường với lão kia thì đổi lại tôi đã quen được một anh chàng tốt.

Điều gì đến thì cũng đến, sau một thời gian nói chuyện, cả hai chúng tôi đều tâm đầu ý hợp và đồng ý gặp mặt nhau. Thế mà chẳng hiểu sao, trước cuộc gặp gỡ, tôi vẫn không ngừng nghĩ đến hình ảnh của chú.

Để cuộc hẹn này được hoàn hảo, tôi đã chọn một chiếc váy màu trắng mà mình dùng cả tháng lương để mua, bôi thêm một chút son dù tôi chẳng bao giờ đánh nó. Tôi còn cẩn thận chọn đúng ngày chú phải đi trực ở bệnh viện để hẹn gặp với Jung Woo.

____________________

Chúng tôi hẹn nhau tại một quán cafe gần trường y, mới gặp Jung Woo, tôi thấy chàng rất khôi ngô và tuấn tú, ngoại hình ổn, nhưng mà chẳng hiểu sao trong đầu tôi cứ nghĩ về Taehyung...

Dĩ nhiên là không ai đẹp trai hơn chú rồi, nhưng sao tôi cứ nghĩ đến chú thế nhỉ ?

Tôi cố gắng xua tan đi cái suy nghĩ rối rắm trong đầu. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện phiếm, nói về chuyện học hành rồi Jung Woo bắt đầu kể về chuyện đi viện của anh ấy. Cũng may là anh có nhiều chủ để để nói, còn tôi cứ im thin thít, chỉ biết gật đầu và ậm ừ cho qua chuyện. Nhờ nói chuyện với Jung Woo mà tôi đã cảm thấy tinh thần thư thái và phấn chấn hơn sau những ngày ủ dột ở cái phòng trọ kia.

Jung Woo khen tôi xinh hơn trong ảnh, còn khen tôi đáng yêu nữa.

Anh rủ tôi đi xem phim, dĩ nhiên là tôi đồng ý, lâu lắm rồi tôi chưa được đi xem phim. Sẵn đây Jung Woo là người bao nên tôi rất hào hứng.

Jung Woo đèo tôi trên chiếc SH, khi tôi đang mải tán chuyện với anh thì chiếc xe bỗng dưng dừng lại ở một quán cafe phim.

Sao lại thế nhỉ ? Tôi tưởng chúng tôi đi rạp xem phim cơ mà ?

Tôi xuống xe, trong lòng đầy những băn khoăn...Tôi chưa từng đến nơi này, nhưng nghe bạn kể rằng, bên trong cafe phim sẽ là một căn phòng với một chiếc tivi lớn, ở trong đó sẽ có nệm, những cặp đôi yêu nhau thường đến đây để thưởng thức những bộ phim hay mà muốn có không gian riêng tư.

Tôi tái mặt, tại sao Jung Woo lại dẫn tôi đến đây chứ ?

Jung Woo giúp tôi cởi mũ bảo hiểm, tôi ngỡ ngàng hỏi anh :

- Không phải rạp chiếu phim sao ?

Jung Woo nhíu mày rồi cười.

- Anh cũng định đưa em tới rạp phim, nhưng nghĩ lại nơi đó rất ồn ào và đông người. Anh muốn chúng ta có một khoảng không gian yên tĩnh, cùng nhau bàn luận về bộ phim. Không phải như thế sẽ tốt hơn sao ?

Lời nói của Jung Woo có phần hợp lý, nhưng không hiểu sao tôi cứ cảm thấy băn khoăn trong lòng.

Cuối cùng chúng tôi cũng quyết định bước vào bên trong, thuê một phòng và vào xem phim. Căn phòng nhỏ nhắn chừng 15m2, ở giữa là một chiếc tivi lớn, và một cái ghế nằm.

Tôi hơi hãi hùng, chưa kịp nói gì thì Jung Woo đã tự ý cầm tay tôi lôi kéo vào trong phòng rồi chốt cửa lại.

Tôi ngớ người nhìn anh :

- Nằm...nằm...xem phim á ?

Anh nhìn tôi rồi lắc đầu cười.

- Ừ, đúng rồi.

Gương mặt của Jung Woo rất dễ mến, khi cười càng khiến người khác có thiện cảm. Nhưng lúc này tôi lại có cảm giác anh đang có ý gì đó vô cùng mờ ám.

Tôi thấy hơi rờn rợn mà ngồi lui vào góc tường, ai ngờ Jung Woo cố tình ngồi sáp lại gần tôi hơn.

Tim tôi như ngừng đập, cảm thấy có vật gì đó đang đè nặng trong lòng mình và mồ hôi chạy dọc sống lưng.

Sao tôi lại lo lắng thế nhỉ ?

Đăng bắt đầu chọn phim, anh ta chọn một bộ phim tâm lý tình cảm lãng mạn, tôi ngồi xem mà không tập trung nổi, trong lòng cứ thấp thỏm lo âu.

Chúng tôi bắt đầu rơi vào im lặng, không gian chỉ toàn âm thanh của bộ phim đang phát. Tới đoạn giữa phim, Jung Woo đột nhiên hỏi tôi :

- Em không nằm à ?

Tự dưng tôi bị cứng họng, bắt đầu nói lắp bắp :

- Kh...ông...không...em ngồi cũng được.

Jung Woo im lặng, sự im lặng của anh ta càng khiến không khí trở nên ngột ngạt. Cứ tưởng chỉ dừng lại ở việc đó thôi, nhưng không, khoảng năm phút sau, Jung Woo vô ý đặt tay lên đùi tôi sờ soạng.

- Da thịt của em mềm thếb!

Tôi tái mặt, cả cơ thể run rẩy đẩy bàn tay của anh ra.

- Anh đang làm gì thế ?

Mới buổi gặp mặt đầu tiên đã sờ soạng lung tung như vậy rồi, điều anh ta làm khiến tôi rất sợ...

- Làm việc những cặp tình nhân hay làm !

---

"Mỗi khi trời lạnh, tớ muốn tặng các cậu mỗi người một đôi găng tay. Lúc trời đổ mưa, tớ muốn cầm ô che mưa cho từng người. Và những khi đổ tuyết, tớ muốn tặng các cậu mỗi người một chiếc áo khoác dài."
-Kim Taehyung-

#방탄소년단뷔 #뷔 #김태형 #BTSV #V #KimTaeHyung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net