Chương 284: Thổ lộ nỗi lòng, hẹn ước giữa Kính Vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khác là để ngươi rời xa nơi đầu sóng ngọn gió, thị phi hỗn loạn. Thân phận của ngươi đã bại lộ, không thích hợp tiếp tục xuất hiện trước mặt người khác, mà người ngoài khó tránh khỏi sẽ có thành kiến với ngươi. Dẫu sao sức khỏe ngươi cũng không tốt, vừa lúc rời khỏi hỗn loạn mà an tâm dưỡng bệnh. Lúc trước ngươi dốc sức mình bảo vệ ta, hiện giờ ta cũng muốn vì ngươi chống đỡ cả bầu trời. Đạo làm phu thê, chẳng lẽ không phải là như thế sao? Cho nên...sau này không cần nói những lời ngốc nghếch đó nữa. Lạc Bắc đã sớm trở thành tai hoạ ngầm...từ khi phụ hoàng quyết định điều quân lên phía bắc. Dù cho ngươi thuyết phục được Ba Âm thì nói không chừng còn có người khác đứng ra. Nếu muốn hoàn toàn chấm dứt hậu hoạn...e là lúc sinh thời trẫm đều không thể nhìn thấy. Điều ta có thể làm là dốc hết sức tránh chiến sự nổ ra, hòa hoãn một năm rồi thêm một năm nữa để quốc khố dồi dào, triều đình binh hùng tướng mạnh, đây mới thật sự là không chiến mà thắng... Chờ đến khi triều đình thật sự đủ mạnh, ta sẽ giao cho quân vương đời sau hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Về phần các triều thần, người trong thiên hạ...cũng hoặc là người đời sau, nói trẫm yếu đuối cũng được, khiếp chiến cũng thế, ít nhất là khi còn sống, ta không muốn phát động chiến tranh, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ không. Phác gia và Khất Nhan gia của ngươi, còn có bá tánh thảo nguyên đã chịu bao nỗi đau chiến tranh, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Hứa với ta...đừng đưa ra quyết định mạo hiểm nào nữa. Ta không muốn mất thêm ai nữa."


Lạp Lệ Sa nghe vậy thì vô cùng chua xót, nàng nắm chặt tay Phác Thái Anh: "Đều nghe theo bệ hạ."

Phác Thái Anh: "Ngươi có thời gian không bằng giúp trẫm suy nghĩ xem nên làm bức tường phòng thủ như thế nào, làm sao giữ chân binh lính thảo nguyên ở bắc Lạc Xuyên mới là chuyện hàng đầu."

Ban đêm, Phác Thái Anh tiếp tục ngủ lại tẩm điện Lạp Lệ Sa. Ban ngày Phác Thái Anh thổ lộ hết tâm sự, ban đêm tất nhiên khó tránh khỏi một hồi hết sức triền miên, ôm nhau mà ngủ...


Nhưng Lạp Lệ Sa lại mơ thấy ác mộng, nàng mơ thấy lúc nàng còn nhỏ, phụ hãn đại bại trở về. Phụ hãn cực kỳ phẫn nộ, cãi nhau với vài vị vương gia trong vương trướng, còn nàng thì nghe trộm chiến sự khốc liệt.

Nàng mơ thấy lời dạy cuối cùng phụ hãn nói với nàng, người bảo nàng chăm sóc muội muội thật tốt, chờ đến khi đệ đệ và muội muội được sinh ra, phụ hãn và mẫu thân sẽ đi tìm các nàng...

Lạp Lệ Sa đột nhiên mở mắt ra: "Phụ hãn!"

Tiếng kêu khiến Phác Thái Anh tỉnh dậy, nàng nghe Lạp Lệ Sa kêu "phụ hãn" thì biết đối phương mơ thấy ác mộng. Lúc này trời còn chưa sáng, nghe được Lạp Lệ Sa thở d.ốc, tuy Phác Thái Anh rất mệt nhưng cũng không còn buồn ngủ nữa. Nàng giơ tay lau mồ hôi trên trán Lạp Lệ Sa, dịu dàng nói: "Mơ thấy ác mộng sao?"


Lạp Lệ Sa ngơ ngẩn một lúc lâu mới hoàn hồn, nàng nghiêng người ôm lấy thân thể mềm mại của Phác Thái Anh, thu mình lại như một con tôm: "Mơ thấy phụ thân."

