Chương 45: Xin chị đừng vì vậy mà tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Cái gì? Khi học đại học, cậu và Win Metawin yêu nhau? Không có đâu, Win Metawin thường xuyên gọi điện thoại cho cậu, cũng đến trường gặp cậu, nhưng cậu vẫn phiền não vì vậy mà, cậu từng nói với tụi mình, chỉ coi anh ta là anh trai, sao lại biến thành bốn năm yêu nhau, còn đính hôn gì nữa? Nổ như phim! Ai nói với cậu như vậy?"

- "Nói thật, mặc dù hai cậu nghĩ mình là người rất cẩu thả, nhưng mình thật sự cảm thấy cậu và Engfa Waraha có gì đó không đúng, giống như một đôi tình lữ ấy, mình cũng không phải không biết xấu hổ đi hỏi hai người, nhưng mà mình cũng có nói với Heidi suy nghĩ này, cậu ấy mắng mình bệnh thần kinh, nói mình không nên suy nghĩ bậy bạ, nói hai người quan hệ tốt, cùng thuê phòng bên ngoài là để an tâm học hành nghiên cứu thôi..."

Xe taxi chạy như bay trên đường, Charlotte dựa đầu vào cửa kính xe, ngơ ngác nhìn cảnh đêm muôn màu muôn vẻ ngoài cửa sổ, những lời nói của Marima lại một lần nữa vang lên trong đầu.

Nàng chưa từng cùng Win Metawin yêu nhau, đính hôn là giả, thì ra quan hệ giữa nàng và Engfa lại tốt như vậy... Rốt cuộc ai nói thật, ai nói dối? Chẳng lẽ ba mẹ lại lừa gạt con gái mình sao? Nếu vậy thì người bạn học Marima kia lại có lý do gì phải lừa nàng?

Nàng đột nhiên nhớ đến đêm đó, Engfa lạnh lùng nói với mình: "Mà em, tốt nhất đừng bao giờ nhớ ra tôi, nhớ rõ, đừng bao giờ!"

Nếu đem cả hai liên kết lại, vậy...

Nàng không muốn nghĩ tiếp nữa, hết thảy đều quá đáng sợ, càng nghĩ càng sợ, khiến cả người nàng phát lạnh, thân thể nàng không tự chủ được rùng mình vài cái, tay trái chậm rãi nắm thành quyền, đè chặt nơi trái tim.
Nàng quả thật có chút hối hận vì đã lên máy bay về thành phố kia, bất ngờ gặp Marima, nhưng nàng lại cấp bách như vậy, cấp bách muốn biết rõ chân tướng, nên suốt đêm ngồi máy bay chạy về.
Trong đầu Charlotte hỗn độn, tâm tư rối loạn, răng gắt gao cắn môi dưới, trên mặt không còn tí huyết sắc nào, trong lòng lại có một thanh âm lướt qua lướt lại. Không, tôi không tin lời ai hết, ai nói tôi cũng không tin tưởng! Tôi chỉ tin chị ấy, bây giờ tôi phải đi tìm chị ấy!
.
.

.
.
.
.
.

Bởi vì công việc nên Engfa thường xuyên tiếp điện thoại lúc nửa đêm, nhưng đêm khuya có người gọi cửa, đúng là chuyện hiếm thấy. Cô luôn ngủ không sâu, chỉ cần nghe một chút tiếng động liền sẽ tỉnh lại, cho nên khi chuông cửa vừa vang lên, cô đã thức dậy ngay.

Sara bên cạnh đang ngủ say, Engfa ngay cả đèn cũng không dám bật, rón rén lưu loát rời khỏi giường, sau đó thật cẩn thật đóng cửa phòng ngủ lại.

Đèn phòng khách mở lên, thoắt cái trở nên sáng như ban ngày, từ mắt mèo nhìn ra phía ngoài cửa, thần sắc của cô bỗng nhiên cứng đờ. Nhưng tiếng chuông cửa vẫn vừa nhanh vừa vội như cũ, Engfa rất sợ cứ tiếp tục thế này sẽ đánh thức Sara, cũng không do dự nữa, đưa tay mở cửa phòng.

Chỉ mấy tháng không gặp nhưng lại như đã lâu thật lâu, như gian nan trôi qua đã vài năm.

Charlotte dừng trước cặp mắt mang theo tia u buồn nhè nhẹ, đôi mắt tinh thuần như mặt hồ, tay đột nhiên cứng lại ở không trung, cấp bách trên mặt không còn thấy nữa, trên mặt toát nên thần sắc vui buồn, như thiên ngôn vạn ngữ mãnh liệt đồng loạt tiến ra, nhưng lại bị ngăn ở ngực, cảm giác đau đớn từ nơi đó bắt đầu tràn ra.

