Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngẩn ra.

Mã Gia Kỳ không nghĩ tới, một tay của mình có thể vòng hết cổ tay của Đinh Trình Hâm. Khung xương của Alpha rất lớn, so với bắp thịt rắn chắc, cổ tay Mã Gia Kỳ nắm lấy đây có thể nói là rất mảnh.

Đinh Trình Hâm thấy Mã Gia Kỳ nắm tay mình, cậu lập tức đi về phía trước.

Vừa rồi trong lúc bọn họ giữ chân nhau, mọi người đã đi được một đoạn rất dài. Lúc đuổi theo, có lẽ vì đã quen với bóng tối, không khí khá thoải mái.

Cả đoạn đường này, tiếng nước vô cùng rõ ràng.

Thấy mọi người đều đang cười đùa, vô cùng không có không khí thám hiểm, Đinh Trình Hâm trợn mắt.

“Mọi người có phát hiện không, hình như nước này màu đỏ.” 

Đinh Trình Hâm giả vờ ngửi ngón tay mình một chút.

“Thật, hình như còn có mùi tanh.”

Đinh Trình Hâm vừa nói thế, có người vốn còn đang hơi sợ lập tức đồng ý.

“Trước đó mình cũng nói mà, cái đường hầm này có mùi là lạ.”

Tống Ý bị bọn họ dọa.

“Tiểu Đinh, mày đừng cố ý dọa người ta.”

“Mọi người ngẩng đầu nhìn một chút, tôi sợ tôi nhìn nhầm.” 

Đinh Trình Hâm nói.

“Có phải phía trên có gì đó không?”

“F*ck, anh Đinh đừng nói nữa được không?”

Đinh Trình Hâm vẫn bình thản.

“A, cái gì kia?”

Đinh Trình Hâm vừa nói, vừa khe khẽ kéo Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nghe thấy Đinh Trình Hâm nhỏ giọng nói.

“Chạy.”

Vừa dứt lời, Đinh Trình Hâm đã kéo Mã Gia Kỳ.

“Thật sự có gì trên đó! Lừa mọi người, Mã Gia Kỳ là cún!”

Mã Gia Kỳ. “…”

Mã Gia Kỳ phục rồi.

Thấy bọn họ chạy thật, mấy người bị dọa cũng chạy theo.

Hành động của họ như nhấn nút trên người những người còn lại, những học sinh vốn còn chần chờ không biết có nên tin Đinh Trình Hâm không, lúc này đã kéo nhau chạy theo.

Không biết là nữ sinh không nhịn được, hét lên.

“A a a a a!!!”

“F*ck f*ck f*ck!!”

“Không phải, mấy người chạy làm gì? Chạy làm gì vậy chứ??!!”

“Anh Mã cũng chạy! Anh! Đinh! Cũng! Chạy! Mày còn không chạy hả?”

Những lời quá có sức thuyết phục, Trần Việt vốn còn không định chạy, nghe đến đây cũng bắt đầu do dự.

Mã Gia Kỳ cũng chạy?

Trần Việt do dự một chút, nhấc chân chạy về phía trước, mấy nam sinh không chạy cuối cùng nhìn đến đó cũng không đứng yên nổi nữa.

Chu Hành Sâm lo lắng nói.

“Trần Việt, mày sợ cái gì! Ai sợ người đó là cún!”

Trần Việt vừa chạy vừa hét.

“Bố mày là cún! Mạng cún quan trọng hơn có biết không?”

Chu Hành Sâm bừng tỉnh.

“Có lý! Trần Việt, mày chờ bố với!”

Nghe tiếng bước chân và tiếng thét chói tai sau lưng, Đinh Trình Hâm nhịn cười đến sắp nội thương. Nếu không phải Mã Gia Kỳ kéo cậu chạy về phía trước, không chừng Đinh Trình Hâm cũng không kiên trì chạy tới cửa ra được.

Ngay lúc chạy ra ngoài, Đinh Trình Hâm không nhịn nổi nữa, bắt đầu cười như điên.

“Mã Gia Kỳ, làm sao bây giờ… ha ha ha ha, bây giờ cậu thật sự biến thành cún… ha ha ha ha…”

Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ nhìn Đinh Trình Hâm, đối diện với ánh mắt tràn ngập vui vẻ của cậu, Mã Gia Kỳ cũng không nhịn cười được.

Ban đầu Mã Gia Kỳ chỉ cong cong môi, càng về sau càng nghĩ càng buồn cười, Mã Gia Kỳ cúi đầu, bả vai run run, cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu cười.

Học sinh ban mười chạy đến đã thấy hai người đứng đó cười.

Lúc này ai cũng biết chuyện gì xảy ra.

Chu Hành Sâm cười mắng một câu.

“Đinh Trình Hâm, cậu giỏi lắm, diễn như thật.”

“Còn có Mã, chuyện gì đây? Sao mày không quản tên nghiệp chướng này chứ?”

Mấy nữ sinh chạy đến cuối cùng còn chưa lấy lại tinh thần vỗ ngực một cái.

“Thật sự, sắp bị mấy người hù chết rồi. Mặc dù chơi cũng rất vui…”

Đinh Trình Hâm cười đủ rồi, cậu nói với các nữ sinh.

“Xin lỗi. Là ai hét trước vậy? Rất có không khí.”

Một trong số đó chỉ mình một cái.

“Đó là tiếng thét sợ hãi xuất phát từ nội tâm tớ đó.”

“Chị gái lợi hại.” 

Đinh Trình Hâm nói xong, lại không nhịn được cười một tiếng, nữ sinh kia cũng cười lên.

Đột nhiên có người nói.

“Đẹp quá.”

Theo ánh mắt của cô, có người lục tục nhìn sang.

“Mặt trời lặn rồi.”

Cửa ra của đường hầm ở phía tây Ninh Thành, lúc bọn họ chạy ra, đúng lúc bắt kịp ánh chiều tà cuối cùng.

Ánh chiều tà hoàng hôn phủ khắp chân trời, dần chìm vào mây, như là màu cam pha với nước biển.

Vừa hào hùng, vừa tươi đẹp.

Mọi người dần yên tĩnh lại.

Có nữ sinh chụp hết ảnh xong, không nhịn được khẽ hỏi.

“Sau khi tốt nghiệp, chúng ta còn có thể quay lại đây không?”

Vấn đề của cô có hơi nhạy cảm, các nam sinh nhìn nhau, không biết nên nói gì.

“Có thể.” 

Đinh Trình Hâm phá vỡ im lặng, cậu nhìn về phía nữ sinh kia.

“Lần sau mình muốn dọa cậu nữa, cho số điện thoại trước đi.”

“Lần sau tôi không muốn làm cún.” 

Mã Gia Kỳ vỗ vai Đinh Trình Hâm.

“Cậu có thể tự nhận không?”

“Vậy cậu sủa một tiếng, tôi sẽ xem xét.”

Trong đám người không ngừng truyền tới tiếng cười.

Nữ sinh vừa hỏi bọn họ, mấp máy môi, cũng cười theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net