End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không hiểu sao lúc đó não bộ tôi lại nhanh đến vậy, chỉ trong vài giây mà tôi nghĩ đến đủ thứ chuyện, tôi nghĩ có phải tôi sảy thai do Boram và bà Yang rắc tâm hãm hại không ? Hay là do tôi không tốt ? Hay là do tôi không biết giữ con ? Đầu óc tôi quay cuồng, tôi đưa tay vò tóc mình thật mạnh như người điên.

Chồng tôi ở cạnh nắm chặt lấy tay tôi và trấn an :

- Em bình tĩnh, mọi chuyện đã ổn rồi. Em phải mổ lấy thai cấp cứu, Kim chi đã được ra đời và đang ở trong lồng ấp và ổn định. Em bị sốc và mất nhiều máu , bác sĩ đã cho giảm đau gây tê tuỷ sống, sẽ có điều dưỡng riêng chăm sóc cho em, không sao hết...không sao hết.

Tôi nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn chồng đang an ủi tôi : mọi chuyện ổn rồi, không sao cả. Tôi mới kịp hoảng hồn, bây giờ tôi mới nhận ra lúc nãy mình quên cả thở. Con tôi...con tôi không sao cả ! Nếu như con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi mất.

Cảm giác như gánh nặng trong lòng tôi được trút bỏ, tôi thở ra một cách nhẹ nhõm. Nhưng, không phải là do tôi nên con tôi mới ra đời sớm như vậy sao ?

Phía dưới bụng truyền tới một cơn đau thắt quặn, nước mắt tôi nhỏ xuống dưới má rồi rớt xuống cằm, tôi nắm chặt tay anh, không ngừng nói :

- Tất cả...là tại em...tại em không tốt...nên mới để con ra đời sớm như vậy...

Tôi nghe nói, đứa trẻ sinh ra không đầy tháng phải ấp trong lồng kính rất yếu. Tôi không ngừng tự trách mình đã bảo vệ bản thân không tốt để rồi con mình phải sinh ra một cách thiệt thòi...

- Không...không phải là tại em đâu... Nhất định không phải là tại em mà. Sức khỏe em đang yếu, đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa, em khỏe rồi anh sẽ dẫn em đi nhìn mặt Kim chi mà. À đây này, con giống anh lắm, anh chụp lại ảnh rồi, anh cho em xem nhé...

Nói rồi chồng tôi đút tay vào túi quần rồi lấy ra điện thoại, dương lên cho tôi nhìn.

- Euni đừng lo, chị sinh Soomi khó khăn lắm, em biết mà, con chị cũng phải đặt trong lồng kính đấy. Kim chi dễ thương lắm, chị thấy bé rồi, không sao đâu mà.

Tất cả những lời nói kia đều không quan trọng nữa, tôi đưa mắt nhìn lên màn hình điện thoại của chồng, gương mặt đỏ hỏn của con tôi xuất hiện trên màn hình. Khoảnh khắc ấy như vỡ òa trong tôi, tôi đưa tay bụp chặt miệng mình nức nở khóc.

Chồng tôi ở cạnh vuốt ve tóc tôi, anh nhìn vào màn hình, không giấu nổi sự xúc động.

- Em lại thua rồi nhé, Kim chi sinh ra rõ ràng giống anh.

Đúng rồi, bé giống anh quá, chẳng giống tôi chút nào hết. Sao ông trời lại có thể bất công như vậy chứ ? Nhìn nét mặt của bé kìa, mũi, môi, miệng...tất cả giống y sì bố nó... Thật sự rất quá đáng.

- Cố lên vợ, lát nữa chờ vợ khỏe lại, anh dẫn em đi nhìn con nhé. Không sao rồi, tất cả đã ổn rồi.

- Chúc mừng mẹ tròn con vuông nhé Euni.

- Cháu nội dễ thương quá, chẳng khác gì thằng bố nó, hy vọng sau này không ngang bướng khó bảo như bố nhé.

