Chương 80.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nói xong anh vừa bước về phía cầu thang đi lên nhà, để lại Boram ấm ức không làm gì được. Tôi ở ngoài cửa chứng kiến một màn này thì nhếch môi lên hả dạ. Quả là chồng mềnh, yêu ứ chịu được, dù đang ôm một bụng niềm nở nhưng trước Boram tôi phải giả bộ lạnh lùng đi vào trong, Boram liền thu lại cái vẻ mặt cáo già lúc nãy mà bày ra bộ mặt ngoan hiền, nó cúi mặt xuống đất không dám nhìn tôi, chắc là nó đang hoang mang không biết tôi có nghe được cuộc nói chuyện kia không đây mà. Tôi cũng chẳng thèm nói câu nào nữa mà dắt tay Myung đi thẳng vào phòng bếp, cứ để cho nó đoán già đoán non xem ra cũng là một thú vui. Nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn phải đáp :

- Bí mật.

Nói xong tôi bỏ lên nhà, tất nhiên là tôi phải lên kế hoạch tống cổ con em gái hờ của mình ra ngoài rồi. Không thể để nó làm loạn trong cái nhà này được nữa, chị mày đã hiền, để cho mày một con đường lui mà mày lại không biết điều.

Khoảng nửa tiếng sau, chị Jiwoo và mẹ chồng đều có mặt ở nhà tôi, họ mua rất nhiều đồ ăn và đồ chơi, quần áo cho trẻ sơ sinh. Tôi kéo họ lên phòng mình rồi đuổi chồng tôi ra ngoài, kể một tràng về sự bố láo của con em gái "hờ". Nghe xong, mẹ chồng tôi không nhịn được mà đứng dậy bảo :

- Để mẹ sang nói chuyện với nó.

Chị Jiwoo ở cạnh cũng không nhịn được mà đứng lên, sắn hết hai tay áo lên tận vai nói :

- Vâng đúng rồi, con sang cùng bác luôn, cái con này phải cho nó một trận.

Thấy hai con người này quá nóng vội, tôi đành kéo họ xuống ngồi yên vị tại một chỗ rồi nói :

- Bình tĩnh. Hai người cứ để đó, hôm nay con đã có kế hoạch rồi.

- Kế hoạch gì ?

______________________

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí yên ắng lạ thường, hôm nay chồng tôi gắp cho tôi nhiều món nhưng tôi từ chối, chủ động lạnh lùng xa cách với anh. Đến khi ăn cơm xong, anh kéo tay tôi định đưa lên phòng nói chuyện thì tôi rút tay mình khỏi tay anh mà nói :

- Hôm nay em ngủ cùng với mẹ chồng và chị Sarah. Anh ra ngoài phòng khách mà ngủ.

Chồng tôi thấy nét mặt tôi căng thẳng, mày anh nhíu chặt lại, đôi mắt tràn đầy âu lo.

- Có chuyện gì mà tự nhiên em khó ở vậy ?

Khổ thân chồng tôi, nhìn mặt anh buồn mà tôi chẳng nỡ. Nhưng hãy thông cảm cho em anh nhé, hãy để em tống cái con em gái mưa ra khỏi nhà để vợ chồng mình có những phút giây hạnh phúc !

Nghĩ thế, tôi lại cố làm ra cái bộ mặt cau có mà nói :

- Thích vậy đó, hôm nay em không muốn nói chuyện với anh, nhìn thấy anh là ngứa mắt rồi. Anh tốt nhất tránh xa em một chút, không em nổi cáu mà nói những lời nặng nề thì đừng có trách em.

Bà Yang thấy tôi quá quắt như vậy thì nói chen vào.

- Gớm nữa, chồng cô đã chiều cô như thế rồi mà, có chuyện gì thì bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau rõ ràng. Cô ghê gớm quá rồi đấy.

