Chương 22: Cùng bốn người nói chuyện phiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắm rửa xong, Charlotte thay áo choàng tắm mềm mại, mệt mỏi cả ngày trời rồi, giờ phút này mới cảm thấy thở ra hơi, nhưng trong đầu vẫn luôn thấy phiền não, ngàn vạn từ trong lòng xông ra. Nàng quay đầu, nhìn chiếc giường rộng rãi lại không có cách nào buồn ngủ, không tự giác đi về phía trước vài bước, đứng ở cửa sổ quan sát phía dưới, Pattaya ban đêm đèn đóm sáng lạn, neon mê hoặc, ánh mắt nàng có chút ngơ ngác, cũng không có tâm thưởng thức cảnh đêm mê người diễm quang bắn ra bốn phía này, chỉ run sợ.

Độ ấm phòng khách sạn thực phù hợp, nhưng Charlotte lại như có chút lạnh, hai tay không tự chủ được ôm chặt hai vai, từ phía sau nhìn bóng dáng nhỏ bé yếu ớt của nàng, có vẻ rất cô đơn lạnh lẽo.

Gương mặt kia, gương mặt tái nhợt xinh đẹp tuyệt trần vẫn thủy chung chiếm cứ vị trí bí ẩn trong đầu, thỉnh thoảng lại quấy nhiễu tâm trí nàng, trên môi tựa hồ vẫn lưu lại xúc cảm lạnh lẽo ngọt ngào, nghĩ đến cái hôn bất ngờ ấy, cùng với cục diện hoàn toàn không thể khống chế, nàng liền có một cảm xúc mềm lòng đứt đoạn không giải thích được.

Chưa từng suy nghĩ mãnh liệt tới một người như vậy, chưa từng khát vọng thời khắc cùng đứng với một người như vậy, nghĩ đến lời nói có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, nghĩ đến việc đã đi đến một thành phố khác, có lẽ tâm tình ít nhất cũng có thể khôi phục một chút bình tĩnh, nhớ lại những suy nghĩ dai dẳng trong đầu, như cơn mưa dày đặc rả rích rơi, không thể giải sầu.

Thời gian im lặng mà thong thả trôi qua, chân nàng đã cứng ngắc không còn cảm giác, thình lình một hồi tiếng chuông di động vang lên trong căn phòng yên tĩnh, thân mình Charlotte hơi hơi chấn động, theo bản năng quay đầu lại.

Đóm lửa chờ mong sáng lên trong ánh mắt lại phút chốc vụt tắt. Vô luận như thế nào, cũng không thể là người mà trong nội tâm mình hi vọng... Cô chưa từng chủ động gọi điện thoại cho nàng, huống chi, mấy ngày hôm trước các cô còn xảy ra chuyện như vậy...

Charlotte chậm rãi đi đến bên giường, cầm lấy di động trên chăn, nhìn màn hình hiện lên dãy số, nàng ngẩn ra, biểu tình trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, ngồi xuống giường, đem điện thoại để bên tai: "A lô."

Điện thoại truyền đến thanh âm mang theo ý cười lại có chút cẩn thận của Lali Hoorne: "Charlotte à, là mẹ."

Trên mặt Charlotte Austin lộ ra một tia cười nhạt: "Mẹ, mẹ còn chưa ngủ à?"

- "Hiện tại còn chưa chín giờ, sao có thể ngủ sớm vậy, mẹ vừa cùng ba con ra ngoài dạo một vòng mới trở về."

- "Ba mẹ cơ thể tốt không?"

- "Tốt lắm, con không cần quan tâm. Charlotte, hiện tại con đang công tác ở Pattaya?"

- "Vâng." – Charlotte dường như nghĩ tới điều gì, lông mày hơi nhướn lên.

Bên kia như có thể đoán được tâm tư nàng, vội vàng nói: "Mẹ và ba con gần nhất đặc biệt nhớ Sunny, cho nên hai ngày trước gọi điện thoại đến bên nhà, Win tiếp, thằng nhỏ nói con đi Pattaya."