Nghe tiếng mẹ chồng tôi nói, bất giác, tất cả mọi người đều bật cười.

Thật may quá !

Tôi bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay trong xanh đến lạ kỳ. Tôi vượt cạn thành công rồi, tôi nở ra một nụ cười tươi rói.

Có phải, bố đã đến bên khi con ở trong giai đoạn khó khăn nhất không ? Con cảm ơn bố, vì đã luôn âm thầm đi theo giúp đỡ con...

Tôi lẩm nhẩm một mình như vậy, tôi có cảm giác, bố vẫn luôn đi theo tôi, từ lúc tôi tìm đến cái chết rồi sinh con, bố vẫn âm thầm giúp đỡ tôi...

Con cảm ơn bố, con yêu bố nhiều !

__________________

Ba tháng sau.

Từ khi có tiếng cười của trẻ con ở nhà, gia đình tôi trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết, lúc nào cũng trong trạng thái sôi nổi. Một tuần có 7 ngày thì ngày nào mẹ chồng tôi cũng sang trông cháu. Kim chi bị bố tranh bế rồi mẹ chồng tranh rồi bố chồng, thậm chí tôi chỉ được ở cạnh con khi con khóc đòi sữa.

Nhìn chồng tôi bế con một cách âu yếm, tôi chỉ biết lắc đầu thở dài.

- À ơi, Kim chi của bố ngủ cho ngoan...

Tôi bật cười, chồng tôi vốn không biết hát vậy mà anh đã cố gắng hát ru con ngủ, mà từ khi có con, tôi cảm giác như mình là mẹ của hai đứa trẻ. Anh trẻ con ra bao nhiêu, lúc nào cũng giành bế con, giành thay tã, giành cho ăn, ngay cả việc tắm của con anh cũng giành. Thành ra, tôi là mẹ nhưng lại trở nên thảnh thơi nhất :).

Đang trong không khí ấm cúng của gia đình, bỗng dưng Myung bất ngờ chạy lên nhà tìm tôi :

- Chị Euni, có người tìm gặp chị ạ.

- Được rồi, có gì từ từ nói, sao mà hớt hải thế. Chị xuống luôn bây giờ đây.

- Vâng ạ.

Tôi đi xuống nhà, tò mò không biết hôm nay có ai tìm gặp mình nhỉ ? Bình thường người quen họ hàng của anh vẫn hay đến thăm chúng tôi và chơi với bé.

Tôi bước ra cổng, đập vào mắt tôi là hai người lạ mặt, người phụ nữ tuổi trạc 40, nhìn gương mặt vẫn rất trẻ và xinh đẹp, người đứng cạnh là một người đàn ông 50 tuổi, hai người rất đẹp lão, đứng cạnh nhau đúng là một đời trời xinh. Tôi thầm nghĩ : chắc hồi trẻ họ đẹp lắm.

Lúc tôi vừa đi đến, người phụ nữ kia lập tức chạy tới, giang rộng cánh tay ôm chặt lấy tôi.

- Euni, con gái của mẹ...

Tôi shock đến độ mắt mở to, cả người xụi lơ ra đó...

Bà ấy đang nói gì ? Bà ấy là mẹ của tôi ? Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người đàn ông kia nói tiếp :

- Tốt quá rồi, cuối cùng cũng đã tìm được con rồi.

Cả cơ thể tôi cứng đờ, không nhúc nhích nổi tay chân. Hai người này, rốt cuộc bị làm sao vậy, sao tự dưng họ lại nói tôi là con họ ? Họ vừa đọc đúng tên tôi nữa, chuyện này là sao ?

Người phụ nữ kia ôm tôi rất chặt rồi mãi bà mới chịu buông tôi ra. Bà nhìn tôi một cách đầy âu yếm, đôi mắt tràn ngập tình yêu thương của mẹ, hai tay bà đưa lên gương mặt tôi.

- Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con...

- Euni à ? Có chuyện gì đó con ?