Mẹ chồng tôi lườm bà Yang đến cháy mặt, bà ta không dám nói gì nữa mà cun cút cun cút cái đuôi về phòng mình. Sau đó, mẹ chồng nắm chặt tay tôi rồi nói với Taehyung :

- Thôi, đêm nay Euni nó ngủ với mẹ. Có gì ngày mai hai đứa bình tĩnh lại rồi ngồi xuống nói chuyện với nhau nhé. Con sắp đẻ rồi thì giữ sức khỏe, đừng có cáu gắt và suy nghĩ nhiều quá.

Nói xong, tôi cũng theo mẹ và chị Sarah lên phòng mình, để lại chồng tôi ôm một bụng tức tối.

_____________________

Tối đến, tôi, mẹ và chị Sarah đều không ngủ được mà nói chuyện thao thức đến đêm. Chỉ thiếu Jiwoo nữa là hội chị em hội tụ đông đủ. Chỉ cần ba chúng tôi có mặt là nói chuyện đến thiên thu cũng không thấy chán. Đang nói chuyện rôm rả thì điện thoại mẹ chồng tôi reo chuông "ting" một cái, đọc xong tin nhắn bà cười cười rồi giơ điện thoại ra trước mặt chúng tôi mà nói :

- Đây, Taehyung nó đang nhắn tin dặn mẹ là con đang trong những tuần cuối của thai kỳ nên mới khó ở. Nói mẹ an ủi con.

Nghe đến đây tôi lại nghĩ ngay đến gương mặt rầu rĩ của chồng tôi lúc chiều nay. Tôi khẽ mỉm cười rồi đáp :

- Mẹ cứ nói là con đang rất giận. Anh ấy nằm ở ghế sofa ngủ hết đêm nay.

Mẹ chồng tôi gật đầu rồi nhắn tin trả lời chồng tôi, xong chuyện, hội "chị em" chúng tôi lại tiếp tục bàn chuyện, hết chuyện công việc đến chuyện phiếm, toàn chuyện phụ nữ.

Tôi chờ khoảng tầm 12 giờ, khi đèn điện trong nhà đã tắt hết, tôi và chị Sarah, cùng mẹ chồng mới quyết định rón rén từ từ xuống phòng khách.

Đứng ở chân cầu thang, tôi ra hiệu chị Sarah xuống mở công tắc điện lên, đèn điện vừa sáng lên thì đúng như tôi dự đoán. Cảnh tượng "vô cùng đẹp đẽ" đập vào mắt tôi.

Công nhận là tôi canh giờ chuẩn xác thực sự. Boram nó vẫn chưa kịp làm gì cả, nó đang đứng khỏa thân trước mặt chồng tôi. May mắn cho nó, nếu nó động vào một tấc thịt của Taehyung chắc tôi cào mặt nó ra. Cái con này vốn không thông minh, nó sẽ ngựa quen đường cũ, chờ khi có thời cơ nó sẽ hành động. Mà hôm nay tôi đã cố tình tạo ra một màn "chiến tranh lạnh" giữa chồng tôi và tôi để cho nó nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội chen vào trong đêm nay. Boram ơi là Boram, hóa ra em vẫn ảo tưởng một cách ngốc nghếch như thế. Tôi chỉ chờ chực nó hành động thôi là tôi sẽ bắt tại trận. Vừa thấy đèn điện bật mở, nó giật mình hét lên một tiếng rồi sợ hãi đưa tay che chắn những bộ phận quan trọng. Sau đó, nó ngồi thụp xuống sàn, nhặt lại cái áo ngủ vô cùng mong manh bị rớt xuống đất, đôi mắt hoảng loạn hết nhìn tôi, chị Sarah rồi tới mẹ chồng tôi. Trông cơ thể nó cũng trắng trẻo ngon ghẻ đó chứ. Còn chồng tôi vẫn đang nằm đắp chăn trên ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền trông tội ơi là tội.

Chứng kiến một màn này, mẹ chồng chống tay vào hông hét lên:

- Trời đất ơi, chị chị em em, em cướp chồng chị hả ?

Mẹ chồng tôi bình thường không có dữ dằn vậy đâu. Chẳng qua là bà đang cố tình nói toang hoang ra để đánh thức mọi người dậy.

- Mọi người...mọi người...mọi người nghe em giải thích đã...

