Thân phận thực sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cậu.. Làm sao biết anh ấy..
Dạ Ngọc Minh kinh ngạc hỏi.

Khi Đan Thư được Thư gia đón đi và đổi tên thành Thư Đan, cô vẫn luôn buồn bã mà cố gắng học cho xong khóa học.
Rồi chuyện bắt đầu thay đổi khi cô gặp anh, David Hạo, người đàn ông giống cô đến tám phần về khuôn mặt, đôi mắt. Rồi anh ta đào tạo cô trở thành một trong năm thành viên xuất sắc nhất đội FBI. Sau đó cô lại bị điều về lại nước để thực hiện nhiệm vụ mật.. Nhưng đó là chuyện không ai biết, ngoài David Hạo.... Nay Đan Thư lại biết.. Tại sao cô ấy lại biết?

-Sau hôm cậu gặp tai nạn, David Hạo đã huy động cả một lực lượng lớn CIA để điều tra vụ việc. Thật ra lần đầu tiên cậu gặp anh ấy cũng là lần mình đến thăm cậu, cũng tình cờ mình gặp được anh.. Rồi yêu anh. Sau đó phát hiện cậu và anh ấy có mối quan hệ với nhau, cậu không nói rõ cho mình biết nên mình vẫn luôn nghĩ cậu là tình địch mà cạnh tranh, đối phó cậu.. Đến khi cậu ra đi thì anh ấy cũng như phát điên lên mà muốn giết chết mình. Anh ấy nói cậu là đứa em gái thất lạc bấy lâu, anh ấy đã rất cố gắng tìm kiếm, bồi dưỡng cậu trở nên mạnh mẽ hơn, nào ngờ người em gái anh yêu quý nhất...lại bị...người anh yêu nhất giết hại...

Đan Thư tim đau như ngàn vạn mũi dao đâm nát. Cô đau, đau lắm.

Cô yêu anh suốt năm năm, cô cố gắng đối phó người mà cô vẫn luôn nghĩ là tình địch của cô đến sống không yên, chết không được. Đến khi mục tiêu thành công, cô phần đau vì mất bạn, phần biết "tình địch" lại là em gái của người cô yêu, phần nữa là năm năm cô vẫn luôn làm điều ngu ngốc mà cô không hề biết...

Anh yêu cô, anh cố gắng hoàn thành thêm ba năm luyện tập thì anh và cô sẽ được hạnh phúc yên vui, vậy mà chính cô lại tự tay phá hủy nó..

Dạ Ngọc Minh ngơ ngẩn nhìn người con gái xinh đẹp kia đang ngồi bệt dưới đất ôm lấy trái tim mà khóc.

Là thật sao? Cô thật sự có "gia đình"..mà gia đình cô luôn tìm kiếm lại luôn ở bên cạnh cô? Người Thiếu Úy luôn nghiêm khắc với cô lại là anh trai ruột của cô....

Dạ Ngọc Minh thẫn thờ hồi lâu cũng bình tĩnh lại hỏi:
-Anh ấy có nói cha mẹ mình....

Đan Thư khóe mắt cay cay, sóng mũi đau xót nói:
-Cha mẹ cậu năm đó vì bảo vệ cậu và Hạo mà đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ do có người cố ý gây ra.. Người đó.. Là cha mình...

-Tại sao?

Giọng nói lạnh như băng kèm theo hận ý sâu sắc mà hướng đến Đan Thư.
-Cha mình rất yêu mẹ cậu, nhưng mẹ cậu lại yêu sâu đậm cha cậu... Cha mình bị hận thù và sự ghen ghét chiếm lấy nên đã cố ý cho người tháo phanh xe của cha cậu... Nhưng sau đó ông ấy đã rất hối hận...

-Giết người xong hối hận sao?

Chưa đợi Đan Thư nói xong Dạ Ngọc Minh đã cắt ngang. Trong lời nói của cô là sự bình thản đến khó tin, nhưng Đan Thư biết là cô ấy đang rất khổ sở, rất khó chấp nhận... Nếu cô ấy bảo cô chết thêm lần nữa, cô cũng nguyện ý làm theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net