Chương 60: Trong lời hứa không nhắc đến đứa bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không dám nhìn đến."

Một câu đơn giản biết bao, nhưng lại bao hàm bao nhiêu chua xót vô vọng? Đúng vậy, trên lưng đeo ký ức của mình đã đủ thống khổ, còn phải đeo của hai người, nỗi thống khổ vô hình lại tăng lên gấp bội.

Charlotte nhìn cô, nước mắt kinh ngạc chảy xuống, Engfa nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế cảm xúc kích động trong nội tâm, chậm rãi quay đầu, bốn mắt hai người lại đối nhau, tương đối khá lâu, đều rơi lệ không nói gì.

Tuổi thanh xuân trong ký ức của Engfa lướt qua hiện lên trong đầu, một cỗ bi ai khắc cốt, như nước thấm vào khăn tay, dần dần lan tràn đến từng nơi trong tâm linh, lan tràn đến mỗi góc phòng, bao phủ toàn bộ thế giới.

Thời gian ở đây lạnh lẽo nén giữa bầu không khí, chảy xuôi không tiếng động.

Một chuỗi tiếng chuông di động dồn dập vang lên, âm thanh sắc bén trong căn phòng đang yên lặng trở nên có vẻ đặc biệt chói tai. Engfa giật mình, thân thể lại không chút nhúc nhích, lúc này cô thật sự không có tâm tình tiếp nhận điện thoại, Charlotte lại như nghĩ đến điều gì, hàm răng tuyết trắng khẽ cắn môi dưới.

Tiếng chuông kia vẫn không thuận theo mà vang lên không buông tha, Engfa dần mất đi kiên nhẫn, nhịn không được lấy di động ra nhìn, cái tên hiện lên trên màn hình khiến cô thay đổi chủ ý, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, rốt cuộc cũng nhấn xuống nút trả lời: "A lô?"

-"..."

Không biết đối phương nói gì đó, Engfa liếc mắt nhìn Charlotte một cái, tận lực làm cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh tự nhiên: "Đúng vậy, em ấy đang ở chỗ tôi."

Không biết bên kia là vì nghe ra thanh âm dị thường của cô hay là đã có được câu trả lời mong muốn, đáp lại một câu, ngoài dự liệu của người kia mà nhanh chóng cúp điện thoại. Biểu tình Engfa có chút ngơ ngác, đưa di động thả lại chỗ cũ, nghi hoặc nói với Charlotte: "Là Malai, em ấy... Hỏi em có phải đang ở chỗ tôi hay không."

- "Ừ." – Thần sắc Charlotte tựa hồ được thả lỏng.

Engfa đánh giá nàng một chút, nhấp mím môi, khẽ nói: "Em nên đi tắm nước ấm đi, thế này sẽ dễ bị cảm, hơn nữa... Hơn nữa sắc mặt em trông không tốt."

Hai mắt đẫm lệ của Charlotte dừng trên người cô, cũng không nói gì, mới từ miệng nhẹ nhàng phun ra một câu: "Em hận chị."

Engfa há miệng thở dốc, còn chưa nói được gì, Charlotte khóc, tăng thêm giọng điệu: "Engfa, em hận chị!"

- "Tại sao không nói cho em biết sự thật? Tại sao muốn nhìn bọn họ gạt em?" – Charlotte ngồi ngã xuống mặt sàn lạnh như băng, khóc rống lên, thanh âm tràn ngập đau đớn nói không nên lời: "Engfa, vì sao chị lại đối xử với em như vậy?"

Nhìn bộ dạng đau lòng chết đi sống lại của nàng, ngực Engfa đau nhức không ngừng: "Tôi..."

Cô khó khăn hô hấp một hơi, ngồi xuống cùng nàng, cánh tay muốn đỡ nàng, nhưng lại cứng đờ giữa không trung, sau đó buông xuống.

-" Charlotte..."– Thanh âm của cô nghẹn ngào: "Thực xin lỗi, tôi rất muốn nói cho em biết, hơn ai hết càng muốn nói cho em biết chân tướng, nhưng sau đó... Tôi lại không biết mình có nên làm vậy hay không, mọi chuyện đều vượt ngoài tưởng tượng của tôi..."

Môi cô nhẹ nhàng run run, mất khí lực rất lớn mới có thể khiến mình nói tiếp được: "Ngày đó, ngày đó cũng giống như mọi khi, em đi công ty làm, tôi đi kiêm chức, sau đó... Em không trở lại, nhưng trong gian phòng nhỏ của chúng ta, đồ đạc của em vẫn còn, từng chỗ đều còn hơi thở của em. Tôi kiên nhẫn ngồi trong gian phòng nhỏ đợi em, tôi tin em sẽ trở về, một ngày, hai ngày, ba ngày... Mãi cho đến khi tôi không còn cách nào an ủi chính mình, mãi đến khi tôi ý thức được chuyện gì xảy ra..."

- "Tôi vẫn không thể tin được em rời đi, tôi không tiếp nhận được sự thật này, lúc ấy tôi quả thật điên rồi, tôi liều mạng đi tìm em, đến công ty, đến trường học, đi thành phố Phuket, đi tất cả những nơi em có thể đến, tôi liều mạng đi hỏi thăm, đến nhà em, đến nhà thân thích, nhà bạn bè, nhà tất cả bạn bè em biết, sau khi bị mẹ em nhục mạ và uy hiếp, tôi chỉ có thể lén lút làm việc này. Đó là gian đoạn bi thảm đen tối nhất cuộc đời tôi, đến nay tôi vẫn không dám nhớ lại đoạn thời gian đó, tôi tiêu hết tiền tiết kiệm của mình, đi khắp nơi trên đất nước Thái Lan này tìm em, tôi dừng lại không được, biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngay cả bản thân cũng không nhận ra mình."– Nói tới đây, cô buồn bã cười:

"Em biết không, trong loại gia đình như bọn tôi, sinh viên giống tôi, điều đó đại diện cho cái gì, đại diện cho việc cả nhà đã có một lối thoát, nhưng lúc ấy, em lại biến mất bên cạnh tôi, không có tin tức gì, làm tôi uể oải, suy sụp, tuyệt vọng, trừ tìm em, tôi không có một ý tưởng gì khác, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có, từ lúc đến trường, tôi chịu được mọi ánh mắt lạnh lùng kỳ thị, tôi chịu được bần cùng cơ hàn, chìm vào cố gắng, chìm vào phấn đấu, chìm vào đấu tranh, đột nhiên tất cả chúng trở nên không có ý nghĩ gì cả, tôi cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ, tương lai của tôi hoàn toàn bị hủy. Tôi chỉ muốn liều mình đi tìm em, cho dù không có khả năng, cũng muốn dùng sinh mệnh này để tìm em, nếu không... Nếu không bởi vì chị hai tôi, nếu không đau lòng áy náy cho những năm tháng chị ấy vì tôi mà làm lụng vất vả, tôi thật sự không có cách nào tỉnh lại được, không có cách nào vực dậy được, không có cách nào tiếp tục đi học lại."

- "Engfa..." – Charlotte nghe được đã sớm đau đớn khó chịu, khóc không thành tiếng.

Ánh mắt Engfa dại ra, biểu tình cứng ngắc: "Khi ở Phuket học nghiên cứu sinh, tôi cũng không buông tha việc tìm em, vẫn không bỏ cuộc, nhưng cũng không thu được kết quả gì, mãi cho đến... Mãi cho đến sau khi tôi làm việc ở Phuket, ngẫu nhiên có một cơ hội, tôi tìm hiểu được tin tức của em, tôi biết em mất trí nhớ, biết em vẫn còn ở Đất nước này, và tôi biết em từng nằm viện ở Bangkok..." Ánh mắt cô lơ đãng xẹt qua thứ lấp lánh trên ngón áp út tay trái của Charlotte, khóe miệng giật giật: "Tôi còn biết, em đã kết hôn."

Charlotte lúc này mới ý thức được, trên tay mình còn một chiếc nhẫn kết hôn, mà sau đả kích lớn mấy ngày qua, nàng tự nhiên lại quên mất thứ này đại diện cho bi thảm và khuất nhục của nàng. Ánh mắt Engfa như chiếc bàn ủi, đốt cháy tim nàng, nàng vừa ân hận lại vừa đau đớn, giống như phát cáu gỡ cái nhẫn ra, "đinh" một tiếng ném vào thùng rác.

Engfa có chút ngạc nhiên: "Em..."

- "Chị cảm thấy đáng tiếc à?" – Khóe miệng Charlotte hơi động, trong đôi mắt nàng lại tràn đầy tia thống khổ.

Engfa thở thật dài một hơi, một lần nữa chìm vào ký ức: "Chuyện em mất trí nhớ, với tôi mà nói là đả kích trầm trọng, tin em kết hôn, đả kích đầu óc tôi choáng váng, khiến tôi không dám tin. Nhiều năm qua truy tìm như vậy, rốt cuộc cũng có kết quả, cũng làm tôi mừng như điên."

Nói tới đây, thanh âm của cô trở nên trầm thấp lạnh lẽo kỳ lạ: "Lúc đó tôi liền quyết định đến thành phố chỗ em ở để tìm em, vì thế, chập tối hôm đó, tôi gặp được em, em và Win Metawin đi siêu thị cách từ nhà em không xa đi ra. Một tay hắn cầm đồ đạc, một tay ôm em, mà em, trong tay ôm một đứa bé, hắn nói gì đó với em, sau đó em cười ngọt ngào, nhìn có vẻ như hạnh phúc như vậy, khoảnh khắc đó, cõi lòng tôi tan nát."

Những giọt nước mắt khác của Charlotte lại tiến ra mãnh liệt, môi nàng giật giật, giống như muốn giải thích gì đó, nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống, ánh mắt Engfa nhìn nàng, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nên nói mọi thứ đơn giản hơn một chút, vì thế nhẹ giọng nói: "Sau đó, tôi lại tạo vài lần chạm mặt, em nhìn thấy tôi, hoàn toàn không nhận ra tôi, rồi sau đó... Tôi nhờ giáo sư giúp đỡ, giới thiệu tôi vào bệnh viện Bangkok."

Engfa nhớ lại những gì trải qua, giống như trải qua mọi chuyện một lần nữa, cả người đều có vẻ mệt mỏi không chịu được

Charlotte nhẹ giọng nức nở, chữ 'hận' rốt cuộc cũng không nói nên lời, qua một hồi lâu, mới thì thào nói: "Em xem qua nhật ký, chúng ta có từng nói giỡn, nếu ngày nào đó em mất trí nhớ, chị phải giúp em đem trí nhớ trở về, phải làm cho em lại yêu chị, Engfa Waraha, đây là chị hứa với em, nhưng chị không làm được, chị không làm được!"

- "Đúng vậy, tôi từng hứa." – Engfa nhìn nàng một lúc lâu, nước mắt bỗng nhiên chảy ròng ròng: "Nhưng Charlotte, tôi cũng không có bản lĩnh làm cho em yêu tôi lần thứ hai, mà lời hứa của chúng ta, cũng không có nói đến đứa bé, em biết không? Có đứa bé, không còn giống nữa, cái gì cũng không giống nữa."
.
.

.
.
.
.
Kim đồng hồ đã chỉ hướng hai giờ sáng.

Cho dù đã tắm rửa một cái, thay một thân quần áo sạch sẽ, lại bị Engfa bắt uống một ly sữa nóng, Charlotte vẫn cảm thấy rét lạnh quanh người, Engfa thấy nàng buông ly sữa xuống, hai tay chà sát mặt, đứng dậy khỏi sô pha, chỉ chỉ phòng mình: "Charlotte, đã khuya, đi ngủ đi."

Ánh mắt Charlotte sưng đỏ không chịu được, khẽ nói: "Em ngủ nơi này là được rồi."

Engfa hơi hơi cau mày, đột nhiên hiểu được nàng suy nghĩ gì, trở vào phòng ngủ, cầm một cái gối đầu, và một cái chăn mỏng lại đây, cô bày xếp gối đầu xong, sau đó nhanh chóng nói: "Em ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Charlotte ngóng nhìn bóng dáng của cô, trong lòng đau nhức không chịu nổi, bỗng nhẹ giọng gọi một tiếng: "Engfa."

Cơ thể Engfa vì tiếng gọi của nàng mà cứng lên một chút, sau đó quay đầu. Charlotte nhịn xuống nước mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: "Chị cho rằng, em khi đó không yêu chị, phải không?"

Engfa nhếch môi, một lời cũng không phát ra.

Trên gương mặt tái nhợt của Charlotte hiện lên nụ cười chua xót, thanh âm run run nói: "Em đây, khi đó như vậy với chị, chị cho là cái gì? Em chủ động gọi điện thoại cho chị, tìm mọi cớ đi gặp chị, em thân thiết với chị, thậm chí em ở trong xe... Với chị như vậy, chị cho là cái gì? Có phải là chị cho rằng em có thể tùy tiện với chị như vậy, chẳng lẽ em ở trong lòng chị lại ti tiện như vậy?"

- "Tôi đương nhiên không nghĩ em như vậy. Em đã nói với tôi, em thích tôi."

- "Thích..." – Charlotte thì thào lặp lại một câu.

Engfa thấy chăn trên người nàng trượt xuống dưới, không tự kiềm hãm được đi tới, thay nàng bao lấy thân người.

- "Fa..., em không còn gì cả." – Charlotte bỗng nhiên đưa tay ôm chặt cô, nức nở nói: "Em không còn gì cả, em cũng đã mất đi chị, phải không?"

- "Charlotte, tôi vẫn ở bên cạnh em." – Engfa nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Dù xảy ra chuyện làm em khó có thể chấp nhận đến cỡ nào, cuối cùng cũng sẽ qua đi."

- "Nhưng chị đã không còn yêu em nữa, phải không?"

Ngữ khí của nàng lạnh lẽo tuyệt vọng, làm cho người ta nghe xong nhịn không được sinh ra lòng trắc ẩn, yếu hầu Engfa giống như bị cái gì ngăn chặn, trong lòng có một cảm giác khó chịu nói không nên lời, thật lâu sau, cô buông nàng ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Charlotte, đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Nói xong, không đợi Charlotte nói gì, cô đứng dậy như muốn chạy trốn, lại bỏ thêm một câu: "Ngủ ngon." Xoay người trở về phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net