Tôi nhếch mép lắc đầu, đến mức này rồi nó nghĩ rằng còn ai nghe nó thanh minh nữa ư ? Nực cười ! Kể cả hôm nay tôi không đưa nó vào bẫy thì tôi dám chắc rằng nó đang chờ tôi và chồng có một lỗ hổng để nó chen vào, thế nên chi bằng tôi tạo ra bẫy để tống cổ nó ra khỏi cái nhà này luôn đi.

Boram sợ hãi đến mức cả cơ thể run lẩy bẩy, nét mặt nó như đang rơi vào khủng hoảng cực độ, chị Sarah đứng cạnh tôi thì giả vờ quay quay cái điện thoại cười khoái chí :

- Chị quay lại được hết rồi nhé em gái mưa, em gái quyến rũ chồng chị gái, mai đăng lên hội khẩu nghiệp cho hết đường sống luôn em.

Boram nghe chị Sarah nói như vậy thì bị dọa mất hết cả hồn vía, nó vội quỳ xuống chắp tay cầu xin chị và tôi.

- Em xin mấy chị, em biết lỗi rồi, từ sau em sẽ không dám làm thế nữa đâu... Em xin mấy chị tha cho em.

Vừa nói, nó vừa khóc rưng rưng, nước mắt giàn giụa trên gương mặt. Khổ thân con bé, nhìn mặt mũi cũng không đến nỗi nào, nếu nhân cách nó tốt một tý có khi tôi cũng bảo anh Taehyung giới thiệu cho nó mấy người đồng nghiệp.

Vì tất cả nằm trong kế hoạch của mình nên tôi chỉ biết cười nửa miệng.

- Chậc ! Chậc ! Chậc !

Lúc này, ánh sáng của căn phòng và tiếng nói của mọi người như đánh thức Taehyung dậy. Bình thường chồng tôi ngủ ghê lắm, một khi đã ngủ là chẳng biết trời đất trăng sao gì nữa vì lúc tỉnh táo anh toàn khám cho bệnh nhân hoặc đọc sách, nên thời gian ngủ rất ít. Anh đưa đôi mắt mỏi mệt của mình nhìn Boram trước mặt, nó thấy anh ngồi dậy thì liền lê gối tới cầu xin anh :

- Anh Taehyung ơi, em thề với anh là em với anh chưa làm gì cả. Anh mau nói cho mọi người biết đi, em xin anh.... Anh nói chị Sarah đừng đăng clip đó lên mạng, em xin anh...

Anh nhìn thấy thân thể trần truồng của nó thì hốt hoảng, vội đẩy cánh tay nó ra khỏi người rồi hét lên :

- Tôi đã bảo đừng chạm vào người tôi cơ mà, dị ứng quá, ngứa quá.

Vừa nói, anh vừa đưa tay gãi mặt, gãi toàn thân.

- Khiếp quá, đã bảo cơ thể không đẹp thì đừng cố mà ăn mặc như vậy rồi, có biết tôn trọng mắt nhìn của đối phương không hả ? Mời cô sắp xếp đồ đạc và vali rời khỏi cái nhà này giùm tôi.

Vừa nói, anh vừa chạy một mạch lên nhà như thể bị ma đuổi, tôi chứng kiến một màn này thì không nhịn được cười, vẫn biết chồng mình đang diễn nhưng mà phải cho anh đạt giải Oscar nam diễn viên xuất sắc nhất.

Mẹ chồng tôi nghiêm mặt nói tiếp :

- Cô nghe thấy rồi chứ, giờ mời cô sắp xếp đồ đạc cút khỏi cái nhà này, ở đây không ai chứa chấp loại tiểu tam quyến rũ chồng của chị gái như cô.

- Có chuyện gì vậy ?

Bà Yang từ phòng mình đi ra, mắt một bên nhắm một bên mở, hình như bà ta vẫn chưa rõ ràng sự tình này, vừa nhìn thấy cảnh tượng Boram quỳ gối khóc sướt mướt trên sàn thì bà ta vội chạy tới nói :

- Có chuyện gì vậy con, có chuyện gì ?

- Hức...hức hức...

