Chương 290: Mưa ướt hoa lê sau cửa khóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
người thảo nguyên, khiến tất cả thành trì trong phạm vi trăm dặm, thậm chí vài trăm dặm đều trống không. Không cần nàng phân phó, các bá tánh rời đi tất nhiên sẽ mang theo tất cả lương thực dư và vàng bạc châu báu, xem người thảo nguyên có thể cướp được lương thảo hay không!

Làm như vậy có ưu điểm lớn nhất chính là...xung quanh không có bá tánh, thành Lâm Giang không cần xuất binh gấp rút tiếp viện, Lạp Lệ Sa có thể an tâm ở thành Lâm Giang chậm đợi thời cơ, không lên chiến trường thì sẽ không có nguy hiểm!

Mọi người đều cho rằng nữ đế làm vậy là trạch tâm nhân hậu, lòng nghĩ đến bá tánh, nhưng không ngờ nữ đế bệ hạ cũng có tư tâm của riêng mình.


Tựa như những gì Phác Thái Anh mong muốn trước đó: Hiện giờ nàng cũng có thể vì Lạp Lệ Sa chống đỡ một mảnh trời.

Cho dù triều đình đã phát bạc, quyết định này cũng thật sự có lợi cho bá tánh, nhưng chưa chắc khiến tất cả mọi người đều vừa ý. Còn không biết có bao nhiêu người thầm mắng nữ đế nàng đây.

Nhưng như vậy thì có sao? Phác Thái Anh cũng không để ý, tựa như những gì trước đây nàng nói với Lạp Lệ Sa: Thị phi đúng sai gì đều do nữ đế nàng tới gánh chịu...

Tuy nàng đưa Lạp Lệ Sa lên chiến trường, nhưng đó cũng xuất phát từ tình yêu...

Yêu nhiều đến nỗi không nỡ để Lạp Lệ Sa chịu oan ức, yêu nhiều đến nỗi không nỡ để Lạp Lệ Sa có khúc mắc, ảnh hưởng sức khỏe của nàng ấy.


Từ khi Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh thường xuyên nghĩ: Nếu nàng là nam tử, ngự giá thân chinh thì đã sao? Nàng có thể đích thân dẫn Lạp Lệ Sa về Lạc Bắc, tự mình cởi bỏ khúc mắc của nàng ấy.

Nữ tử trên đời đi lại có nhiều chỗ bất tiện, mặc dù là nữ đế cao quý thì cũng không may mắn thoát khỏi. Cho nên Phác Thái Anh càng thương Lạp Lệ Sa, đau lòng vì những gì nàng ấy phải trải qua nhiều năm nay, đau lòng vì tất cả những gì nàng ấy làm cho nàng, đau lòng vì sức khỏe của nàng ấy...đau lòng vì cuộc đời nàng ấy bị vận mệnh thao túng.


Phác Thái Anh cũng từ tận đáy lòng hy vọng: Bi kịch giữa Kính Vị kéo dài hơn mười năm nay có thể kết thúc trong tay nàng và Lạp Lệ Sa.

Ngay cả bản thân Phác Thái Anh, kỳ thật cũng là người bị hại trong bi kịch Kính Vị này. Thù hận đã cướp đi quá nhiều thứ trong cuộc đời Phác Thái Anh...mà những gì nàng chịu đựng còn không bằng một nửa Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh đau lòng bao nhiêu thì càng thương Lạp Lệ Sa bấy nhiêu. Cảnh đời đổi dời, thịnh nộ đã qua...loại cảm giác đồng bệnh tương liên này càng thêm rõ ràng.

Trên đời này không có ai hiểu nàng hơn Lạp Lệ Sa, mà những gì Lạp Lệ Sa nhớ nhung suy nghĩ, thậm chí là nỗi đau trong lòng nàng ấy, cũng không có ai có thể đồng cảm hơn Phác Thái Anh.


Giọng nói của Thượng thư Hộ bộ kéo Phác Thái Anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Phác Thái Anh không ngờ nàng thế mà cũng có ngày thất thần khi lên triều, trong lòng có chút hổ thẹn, nhưng đồng thời nàng cũng càng nhớ Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh: "Chuyện gì?"

Thượng thư Hộ bộ mặt già đỏ lên, hắn hắng giọng, hỏi lại một lần nữa: "Bệ hạ...cũng biết vì sao trận chiến này nổ ra sao?"

Phác Thái Anh cau mày: "Như thế nào? Bên ngoài đồn gì sao?"

Thượng thư Hộ bộ: "Vâng. Bệ hạ còn nhớ rõ ngày đó, Công Dương thái úy mang khối đá khắc ấy về kinh không? Khối đá khắc ấy được phủ lụa đỏ chuyển vào kinh, không ít bá tánh ven đường đều thấy, bọn họ truyền nhau là trời giáng lời sấm, ai ai cũng suy đoán nội dung trên đá khắc."

Phác Thái Anh mím môi không nói, nhưng trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ.


Thượng thư Hộ bộ: "Lại nói tiếp, câu thơ trên đá khắc vốn là điềm lành, nhưng chiến sự đột nhiên nổ ra, làm điềm lành biến thành "điềm xấu". Hiện nay các bá tánh đều đoán nội dung trên đá khắc chính là dự báo trận chiến này, cho rằng đây là ông trời trừng phạt... Bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, nếu như dung túng để lời đồn tùy ý truyền đi, cứ thế mãi chắc chắn sẽ khiến các bá tánh trong thiên hạ ngộ nhận bệ hạ thất đức, cho nên trời giáng tai họa. Như thế với lòng dân, với xã tắc đều bất lợi. Cho nên, lão thần kiến nghị...công bố nội dung trên đá khắc cho hậu thế. Để an dân kính thiên, bệ hạ nên sớm ngày đại hôn, hạ mình gả cho hoàng phu mới."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag