Chương 41: Chị sẽ yêu em giống như yêu người đó chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời phía đông dần dần lộ ra mặt trời, rạng đông ngoài cửa sổ hiện lên, Engfa từ trong giấc mộng thật dài tỉnh lại, cô híp nửa mắt nhìn, ánh sáng trong phòng vẫn còn ảm đạm, có thể phỏng đoán sơ sơ thời gian, ngày thường trước kia, đúng là thời điểm cô rời khỏi giường.
Bên tai truyền đến một tiếng hít thở đều đều tinh tế, Sara đang ngủ say, Engfa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại trong lòng, ngửi mùi hương từ giữa những sợi tóc truyền đến, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác tham luyến, bần thần một hồi, dường như hạ quyết tâm, đem tay nàng đang khoát lên hông mình lấy ra, thận trọng rút ra cánh tay mình đang dùng làm gối đầu cho nàng, nhưng tay phải vừa động, Sara liền bừng tỉnh, nàng dụi dụi con mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Fa, chị đang làm gì vậy?"

- "Làm em tỉnh?" – Engfa có chút ảo não: "Tôi... Tôi chỉ muốn ra bên ngoài chạy bộ, đã lâu không rời giường tập luyện."

- "Cái gì?" – Sara lại lần nữa ôm lấy cô, nỉ non nói: "Em không cho chị đi."

- "Sara." – Engfa dở khóc dở cười.
- "Chị thích luyện tập như vậy sao? Thế luyện trên giường là được rồi." – Sara cọ cọ trong lòng cô, đem tay cô kéo đến ngực mình, sau đó cắn cắn vành tai cô: "Luyện với em được rồi, dù sao đây cũng là vận động, phải không?"

Engfa không trả lời, hô hấp trở nên có chút hỗn loạn, Sara cười nhẹ bên tai cô, môi lướt qua mặt cô, thình lình dịu dàng hôn lên môi cô.
.
.
.
.
.
Bữa sáng rất đơn giản nên tốc độ cũng nhanh, chỉ không lâu sau, đã có vài ly sữa nóng và quả trứng gà chiên vàng óng, còn có bánh mì và mứt trái cây.

Sara ngồi đó, mái tóc dài rối tung tùy ý xõa trên vai, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vừa mới kích thích mà ửng hồng, thoạt nhìn dị thường quyến rũ, nàng uống một ngụm sữa, chu môi nói: "Lần nào cũng không pha cà phê cho em uống."

- "Cà phê uống nhiều không tốt."

Sara thở dài: "Đây cũng là chỗ phiền não khi ở cùng bác sĩ, ăn uống đều hạn chế."

Engfa nhìn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Ngoan."

Nháy mắt trong lòng Sara trở nên ngọt ngào, lại cầm sữa lên uống một ngụm, đột nhiên làm nũng: "Fa..., hôm nay chị không đến bệnh viện được không? Em muốn chị theo em."

Engfa mỉm cười: "Điều này không thể được."

- "Hôm nay là cuối tuần, chị cũng không theo em được."

- "Em biết bác sĩ không có cuối tuần mà."

- "Hừ." – Sara bất mãn hừ nhẹ, sau đó lại dùng giọng điệu thương lượng: "Nếu không, chị đổi công việc khác được không?"

- "Sara, tôi rất yêu công việc của mình."

- "Được rồi." – Sara đảo mắt, trong lòng tính toán về sau có cách nào để khiến cô bỏ công việc bác sĩ không, để có nhiều thời gian bồi mình.

Engfa nào biết ý tưởng lúc này của nàng, sờ sờ tóc nàng, hỏi: "Em vẫn ở nhà chúng ta, hay đến khách sạn?"

- "Em thích ở nhà chúng ta, sau đó chờ chị về." – Sara nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười ái muội: "Em còn thích chị ở trên giường muốn em, cảm giác đó đặc biệt tốt."

Bên mặt Engfa lại vụt đỏ, Sara buông dao nĩa, đưa tay vỗ đầu mình: "Ôi, Fa nhà chúng ta lại ngượng ngùng, Haha!".

- "Nói bậy." – Engfa nhìn nàng, biểu tình bất đắc dĩ: "Ngoan, ăn sáng đi."

Sara bỗng nhiên tiến đến, bắt lấy tay cầm nĩa của cô, đưa đến trước mặt mình, mở miệng đem miếng trứng chiên vào, trên mặt lộ ra nụ cười mĩ mãn: "Em thích ăn như vậy."