Tiếng mẹ chồng tôi từ đằng sau lưng vọng ra như đánh thức lý trí của tôi. Tôi vội đẩy bà ấy ra.

- Cô là ai vậy ạ ?

Tôi càng đẩy ra thì bà ấy càng tiến đến, bà ấy nắm chặt lấy tay tôi và nói :

- Là mẹ đây, mẹ là mẹ ruột của con đây...

Tiếng bước chân của mẹ chồng tôi vội vã truyền đến tai tôi, bà đứng bên cạnh tôi không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

- Ôi, vợ chồng nhà chị Soyoung và anh Jong Hoon đây mà. Sao...sao hai anh chị lại ?

Đây là người quen của mẹ chồng tôi ? Tôi ngỡ ngàng quay ra nhìn bà.

- Chuyện dài lắm, có gì vào trong nhà tôi sẽ nói rõ ngọn ngành cho mọi người.

Cô Soyoung vừa lau nước mắt vừa nắm chặt tay tôi như thể sợ mất. Tôi bần thần, vừa đi vừa lẩm bẩm, có lẽ họ chỉ nhầm thôi...

Cả nhà tôi đều tập trung ở dưới phòng khách, cô Soyoung và chú Jong Hoon ngồi ở đối diện chúng tôi. Họ đưa ra mẫu xét nghiệm ADN giữa họ và tôi thì tôi mới rùng mình. Nhìn kết quả trên tay, hai tay tôi trở nên run rẩy mất lực, ngay cả Taehyung ngồi cạnh cũng không giấu được ngạc nhiên. Anh ấy là người trong ngành, nhìn sắc mặt của anh là biết kết quả này không thể giả được. Cô Soyoung bắt đầu kể hết mọi chuyện. Bố tôi không phải là bố ruột của tôi. Ngày xưa ba mẹ tôi yêu nhau từ rất sớm. Lúc bà có thai thì gia đình vỡ nợ. Ba mẹ tôi không còn tiền để nuôi tôi nữa nên gửi lại cho bố nuôi tôi chăm. Ba mẹ tôi nói khi nào có đủ điều kiện nhất định sẽ trở lại và trả hết món nợ khi xưa. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm thăng trầm ba mẹ tôi cũng xây dựng lên cơ nghiệp, ông bà là đối tác đã từng làm ăn của mẹ chồng tôi. Nhưng khi trở lại căn nhà cũ đó, mẹ tôi gặp bà Yang, mẹ tôi muốn đòi lại con thì bà Yang lại nói rằng Boram mới là con ruột của bà. Tôi nghe tới đây mà shock đến giật cả mình, chồng tôi ở cạnh ôm chặt tôi, không ngừng vuốt ve lưng tôi như an ủi.

Bảo sao...cuộc điện thoại mờ ám trong phòng của nó, chiếc túi Chanel...

Tôi nuốt nước bọt nghe mẹ tôi kể tiếp, khi đó bà vẫn không nghi ngờ mà đưa Boram trở về nhà mình, bà mua cho nó rất nhiều thứ, thuê gia sư và thầy dạy tốt nhất cho nó ôn thi đại học, còn giúp cả bà Yang trả nợ. Khi đó, bà không hề biết là bà bị lừa.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, bà Yang liên tục đòi tiền để trả nợ, còn Boram lên đại học xong thì đua đòi ăn chơi trác táng, bố Jong Hoon nhìn ra lòng tham của hai con người này nên sinh ra nghi ngờ. Lén đi xét nghiệm kết quả ADN và nhận ra Boram không phải là con đẻ của ông. Bố ruột tôi khi ấy đã vô cùng tức giận. Vì thế ông đã trả thù bằng cách vờ như mình vẫn chu cấp tiền cho bà Yang, càng có tiền, bà Yang chơi cờ bạc càng ham, ham tới nỗi nợ đến mấy tỷ đồng. Trước khi đuổi bà ta ra khỏi nhà, bố tôi ép bà ta khai ra sự thật nên đã tới tìm tôi. Bây giờ bà Yang đang gánh một khoản nợ rất lớn, Boram thì dan díu với thầy dậy ở trường nên có bầu. Ông thầy kia thì chỉ có ý định tình một đêm với nó nhưng nó lại rất khôn, nó cố khiến mình có thai rồi bắt ông ta chịu trách nhiệm. Ai ngờ, bà vợ ông ta biết được liền tới trường đánh ghen đến sảy cả thai. Vợ ông thầy kia còn ghê tới mức đăng hết thông tin Boram lên báo, nó không thể đem cái mặt mình đến trường được nữa. Nó nghỉ học rồi cùng mẹ chuyển tới nơi khác sống.

