Chương 1 : Vết sẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tích Thư đang nằm ngửa thẳng cẳng,thở khó nhọc như thể cô vừa mới chạy xong một cuộc hộc tốc.Cô đã bừng tỉnh từ một giấc chiêm bao sống động,với hai bàn tay bưng lấy mặt.Vết sẹo cũ trên trán Tích Thư,cái vết sẹo có hình một tia chớp đó,đang phỏng rát dưới mấy ngón tay của cô,như thể có ai đó vừa ấn một cọng kẽm nung nóng vô da.

Cô ngồi dậy,một bàn tay vẫn còn đặt trên vết sẹo,nhờ ánh sáng màu cam nhạt của ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu mờ mờ qua tấm màn.Tích Thư lại xoa xoa mấy ngón tay lên vết thẹo.Vẫn còn đau lắm.Cô bật bóng đèn bên cạnh lên,lồm cồm bò ra khỏi giường mở tủ quần áo,và dòm vô tấm gương gắn bên trong cách tủ áo. Một con nhỏ mười bốn tuổi ốm o đang ngó lại cô, đôi mắt xanh biếc sáng rực để lộ cái nhìn hoang mang dưới mái tóc trắng dài rối bù.Tích Thư xem xét lại cái vết sẹo hình tia chớp của cái bóng mình trong gương một cách kĩ lưỡng.Trông cái sẹo tuy vẫn bình thường,nhưng mà nhức nhối. Tích Thư thử nhớ lại những điều cô đã chiêm bao trước khi chợt tỉnh giấc.Giấc mơ có vẻ thật đến nỗi.....Trong mơ có hai người mà cô biết và một người cô không biết.....Cô hết sức tập trung,đôi mày châu lại,cô cố gắng nhớ....

Hình ảnh lờ mờ của căn phòng tối tăm hiện ra trong trí cô....Có một con rắn cuộn mình trên tấm thảm trải nền lò sưởi....một gã đàn ông nhỏ thó tên An Thạch,bí danh Đuôi Trùn....và một giọng nói the thé lạnh lùng....giọng nói của Voldemort.Tích Thư có cảm giác như có một cục nước đá vừa chui tọt xuống bao tử mình với cái ý nghĩ...

Cô nhắm tịt mắt lại và cố gắng nhớ xem mặt mũi Voldemort ra làm sao,nhưng mà cô không thể nhớ nổi......Cô chỉ biết là vào cái lúc cái ghế bành của Voldemort được xoay lại thì nó,Tích Thư,đã nhìn thấy cái gì đang ngồi trong cái ghế đó,cô đã cảm thấy một cơn khiếp hãi co giật khắp toàn thân,đánh thức cô dậy .....Hay đó chính là cơn đau cửa vết thẹo trên trán cô...?

Và ông cụ già đó là ai? Bởi vì nhứt định là có một cụ già,Tích Thư đã nhìn thấy cụ già ngã gục xuống sàn.Mọi thứ bắt đầu trở nên rối rắm.Tích Thư úp mặt vô hai bàn tay,ắt khỏi nhìn thấy căn phòng ngủ,cố gắng nhớ lại hình ảnh của căn phòng lập lòe ánh lửa lò sưởi kia,nhưng mà thật chẳng khác gì cố gắng bụm tay mà giữ nước,chi tiết cứ rò rỉ đi,mất nhanh đến nỗi không giữ kịp gì cả...Voldemort và Đuôi trùng đang nói chuyện về người nào đó mà họ đã giết,nhưng Tích Thư không thể nhớ được cái tên người đó...và họ cũng đang trù tính giết một người khác nữa...giết chính cô!

Tích Thư ngước mặt lên khỏi hai bàn tay,mở to mắt ra,trưng trừng ngó quanh căn buồng ngủ của mình,như thể muốn tìm xem có gì bất thường không.Thì quả có thế thật,có cả đống thứ bất thường trong căn phòng trong căn phòng này. Một cái rương gỗ to đùng nằm dưới chân giường của cô,nắp để mở,để lộ ra một cái vạc,một cây chổi,áo chùng đen,và những quyển sách thần chú đủ loại.Mấy cuộng giấy da nằm bừa bộn trên cái bàn giấy của cô,và trên cái bàn đó là mấy hộp bánh mứt dâu và hai bó hoa hồng,lấn hết những chỗ nào không bị cái lồng khổng lồ chiếm lấy,cái lồng đang bỏ trống đó là nơi con Strawberry thường đậu.Cái nhà dành cho mèo của con Bảo Bảo đặt ngay bên cạnh cửa sổ.Trên sàn phòng,bên cạnh chân giường của nó là một cuốn sách mở ra,Tích Thư đang đọc cuốn sách đó vào đêm hôn qua thì ngủ thiếp đi,hình ảnh trong cuốn sách đang cử động.Những người đàn ông mặc áo chùng cam đang bay vòng vòng khi ẩn khi hiện trên những cây chổi thần,quăng cho nhau một trái banh đỏ. Tích Thư bước tới gần cuốn sách,lượm nó lên, quan sát một trong những phù thủy đang làm bàn hết sức ngoạn mục bằng cách thảy trái banh qua một cái vòng trên cột ười sáu thước.Rồi nó đóng ập quyển sách lại.Ngay cả môn Quidditch môn thể thao tuyệt vời nhất thế giới,theo ý Tích Thư cũng không thể chi phối tâm trí nó vào lúc này.Cô đặt quyển Bay Cùng Súng Thần Công lên cái bàn bên cạnh giường ngủ,bước đến bên của sổ,kéo màn ra để nhìn bao quát con đường phía dưới.

Đường Privet Drive trông giống hệt như bất cứ con dường ngoại ô đáng kính nào mà người ta kì vọng trông thấy vào buổi sớm tinh mơ của ngày thứ bảy.Tất cả màn cửa sổ đều đóng kín.Tích Thư cố phóng tầm mắt vào bóng tối mờ mờ , nhưng chẳng thấy có một sinh vật nào cả,đến một con vật hoang cũng không.Thế nhưng.....thế nhưng....Tích Thư nôn nóng quay trở lại giường và ngồi xuống,đưa một ngón tay lên vết sẹo trên trán xoa xoa một lần nữa.Không phải cơn đau làm nó bận lòng.Có lần cô đã mất hết xương của cánh tay phải và đã phải trải qua nỗi đau đớn, dưỡng ấy cái xương đó mọc lại nội trong một đêm.Cũng cách tay ấy sau đó lại bị cấm phập bởi một cái nanh bự khủng khiếp,đầy nọc độc,dài đến 3 tấc.Và mới năm ngoái đây,Tích Thư đã té nhào khỏi một cây chổi thần từ trên độ ười sáu thước.Cô đã quen thuộc với các thứ tai nạn và thương tích kì quái.Mấy thứ đó không thể nào tránh đựợc nếu người ta theo học ở Hogwarts - trường Pháp thuật và MA thuật - LẠI CÓ CHÚT KHUYNH HƯỚNG thu hút về mình cả đống rắc rối.Không,cái đang làm cho Tích Thư buồn phiền là cái lần mới đây nhứt mà cái thẹo làm cho cô đau đớn,và đó là lần mà Voldemort đến gần cô nhất.....Nhưng bây giờ thì Voldemort không thể ở gần đây được....Ý tưởng Voldemort đang ẩn náu đâu đây trên dwuongf Privet Drive nghe thiệt là vô lý,không đời nào.....Tích Thư lắng nghe rất kĩ sự im ắng chung quanh. Hay là cô đang lơ mơ chờ đợi nghe thấy tiếng kọt kẹt trên cầu thang hay tiếng phất gió của tấm áo trùm? Và cô hơi nhảy nhổm lên khi nghe tiếng thằng anh họ của nó ngáy lên một tiếng như sấm rền ở căn phòng kế bên.Tích Thư giật mình tự nhủ...mình ngu ngốc thật.Trong nhà này đâu có ai khác ngoài trừ dượng Chí Kiên,dì Minh Nguyệt và Chí Huy,tất cả họ đều đang ngủ say sưa yên lành,những giấc mơ của họ không bị quấy phá , cũng không đau đớn.Cái thói ngủ say là đức tính của gia đình Trần Phong mà Tích Thư ưu nhất, chẳng như lúc thức họ chẳng giúp ích được gì cho cô.Dượng Chí Kiên,dì Minh Nguyệt và Chí Huy là những người bà con duy nhất còn sống của Tích Thư,họ là dân Muggle,căm ghét và khinh bỉ pháp thuật dưới bất cứ hình thức nào. Điều đó có nghĩa là Tích Thư được đón nhận trong gia đình này nhứ một cục nợ ghẻ.Họ đã giải thích cho lối xom về sự vắng mặt lâu ngày của Tích Thư trong lúc nó đi học nội trú ở trường Hogwarts trong ba năm qua là Tích Thư bị đưa vô Trung Tâm Thánh Brutus Giam giữ Tội phạm Trẻ em Không cải huấn đựợc.Họ hoàn toàn biết rõ Tích Thư là một phù thủy vị thành niên,không được phép xài pháp thuật ở ngoài trường Hogwarts,nhưng họ cứ chằm hăm đổ thừa cho Tích Thư về bất cứ trục trặc gì xảy ra trong ngôi nhà của họ.Tích Thư không bao giờ có thể giãi bày hay nói với họ bất cứ điều gì về cuộc sống trong thế giới phù thủy.Cái ý tưởng đi đến gặp dì dượng Trần Phong khi họ thức dậy để kể cho họ nghe chuyện cái sẹo làm cho cô đau đớn và chuyện cô lo lắng về Voldemort..cái ý tưởng đó làm cho Tích Thư phì cười.Vậy mà chính tại vì Voldemort mà làm Tích Thư phải sống với gia đình Trần Phong ngay từ đầu,nếu không phải tại Voldemort thì Tích Thư đâu có bị mang cái vết sẹo hình tia chớp trên trán.Nếu không phải tại Voldemort thì Tích Thư vẫn còn có cha mẹ...