- "Được rồi, tôi đút cho em ăn." – Trong mắt Engfa lộ ra tia sủng nịch, lại sấn một khối trứng đưa đến bên miệng nàng.

Ăn xong bữa sáng, thấy thời gian cũng đã đến, Engfa liền đứng dậy, chuẩn bị đến bệnh viện, Sara đưa cô đến cạnh cửa, hai người không tránh khỏi một trận ôm hôn.

- "Phải nhớ em." – Sara dặn dò bên tai cô.

Engfa cười nói: "Lúc phẫu thuật không thể nhớ."

- "Tiêu tan phong cảnh lãng mạn." – Sara trắng mắt liếc cô một cái, lại nhẹ giọng nói: "Em chờ chị về."

- "Ừm." – Lời nói bình thản này, khiến hai mắt Engfa trở nên nhu tình như nước, cô nhìn Sara, ánh mắt có điểm lưu luyến: "Sara, em ở nhà có thể rất nhàm chán, nếu không em rủ Malai đi chơi đi."

- "Sẽ không nhàm chán, bởi vì em sẽ ở trong nhà nhớ chị." – Sara cau cau mũi, trên mặt lộ ra thần sắc nghịch ngợm: "Hơn nữa, em có thể thừa dịp chị không có ở nhà, phá hư vài thứ."
- "Ờm, nhà là nhà của hai người chúng ta, em tùy tiện phá hư cũng được."

- "Được rồi, đi nhanh đi, bị muộn rồi."

Sara thúc dục cô, thế này Engfa mới cười, bước ra khỏi cửa.

Chờ sau khi cô đi, Sara lại về giường nằm, nhắm mắt lại, ôm chăn nghĩ đến cảnh tượng thân thiết của các cô vừa nãy, nằm trên gối mỉm cười ngọt ngào, trong đầu tràn đầy hình ảnh Engfa, thế nào cũng không ngủ được, trong chốc lát, đành phải đứng lên đi ra phòng khách, tùy ý mở ti vi.

Đây là lần đầu tiên Sara và Engfa qua đêm ở đây, trước kia các cô hoặc là tách ra hai nơi, hoặc là ở khách sạn, cho nên lúc này không tránh được cảm giác hưng phấn, nàng nằm nửa người trên sô pha, nhìn ti vi chốc lát, thay đổi vô số kênh, cũng không muốn xem cái gì, cuối cùng đứng dậy đi vào thư phòng.

Sách chồng chất trên giá, phần lớn là sách về y học, Sara đảo mắt một đường, hoàn toàn không có hứng thú xem quyển nào, nhưng ánh mắt lại bị hấp dẫn ở chiếc bình thủy tinh khéo léo tinh xảo đặt trên tầng cao nhất, làm cho nàng nhịn không được vươn tay lấy xuống, nhìn kỹ, bên trong có một chiếc chìa khóa màu bạc.

Nàng tò mò lôi chiếc chìa khóa ra, đặt trong lòng bàn tay mình, nhìn nhìn, rồi nắm vào, đưa mắt tìm kiếm mọi nơi, cuối cùng đứng trước ngăn kéo phía dưới bàn đọc sách. Nàng vươn tay, kéo nhẹ ngăn kéo thứ nhất, không khóa, lại kéo ngăn kéo thứ hai, cũng dễ dàng mở ra, nhưng đến cái thứ ba, lại không một chút di chuyển.

Sara nhìn nhìn chìa khóa trong tay, lại nhìn cái ngăn kéo bị khóa, nhìn kích cỡ lỗ khóa, nàng cho rằng chiếc chìa khóa này nhất định có thể mở được nó, nhưng trong lòng không tránh khỏi trở nên do dự

Lý trí nói cho Sara biết, làm như vậy có điểm không ổn, nhưng từ trước đến nay, quá khứ của Engfa, nàng vẫn chỉ biết hữu hạn, huống chi trong lòng nàng, quan hệ của bọn họ hiện tại không cần nói đến cái gì riêng tư với không riêng tư nữa. Sara híp mắt lại, nhìn nhìn chìa khóa trong tay, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, ngồi xuống tra chìa vào.

