Chương 31: Chị đương nhiên sẽ mừng cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Em biết tin này thật làm người ta khiếp sợ, nhưng chị có phản ứng quá không?" – Malaika nhìn chiếc đũa trên bàn, ngược lại bị nàng hù dọa: "Charlotte, chị không thể tiếp nhận loại tình yêu như vậy sao?

- "Không phải." – Charlotte có chút thất hồn lạc phách, ngây người một lát, mới miễn cưỡng gạt đi suy nghĩ, tươi cười: "Chị chỉ là... Cảm thấy thật không nghĩ đến, kinh ngạc thôi."

Malaika khẩn trương nhìn nàng: "Chị trăm ngàn đừng nói chuyện này với Dì và Dượng, tuy Sara không sợ trời không sợ đất, em không dám bảo đảm một ngày nào đó họ sẽ biết hay không, nhưng cho dù biết, cũng nên là từ chính miệng Sara nói với bọn họ việc này."

- "Đương nhiên, chị sẽ không nói." – Charlotte cúi đầu giả vờ uống trà, sau đó nhẹ giọng nói: "Chị không ngờ... Trước kia Sara chỉ toàn quan hệ với nam nhân."

Malaika lắc lắc đầu thở dài: "Không phải, từng có nữ nhân, chỉ là chị không biết. Em cũng không biết nói thế nào, em cũng không quá tán thành cậu ấy như vậy, cơ mà đó là tính cách Sara, aissss, hơn nữa lần này cậu ấy hình như là quyết tâm, lúc nằm ở bệnh viện Bangkok đã có hứng thú với Engfa." Nói xong, nàng không khỏi cười khổ.

Tay Charlotte không tự chủ được nắm chặt ly trà, trong lòng đầy nghi vấn về chuyện của Sara và Engfa, nhưng trong lòng không đủ can đảm nói ra, nhìn mặt bàn đến xuất thần.

Malaika lại đem đề tài chuyện về người nàng: "Đương nhiên, em cũng không hi vọng chị như thế." Charlotte ngẩng đầu nhìn nàng, Malaika nói: "Em tưởng quan hệ của chị và Win luật sư đã cải thiện."

- "Cải thiện?" – Charlotte lặp lại, giọng điệu vô cùng chua xót.

- "Hai người thậm chí gắn bó chưa tới bảy năm đâu." – Malaika nghĩ nghĩ, cau mày nói: "Charlotte, chị không thể như vậy, giống như trước kia chị nói vậy, cuộc sống của chị yên bình như nước, nhưng hôn nhân vốn dĩ sẽ đem những cảm xúc mãnh liệt khi yêu từ từ tiêu đi, trạng thái này mới bình thường."

Nàng thấy Charlotte không nói lời nào, lại khuyên nhủ: "Win luật sư lại không làm gì có lỗi với chị, Sunny lại còn nhỏ như vậy, chị... Chị trăm ngàn vạn lần đừng làm gì sai trái."

Charlotte trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nói: "Không phải cảm xúc mãnh liệt bị tiêu đi, mà là trước kia chị và anh ta chưa từng có."

Malaika ngạc nhiên: "Vậy hai người yêu nhau thế nào? Sao lại đi đến kết hôn?"

- "Chuyện yêu nhau chị không nhớ rõ." – Mặt Charlotte hơi hơi hướng qua một bên, sau đó nhếch khóe môi, Malaika nhớ tới chuyện Sara nói nàng mất trí nhớ, không khỏi tự hối hận mình nói lỡ: "Charlotte, thực xin lỗi."

- "Em biết? Sara nói sao?" – Charlotte nhìn nàng một cái.

- "Vâng."

- "Chị không phải cố ý gạt em..."

- "Em hiểu mà." – Malaika không đợi nàng nói xong, vội vàng nói.

- "Win đối với chị tốt lắm, khi chị trị liệu, anh ta luôn bên chị, anh ta làm cho chị rất an tâm, chị thích anh ta, hơn nữa bọn chị đã đính hôn, thì kết hôn cũng là chuyện tất nhiên. Vợ chồng chị ở cùng nhau đã lâu như vậy chị cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng người đó xuất hiện khiến chị nhận ra rằng, cho tới bây giờ chị không hề yêu Win như vậy."

Malaika ngạc nhiên: "Điều chị vừa nói, em thật không hiểu nổi, Win luật sư hẳn là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ nhân, rốt cuộc là người kia có khả năng gì lại khiến chị ái mộ như vậy? Người kia có chỗ nào tốt hơn chồng chị?"

- "Chị chưa từ so sánh họ, cũng không thể so sánh. Malai, đó chỉ là một loại cảm giác."

Malaika gật đầu: "Được rồi, điều chị nói, em đã hiểu. Nhưng giờ chị muốn thế nào? Chẳng lẽ chị vì người kia mà liều mạng sao? Chị không đến mức nghĩ muốn vứt bỏ gia đình chứ?"

Charlotte kéo nhẹ khóe miệng: "Chị còn chưa nghĩ xa như vậy, hơn nữa... Chị cũng không biết người đó trong lòng nghĩ như thế nào." Nói đến cuối câu, thanh âm của nàng thấp đến mức gần như không thể nghe thấy.