Engfa tay vịn cửa, như bức tượng điêu khắc đứng đó, qua một hồi trầm mặc, khóe miệng cô bỗng nhanh chóng tràn ra một nụ cười thản nhiên, cúi đầu kêu một tiếng: "Vợ Win tiên sinh, có việc gì sao?"

Charlotte ngẩn ra, lòng như bị hàng ngàn con ong mật vây chích, đau nhức một trận, nàng nhíu mi lại, cố gắng áp chế nước mắt sắp mãnh liệt trào ra của mình, sau một lúc lâu mới run run giọng nói: "Tôi... Tôi có chút chuyện muốn hỏi chị." Nàng có chút sợ hãi nhìn sắc mặt lạnh lùng dị thường của cô, dũng khí cơ hồ biến mất không còn, nhanh chóng bồi thêm một câu: "Là chuyện rất quan trọng, chị... Có thể cho tôi vào không?"
Engfa hạ mí mắt, không dám nhìn đến nàng, trong miệng lại nói: "Thực xin lỗi, Sara ở bên trong, không tiện, có chuyện gì để sau rồi nói."

Lời nói này cũng giống cách xưng hô kia, như một thanh kiếm vô hình, thẳng tắp đâm vào tim nàng, làm cho Charlotte đau đến hít thở không thông, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

- "Fa..." – Môi run run, theo bản năng muốn cầu xin, nhưng lại như bị mất giọng, không phát ra được thanh âm nào.

Engfa vẫn không nhìn nàng, chỉ chậm rãi đóng cửa lại, cánh cửa sắt lạnh như băng kia, liền đem cách trở nàng ở bên ngoài.

Charlotte không biết mình như thế nào tiến vào thang máy, như thế nào xuống dưới lầu, nàng như một du hồn cô độc, trên đường cái xe đến xe đi dạo chơi, nàng đi khắp nơi không mục đích, nước mắt như một chuối ngọc trai, không ngừng rơi xuống.

Trong lòng chỉ có lạnh, cái lạnh rét buốt thấu xương, đau đớn nghẹt thở.

Tại sao lại phải như vậy? Bảo chị ấy gọi mình là vợ của Win Metawin là ý của mình, bảo cậu ở bên cạnh Sara cũng là ý của mình mà.

Charlotte vô cùng oán hận phản ứng của mình, lại không ngăn được nản chí ngã lòng dâng lên, chân tướng thế nào nàng không đủ sức để suy nghĩ nữa, lời nói của Marima cũng tạm thời bị nàng ném sang một bên. Nàng chỉ biết là, tình cảm trong lòng nàng đã quá sâu, mà người nàng luôn nhớ nhung, trong mắt đã không còn nàng, tâm trạng mềm xuống, giờ phút này đều bị đau xót chiếm cứ, hơn nữa không thể thoát khỏi.

"Két", tiếng lốp xe kịch liệt ma sát với mặt đường, sinh ra âm thanh sắc bén chói tai, một chiếc taxi khẩn cấp phanh lại, ngừng ngay phía trước nàng, tài xế bị hù nhảy dựng, mặt giận dữ vươn đầu ra ngoài, rống to: "Cô đi đâu vậy? Không nhìn đường à, không có mắt sao?!"

Ô tô bắn ra chùm tia sáng trắng tuyết, tài xế giận dữ gầm lên, khiến Charlotte từ trạng thái thất hồn lạc phách khôi phục tinh thần lại, nàng liếc nhìn tài xế một cái, sau đó chạy nhanh lướt qua, mở cửa sau xe taxi ra rồi ngồi xuống.

Hành động này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, hắn quay đầu nhìn nàng, há hốc mồm nói: "Cô... Cô làm gì vậy?"

- "Tài xế, đưa tôi đến chỗ này." – Đôi mắt hàm chứa nước mắt của nàng hướng tài xế phân phó, sau đó lấy di động ra, gọi đến số Malaika.

Malaika rất hiếm khi ở trong nhà mình, hơn nữa theo lời nói của nàng, mấy ngày nay nàng đều ở nhà mình, Charlotte cũng không hỏi nguyên nhân, nàng vui mừng vì em ấy chỉ ở một mình, bởi vì giờ phút này, nàng muốn cấp bách có một người mình tin tưởng ở bên cạnh.

Đầu tóc hỗn độn, ánh mắt dại ra, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt mà tiều tụy, cùng với nước mắt giàn giụa. Malaika chưa từng thấy bộ dáng chật vật đến thế của Charlotte, mà Charlotte cũng không nhận thấy được ánh mắt phức tạp Malaika nhìn mình, không chỉ có kinh ngạc, còn có đau lòng, còn có một chút trốn tránh, và một chút khác biệt...
Vừa vào cửa, nàng liền nhào đến bên vai Malaika khóc lớn, Malaika không hỏi nàng gì cả, chỉ đem nàng vào phòng ngủ, vắt một cái khăn ấm cho nàng, sau đó ngồi bên giường cùng nàng yên lặng.