Đem chìa khóa tra vào ổ, nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, liền nghe được tiếng "cạch" nhỏ vang lên, ngăn kéo bị mở ra, đồ vật bên trong cũng không ít, nhưng thứ làm Sara chú ý đầu tiên, là một quyển nhật ký dày bìa màu xanh nhạt, nàng lấy ra, nhìn sơ sơ bìa, liền đưa tay mở ra trang thứ nhất.

Trang thứ nhất là trang trống, trên mặt có một nét chữ viết lớn bốn chữ "Nhật ký yêu Fa", nét chữ phóng khoáng thanh tú, là nét chữ mà Sara đã vô cùng quen thuộc.

Sara nháy mắt hiểu được quyển nhất ký này vốn dĩ là của ai, cũng hiểu được ý nghĩa bốn chữ kia, trái tim đột nhiên đập thình thịch, nàng lấy lại bình tĩnh, qua chốc lát, tiếp tục lật trang tiếp theo, một trang nhật ký rõ ràng hiện ra ngay trước mắt, nhìn chữ viết chằng chịt giống như nét chữ trang trước, rõ ràng là cùng một người viết, trong lòng Sara giờ phút này cũng không rõ đây là tư vị gì, trực giác nói cho nàng biết, xem thứ này cũng không có lợi ích gì cho nàng, nhưng lại có một cảm giác lạ lùng không thể giải thích thôi thúc nàng xem tiếp.

Thời gian im lặng trôi qua, trong phòng trở nên yên tĩnh kỳ lạ, chỉ lâu lâu lại nghe âm thanh lật giấy "sàn sạt".

Sara đọc lướt qua, nhưng càng xem lòng nàng càng chìm xuống, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, đột nhiên, lông mày nàng gắt gao nhăn lại, đôi mắt nhẹ nhàng đóng xuống, dường như không muốn suy nghĩ tiếp nữa, nhưng hai tay chưa tình nguyện buông ra, ngồi xổm ở đó, ngẩn người nhìn quyển nhật ký.

Một hồi lâu, Sara nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay đang cầm thứ trong tay tạm thời buông ra, lại tiếp tục tìm kiếm trong ngăn kéo. Những thứ vụn vặt rất nhiều, vòng đeo tay, đồng hồ, móc đeo di động đáng yêu, thậm chỉ còn có một vài tờ giấy nhỏ, nhìn là biết đó là những thứ thời đi học lão sư truyền lại, đối với mấy thứ này, Sara không có tâm tư nhìn đến, chỉ mở quyển album nằm ở dưới cùng.

Chậm rãi mở ra, cẩn thận xem, cuối cùng cũng xem hết tập ảnh, Sara thả tập ảnh xuống, thất thần một lát, sau đó mang tất cả mọi thứ trở về chỗ cũ, khóa ngăn kéo lại, ném chìa khóa trở về bình thủy tinh, đặt bình thủy tinh trở lại giá sách, sắp xếp mọi thứ xong, nàng cẩn thận kiểm tra một lần nữa, rồi nhặt quyển nhật ký kia đi ra khỏi thư phòng.
.

.
.
.
.
.

Buổi tối, phòng tổng thống khách sạn quốc tế đèn đuốc huy hoàng.

Sara nằm trên chiếc giường lớn, nghiêng người dựa vào gối đầu, vừa đùa bỡn với mái tóc dài của mình, vừa nói điện thoại với Engfa: "Fa..., chị ăn cơm tối chưa?"

- "Chưa, vốn là muốn cùng đồng nghiệp ăn một bữa cơm, nhưng nghĩ đến em đang ở nhà đợi, nên tôi từ chối."

- "Thực xin lỗi, em thật sự muốn ở nhà đợi chị, nhưng ba em đột nhiên có chuyện tìm em, em định nói cho chị trước, nhưng gọi điện thoại toàn tắt máy. Fa, đừng giận em, được không?"

Engfa phì cười: "Không sao cả mà, em bận thì thôi, tôi sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà giận."

- "Buổi tối em ở bên khách sạn, sẽ không qua kia. Hay là chị qua đây với em đi?" – Sara nửa thật nửa đùa hỏi.

- "Tôi cũng đã gần về đến nhà rồi, đêm nay sẽ không qua đó."

- "Vậy chị phải ngoan ngoãn tìm một chỗ nào đó ăn cơm, nhé?"

- "Tôi muốn về nhà tự mình làm."

- "Không sợ mệt sao?"

- "Tự làm, ăn yên tâm lại thoải mái."

- "Bệnh sạch sẽ."