Malaika bỗng nhiên nói: "Nếu chị đã nghĩ đây chỉ là tình yêu ngoài hôn nhân, muốn tìm vui vẻ, em nghĩ em cũng có thể hiểu được, hơn nữa em sẽ giữ bí mật này cho chị. Loại chuyện này xảy ra trên thế giới vô cùng bình thường, đặc biệt đó là một sự cám dỗ mị hoặc gấp bội lần những thứ khác. Chỉ là chuyện này xảy ra với chị, em vẫn cảm thấy không sao tin được."

- "Malai, chị không phải vì tìm vui vẻ, vì tìm kích thích!"

Nàng đột nhiên đề cao thanh âm, Malaika thấy mặt nàng đỏ lên, thoạt nhìn bộ dạng dường như có điểm tức giận, giật mình, nuốt một chút nước bọt: "Được rồi, em sai, Charlotte, chị đừng nổi giận."

- "Không có, là lỗi của chị." – Charlotte một tay chống đầu, hữu khí vô lực nói: "Malai, chị không muốn nói với em chuyện này nữa, lòng chị rất loạn, phải ngẫm lại."

- "Charlotte, em không muốn chị làm gì hồ đồ, chị có một gia đình hoàn mĩ, đừng dễ dàng phá nát nó."

- "Ừm, Malai, chúng ta... Đừng nói chuyện này nữa."

Malaika thấy nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, mặt mày lộ vẻ thống khổ và mệt mỏi, thở dài thật sâu: "Được rồi, không nói, chúng ta nói chuyện khác. Lần trước em nói muốn mới chị đến chỗ Bright dùng cơm chiều, bọn em đã định thời gian cả rồi, thế tối ngày mốt nhé."

- "Ừm, được."

Malaika cười nói: "Nếu có thể, chị cũng dẫn Sunny theo đi, Bright rất thích con nít, Sunny ngoan như vậy, xinh xắn đến thế, anh ấy chắc chắn sẽ rất thích."

Charlotte gẩng đầu, giọng điệu khôi phục một chút bình tĩnh: "Đến lúc đó nói sau, chỉ mời mình chị thôi sao?"

- "Còn có Sara và Engfa." – Malaika dạt dào đắc ý nói: "Sara đã sớm chuẩn bị được mời, còn Engfa là quyết định mời nhất thời, chị ấy tới, chuyện nhà bếp cơ bản em không cần đụng tay vào, chị ấy và Bright, hai người họ có thể cường cường liên thủ."

Nàng nói xong mới phát hiện, vẻ mặt Charlotte đanh lại không tốt, bất mãn nói: "Charlotte, chị lại suy nghĩ gì vậy? Có nghe em nói gì không?"

Charlotte bị nàng gọi, giật mình phục hồi tinh thần lại, cực lực che dấu thần sắc mất tự nhiên trong ánh mắt, thì thào nói: "Ừm, hai người họ cũng đi, tốt, tốt lắm..."
.
.
.

.
.
.
.
Tại nơi bầu trời xa xăm, hoàng hôn đỏ như máu, nắng chiều như lửa, cảnh sắc vô cùng sặc sỡ huyến lệ. Một chiếc xe thể thao màu lam tắm ánh hào quang màu vàng, chạy bay bay trên đường cái.

Sara gọi điện cho Charlotte: "Chị họ, em liền đến dưới lầu nhà chị, chị mau xuống đi."

Tìm chỗ đậu xe, không quá lâu, một bóng dáng yểu điệu xinh đẹp liền xuất hiện trong tầm mắt, thần sắc phức tạp trong mắt Sara lập tức biến mất, bên môi tràn ra nụ cười, kêu một tiếng: "Chị họ."

Charlotte mỉm cười với nàng, ngồi xuống ở ghế phó xế, ô tô lập tức khởi động. Sara vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn thấy nàng mặc một cái váy màu xanh nhạt, mái tóc mềm mượt sáng bóng như nước rũ xuống bờ vai, trên chiếc cổ trơn bóng như mĩ ngọc có đeo một sợi dây chuyền bạch kim đơn gian, trên mặt vẫn không chút son phấn như thường ngày, nhưng cũng là dung mạo xinh đẹp tuyệt tràn, thanh lệ thoát tục. Nàng không khỏi cười hỏi: "Chị họ, mẹ em mấy ngày trước có đưa cho chị cái dây chuyền, sao chị không đeo?"

- "Có thể là đã quen đeo cái này." – Charlotte nhìn nàng, tâm tình vô cùng phức tạp, thuận miệng đáp cho có.

- "Cái này là quà sinh nhật năm trước Malai cho chị, chị thật là nhớ tình bạn cũ, trách không được thân phận của anh rể, theo chị từ thanh mai trúc mã, rồi đến mối tình đầu, rồi trở thành chồng, em nghĩ đời này cũng không ai cướp được vị trí của anh ta."

Ánh mắt Charlotte mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói sang chuyện khác: "Chị có thể tự mình lái xe đi, em sao lại còn đón chị?"