- "À." – Charlotte không biết nói cái gì, tùy ý đáp.

Lali Hoorne nhẹ nhàng ho một cái, đột nhiên hỏi: "Char..., con gần nhất cùng Win có tốt không?"

Charlotte chần chờ một chút, nhẹ giọng đáp: "Tạm được."

Lali Hoorne nghe ra khẩu khí nàng không thích hợp, nghĩ nghĩ nói: "Mẹ ngày đó hỏi tới con, Win nói chuyện có chút ấp úng, mẹ lo lắng hai con có vấn đề gì, cho nên hôm nay gọi điện thoại riêng lại đây, Char...,con không cùng Win cãi nhau chứ?"

Charlotte không nói lời nào, chậm rãi tựa vào gối ở đầu giường, qua một hồi lâu mới nói: "Không có. Mẹ, mẹ và ba nếu nhớ Sunny, một thời gian nữa con chọn một cuối tuần nào đó mang con bé trở về thăm ba mẹ."

Lali Hoorne có điểm tức giận: "Charlotte, mẹ hiện tại đang hỏi chuyện con và Win!"

Cuộc điện thoại lập tức lại lâm vào trầm mặc, Lali Hoorne đợi nửa ngày không có nghe đến thanh âm của nàng, vội la lên: "Char..., con sao lại thế này? Trước kia con chưa ra khỏi nhà, ở nhà, tính tình đùa giỡn trước mặt ba mẹ thì thôi đi, nhưng hiện tại con đã không phải con nít nữa, con là vợ người ta, Win yêu con như vậy, thương con như vậy, con như thế nào lại có thể tùy hứng như vậy? Hai con như vậy, đối Sunny ảnh hưởng cũng không tốt."

Charlotte miễn cưỡng nói: "Mẹ, mẹ kích động như vậy làm gì, con với anh ấy không có việc gì."

- "Không có việc gì? Không có việc gì mà Win nó như vậy? Mẹ cũng không phải là bà già hồ đồ, nó càng che lấp, mẹ lại càng đoán được có vấn đề. Win mẹ biết, làm việc luôn luôn có chừng mực, lại như vậy với con, khẳng định là con có vấn đề, mẹ nói với con, mặc kệ hai đứa đã xảy ra chuyện gì, trở về lập tức làm hoà cho mẹ!"

Charlotte nghe đến đó, bỗng nhiên có cảm giác không thể nhịn được nữa, lập tức đề cao thanh âm: "Mẹ, mẹ có thể không lo chuyện của con và anh ta không! Mỗi lần đều lo cho cảm nhận của anh ta, rốt cuộc con là con gái mẹ, hay anh ta là con mẹ?!"

Thốt ra lời này, hai đầu điện thoại đều ngẩn ra, lại là một trận trầm mặc, trên mặt Charlotte lộ ra một tia ảo não, qua hồi lâu, thấp giọng âm nói: "Mẹ, thực xin lỗi."

Âm thanh Lali Hoorne nghe vô cùng khổ sở: "Char..., con cảm thấy mẹ không thương con? Hễ là một gia trưởng để ý chuyện trong nhà, khi hôn nhân của nữ nhân xuất hiện vấn đề, trước tiên nên tìm lỗi ở con mình. Trước kia mẹ với ba con cãi nhau, bà ngoại vẫn đứng về phía ba con, bây giờ mẹ cũng làm như vậy. Đúng là mẹ rất thương Win, nhưng con thực cảm thấy mẹ thương nó vượt qua cả con gái ruột của mình sao?"