Engfa cười cười trong điện thoại, Sara nói: "Vậy về nhà tự làm nhé, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

- "Được."

- "Fa..."

- "Hửm?"

- "Em nhớ chị."

- "Tôi cũng vậy."

Treo điện thoại, nụ cười ngọt ngào trên mặt Sara dần dần biến mất, nàng ném điện thoại qua một bên, ôm tâm tình nặng trĩu trong lòng, thuận tay cầm lấy bản nhật ký đặt bên gối, chậm rãi mở ra, sau đó điều chỉnh tư thế nằm, lại từ trang thứ nhất, tỉ mỉ từng tờ đọc lại.
.
.
.
.
.
.

Cuối tuần bé Sunny từ trường về nhà, ít nhiều cũng khiến tâm tình Charlotte sáng sủa một chút, dù thế nào đi nữa, khuôn mặt chân chất đáng yêu tươi cười của cô con gái, luôn là niềm an ủi cho nàng.
Nàng càng ngày càng không muốn đối mặt với Win Metawin, dù cho biểu hiện của anh ta so với trước kia càng ôn nhu, thậm chí gần như là lấy lòng. Nhưng khi hai người ở cạnh bên nhau, nàng hoàn toàn không muốn nói câu nào, bình thường chỉ có mình Win Metawin thao thao bất tuyệt, hoặc là nàng thản nhiên nói qua loa vài câu, phần lớn thời gian là trầm mặc, thậm chí là thất thần, vì vậy thỉnh thoảng không khí giữa hai người sẽ rơi vào trạng thái lúng túng. Cho nên hiện tại, nàng luôn ngóng trông con gái về nhà, cũng kiên quyết không sa thải bảo mẫu Nana dù cho Sunny đã đến nhà trẻ, nàng sợ một mình trong ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có hai người nàng và Win Metawin.

Mọi phản ứng của nàng, Win Metawin đều để trong mắt, ghi tạc trong lòng, không chỉ có thế, hắn thậm chí còn cảm giác được Charlotte sợ hãi trên giường thân thiết cùng hắn, không khi nào toàn tâm tập trung.

Ở ngoài mặt, hai người tựa hồ rất hòa hảo, nhưng lòng lại dường như xa hơn, càng ngày càng xa, Win Metawin kiệt sức muốn nắm bắt được điều gì đó, nhưng vẫn luôn luôn là cảm giác bất lực, tuy trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm lại khủng hoảng trước nay chưa từng có, bởi vì thế, khi Charlotte nói ngày lễ này nghỉ dài hạn muốn về thăm ba mẹ, hắn lập tức tỏ ra phản đối mạnh mẽ.

Nana làm đồ ăn xong, đem chén đũa sắp xếp lên bàn. Cả nhà ngồi xuống bắt đầu bữa tối. Bởi vì Sunny về nhà, nên thức ăn trên bàn đặc biệt phong phú, nhưng Charlotte và Win Metawin vì chuyện kì nghỉ dài hạn mà tranh chấp vài câu, tựa hồ không có khẩu vị để ăn, chỉ có Nana không ngừng nhấc đũa lên, gắp rau vào chén Sunny.

- "Ngày lễ trước kia, ba mẹ đều đến đây, lần này không chừng cũng đến đây mà, chờ anh gọi điện thoại hỏi họ đã, em cần gì phải về nhà bên kia." – Win Metawin buông chiếc đũa, ý đồ muốn khuyên Charlotte bỏ ý niệm trong đầu.

Charlotte cũng không nâng mí mắt lên: "Bọn họ cũng mới trở về không bao lâu."

- "Việc này không thành vấn đề."

- "Vấn đề là em không chỉ trở về thăm ba mẹ, mà còn muốn trở lại nơi em lớn lên, cho dù ba mẹ có đến đây, em vẫn muốn trở về một chuyến."

- "Charlotte, sao em lại như vậy?" – Win Metawin nóng nảy.

- "Em làm sao?" – Charlotte kỳ quái nhìn hắn: "Từ khi đi Anh trị liệu đến bây giờ, tổng cộng bao nhiêu lần em về nhà? Số lần đếm được trên đầu ngón tay, em muốn nhân dịp nghỉ dài ngày về nhà một chuyến thì làm sao? Anh làm gì mà kích động như vậy?"

Win Metawin không thể phản bác, sau một hồi lâu mới nói: "Vậy được rồi, anh cùng em về."