Chưa từng có cảm giác đau đớn đến vậy, như muốn đem tất cả nước mắt mình có được giải thoát hết, Charlotte khóc một hồi lâu cũng bớt dần, hôm nay Malaika lại cư xử khác với ngày thường, chỉ âm thầm lau nước mắt cho nàng.

- "Malai, chị với Engfa..."

Cái tên này vừa nói ra khỏi miệng, động tác của Malaika lập tức ngừng, khẩn trương nhìn về phía nàng.

Charlotte bị thái độ của Engfa đả thương, phát tiết nửa ngày, lúc này mới hồi phục một chút lý trí, nghẹn ngào nói: "Malai, có chuyện chị muốn nói với em, có thể là trước kia chị quen biết Engfa."

Thân mình Malaika chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ngay cả chớp cũng không dám chớp. Charlotte nhịn xuống đau đớn trong lòng, đem chuyện ở sân bay gặp được một người bạn, đầu đuôi gốc ngọn nói cả cho Malaika biết.

- "Malai, em có lẽ sẽ cảm thấy không dám tin, nhưng chị và bạn học trước kia thật sự là ngẫu nhiên gặp nhau, điều cậu ấy nói cho chị biết, rất khác với điều ba mẹ chị nói. Dọc đường đi, chị đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, hồi tưởng đủ loại chuyện xảy ra nhiều năm qua, chị lại càng cảm thấy vô cùng đáng ngờ, tại sao sáu năm chị mất trí nhớ đều không lưu lại một dấu vết gì, tại sao ba mẹ chị luôn sợ chị trở về, tại sao Win Metawin luôn kể về chuyện của bọn chị rất sơ xài, tại sao..."

- "Malai, chị muốn tìm một bạn học của chị, chị có địa chỉ, số điện thoại của cô ấy." – Sắc sợ hãi trong ánh mắt Charlotte càng ngày càng đậm, đột nhiên nắm tay Malaika: "Nhưng trong lòng chị, thật sự gần như đã tin tường lời nói của Marima, chị có dự cảm... Malai, chị rất sợ, sợ ba mẹ chị gạt chị, mà vị hôn phu chị kết hôn, ở cùng căn bản không phải là người chị yêu. Hơn nữa, chị càng sợ, chị và Engfa... Chị và Fa..."

Malaika cắn môi không lên tiếng, Charlotte cũng không lưu ý đến thần sắc của nàng, thậm chí cũng không suy nghĩ đến, chuyện này ấy thế mà không khiến nàng kinh ngạc, chỉ thì thào nói: "Cảm giác số phận đã định... Nếu chị và chị ấy... Malai, chị sẽ suy sụp mất, chị thật sự sẽ suy sụp mất..."

Malaika nhìn nàng, đột nhiên thấp giọng thản nhiên nói: "Charlotte, chị muốn tìm về sáu năm trí nhớ, tìm về chân chính bản thân đúng không?"

- "Đúng vậy." – Charlotte gật gật đầu, lau đi nước mắt trên mặt: "Đúng vậy, cho dù nó sẽ làm chị sa vào thống khổ vô cùng vô tận, nhưng điều này so với dối gạt còn tốt hơn, cuộc đời này chị ghét nhất là bị lừa gạt, nhất là người thân bên cạnh lừa gạt. Cho nên Malaika, chị xin em giúp chị, ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ đi nước ngoài tìm Heidi, được không?"

Malaika không trả lời, ánh mắt di chuyển dần về phía bên trái, chuyển đến ngăn tủ đầu giường, sau đó dừng lại, thật lâu sau, nàng như hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng: "Charlotte, có một thứ của chị, đặt ở chỗ em hai ngày, em luôn do dự không biết có nên giao đi không, nhưng vẫn không hạ nổi quyết tâm."

- "Là cái gì? Chị có cái gì để ở chỗ em sao?" – Charlotte thấy sắc mặt nàng ngưng trọng, ngẩn ra, vô thức nhìn ánh mắt nàng.

- "Charlotte, thứ này sẽ làm cuộc sống của chị biến hóa nghiêng trời lệch đất, sẽ làm cho chị oán hận rất nhiều người, thậm chí sẽ làm cho chị có cảm giác như bỗng chốc trắng tay." – Malaika vừa nói, vừa đứng dậy mở ngăn tủ, lấy ra một quyển nhật ký màu xanh thật dày, nàng quay đầu, đem nó đưa cho Charlotte, hai tay đồng thời nắm chặt cổ tay nàng, sau đó nhìn vào ánh mắt nàng, khẩn khiết nói: "Nhưng Charlotte này, xin hãy tin tưởng, chị ít nhất còn có người bạn là em, em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chị, dù xảy ra chuyện nhẫn tâm đến cỡ nào, xin chị đừng vì vậy mà cảm thấy tuyệt vọng!"

(🥹🥹🥹🥹🥹🥹🥹🥹🥹)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net