- "Mẹ, con không phải ý đó." – Charlotte cũng rất khó chịu, vô lực giải thích. Giờ này khắc này, trong đầu nàng bỗng nhiên mạnh mẽ hiện lên rất nhiều ký ức thời thơ ấu trước đây cùng mẹ, mẹ tay cầm tay nàng dạy viết chữ, mẹ mang nàng đi dã ngoại vẽ cây cỏ hoa lá, khi nàng bệnh mẹ cứ sầu lo như thế, nấu thuốc cho nàng, mạo hiểm mưa gió bão bùng mang nàng đi bác sĩ, khi học trung học, cuối tuần mẹ đều mang canh bổ dưỡng đến tận trường... Trong trí nhớ, ba mẹ yêu thương nàng như vậy, như cầm hòn ngọc quý trên tay, trong lòng Charlotte nảy lên một trận áy náy mãnh liệt, thì thào lặp lại giải thích: "Mẹ, thực xin lỗi, con... Con..."

Lali Hoorne nhẹ giọng nói: "Con gái, mẹ không có trách con, dù con nói với mẹ cái gì, mẹ cũng không trách con. Nhưng nghe mẹ một câu, cùng Win ở chung thật tốt, được không? Mẹ và ba đều già đi, điều duy nhất vướng bận chính là hai đứa, chỉ cần một nhà ba người của hai con có thể hòa thuận hạnh phúc, mẹ có chết cũng nhắm mắt." Nói tới đây, giọng bà nhịn không được nghẹn ngào.

Ngực Charlotte giống bị cái gì ngăn chặn, lại nói: "Mẹ, thực xin lỗi, mẹ... Mẹ không cần phải nói như vậy..." Nói tới đây, ánh mắt nàng đều đỏ, rốt cuộc tiếp tục không được nữa, Lali Hoorne đã ở bên kia nhẹ nhàng vang lên âm mũi, hai người trong khoảng thời gian ngắn đều không nói chuyện.

Thật lâu sau, Charlotte nhắm mắt, nhẹ giọng nói một câu: "Mẹ, con... Con muốn hỏi mẹ một chuyện."

Lali Hoorne xoa xoa lệ khóe mắt: "Chuyện gì?"

Charlotte do dự một chút, gian nan nói: "Mẹ, năm con mất trí nhớ, con... Với mẹ và ba có xảy ra chuyện gì sao?"

Bà nghe nói như thế, lập tức cảnh giác, theo bản năng hỏi: "Xảy ra cái gì?"

- "Có xảy ra... Chuyện gì không thoải mái không?"

Trong lòng Lali Hoorne một trận bối rối, tự trấn định: "Không có, sao con lại hỏi vậy?"

Charlotte thì thào nói: "Con... Con chỉ là cảm thấy chính mình... Thực bất hiếu." Chính nàng cũng không hiểu được vì cái gì, trong trí nhớ của mình rõ ràng cùng ba mẹ quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng... Nhưng hiện tại trong lòng dường như lại luôn có một tầng ngăn cách, tựa hồ trước kia bất hòa rất nhiều, trong nội tâm nàng thậm chí cũng không thích ở cùng ba mẹ mình.

- "Đứa nhỏ lớn, hẳn sẽ không dính với ba mẹ giống trước kia, cho nên ấy, mẹ càng hoài niệm khoảng thời gian mới vừa đây thôi, con quanh quẩn quấn chặt ba mẹ." – Bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời trong lòng lại cảm thấy thương tâm mất mát, ánh mắt bất tri bất giác lại trở nên ướt át: "Nhưng con... Vẫn là đứa con gái hiếu thuận của mẹ, là bé ngoan của mẹ."

Charlotte miễn cưỡng tiếp nhận cách giải thích này, sau một lúc lâu, còn nói: "Mẹ, mẹ có thể giúp con tìm được cái gì liên quan đến cuộc sống trước kia của con không?"

Sắc mặt bà có điểm thay đổi: "Con cần để làm chi?"

- "Mẹ, con muốn tìm về trí nhớ trước kia, con hiện tại cảm thấy trong lòng trống trơn, như là mất đi cái gì rất trọng yếu." – Charlotte cơ hồ có chút bức thiết nói: "Tiểu học và sơ trung con đều thích viết nhật kí, sau đó nhất định cũng có viết, còn có ảnh chụp..."

