Chương 85: Sau này em nhất định sẽ nhớ ra chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Thật thua thiệt cho con, thời gian vừa qua vẫn một mực hối hận tự trách, con gái biến thành thế này, có lẽ là do ba mẹ ngay từ đầu làm sai, thế nhưng bây giờ nhìn con, Charlotte bị cái đứa tên Engfa kia đầu độc biến thành cái dạng gì, không xem ba mẹ là ba mẹ nó cũng được, nhưng một người ôn ôn nhu nhu như vậy, con bé... con bé lại lấy dao giết người."

Win Metawin hơi mở mắt một chút, vụng trộm nhìn, thấy bà Lali ngồi trên ghế cách giường bệnh không xa, vừa khẽ nói, vừa tuyệt vọng ủ rũ, ông Max vuốt mái tóc thưa thớt, thở ngắn thở dài.

- "Tội thằng Win yêu con bé như vậy, còn bị khổ thế này, nó cần gì phải thương cảm Charlotte, đưa Sunny qua đó, cho Sunny ở chỗ cô gái kia, có ích lợi gì! Đời này nó hại con gái tôi là không thể thay đổi rồi, tôi cũng không muốn cháu gái tôi mưa dầm thấm đất ở đó, cũng bị ảnh hưởng không tốt, chờ Win nó khỏe một chút, tôi không thể không kéo con bé về."

Ông Max thấy bà càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng, càng cảm thấy đau đầu phiền lòng, nếp nhăn trên trán lại thêm mấy phần: "Bà nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy thằng bé."

Bà Lali nghe nói, nhìn thoáng qua giường, lập tức im tiếng, lấy khăn tay ra lau nước mắt.

- "Ưm." – Trong miệng Win Metawin phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ, chậm rãi mở mắt, suy yếu kêu: "Ba, mẹ."

- "Win, con đã tỉnh!"

Trên mặt bà Lali lộ ra vẻ vui mừng, cùng ông Max bên cạnh lập tức tiến đến.

- "Ba, mẹ, khổ cực cho ba mẹ rồi, đã lớn tuổi như vậy còn phải trắng đêm chăm sóc con, con... con thực sự bất hiếu." – Win Metawin tựa như muốn đứng dậy, thân thể vừa mới khẽ động, trên mặt liền lộ ra vẻ thống khổ khó chịu, nhíu chặt mi lại.

Bà Lali và ông Max gần như trăm miệng một lời: "Đừng nhúc nhích, nằm đi."

Hai người đưa tay dìu hắn nằm xuống, cầm cái gối đầu lót sau lưng hắn cho hắn dựa vào, còn nhét thêm cái chăn cho hắn.

- "Cám ơn ba mẹ đã làm theo lời con, không nói việc này cho ba mẹ con biết."

Bà Lali tắc nghẽn cổ họng: "Ba mẹ nào có mặt mũi nói việc này nói họ biết, tuy nói hai vị thông gia hiện nay vẫn chưa rõ tình hình của con và Charlotte, nhưng ba mẹ đã sớm thấy không có mặt mũi nào gặp họ rồi. Win, mọi việc con đều ráng giữ mặt mũi cho hai trưởng lão ba mẹ, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ba mẹ, mẹ... mẹ cũng không biết phải nói gì mới tốt."

- "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, loạn như ngày hôm nay, cũng là tự con không đủ dũng khí tranh giành, trong lòng con một mực tự trách, đều tại bản thân không tốt, cho nên không thể khiến Charlotte yêu con."

- "Chớ nói nhảm! Sao con có thể so mình với cô gái kia, nó không bình thường!"

Ông Max rót ly nước, làm nước nóng nguội đi, tới nói: "Nào, uống nước."

Win Metawin liền đón lấy cái ly trong tay ông Max, uống hai cái, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Ba, mẹ, ngồi đi ạ, con... cũng không phải trọng thương gì, ba mẹ như vậy, khiến lòng con bất an."

- "Còn nói không sao, coi sắc mặt con đi."

Ông Max để ly qua một bên, kéo cái ghế qua, hai ông bà ngồi xuống, nhìn thoáng qua nhau, lại nhìn Win Metawin, cũng muốn nói lại thôi: "Win..., Charlotte nó..."

Win Metawin tựa hồ biết bọn họ muốn nói gì, nhẹ giọng nói: "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con không trách Charlotte, chuyện này con sẽ xem như chưa xảy ra, bây giờ không phải con cũng không có chuyện gì sao."

Tảng đá trong lòng bà Lali và ông Max đồng thời rơi xuống đất, bà cảm động, viền mắt lại ướt át: "Win, oan ức cho con rồi, Char... Charlotte nó thực sự là ngu ngốc mà!"

Win Metawin còn chưa lên tiếng, lại nghe ông Max hỏi:
- "Win, tính tình Charlotte người làm ba như ba hiểu rõ, rốt cuộc con bé vì sao lại làm vậy với con?"

Win Metawin trầm mặc một lát, nói: "Cô ấy đến Sở Luật sư của con, lại nhắc tới chuyện ly hôn với con, nói cô ấy là mẹ, con gái theo mẹ luôn luôn tốt hơn, hơn nữa, cô ấy nói Engfa Waraha kia cũng thích Sunny, cho nên, cái khác cô ấy có thể không cần, nhưng quyền nuôi nấng Sunny tuyệt đối không nhượng bộ, con nhất thời tức giận, thì... thì mắng cô gái kia vài câu, Charlotte lại... lại đột nhiên trở nên đặc biệt kích động rồi..."

- "Nó dám đòi Sunny?! Thật đúng là cái gì cũng nói được! Da mặt dày như vậy ngàn dặm mới tìm được một, muốn có con, tự tìm nam nhân sinh ra cũng được vậy!" – Trong mắt bà Lali lộ ra oán hận, mắng: "Con nhỏ đó mê hoặc đầu óc Charlotte rồi! Nhà chúng ta có thù gì với nó kiếp trước mà nó lại kéo nhà chúng ta vào tai ương rắc rối như vậy, cái thứ biến thái..."

Lúc này bà lửa giận ngút trời, mắng cũng càng ngày càng khó nghe, ông Max thống khổ nhắm mắt lại: "Thực sự là oan nghiệt, thực sự là oan nghiệt!"

Win Metawin nghe được lòng cực kỳ vui sướng, làm như mình là người chịu mắng, mở miệng khuyên nhủ: "Mẹ, đừng nổi giận, đừng làm hại thân thể, mẹ yên tâm, Charlotte một ngày nào đó sẽ nghĩ thông suốt, con yêu cô ấy, cho nên đời này tuyệt đối sẽ không buông bỏ cô ấy, con vẫn tin tưởng, hạnh phúc của cô ấy chỉ có con mới có thể mang lại, con và cô ấy mới thật sự là vợ chồng, ba, mẹ, Charlotte, Sunny, còn có gia đình dượng, chúng ta mới thật sự là người một nhà."

Bà Lali vốn tức giận đến mặt đỏ tía tai, nghe xong lời này, lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lửa giận hơi dập tắt một chút, nghỉ ngơi chốc lát, chậm rãi nói: "Win, con yên tâm, mặc kệ Charlotte ngu ngốc cỡ nào, mẹ với ba con, còn dì dượng con nữa, đều đứng bên phía con. Charlotte nghĩ chưa thông suốt, chúng ta sẽ chờ, nói chung, con vĩnh viễn là con rể của mẹ, dù thế nào đi nữa, dù cho Charlotte lấy được giấy ly hôn, ba mẹ vẫn sẽ đối đãi với con không một chút thay đổi."

Win Metawin hiện lên một tia vui vẻ không dễ phát giác trong mắt, vội vã rũ mí mắt xuống, thần sắc làm như cảm động đến rơi nước mắt, tựa như hổ thẹn bất an: "Mẹ, ba, hai người đối đãi như vậy, con... con thực sự không biết phải như thế nào để báo hiếu với ba mẹ mới tốt, con biết Charlotte gần đây khiến cho hai người đau lòng, con thân làm chồng cô ấy, ở đây thay cô ấy xin lỗi ba mẹ, trước khi cô ấy hồi tâm chuyển ý, ngoại trừ cố gánh trách nhiệm của mình, con cũng sẽ gánh luôn phần trách nhiệm của con gái ba mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt hai người."

- "Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan." – Trong mắt ông Max lộ ra vẻ khen ngợi cảm động, gật đầu: "Thế nhưng lúc này quan trọng nhất, là con phải tịnh dưỡng thật tốt thân xác, chờ con khôi phục khỏe mạnh rồi, lòng ba mẹ mới có thể buông xuống, trước chăm sóc mình tốt, sau đó mới có thể chăm sóc ba mẹ. Con biết không, dượng hiện tại tuy rằng ở nước ngoài xa xôi, nhưng hôm nay lại gọi điện thoại tới đấy, nếu ông ấy biết con độ lượng như vậy, một lòng vì Charlotte thế này, dù bị thương cũng che chở con bé, nhất định sẽ rất vui mừng."

Win Metawin ngẩn ra, vẻ mặt lập tức vui vẻ, vội vã ưng thuận: "Vâng, cám ơn ba."
.
.
.
.
.

.
Charlotte do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy dũng khí, đẩy ra cánh cửa trước mắt kia, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Engfa nửa nằm ở trên giường, cầm trong tay một quyển sách đang đọc.

- "Đọc sách gì vậy?" – Charlotte tận lực khiến giọng của mình nhẹ nhàng, đến gần ngồi xuống bên giường, thăm dò thứ cô đang đọc trong tay.

- "Chiêu Minh văn tuyển."

Charlotte nhìn vài câu: "Cái này em xem không hiểu gì hết."

- "Tôi cũng hiểu lơ mơ, chẳng qua là để tĩnh tâm mà thôi."

- "Nhưng em rất thích thái tử Chiêu Minh."

Engfa ngẩng đầu lên, mắt dừng trên người nàng, thấy thần sắc nàng không giống thường ngày, khẽ ho nhẹ một tiếng, liền không nói lời nào, Charlotte khẽ cắn môi, bỗng nhiên nói nhỏ nhẹ: "Engfa, đêm nay chúng ta tâm sự được chứ?"

- "Tâm sự gì? Tâm sự về thái tử Chiêu Minh sao?"

- "Không, chuyện chúng ta."

Mắt Engfa tiếp tục nhìn về phía quyển sách trên tay: "Tôi không muốn tâm sự."

- "Engfa, hãy nghe em nói..."

- "Mặc kệ em muốn nói gì, để qua khoảng thời gian này đi, được không?"

Giọng của Engfa nhẹ nhàng chậm chạp, lại hết sức kiên định, như không có một chỗ trống để có thể xê dịch, Charlotte nhất thời có chút sững sờ, Engfa đưa tay lật một trang giấy, không nhanh không chậm nói: "Mấy ngày nay, trừ ba mẹ em gọi điện thoại trách cứ em, cũng không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, chắc Win Metawin sẽ không vì bị em đâm bị thương mà tìm em gây rắc rối, sau này đừng làm chuyện dại dột nữa."

- "Làm chuyện dại dột vì chị, em cam tâm tình nguyện."

Engfa nhíu lông mày, khẽ gọi nói: "Charlotte."

- "Chỉ là, em cảm giác mình càng ngày càng không hiểu chị, Engfa, đừng nhúc nhích..."

Charlotte vừa ôn nhu nói rồi, vừa tiến vào trong chăn, tay vén áo của cô lên, môi khắc lên vết sẹo không lớn kia, mái tóc dài như thác nước rải rác giữa ngực và bụng cô, mang đến cảm giác man mát nhè nhẹ, như gió xuân ôn nhu tinh tế dày đặc rơi xuống, môi lưỡi lại nhanh chóng ấm lên, cảm giác mát lạnh rồi nóng lên, khiến Engfa hít vào một hơi: "Charlotte, đừng... đừng như vậy."

Cô miễn cưỡng duy trì ngữ điệu bình ổn, Charlotte nhắm mắt lại, vươn cái lưỡi thơm tho, liếm một vòng xung quanh vết thương da thịt non mịn. "Cộp" một tiếng, quyển sách trên tay Engfa rơi xuống, lăn qua một bên.

- "Charlotte."

- "Suỵt, đừng nói gì."

Môi Charlotte, một đường hôn lên cách chiếc áo thun, cho đến cổ, cằm, tay lại dán vào da thịt trơn mịn bên thân cô, nỗ lực gỡ đi tầng cách trở. Trong hô hấp Engfa lộ hơi thở ngọt ngào mang vẻ hồn mộng bay bổng, tim kịch liệt đánh vào lồng ngực, gương mặt tức thì nóng hổi như lửa.

- "Engfa, muốn em, được không?" – Charlotte nhắm chặt hai mắt, đôi môi hồng phấn dán vào lỗ tai cô, mềm giọng cầu khẩn: "Mấy năm nay, chị chưa từng nghĩ đến tình cảnh như ngày hôm nay sao? Không muốn ôm em vào lòng sao? Chúng ta vì sao còn phải chờ? Lẽ nào chị không nhớ rõ, em đã từ lâu yêu chị, đã từ lâu thuộc về chị, vì sao chị còn phải suy nghĩ nhiều như vậy?"

Thân thể nàng run nhè nhẹ trong lòng Engfa, như cảm nhận được nàng khẩn trương, Engfa lại không khẩn trương được như vậy, cô nắm chặt hai tay bên người mình, dần dần để giãn ra.

- "Hoặc, chị chú ý, chị ghét bỏ... ghét bỏ..."

Giọng nói nàng dần dần thấp xuống, Engfa cảm thấy giữa cái cổ lạnh lẽo, phảng phất có chất lỏng rơi xuống, cô cũng không cách nào kiếm chế nữa, đưa tay ôm chặt nàng, ôn nhu hôn vào gò má nàng, cũng hôn lên nước mắt phía trên.

- "Fa..."

- "Em gọi tôi là gì? "

Charlotte vùi đầu vào trong lòng cô, khóc lê hoa đái vũ: "Fa..., Engfa, đừng trách em, đừng lạnh lùng với em."

Engfa ôm lấy nàng, trở mình nhìn nàng, thì thào nói: "Cứ gọi như vậy."

- "Engfa..."

- "Charlotte." – Mắt Engfa rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp này dưới ánh đèn khiến kẻ khác sợ hãi than, thần sắc dần dần mê loạn, cô đưa tay ôn nhu vén tóc nàng qua tai, sau đó nâng mặt nàng lên: "Em đã trở về? Em đã nhớ lại tôi sao? Từ trước em vẫn gọi tôi như vậy, lúc... lúc chúng ta chân chính ở bên nhau."

Trong mắt Charlotte xẹt qua một tia đau đớn: "Fa..., em... em..."

- "Charlotte, tôi rất nhớ em." – Engfa thì thào nói nhỏ, không kiềm hãm được cúi xuống, môi dán vào chiếm hữu nàng, đôi môi Charlotte khẽ nhếch, hàm răng khẽ mở, môi lưỡi hai người liền dây dưa với nhau.

Áo thun, váy ngủ, từng món một không kịp chờ đợi cởi ra, vứt xuống dưới giường, nhiệt độ không khí trong phòng chợt lên cao, hai người kịch liệt hôn, trong lòng tràn ngập tình yêu sâu đậm, nóng như lửa, lưu luyến trong chăn, triền miên bên tai, tựa như muốn đến chết mới ngừng. Engfa hôn một đường dài trên cổ Charlotte, nơi đi qua đều để lại một chút vết hồng, "Ưm... Ưm..." ngón tay Charlotte luồn vào tóc cô, biểu cảm thống khổ lại xen lẫn vui thích, trong miệng nhịn không được phát ra âm thanh dục vọng đè nén.

Engfa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhìn nàng, không biết nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt mê ly của cô, bỗng nhiên mọc lên một ngọn lửa tức giận, môi hung hăng mím lại, hàm răng liền cắn xuống điểm đỏ hồng trước ngực Charlotte.

-" A... ưm..." – Đau đớn trước ngực truyền tới khiến Charlotte nhíu mày, kêu hô một tiếng, thế nhưng chỉ một nửa, chỗ đau liền được người kia dùng miệng ngậm lấy, ôn nhu mút, nàng lại trở nên sung sướng nhẹ rên rỉ.

Engfa nhắm mắt lại, nằm ở trước ngực nàng, thở hổn thật sâu, từng khung từng cảnh tượng khiến cô lòng đau như cắt không thể khống chế tái hiện trong đầu, nàng... nàng cũng như vậy, mái tóc dài tán loạn, nằm dưới thân người khác, âm thanh kiềm chế dục vọng phát ra. Cô thật hận mình đã xem, cô hận hình ảnh kia, âm thanh kia, biểu tình kia rõ ràng như thế, cô thật hận! Thế nhưng cô lại không cách nào chân chính hận nàng... Thân thể của cô dần dần trở nên cứng ngắc, tâm tình tiêu tan toàn bộ.

- "Fa..., chị làm sao vậy? Chị làm sao vậy? Engfa..."

- "Engfa..., sao chị không nói gì?"

Charlotte hoảng loạn lên, hai tay ôm lấy mặt cô, muốn xem rõ ràng nét mặt của cô, Engfa lại cố ý không ngẩng đầu lên.

- "Có... có phải chị tức giận không? Tức giận em không nhớ ra chị? Fa..., em sẽ nhớ ra, sau này nhất định sẽ nhớ ra, chị... Chị khóc?"

Engfa khẽ ngẩng đầu, lấy mu bàn tay hung hăng lau nước mắt, nằm qua một bên, đưa lưng về phía nàng: "Không có gì, Charlotte, chỉ là tôi buồn ngủ."

Sắc đỏ trên mặt Charlotte trôi đi mất, nàng chậm rãi ngồi dậy, chăn dần dần từ trên người trượt xuống, da thịt lộ ra ngoài, cảm giác lạnh trong không khí khiến trên da nổi lên một tầng lốm đốm thật nhỏ, thế nhưng nàng lại không thèm để ý chút nào, hai mắt bình tĩnh nhìn bóng lưng Engfa cuộn mình trong chăn, khẽ nói: "Engfa, nói cho em biết, thế này là vì sao?"

Chỉ chốc lát trước đó, như một giấc mộng đẹp, như một ảo cảnh, từ trong đám mây ngã xuống, tất cả vẫn lạnh như băng, gian phòng lạnh như băng, ngọn đèn lạnh như băng, không khí lạnh như băng, còn có một người gần trong gang tấc, rồi lại như xa tận chân trời.

Engfa nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Charlotte, xin lỗi, đi ngủ đi."

- "Chị không yêu em?"

Lòng Engfa đau nhức nghẹn lại, cô không trả lời, chỉ nắm chặt chăn trước ngực. Nét mặt Charlotte đờ đẫn, máy móc lặp lại: "Engfa Waraha, chị không yêu em, phải không?"

- "Charlotte, tôi..."

- "Không, chị đừng trả lời, em không muốn nghe!" – Charlotte bỗng nhiên nhảy xuống giường thật nhanh, lượm y phục trên đất, che thân thể mình, lui về phía sau hai bước nhìn Engfa, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Em biết, em biết vì sao, chị đã nói, bây giờ không phải là lúc, Engfa, em đều biết, em không cần hỏi chị nữa. Chị yên tâm, em nhất định sẽ ly hôn nhanh! Lần này nhất định rất nhanh! Engfa, chị đã nói chị sẽ chờ em, em còn gì mà không yên lòng chứ nhỉ?"

Nói rồi, nàng đưa tay lau mắt, ấy thế lại nhoẻn miệng cười: "Em thật là khờ, căn bản không cần hỏi chị vấn đề này, có phải không, Engfa, chị mệt chứ, vậy chị đi ngủ sớm một chút, em... em đi ngay." Nàng như rất sợ Engfa mở miệng, liên tiếp lui về phía sau, một tay kéo cửa phòng ra, chân trần vội vã đi ra.

Engfa chậm rãi mở mắt, nhìn cánh cửa khép lại một chút, lại nhìn quanh phòng ngủ trống rỗng một chút, tay trái từ từ dời về phía bên giường, phía trên ấy, còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Charlotte, Engfa nhếch môi, mắt thẳng tắp nhìn trần nhà, khẽ vuốt chiếc giường một lúc lâu, tay phải đột nhiên nâng lên, "chát" một tiếng cho mình một cái bạt tai thật mạnh.
.
.
.
.
.
.
Win Metawin từ lúc chào đời tới nay, chưa từng trải qua cảm giác một ngày bằng một năm thế này, hắn quả thật hận không thể làm nổ banh căn phòng bệnh, hoặc thậm chí bệnh viện này, hắn chưa từng ghét màu trắng như bây giờ, ở lại chỗ này, hắn cảm giác mình sắp sửa vào bệnh viện tâm thần rồi.

Ngay từ đầu, khi bác sĩ xác định thương thế không đáng ngại, hắn làm bộ làm tịch, động một chút là mê man, khi tỉnh lại cũng ra vẻ không chút huyết sắc, ông Max và bà Lali bận rộn này nọ vì hắn, ngay cả bà phu nhân cũng cách mấy ngày thì dẫn theo người làm hầm thuốc bổ đến đây thăm hắn, mà ông Push gần đây đang cùng một công ty Châu Âu đàm phán một hạng mục, ngày thường chạy ra nước ngoài, nhưng cũng vội vội vàng vàng bớt thời giờ đến thăm hắn một lần, nói rất nhiều lời an ủi, thậm chí, lại hứa với hắn mấy thứ gì đó.

Đây hết thảy đều trong dự liệu của hắn, thậm chí so với dự liệu còn tốt hơn, trên mặt hắn lộ ra vẻ khó chịu song trong lòng lại hát vang bài ca chiến thắng. Nhưng dần dần, tâm tình khoái trá giảm đi, thứ nhất, từ lúc hắn bị thương, bên Charlotte cũng không có động tĩnh; thứ hai, khi hắn muốn xuất viện, bệnh viện lại lần nữa kiến nghị hắn đừng xuất viện, mà Bà phu nhân và vợ chồng bà Lali với lời của bác sĩ tất nhiên như nhận thánh chỉ; thứ ba, Bà phu nhân thấy hai vợ chồng bà Lali và ông Max dù thế nào vẫn ở bệnh viện chăm sóc hắn, lo lắng sức khỏe của họ, bèn cố ý khuyên họ về nhà mình, cũng mời điều dưỡng cho hắn, người điều dưỡng kia dáng dấp tạm được, bây giờ hắn mỗi ngày không cần thận trọng giả bộ, không cần phải nói tự trách, cũng không cần nặn óc suy nghĩ nói tốt cho Charlotte, anh hùng không đất dụng võ, miễn là đối mặt với khuôn mặt này thì hắn thấy ảnh hưởng tâm tình, cảm thấy thời gian trôi qua khó khăn lạ thường.

Ấm ức nhiều ngày, một buổi sáng nọ, hắn rốt cuộc quyết định tiên trảm hậu tấu, một mình trốn khỏi bệnh viện, mà với hắn mà nói không khác gì địa ngục.

Ngồi trên xe taxi, hắn híp mắt nhìn ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ, còn có những tòa nhà cao tầng không ngừng thụt lùi lại, quả thật vui vẻ sống lại. Hắn quyết định chút nữa phải gọi điện thoại cho bà phu nhân và vợ chồng bà Lali ăn nói một lần. Đương nhiên, trước đó, hắn phải đi thăm Sở Luật sư của mình, nơi này với hắn mà nói, là chỗ quan trọng hơn nhà, nhất là căn nhà đã không còn Charlotte.

Trong đại sảnh Sở Luật sư Win thị, thỉnh thoảng có người lui tới, mà mắt Win Metawin đỏ lên, mất đi phong độ ngày thường, không để ý hình tượng, hổn hển đứng ở đại sảnh la hét ầm ĩ: "Cái gì?! Cô nói cái gì! Phòng làm việc của tôi bị cháy? Chuyện khi nào? Làm sao xảy ra chuyện như vậy?!"

Cô gái quầy lễ tân sợ đến không biết làm sao: "Luật sư Win, đã mấy ngày, buổi tối bị cháy, chỉ đốt phòng làm việc của anh, và một gian phòng sát vách..."

Win Metawin càng thêm giận dữ: "Sao tôi không biết? Tại sao bốc cháy? Các người chết hết rồi sao? Bảo an cũng chết hết rồi sao?"

- "Tôi... luật sư Win, tình trạng chi tiết anh hãy hỏi thư ký Mai, không có anh, chuyện trong sở đều do cô ấy quyết định, tình hình đêm đó cố ấy cũng biết được cặn kẽ rõ ràng nhất."

- "Elly? Elly ở đâu! Gọi tới gặp tôi!"

- "Tôi gọi thư ký Elly tới gặp anh!" – Cô gái quầy lễ tân cầm điện thoại lên, ngón tay cũng run run.

- "Không cần, tôi tự đi gặp!" – Win Metawin giận điên cuồng, hai ba bước vào thang máy.

Phòng làm việc hiển nhiên đã lắp đặp thiết bị đầy đủ, mua thêm rất nhiều thứ, so với trước còn tráng lệ hơn, hiện đại đáng sợ ở chỗ, phong cách thường ngày hắn yêu thích, một chút cũng không còn vết tích. Win Metawin đen mặt, chậm rãi bước đi, ngón tay lướt một đường nửa vòng chiếc bàn làm việc, hít sâu vài hơi, sau đó quay đầu: "Cô nói dì và mẹ tôi bảo cô không được nói chuyện này với tôi?"

Elly nhìn sắc mặt âm trầm đến đáng sợ của hắn một chút, buông mắt xuống: "Vâng, Phu nhân Helena nói anh đang nằm viện, bảo chúng tôi từ trên xuống dưới đừng nói với anh việc này, để khỏi ảnh hưởng đến tâm tình và quá trình phục hồi của anh."

- "Hừ."

- "May là cứu hỏa đúng lúc chạy tới, lửa cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net