- "Anh không phải nói vừa nhận một vụ kiện quan trọng sao?"

- "Anh..." –  Win Metawin nghẹn lời, sau đó có điểm phiền toái nói: "Không có gì quan trọng hơn em!"

- "Win, đừng như vậy, anh còn có chuyện công việc, anh cứ chuyên tâm làm việc." – Charlotte nhíu mày lại, kiềm nén cảm xúc khuyên hắn: "Em không sao cả, mỗi lần về nhà, mọi người đều khẩn trương như vậy làm gì, cũng không phải ở đó chỉ cần ra đường là em sẽ bị tai nạn giao thông liền, khiến mỗi người trong nhà đều phải vây quanh bảo vệ, giống như sợ em sẽ lại tai nạn giao thông lần nữa."

Nana thấy không khí giữa vợ chồng bọn họ có chút khẩn trương, chỉ cúi đầu ăn cơm, Sunny lại nhìn nàng cười: "Dì ơi, con thích nhất là ăn cơm dì nấu, ăn ngon hơn cơm trong trường học nhiều."

Win Metawin nhìn con gái, bỗng nhiên lại có cớ: "Thế Sunny thì sao? Em dẫn theo con bé về luôn?"

- "Dự định là vậy."

- "Cái này không được, anh lo lắng, đây là lần đầu tiên con bé đi máy bay."

- "Sau này cũng sẽ phải đi."

- "Sunny còn nhỏ mà."

- "Được rồi, vậy cho con bé qua bên chỗ dì. Dù sao hôm qua em nói với dì chuyện muốn về nhà, dì nói không cho đem Sunny về, dì nói dì muốn giữ con bé."

Win Metawin nói: "Em sao có thể như vậy? Kỳ nghỉ dài thế cũng không ở bên cạnh con gái, đừng nói anh không vui, Sunny cũng không vui nữa!" Nói xong nghiêng đầu ôn nhu nói với Sunny: "Bảo bối, mai mốt có rất nhiều ngày nghỉ, con có muốn mẹ mỗi ngày dẫn con đi chơi không?"

Sunny liên tục gật đầu: "Muốn!"

Trong mắt Win Metawin lộ ra thần sắc đắc ý, quay đầu nhìn Charlotte, Charlotte dừng đũa lại, cũng không hoảng không vội hỏi: "Sunny, mẹ có việc mấy ngày, không thể chơi với con, con theo di bà ngoại được không?"
Vợ chồng ông Push và Sara luôn luôn yêu thương Sunny, Sunny rất thích đến nhà bọn họ, vừa nghe lời này, liền không để ý sắc mặt Sunny, không chút do dự gật đầu: "Dạ được."

- "Được rồi, không còn vấn đề gì nữa." – Charlotte buông chén đũa, nhìn Win Metawin: "Còn có thể tìm lý do nào khác sao?"

Win Metawin nghẹn họng, trong mắt hiện lên một tia chột dạ: "Anh..."

Charlotte thản nhiên nói: "Nếu tìm không ra, đề tài này có thể ngưng tại đây, nếu còn có nữa thì cứ nói với em, tóm lại một câu, lần này, em đã quyết định trở về."
.
.
.
.
.
.
Ngồi trước bàn ăn, chờ người mình yêu chuẩn bị xong bữa cơm, sau đó cùng nhau ăn là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng giờ phút này, Sara ngơ ngác ngồi trong phòng ăn ở nhà Engfa, hai tay giao nhau để trên bàn, vẻ mặt đầy tâm sư.

- "Được rồi, món cuối cùng, có thể ăn được rồi!" – Khuôn mặt Engfa tràn đầy vẻ tươi cười, bưng lên một chén canh để trên bàn, Sara vừa nhìn thấy cô, bên môi lập tức hiện lên một nụ cười đáng yêu, cầm lấy chiếc đũa nói: "Oa, đói bụng quá, ngửi thấy mùi là không đợi được nữa, ưm, rau này nhìn thật là tươi xanh, em muốn uống một chén canh trước."

Engfa ngồi xuống bên cạnh nàng, thay nàng múc canh: "Em đói bụng thì có thể ăn trước."

Sara tiếp nhận, uống một muỗng nhỏ, ngẩng đầu nói: "Nhưng em muốn đợi chị."

Engfa cười nói: "Đồ ngốc."

Hai người ăn trong chốc lát, Sara buông chén nhìn nàng: "Fa..."