Boram không dám đáp lại bà ta, nó chỉ biết khóc lóc mà thôi. Chị Sarah vẫn cầm điện thoại vừa quay vừa nói :

- Nói chung là con gái cưng của bà quyến rũ chồng chị gái nên bị chúng tôi bắt được. Bây giờ bà và nó cuốn xéo khỏi cái nhà này là vừa rồi đấy.

- Hả ?

Bà Yang hét lên như không tin vào mắt mình rồi ngã khụy xuống nhà run rẩy...

- Cái...cái gì ? Hay...hay là có hiểu lầm gì đó ?

Đến nước này bà Yang vẫn đang cố gắng thanh minh để giữ lại cái sĩ diện của con gái cưng đó ư. Tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ chồng tôi đã lên tiếng :

- Thôi, tôi không nghe hai mẹ con nhà bà diễn kịch nữa, đây đâu phải một bộ phim buồn đâu mà diễn buồn cười thế ? Mời cút cút cho.

Tôi còn tưởng Boram sẽ diễn tiếp một màn khóc lóc, ai ngờ nó lại đứng bật dậy, như một con thú hoang bị ép tới đường cùng, nó không ngại phô diễn hết toàn bộ tính cách thật của mình.

- Ừ, tôi sẽ cút khỏi cái nhà này, mấy người tưởng các người ngon hả ? Cứ chờ đấy, rồi tôi sẽ giàu hơn mấy người.

Tôi bị choáng bởi phản ứng của Boram, tôi tưởng nó sẽ bán sống bán chết để níu kéo tôi ở lại ngôi nhà này ? Cảm giác thấy lạ lạ sao đấy, nhất thời không kìm được mà nhếch môi lên cười. Mẹ con nhà bà Yang đành phải nối đuôi nhau cút về phòng lấy đồ đạc. Hôm nay vui quá đi, đang định quay sang tán dóc với mọi người thì chị Sarah lập tức tiến tới đỡ tôi, gương mặt chị ấy khủng hoảng lắm.

- Euni...Euni...em...em có sao không... ? Em...chảy máu rồi kìa.

Tôi giật mình, nhìn xuống chân mình, máu nhỏ giọt chảy từ đùi xuống chân, bụng truyền tới một cơn đau không thể tưởng tượng nổi. Chị Sarah và mẹ chồng tôi lập tức bâu lấy và giữ chặt không cho tôi ngã.

Sao...sao thế nhỉ ?

Mẹ chồng tôi hoảng sợ hét lớn:

- Taehyung ơi, vợ mày chảy máu !! Xuống đây mau lên !!!

Tôi đau đến quằn quại mà chỉ biết ôm bụng, 20 năm trời tôi chưa bao giờ đau đến mức độ như vậy. Gần như tôi sẽ ngã khụy xuống nếu không ai đỡ, mồ hôi tuôn lấm tấm trên trán, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần, tôi chỉ cảm nhận được thân thể của mình được chồng bế bổng lên, anh thì thầm vào tai tôi :

- Cố lên vợ...em cố lên...

Sau đó...một màn đêm đen kịt bao trùm lấy tôi...

Cơn đau đánh thức tôi tỉnh dậy, hai mắt tôi lờ mờ mở ra, cảnh vật trước mặt dần dần hiện lên một cách rõ ràng.

Chồng tôi áp tay tôi vào gương mặt anh, ở đằng sau anh còn có mẹ chồng tôi, chị Sarah và cả chị Jiwoo, sắc mặt ai ai cũng tràn đầy lo lắng.

Tại sao họ lại lo lắng đến như vậy ?

Rồi cảnh tượng đêm qua như một thước phim quay chậm hiện ra trong não tôi, tôi giật mình, gắng gượng ngóc đầu dậy. Đập vào mắt tôi là cái bụng phẳng lì của mình. Tôi dần trở nên hoảng loạn, hai tay tôi run run.

- Con...con tôi...con tôi đâu...

---

💜 Happy birthday Taehyungie 🥳
Chúc gấu đông của chúng ta có 1 sinh nhật bình an, hạnh phúc nè
We love u so muchhhhh ♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net