- "Em sẽ phụ trách đưa chị về nhà, so với tự mình lái xe, không phải hạnh phúc hơn sao?" – Khóe miệng Sara lộ ra một tia cười yếu ớt, liền nhìn nàng một cái: "Chị họ, chị và Engfa quen biết à?"

Trong lòng Charlotte hơi chấn động, nghiêng đầu hỏi:
- "Em tại sao lại hỏi như vậy?"

- "À, chị ấy không phải là bạn rất thân của Bright sao, em nghĩ hai người hẳn là từng tiếp xúc qua, nên muốn hỏi về cái nhìn của chị."

Charlotte lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Tính cách chị ấy... Không tệ."

- "Chị cũng cho là vậy sao?"

- "Ừ."

- "Vậy chị thấy ái tình đối với nữ nhân thế nào?"

Sắc mặt Charlotte cứng đờ, thấy ánh mắt Sara hướng về phía trước, tựa hồ không chú ý tới biểu tình của nàng, trái tim đang thắt chặt của nàng được thả lỏng một chút: "Chỉ cần là yêu, chị nghĩ... Chị nghĩ đều đáng được chúc phúc."

- "Em biết chị sẽ nghĩ như vậy mà." – Bộ dạng Sara giống như thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt hiện lên nụ cười vô hại: "Kỳ thật hôm nay em đến đón chị, chỉ là muốn thuận tiện cùng chị tâm sự." Nói tới đây, nàng ngưng một lát, sau đó nói: "Ở trong lòng em, chúng ta không chỉ là có mối quan hệ huyết thống, chúng ta còn là những người bạn có thể chia sẻ tâm sự, điều chị có thể đồng tình với tình yêu này, đối với em là vô cùng quan trọng."

Tuy đã biết chuyện Sara thích Engfa, nhưng chính tai nghe được lại vẫn có cảm thụ khác, sắc mặt Charlotte dần dần trở nên tái nhợt, theo bản năng tiếp lời nàng: "Ý em là... Em yêu một nữ nhân?"

- "Đúng vậy ạ."

- "Người kia... Là Engfa Waraha sao?" – Charlotte dốc hết sức mình mới có thể làm cho ngữ điệu của bản thân vẫn giữ vững.

Sara cười nói: "Thật dễ đoán, phải không? Em đã nói quá rõ rồi. Bí mật này, em chỉ chia sẻ với chị và Malai thôi."

Charlotte mím chặt môi, sợ nếu mở miệng sẽ để lộ cảm xúc. May mắn, Sara cũng không hỏi thêm nàng gì, giúp nàng có một chút không gian để thở.

Có lẽ qua vài phút, có lẽ chỉ vài chục giây, Sara lại nói tiếp: "Ai, em nói với chị chuyện này, sao chị chẳng phản ứng chút nào vậy? Malai nghe xong kích động lắm, hơn nữa lúc đầu cũng là thái độ không đồng tình.

Ánh mắt Charlotte dại ra, đờ đẫn nói: "Fa... Engfa cũng thích em sao?"

- "Ưm... Điều này em không thể trả lời chị được." – Sara nghĩ nghĩ, cau cau cái mũi: "Nhưng Engfa đối với em rất tốt, mỗi lần nửa đêm em làm phiền chị ấy, chị ấy đều vẫn giúp đỡ em. Vào đêm trước sinh nhật của em, chị ấy đãi em một bàn hải sản chúc mừng em, sau đó lại cùng uống rượu với em, em ở nhà chị ấy ăn rồi ngủ, chị ấy vẫn cẩn thận chăm sóc em, kết quả chị ấy lại ngủ một đêm trên sô pha."

Charlotte vốn dĩ cũng không biết Engfa cùng Sara tiếp xúc nhiều như vậy, càng không biết thì ra Engfa đối với em họ mình lại tốt đến như vậy, bắt gặp vẻ mặt ngọt ngào của Sara, trong lòng lại có cảm giác khó chịu không tả nổi.

Tâm tình Sara đặc biệt tốt, một chút cũng không thấy được sự khác thường của nàng, tiếp tục nói: "Fa ấy, nói thế nào nhỉ, thật chính trực, thật lương thiện, thật nghiêm túc... Là người trong thế giới của em rất khan hiếm, tính cách thật có sức quyến rũ, chỉ là có đôi khi lại ngây người đáng yêu. Kỳ thật từ đầu em cũng không nghĩ mình sẽ yêu chị ấy, trước kia em ưa thích loại người có tính cách xấu xa, sau khi rời khỏi trường học, em thay đổi rất nhiều." Nói xong, nàng nghiêng đầu cười: "Chị họ, chị nói tình yêu chân thật đều đáng được chúc phúc, nếu em và Engfa ở bên nhau, chị có vui mừng thay em không?"

Charlotte nhìn con ngươi lấp lánh rạng rỡ như bảo thạch của nàng, miễn cưỡng áp chế chua xót trong lòng, trên mặt hiện lên một tia cười tái nhợt, khàn giọng nói: "Đương nhiên, chị... chị đương nhiên sẽ mừng cho em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net