- "Hửm?" – Engfa ngẩng đầu lên, cười nói: "Làm sao vậy?"
- "Chị có biết em mới suy nghĩ cái gì không?" – Sara nhìn cô, trên mặt mỉm cười, trong miệng lại phát ra một hơi thở dài cực nhẹ: "Em đang suy nghĩ, nếu chúng ta có thể cả đời như vậy thật tốt biết bao. Fa, em thật sự hơi ngốc nghếch, phải không? Chúng ta vừa ở cùng nhau một thời gian ngắn như vậy, em đã nghĩ xa xôi."

- "Không." – Engfa nhìn nàng, ánh mắt chân thành: "Chỉ cần em sẵn sàng, đây là chuyện có thể thực hiện được."

Ngữ khí trả lời của cô làm người nghe an tâm kỳ diệu, Sara gật gật đầu, lông mi hạ xuống, tiếp tục ăn cơm, Engfa nhìn nàng cười cười, gắp một khối bánh tổ chiên cô thích ăn vào chén nàng, Sara yên lặng ăn, một lát sau, bỗng nhẹ giọng nói: "Fa, sao chị lại có thể làm được nhiều đồ ăn như vậy?"

- "Hả?"

- "Em nói, sao chị lại có thể học làm được nhiều món như vậy."

Nụ cười của Engfa cứng đờ, một lát mới nói: "Tôi thích xuống bếp, không có việc gì làm thì học chơi."

- "Vậy à?"

Sara như than vãn, trả lời một câu, Engfa hơi nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng, bằng trực giác đặc biệt của nữ nhân, cô cảm thấy Sara hôm nay tựa hồ có điểm nào đó không đúng, như đang cố gắng ngụy trang cái gì đó, tuy nhiên cô lại thấy suy nghĩ này của mình thực buồn cười, thực ngớ ngẩn. Sau một lát, cô nhẹ giọng hỏi: "Sara, em... Em làm sao vậy?"

- "Vâng?" – Khóe miệng Sara giơ lên một tia cười như vô ý: "Em đâu có sao đâu."

- "Nhưng mà em..."

- "Fa, bạn gái trước kia của chị là người thế nào?"

Engfa ngẩn ra, biểu tình nhất thời trở nên miễn cưỡng:
- "Em... Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
Sara không còn chút trạng thái uể oải nào như trước đó, hào quang trong mắt chớp động, thẳng tắp nhìn cô: "Em chỉ muốn biết."

- "Sara, sao lại hỏi chuyện đó? Tôi không muốn nhắc đến em ấy, cũng không muốn nhắc đến chuyện trước kia." – Engfa nghiêng đầu qua một bên.

- "Fa..., hiện tại em là người yêu của chị, em muốn biết chuyện đó, muốn biết trong lòng chị người đó là người thế nào, hơn nữa, em muốn nghe lời thật lòng."

Engfa thở dài, trầm mặc một lúc lâu, quay đầu, đón nhận ánh mắt kiên quyết của nàng: "Em ấy tốt lắm, rất lương thiện, rất ôn nhu."

Sara cắn môi: "Chỉ như vậy?"

- "Em ấy..." – Engfa nhấp mím môi, một tia bi thương thoáng chốc lướt qua ánh mắt: "Em ấy rất đẹp, cũng rất yêu cười, khi em ấy cười rộ lên rất ngọt ngào, giống như... Giống như có thể chiếu sáng toàn thế giới, có thể đuổi đi rét lạnh trong lòng người khác."
Sara cắn chặt môi, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Engfa lắc lắc đầu, thanh âm ôn nhu trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Kỳ thật em không nên hỏi điều này, mà tôi cũng không muốn trả lời."

- "Chị rất yêu người đó."

- "Đúng vậy, tôi... Rất yêu em ấy." – Engfa miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thanh âm lại vô cùng cay đắng: "Nhưng về sau, bọn tôi không còn quan hệ gì nữa."

- "Fa..." – Sara nắm chặt chiếc đũa trong tay, đôi mắt xinh đẹp vẫn không nháy cái nào, nhìn chăm chú vào cô: "Thế... về sau, chị sẽ yêu em giống như yêu người đó chứ?"

Trong mắt Engfa hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chậm rãi quay đầu, thẳng tắp nhìn vào bàn ăn như đang tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dần dần bình tĩnh không lộ một tia gợn sóng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net