Tôi nghe sự tỉnh mà trở nên hoang mang cực độ, không thể tin được là mẹ con nhà bà Yang giấu tôi và làm ra chuyện tày trời như thế. Lừa tôi đi làm gái trả nợ đã đành, bà ta còn dùng thủ đoạn lừa cả ba mẹ ruột của tôi vì tiền. May mà tôi lên kế hoạch đuổi nó ra khỏi nhà sớm, nếu không làm thế thì không hiểu nó còn thủ đoạn nào hãm hại tôi nữa. Nhờ có Taehyung đặt camera dám sát nên hai mẹ con họ mới không dám dở trò.

Tôi ngây cả người ra, mẹ tôi thấy thế liền sót tôi ôm trầm lấy tôi mà khóc lóc. Bà cứ khóc mãi trên vai tôi khiến tôi không biết phải làm thế nào. Mọi chuyện đến quá nhanh, trong lòng tôi rối bời như một cuộn len. Tôi tự trấn an mình, phải thật bình tĩnh, cuối cùng tôi đưa tay lên vuốt lưng bà.

Vì mọi chuyện đến quá dồn dập nên tôi chưa thể thích nghi được, nhưng thật tốt quá phải không ? Tất cả mọi thứ đã trở về ban đầu của mình. Tôi có buồn một thời gian vì phát hiện ra bố nuôi không phải bố ruột của mình, bởi lẽ tôi và ông cũng đã gắn bó một thời gian dài, từ thời thơ bé, ông là người thương tôi nhất.

Thời gian thấm thoát qua đi, tôi đã thích nghi được với gia đình ruột của mình. Thỉnh thoảng, tôi vẫn hay đưa Kim chi về thăm nhà mình, chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận.

Về phần gia đình chồng, sau khi con tôi được 3 tuổi, tôi bắt đầu theo chân mẹ tôi học hỏi và làm những công việc từ thấp nhất rồi lên cao nhất. Tuy chưa học hỏi được nhiều nhưng mẹ tôi bảo : tôi rất có tương lai. Tôi cố gắng chia rõ thời gian làm việc và thời gian ở nhà với con mình. Chồng tôi ban đầu hơi lo lắng nhưng về sau thấy tôi đảm đương khá tốt nên cũng không nói gì nữa. Hai vợ chồng tôi tuy bận rộn nhưng vẫn luôn quan tâm và chăm sóc nhau, Kim chi đẻ ra thông minh giống hệt như bố, thằng bé rất tự lập và không dựa hơi mẹ nên tôi cũng không phải lo nhiều. Năm tháng cứ như vậy êm đềm mà trôi qua, mọi chuyện diễn ra như một cuộc hành trình, mưa bão đi qua rồi trả lại một quãng trời bình yên...

Tuy không biết rằng phía trước còn nhiều gian truân hay không nhưng sau khi trải qua từng ấy khó khăn, tôi nghĩ rằng mình đã đủ trưởng thành để nắm tay chồng mình cùng nhau vượt qua.

Đêm đông gió lạnh, chúng tôi, ba người, nằm ôm nhau ngủ, tôi ngắm gương mặt của chồng mình, thầm thì :

"Cảm ơn anh vì đã đến bên cạnh đời em."

"Cảm ơn em - lẽ sống của đời anh."

Chính văn hoàn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net