Lali Hoorne sốt ruột nói: "Mẹ không phải nói rồi sao, sau khi con đi làm, thuê phòng ở bên ngoài, đồ đạc ít nhiều đều ở đó, sau lại bị tai nạn giao thông, cả nhà đều rối ren, ai còn đi quản chuyện này, chờ con khỏe, đã là chuyện rất lâu sau đó, đi tìm chủ nhà cho thuê, ông ta sớm đem phòng cho người khác thuê cho, sao còn đồ đạc của con."

Ánh mắt Charlotte trở nên ảm đạm, rất nhanh nói: "Tìm không thấy thứ gì, tìm người cũng được, lần sau con trở về, con đi tìm bạn học trung học của con, con nhớ rõ bọn họ, à, không đúng, mẹ nói cấp ba con chuyển trường, là trường nào? Lần sau con trở về, muốn đến trường hỏi thăm một chút, đến trường Đại học của con..."

Ngữ khí bà sốt ruột lại lo lắng: "Con gái, khôi phục trí nhớ là chuyện tất nhiên quan trọng, nhưng con không thể miễn cưỡng chính mình, bác sĩ nói từ từ sẽ được. Ít nhất, ba mẹ và Win luôn bên cạnh con, không phải sao? Con cũng không mất đi người quan trọng nhất."

Ánh mắt Charlotte ngơ ngác vách tường tuyết trắng nhìn phía trước, đưa tay xoa trán, tốc độ nói rốt cục cũng khôi phục bình thường: "Mẹ, thực xin lỗi, con gần nhất... Cảm xúc có chút bất thường."

Lali Hoorne yêu thương nói: "Là công việc quá mệt mỏi chăng, con luôn đi công tác, mẹ thực lo lắng thân thể của con."

- "Vâng, có thể là vậy."

- "Đã khuya, con nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ rõ chuyện mẹ nói với con."

- "Vâng, mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Charlotte vừa muốn treo điện thoại, bên kia mẹ lại truyền đến thanh âm: "Charlotte!"

- "Mẹ, còn có chuyện gì?"

Bà trầm mặc sau một lúc lâu, ôn hòa nói: "Mẹ và ba con rất nhớ Sunny, nhưng mà hai con công việc bận như vậy, cuối tuần lại rất ngắn, bay tới bay lui rất vất vả, cũng đừng trở lại, nhé? Vẫn là mẹ và ba con đến thăm mấy đứa, thuận tiện hội tụ với dì dượng một chút."

- "Vâng, vậy được rồi."

Treo điện thoại, cảm giác lo âu phiền muộn trong lòng cũng không giảm chút nào, Charlotte nằm trên giường, ngón tay trắng nõn chạm vào di động, danh bạ điện thoại hiện lên trước mắt, sau đó ánh mắt dừng lại ở hai chữ 'Engfa', cũng không dời đi, nhưng ngón tay chuyển động vài cái, lại không có dũng khí nhấn gọi dãy số đó, đưa điện thoại di động đặt vào lồng ngực, thật lâu sau, nàng rốt cục cũng đưa tay tắt đèn, nháy mắt căn phòng sa vào một mảng tối đen.
.
.

.
.
.
.
Bầu trời sáng sớm hiện lên sắc lam nhàn nhạt, thoạt nhìn đặc biệt trong suốt tinh thuần, tựa hồ không có một chút tạp chất. Trên đường cái thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba ô tô chạy qua, trên đường bộ người đi đường cũng vô cùng thưa thớt. Engfa mặc một thân trang phục thể thao màu trắng, tóc dài cột thành kiểu đuôi ngựa, chạy chậm vào một công viên gần đó, cô đứng bên hồ, miệng mở to hô hấp không khí tươi mới sáng sớm, sau đó ép chân tại chỗ, vận động cổ tay mắt cá chân một chút, liền tiếp tục chạy vòng quanh công viên, chạy tới năm sáu vòng, mãi đến khi trên trán thấm dày đặc mồ hôi mới ngừng lại, nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, kim đồng hồ còn chưa chỉ đến sáu giờ rưỡi.

Một đường chạy về nhà, cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen thoải mái tắm rửa, cả người khoan khoái, khi từ phòng tắm đi ra, trên khuôn mặt tái nhợt đã nổi lên một mảnh ửng hồng mờ nhạt.

Engfa luôn luôn thích vận động, lại phát hiện vận động rèn luyện thân thể rất tốt, còn có thể thích hợp giảm bớt thống khổ trong tâm hồn, liền giống như càng lúc càng nghiện. Nhiều năm qua, cứ năm giờ rưỡi mỗi buổi sáng nàng nhất định thức dậy chạy bộ, đã gần như hình thành thói quen.

Làm khô tóc, rót cho mình một ly nước ấm, một hơi uống cạn, đang muốn rót ly thứ hai, di động lại vang lên 'Bíp... Bíp...', cô cầm lấy điện thoại, xem cũng lười xem liền nhấn nút trả lời: "A lô?"

- "Đoán xem em là ai?" – Điện thoại vang lên một thanh âm ngọt ngào dị thường.

Engfa thản nhiên nói: "Em không thích hợp chơi trò hề."

Sara Helena tức giận nói: "Sao lại không? Em có thể nói là thục nữ phong tình vạn chủng, cũng có thể là cô gái đáng yêu dí dỏm, có thể là nữ vương cao cao tại thượng, còn có thể là chú cừu nhỏ ôn nhu nghe lời."

*Phong tình vạn chủng: Vạn loại lẳng lơ.

Engfa nhịn không được khóe miệng hơi hơi giơ lên, cũng không nói gì, tay lại rót cho mình một ly nước. Sara nói: "Nhưng em đang gọi điện thoại cho chị trong phòng làm việc."

Engfa vừa uống nước vừa nói: "Tôi không nhìn dãy số. Em có chuyện gì lại đến sớm như vậy?"

- "Tối hôm qua em ở công ty học đông học tây đến tận khuya, đơn giản là không về. Chị thì sao? Muốn trực cũng không phải sớm vậy chứ, thật đúng là chuyên nghiệp mà, đáng tiếc tuy đến muộn thì bị trừ lương nhưng đến sớm cũng không được thưởng đồng nào."

- "Tôi có thói quen chạy bộ sáng sớm, mới từ bên ngoài trở về, chút nữa mới đến bệnh viện."

Sara châm biếm nói: "Chạy bộ sáng sớm? Vì thân thể thế kia nên rèn luyện sao?"

Engfa nói: "Tôi nhìn đúng là gầy, nhưng nếu đánh nhau, trong ba tiếng đếm tôi đã có thể gạt ngã em."

- "Xin lỗi à, đại tiểu thư là người văn minh, không đi đánh nhau. Bác sĩ Fa, buổi tối có rảnh không ạ?"

- "Để làm chi? Mời tôi ăn cơm?"

- "Không phải, cho chị một cơ hội mời em ăn cơm."

Engfa ngẩn ra, sau đó nói: "Cho tôi lý do."

- "Bởi vì em tối hôm qua tăng ca suốt đêm, rất vất vả, cần tìm người an ủi."  – Sara chuyển động ghế dựa, ánh mắt xinh đẹp nháy một cái, lung tung tìm lý do: "Còn bởi vì chị mời em ăn cơm, chỉ dùng tiền mời một người, lại có thể cùng bốn người nói chuyện phiếm, tính ra là lời to."

- "Bốn người?" – Engfa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhớ tới nàng vừa rồi có nói nàng là thục nữ, cô gái, nữ vương, cừu con, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.

- "Sao ạ?"

Engfa gật gật đầu, sảng khoái nói: "Được, tôi mời."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net