Phác Thái Anh than một tiếng, hôn lên khóe môi Lạp Lệ Sa: "Thực xin lỗi."

Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ!"

Phác Thái Anh hoảng sợ, nhìn Lạp Lệ Sa: "Làm sao vậy?"

Lạp Lệ Sa lại cười khổ một tiếng, im lặng không đáp.

Phác Thái Anh: "Làm sao vậy? Đừng làm ta sợ."

Lạp Lệ Sa: "Không có gì, chỉ là...có cách rồi."

Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút châm chọc, nàng vốn không định nói, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Phác Thái Anh, lại nghĩ tới những điều Phác Thái Anh thổ lộ, nàng chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

Năm đó...sau khi Khất Nhan Tô Hách Ba Lỗ chiến bại, từng quay về vương trướng thương thảo quân chính cùng các vị vương gia được ủy thác. A Cổ Lạp lúc nhỏ ở bên ngoài trướng nghe lén, nghe được phụ hãn nhà mình tức giận nói: "Không biết người Vị Quốc dùng thủ đoạn gì mà có thể dựng một tòa thành bằng băng trong một đêm! Bọn họ ở trong thành lén bắn tên, người chúng ta tổn thất nặng nề..."


Sau khi lớn lên, Lạp Lệ Sa mới hiểu được bí mật trong chuyện này. Lạc Bắc rét lạnh, nước đóng thành băng, chỉ cần tìm được nguồn nước thì có thể đúc được một tòa thành... Chuyện cũ nàng sắp quên đi, lại bởi vì một giấc mộng mà trở nên sống động.

Lạp Lệ Sa lẩm bẩm trong lòng: Phụ thân, chẳng lẽ là người ở trên trời hiển linh, cũng không hy vọng nam bắc xảy ra chiến sự nữa sao?

Nếu Phác Thái Anh đã nói không muốn tiếp tục xảy ra chiến sự, chỉ cần thảo nguyên không quá phận, triều đình sẽ không khởi binh, nàng cứ tin tưởng nàng ấy một lần.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ, có thể hứa với thần một chuyện được không?"

Phác Thái Anh: "Ngươi nói đi."

Lạp Lệ Sa: "Nếu người thảo nguyên...không bước qua Lạc Xuyên, bệ hạ đừng điều quân lên phía bắc được không?"

Phác Thái Anh: "Chỉ cần thảo nguyên không làm phản, ta tất nhiên sẽ không xé bỏ hiệp nghị. Có điều...ta có thể hứa với ngươi, mặc dù thảo nguyên phản, chỉ cần bọn họ không đánh qua Lạc Xuyên, ta cũng sẽ không tuyệt tình."

Lạp Lệ Sa: "Được"

Vì thế, Lạp Lệ Sa nói biện pháp đúc nước thành băng cho Phác Thái Anh nghe, cũng nói thêm: "Bệ hạ có thể xây dựng một lớp phòng ngự trên Lạc Xuyên sau khi Lạc Xuyên đóng băng, chỉ cần có đủ nước là được. Người có thể cài đại nỏ lên tường thành để phòng ngự, làm như thế không cần tốn bạc, hơn nữa đợi cho lớp phòng ngự này tan thì lớp băng trên Lạc Xuyên cũng tan, không có gì là không ổn. Năm nào cũng làm như vậy, Lạc Bắc sẽ không thể xâm lược."

Phác Thái Anh nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, nàng xốc chăn lên, vội vàng mặc quần áo vào.

Phác Thái Anh: "Ngươi ngủ thêm một lát đi, trẫm muốn đi tìm Công bộ thương nghị xem việc này có được không."


Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ...đừng quên ước định với thần."

Phác Thái Anh mặc quần áo xong, nàng ngồi vào mép giường, trịnh trọng nói với Lạp Lệ Sa: "Ta biết lòng ngươi, cũng thay bá tánh trong thiên hạ cảm tạ đại nghĩa của ngươi. Trẫm hứa với ngươi, chỉ cần người thảo nguyên vẫn còn ở phía bắc Lạc Xuyên, trẫm tuyệt đối sẽ không điều quân lên phương bắc."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag