Chương 78: Tôi sẽ giết anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách Win gia, Charlotte và Win Metawin giằng co, mặt Charlotte đầy vẻ tức giận, hai tay Win Metawin cắm vào trong túi quần tây, nét mặt lại hết sức nhàn nhã khuây khỏa. Không lâu sau,Malaika lục hết phòng ngủ chính, phụ, thư phòng, thậm chí ngay cả toilet cũng không buông tha, sau cùng có chút uể oải đi ra, thở gấp nói: "Charlotte, Sunny không ở nơi này!"

- "Anh cũng đã sớm nói rồi, con bé không có ở trong." - Win Metawin lấy tay ra: "Charlotte, hiện tại em tin chưa?" Nói rồi, hắn nhìn chung quanh, nhẹ nhàng thở dài:

-"Căn nhà này thiếu em, đã không còn hơi thở gia đình, chưa nói đến chuyện không đành lòng để Sunny sống ở chỗ này, ngay cả anh bây giờ cũng không tình nguyện về căn nhà này."

Malaika nghe được buồn nôn tại chỗ, nhịn không được nhướng mắt lên, tựa đầu xoay qua một bên.

Charlotte cố nén tức giận, nói: "Win Metawin , những lời này anh nói có ý gì?! Rốt cuộc anh giấu Sunny đi đâu rồi?"

Trên mặt Win Metawin lộ ra một nụ cười khổ: "Charlotte, chúng ta không nên mỗi lần gặp mặt đều gây gỗ chứ? Em không thể bình tĩnh ngồi xuống tâm sự với anh sao? Người ta nói một ngày vợ chồng bằng trăm năm ân nghĩa, vì sao em lại xem anh như kẻ thù?"

- "Đủ rồi! Win Metawin mày có thể bớt ác đi được không?" - Malaika không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói: "Ân nghĩa cái đầu mày ấy! Người ta không nói tới thể loại giống mày bây giờ, mà là tình yêu đến từ hai phía, tự mình đa tình nhiều năm như vậy còn chưa đủ hả?! Có thể có chút lòng tự trọng không? Có thể có chút xấu hổ không? Má nó, mở miệng ra là ân với nghĩa! Mày xứng sao?! Bất hạnh lớn nhất đời này của Charlotte, là quen biết thằng chó như mày!"

Sắc mặt Win Metawin trong nháy mắt trở nên âm trầm, hắn quay đầu, híp mắt nhìn Malaika: "Malai, cô nói những lời này, tôi rộng lượng không so đo với cô, tôi chỉ có thể nói, từ lúc sống cùng thằng trai bar đó, đẳng cấp của cô bị tụt thấy rõ."

- "Thằng trai bar?" - Lúc này Malaika thật sự nén giận bình tĩnh, cười một tiếng nhẹ vô cùng, nói: "Không sai, anh ấy mở quầy rượu, nhưng trong mắt tôi, anh ấy đúng là nam nhân thực thụ, đại trượng phu, mỗi một phân tiền anh ấy kiếm được, đều dựa vào năng lực của mình, bằng bản lĩnh của mình, so với đằng ấy thấy người sang bắt quàng làm họ, bám váy dựa vào quan hệ, áo mũ chỉnh tề, hãm hại lừa gạt người khác, còn tốt hơn vạn lần!"

Win Metawin bị nàng nói làm khó chịu, lửa giận trong lồng ngực tăng một chút: "Cô nói ai bám váy dựa vào quan hệ!"

- "Ai lên tiếng là kẻ đó!" - Malaika trợn mắt với hắn, không có một chút khiếp sợ.

Win Metawin thẹn quá hóa giận: "Malaika Khan, cô tính làm gì, không có Sara, con mẹ nó, cô chỉ một con kiến, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác bóp chết, cô có tư cách gì nói với tôi những lời này!"

Malaika cười khẩy nói: "Chà, mày khác gì đây? Được rồi, đây thừa nhận được Sara giúp không ít chuyện làm ăn, thế nhưng ít nhất, đây ở trước mặt nó còn dám đứng lên nói, nó đã làm sai điều gì, đây có thể thẳng thắn chỉ trích nó, mày dám không? Mày đương nhiên không dám! Mày y như con chó, suốt ngày liếm mặt lấy lòng người nhà họ!"

Nàng cố ý chọc giận Win Metawin, nói "như chó liếm mặt" vân vân, dùng từ khoa trương lên, Win Metawin bị ngôn ngữ cay nghiệt của nàng làm điên tiết, khí huyết trong lồng ngực dâng lên, hắn siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, bước về phía trước một bước dài, quát lên: "Con đàn bà chanh chua! Cô nói bậy bạ gì đó!"

Malaika chớp mi nói: "Đối phó tiện nam, đương nhiên để con đàn bà chanh chua này lên sân khấu, Charlotte sẽ không mắng chửi người, đây giúp chị ấy mắng cũng giống thế thôi, sao? Muốn đánh người à? Có bản lĩnh thì xông lên!"

Charlotte bị tiếng cãi vã càng lúc càng lớn của bọn họ khiến huyệt thái dương mơ hồ đau, cũng nghe không lọt tai nữa, khẽ quát một tiếng: "Đủ rồi!"

Vừa nghe giọng nàng, Win Metawin và Malaika lập tức an tĩnh lại, vẫn đang như hai con gà trống đánh nhau mù quáng, trợn mắt nhìn. Charlotte nhẹ nhàng phun ra một hơi, nhẫn nại nói: "Win Metawin, tôi không muốn nghe anh nói bất kỳ lời vô ích gì, tôi muốn ly hôn, cũng muốn quyền nuôi Sunny, anh cứ việc nói thẳng đi, muốn thế nào mới chịu ký? Anh có thể ra bất kỳ điều kiện gì, tôi sẽ nghĩ hết tất cả cách để thực hiện."

Win Metawin nhìn ánh mắt của nàng, yên lặng một lát, mới nói: "Charlotte, về những thứ này, anh chỉ muốn nói chuyện mà không có người ngoài ở đây."

Charlotte lạnh lùng nhìn hắn: "Thứ nhất, Malai đối với tôi mà nói không phải là người ngoài, anh mới là người ngoài. Thứ hai, nếu như việc này có thể nói chuyện thỏa đáng, tôi không ngại đơn độc nói chuyện với anh."

Malaika vừa nghe lời này, lập tức phản đối: "Em lo lắng chị ở một mình với tên cặn bã này!"

Tia hung ác độc địa trong mắt Win Metawin chợt lóe lên, dùng tay chỉ nàng nói: "Malaika Khan, hôm nay tôi nhịn cô đủ rồi, nếu như cô còn nói năng lỗ mãng, đừng trách tôi không khách khí!"

Malaika đang muốn không khách khí phản kích, Charlotte đã ở một bên mở miệng: "Malai, em ra xe trước chờ chị." Malaika nhíu mi lại, hiển nhiên hết sức không vui, Charlotte cho nàng một nụ cười an ủi: "Yên tâm đi, chị không sao."

Malaika cuối cùng cũng không chần chờ nữa, gật đầu: "Được rồi, em đi xuống trước chờ chị." Nói rồi ngoan độc trừng mắt một cái với Win Metawin, đạp giày cao gót "cộp cộp cộp" đi ra ngoài.

Charlotte thấy bóng dáng Malaika biến mất, ôm lấy hai tay, lãnh đạm nói: "Được rồi, người cũng đi rồi, anh có ý kiến gì, cứ nói đi."

Mặt Win Metawin đổi thành thần sắc nhu hòa, chỉ vào sa lon nói: "Charlotte, chúng ta ngồi nói chuyện đi."

Charlotte lắc đầu: "Tôi đứng được rồi."

Win Metawin biết nàng không muốn chạm vào thứ gì trong phòng này, đứng ở đó có chút miễn cưỡng, ngực không khỏi một trận khó chịu, hắn buông ý thức xuống, cố đè nén tâm tình uể oải tức giận, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Charlotte, xin lỗi."

Charlotte cười nhạt, lập lại: "Xin lỗi?"

Win Metawin hít vào một hơi, từ từ nói: "Lúc đó, ba mẹ thay phiên tìm anh nói chuyện, xin anh phải giúp họ chuyện này, họ gần như cầu khẩn, anh không đành lòng từ chối..."

- "Cho nên, đây đều là lỗi của hai người họ?" - Charlotte nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác mình lần đầu tiên nhìn thấu miệng lưỡi hắn.

- "Không, anh thừa nhận bản thân là tên khốn, với anh mà nói, chuyện này vô cùng hấp dẫn, khi họ thỉnh cầu, anh bị quỷ xúi dục. Charlotte, em biết, khi còn bé anh vẫn thích em, có được em là chuyện anh tha thiết ước mơ..."

Đôi mắt xinh đẹp của Charlotte hiện lên một tia căm ghét đang tăng dần, không nhịn được nói: "Win Metawin, hôm nay tôi bằng lòng nói chuyện riêng với anh, không phải để đứng ở chỗ này bị anh dùng ngôn ngữ dằn vặt."

Win Metawin lúng túng dừng miệng, một lát, khẽ nói:

-"Charlotte, thế nào cũng được, chỉ là đừng ly hôn, được không? Anh biết anh lừa gạt em, thế nhưng đừng xóa bỏ tất cả những năm chúng ta bên nhau được không? Chúng ta còn có đứa bé đấy, coi như là nghĩ đến Sunny, nghĩ đến tình yêu vài chục năm anh giành cho em, anh xin em đừng như vậy, anh thật sự không thể mất đi em, ngoại trừ ly hôn, mọi chuyện khác anh đều có thể ưng thuận với em."

Charlotte buông tay, gật đầu nói: "Tôi đã hết hi vọng, xem ra, cuộc ly hôn này nhất định phải mất thời gian dài rồi, chúng ta cũng không cần nói thêm nữa."

-"Charlotte." - Win Metawin thấy nàng muốn đi, vội vã gọi nàng: "Em không muốn biết Sunny ở đâu sao?"

Charlotte bỗng nhiên quay đầu, Win Metawin thở dài: "Con bé đang ở chỗ của ba mẹ, hiện tại ba mẹ đã không còn tâm tình về nhà bên kia, cũng không có tâm tư làm bất cứ chuyện gì, dượng cho ba mẹ một phòng ở, để ba mẹ tạm thời tiếp tục ở đây, buổi chiều anh đón Sunny, đưa con bé đến chỗ ba mẹ, hai vị lão nhân lúc này cần cháu gái để khuây khỏa."

Charlotte run một chút, đơn giản nói: "Được, tôi đã biết."

Phản ứng lãnh đạm của cô nằm ngoài dự liệu Win Metawin, hắn thử nhìn nàng nói: "Charlotte, em có muốn gặp con bé không?"

- "Dù sao thì hôm nay anh cũng sẽ không đưa con bé đến cho tôi, phải không? Dù sao cũng vậy, con bé đi theo anh, thật ra tôi cũng yên tâm, nếu yên tâm rồi, thì tôi đâu cần phải đi."

Win Metawin á khẩu không trả lời được, Charlotte nhìn hắn, cười nhạt: "Win Metawin, tôi rất muốn mang con bé bên người, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để anh lấy con bé nhằm kiềm chế lợi thế của tôi, bây giờ tôi đã thông suốt, anh muốn giữ con bé một thời gian, cũng không phải không thể, anh cũng là ba con bé, về phần sau này việc nuôi nấng con bé sẽ thuộc về ai, phải chờ toà án phán quyết đã."

Nói xong câu này, nàng xoay người, tiếp tục đi về phía cửa.

- "Charlotte, đừng!" Win Metawin nóng nảy, đuổi theo vài bước, kéo tay của nàng lại, Charlotte kinh hãi, phản xạ có điều kiện giật hắn ra, Win Metawin lại đưa tay kéo một cái, ôm nàng vào trong lòng, hành động này làm Charlotte kịch liệt chống cự và giãy giụa, hai người giằng co, người tóm kẻ đánh, cuối cùng lực nam nhân lớn, Charlotte bị đẩy ngã lên cửa, hai tay Win Metawin vững vàng khống chế tay nàng, thân thể lập tức dính sát, chăm chú chèn ép thân thể nàng.

- "Ai đó cứu mạng, cứu mạng!" - Charlotte không thể động đậy, thanh âm khàn khàn kêu sáu tiếng, khi ý thức được không tác dụng gì, đầu óc nàng dần dần tỉnh táo lại, chỉ cắn môi, hung tợn nhìn Win Metawin.

- "Charlotte, em thật sự có thể tuyệt tình với anh như thế sao?" - Win Metawin khép nửa con ngươi mắt, cúi đầu thở hổn hển bên tai nàng, chóp mũi như có như không cọ vào cần cổ trắng của nàng, tham lam ngửi mùi thơm thấm vào ruột gan: "Em biết anh gần đây nhớ em bao nhiêu không? Lẽ nào em không có chút nào để tâm đến anh? Cô gái kia rốt cuộc tốt bao nhiêu? Cô ta thật sự bằng anh sao?"

Một cảm giác sợ hãi ghê tởm xông lên đầu, Charlotte như gặp rắn rết, khắp cả người phát lạnh, nàng kiệt lực ngửa đầu về phía sau, hàm răng run lên "cành cạch", gần như từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Win Metawin, Malai nói đúng, tôi sẽ không mắng chửi người, cũng không muốn lấy cách dữ dội để biểu đạt căm hận trong lòng, thế nhưng, nếu như bây giờ anh đụng chạm vào tôi một chút, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận cả đời!"

Win Metawin ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn mặt nàng, thấy đôi mắt đẹp của Charlotte lóng lánh ánh lệ:

- "Khi ở cùng chị ấy, tôi vẫn không khắc phục nổi tâm lý tự ti, cảm giác mình không cách nào xứng với chị ấy, anh chạm vào tôi, không chỉ là đơn giản khiến tôi ghê tởm buồn nôn, mà tôi càng không cách nào đối mặt với chị ấy, nếu như... nếu như anh lại làm gì tôi, Win Metawin, tôi sẽ giết anh, sau đó sẽ tự sát! Tôi sẽ cùng chết với anh! Tôi nhất định sẽ làm như vậy!"

Khẩu khí của nàng, hung ác độc địa trước nay chưa có, còn mang theo đậm đặc căm hận, giống như dã thú tuyệt vọng trước khi chết muốn vồ đến. Win Metawin bị nét mặt và giọng nói của nàng làm kinh sợ, lòng dĩ nhiên nổi lên tầng lạnh lẽo, thân thể hắn chậm rãi tách khỏi, bước chân cũng lảo đảo lui về phía sau, hai mắt lại không nháy một cái nhìn nàng, không tin thì thào hỏi lại: "Em lưu tâm cảm thụ của cô ta như vậy? Cả lòng và thân thể đều trung thành với cô ta? Em yêu cô ta như vậy sao?"

- "Đúng vậy, tôi yêu chị ấy, tôi yêu chị ấy hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này, tôi chỉ cho phép bản thân thuộc về một mình chị ấy." - Charlotte như sống lại kiếp sau, bỏ lại những lời này, một giây cũng không ngừng chạy, kéo cửa ra thật nhanh chạy ra ngoài, mãi cho đến chạy ào vào thang máy, nhớ tới chuyện vừa rồi, mới cảm giác được mà sợ hãi, hai chân nhịn không được như nhũn ra, thân thể bỗng nhiên dọc theo bức tường kim loại yếu mềm tuột xuống.

Win Metawin đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong phòng vẫn lưu lại hơi thở làm cho mình nhớ thương, chỉ là người kia đã tan biến trước mắt, đồng thời, có thể vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở nơi này nữa. Đố kị như ác ma, vồ lấy thật chặt lòng Win Metawin, hắn như đầu gỗ đứng ngẩn ngơ một lát, bỗng nhiên cắn chặt răng, cúi đầu nói: "Charlotte, là em ép tôi, Charlotte, là em ép tôi làm như vậy!"
.
.
.
.
.
.
.
Bầu trời đang thả mưa xuống, mặt đất trơn trợt, không khí lộ ra hơi lạnh nhè nhẹ. Không biết là bởi vì thời tiết quái đản, hay là bởi vì đã đến đêm khuya, xe cộ trên đường phố và người đi đường thoạt nhìn hết sức thưa thớt.

- "Ừ, trời mưa... không sao, không lạnh." - Engfa từ cửa chính bệnh viện đi ra, vừa nói điện thoại, vừa che dù đi vào màn mưa.

- "Tôi muốn em đừng chờ tôi về nhà, em chẳng lần nào nghe lời." - Giọng nói Engfa nhàn nhạt trách cứ, nhưng trên mặt lại vẫn tươi cười: "Tôi lập tức trở về, cúp điện thoại trước." Cô dừng một chút, lại thêm vào một câu: "Charlotte, tôi nhớ em."

Bên kia không biết nói gì, nhưng ý cười trên mặt cô càng đậm, hai người không khỏi lại nói vài câu nữa mới lưu luyến không rời cúp điện thoại. Engfa lúc này tâm tình vô cùng tốt, ngay cả bước đi cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô đang chuẩn bị đưa điện thoại di động vào túi, thình lình một người đi tới trước mặt, không nhẹ không nặng đụng cô một cái, tay nàng mất thăng bằng, điện thoại di động liền "cộp" một tiếng rơi xuống mặt đất ướt nhẹp, Engfa nhíu nhíu mày, người này đi không nhìn đường sao? Cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn người nọ, lại chỉ nhìn thấy cái dù màu đen chặn ngang, dù kéo thấp khiến cô hoàn toàn không thấy khuôn mặt người kia, cô cũng không có ý tìm phiền phức, bước về phía bên cạnh, đang chuẩn bị xoay người lại nhặt điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy bụng giống vật lạ đâm trúng, cảm giác lạnh lẽo thâm nhập vào trong thịt, rồi truyền đến một cơn đau đớn dữ dội, cô vô ý thức đưa tay sờ, xúc giác thấy dính dính ấm ấm. "Máu." Ở một giây sau cùng, trong đầu cô dần hiện ra chữ này, sau đó, dù của cô rơi xuống mặt đất, rồi cả người chậm rãi ngã xuống, ngã xuống giữa cơn mưa lạnh lẽo thấu xương.
.
.

.
.
.
.
.

Ngoài phòng cấp cứu, một nhóm người đông đảo gồm ông John, người trực tiếp chỉ đạo Engfa, vội vã chạy tới, còn có vài vị lãnh đạo của bệnh viện. Bác sĩ ở ngay bệnh viện của mình bị người ta đâm, việc này thực sự quá mức nghiêm trọng, lập tức kinh động Ban Giám đốc bệnh viện, được xem trọng vô cùng.

Trợ tá Toey đỏ mắt, lúc này tự thuật lại lời của những người đưa Engfa đến một lần, sau đó yên lặng lui qua một bên, cùng đợi kết quả.

Sắp xếp cấp cứu cho Engfa là bác sĩ Chủ nhiệm quyền uy nhất bệnh viện, sắp xếp này ít nhiều khiến mọi người có chút an tâm.

- "Thật to gan lớn mật, nơi này mà cũng có hung đồ phát rồ như vậy!" – John luôn luôn yêu thích coi trọng Engfa, theo thói quen muốn đập bàn, lại phát hiện không bàn để đập, chậm rãi buông tay xuống, chỉ tức giận đến cong râu mép, trừng mắt: "Nhất định phải bắt nó, ít nhất cũng phải cho nó ngồi tù vài chục năm!"

Phó viện trưởng vỗ vỗ bờ vai ông, trầm ổn nói: "Ông John, ông đừng có gấp, nghe tình huống này, Engfa cũng không nguy hiểm tính mạng, chúng ta đã báo cảnh sát, tôi tin việc này cảnh sát nhất định sẽ xử lý tốt, bảo sẽ cho bệnh viện hài lòng."

Người lãnh đạo khẽ cau mày, đột nhiên hỏi: "Ông John, gần đây bác sĩ Engfa có phát sinh mâu thuẫn gì với bệnh nhân không?"

- "Không có." – Khẩu khí ông John hết sức chắc chắc: "Engfa làm việc liên quan đến chữa trị luôn luôn xử lý tốt, ca phẫu thuật rơi vào tay con bé, tôi không dám nói toàn bộ, ít nhất... chín mươi lăm phần trăm trở lên, đều cảm kích con bé."

- "Ừ." – Vị lãnh đạo kia trầm ngâm một chút, còn muốn hỏi cái gì, Phó viện trưởng xua tay ngăn lại: "Chúng ta tạm thời không nên phỏng đoán những điều này, hết thảy để cảnh sát tới hỏi đi, đến lúc đó Chủ nhiệm John và trợ tá Toey phải toàn lực phối hợp công việc của bọn họ." Nói rồi, ông quay đầu nhìn ông John: "Người thân của con bé được báo tin đã tới chưa?"

- "Chị của con bé đã lên máy bay đuổi tới, đại khái hai ba giờ sau có thể đến nơi đây."

- "Ba mẹ đâu?"

Ông John không đáp, ánh mắt lại nhìn trợ tá Toey.

Toey vội đáp: "Hiện nay chúng ta chỉ có thể liên hệ được với chị của bác sĩ Engfa."

- "Ừ."

Mấy vị lãnh đạo cũng không lên tiếng nữa, chỉ an tĩnh chờ bên ngoài phòng cấp cứu, từng phút từng phút trôi qua, trong lòng mọi người càng lúc càng lo lắng, cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cũng được mở, một vị bác sĩ và mấy vị trợ tá chen chúc đi ra, ông đưa tay tháo khẩu trang và bao đầu, lộ ra mái tóc hoa râm, giọng nói tuy rằng vô cùng hời hợt, nhưng vẫn có thể nghe ra vui sướng từ đó: "Vết thương không độc, cơ thể đã không có gì đáng ngại, chỉ mất máu quá nhiều, không thể không tĩnh dưỡng một thời gian."

Tảng đá lớn treo trong ngực mọi người ngực trong nháy mắt đồng thời rơi xuống, Toey nhắm mắt nói: "Cảm tạ trời đất!"

Bác sĩ Chủ nhiệm kia nhịn không được lại thêm vào một câu: "May mắn là gặp chuyện không may ở ngay gần bệnh viện, được đưa đến đúng lúc, sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ, Engfa có thể nói là mạng lớn."

- "Thật biết ơn rất nhiều những người tốt bụng đã đưa Engfa tới bệnh viện, phải cảm tạ họ!" – Ông John xác nhận Engfa không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tâm tình tốt lên một chút, lúc này mới nhớ tới chuyện khác, tay vung lên: "Bright, cậu và tài xế đến sân bay đón chị Engfa, nói là tôi đã sắp xếp, nhanh đi!"
.
.
.
.
.
.
Một chiếc xe thể thao xanh rực xé gió từ đằng xa lái tới, đột nhiên xe thắng gấp, sinh ra một tiếng "két" chói tai, dừng lại ở trước cổng Sở Luật sư Win thị. Bảo an đi ra, đang muốn đi nhắc nhở đối phương đây không phải là chỗ đậu xe, thế nhưng khi người kia xuống xe, lập tức khiến hắn thay đổi chủ ý, trên mặt nở nụ cười: "Sara tiểu thư, xin chào!"

- "Ừ." – Sara như mới từ công ty đến, vẫn đang đeo trên người đồ trang sức trang nhã tinh xảo, lộ ra gương mặt mĩ lệ quyến rũ hoàn hảo như bức tranh, áo khoác tây trang màu xanh ngọc trên người bao lấy vừa vặn cơ thể, lồi lõm có đủ, làm cho người ta nhịn không được tim đập thình thịch, chỉ là con ngươi bảo thạch kia lại là một mảnh băng lãnh, đụng phải ánh mắt nàng, suy nghĩ không đứng đắn trong lòng liền tiêu tan toàn bộ, từ đáy lòng sinh ra vài phần khí lạnh. Nàng vừa khẽ vuốt cằm đáp lại bảo an, vừa khí thế bén nhọn sải bước đi vào trong.

Cô gái quầy lễ tân biết nàng, cũng biết quan hệ giữa nàng và Win Metawin, liền vội vàng đứng lên hỏi thăm, khỏi báo tiếng nào, Sara liền một đường đi vào phòng làm việc của Win Metawin.

- "Sara, em sao lại tới đây? Có chuyện gì quan trọng sao?" –  Win Metawin thấy nàng, vô cùng kinh ngạc, tươi cười từ bàn làm việc đứng lên: "Sáng nay anh có nói chuyện với ba mẹ, buổi tối muốn mời dì đi ra ngoài ăn cơm đấy, đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi em lúc đó có đi được hay không..."

- "Anh làm gì Engfa?"

Sara cũng không kiên trì nói lời vô ích với hắn, gọn gàng dứt khoát mở miệng.

- "Cái gì?" – Lòng Win Metawin chấn động, nét mặt cũng không biểu lộ ra chút nào khác thường, hắn cố kiềm chế nhịp tim, mãi cho đến khi thư ký của hắn rót trà cho Sara xong, khép cửa đi ra ngoài, lúc này mới kinh ngạc nói: "Sara, em nói lời này có ý gì? Anh làm cái gì ai?"

- "Đủ rồi!" – Sara ngồi xuống ghế sa lon, cười nhạt: "Win Metawin, ở trước mặt tôi đừng giả bộ nữa, tối hôm qua sau khi Engfa tan việc, trên đường về nhà bị người ta dùng dao đâm bị thương, anh đừng nói với tôi chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net