Cuối mùa hè này cô sẽ bắt đầu vào năm học thứ tư ở trường Hogwarts,và cô đã bắt đầu đếm ngược thời gian để tính đến ngày nó được trở lại tòa lâu đài.Nhưng vẫn còn gần nửa tháng nữa mới tới ngày tựu trường,Tích Thư lại nhìn quanh căn phòng của nó một cách vô vọng,và mắt cô chợt dừng lại trên mấy tấm thiệp mừng sinh nhật của hai đứa bạn thân nhất gửi cho cô vào cuối tháng bảy.Không biết tụi nó sẽ nghĩ sao nếu Tích Thư viết thư kể cho tụi nó nghe về chuyện cái thẹo làm cho cô đau đớn?

Lập tức,Tích Thư nhớ lại giọng nói vừa hoảng hốt vừa chói tai của cô nàng Băng Liên: “Cái thẹo của bạn bị đau hả? Tích Thư,cái đó nghiêm trọng lắm đó…Bạn viết thư cho cụ Âu Dương biết đi! Và tôi sẽ đi tra cứu cuốn Những Đau Đớn Và Phiền Muộn Pháp Thuật Thông Thường…Có thẻ trong đó có chỉ cách phải làm sao với những vết sẹo do bị lời nguyền gây ra…” Ừ,thế nào Băng Liên cũng sẽ khuyên bảo cô như vầy: đi thẳng đến gặp thầy hiệu trưởng trường Hogwarts,đồng thời tham khảo một cuốn sách.Tích Thư nhìn đăm đắm qua cửa sổ lên bầu trời xanh đen màu mực. Cô không tin chút nào là một cuốn sách lại giúp được cô lúc này.Theo như Tích Thư biết,cô là sinh vật duy nhất sống sót dưới một lời nguyền kinh khủng như lời nguyền rủa Voldemort.Vì vậy, sẽ không có mấy khả năng là nó sẽ tìm được những triệu chứng tương tự được liệt kê trong cuốn Những Đau Đớn Và Phiền Muộn Pháp Thuật Thông Thường.Còn về chuyện trình việc này cho thầy hiệu trưởng, thì Harry thiệt tình không biết suốt kỳ nghỉ hè cụ Âu Dương biến đi đâu.Cô tự giải trí cho mình một lát bằng cách hình dung ra cụ Âu Dương với bộ râu bạc dài lượt thượt,trong bộ áo chùng phù thủy dài thòng,đội cái nón phù thủy chóp nhọn… đang nằm dài trên bãi biển nào đó,đang xoa kem chống nắng lên cái mũi khoằm dài ngoằng của cụ.Nhưng cho dù cụ Âu Dương đang ở đâu,Tích Thư biết chắc là Strawberry cũng sẽ có thể tìm được cụ,con cú của Tích Thư chưa bao giờ thất bại trong công tác giao một lá thư cho bất kỳ ai, ngay cả khi thư không có địa chỉ.Nhưng mà Tích Thư sẽ viết cái gì trong thư?

Kính thưa giáo sư Âu Dương.
Con xin lỗi đã quấy rầy thầy,nhưng mà cái sẹo của con làm con đau hồi sáng này.
Kính thư.

Lâm Phong Tích Thư

Chẳng lẽ lại viết như vậy? Nhưng câu chữ đó thậm chí khi hãy còn nằm trong đầu Tích Thư nghe cũng đã ngớ ngẩn hết chỗ nói rồi.Thành ra Tích Thư cố nghĩ tới phản ứng của một đứa bạn thân khác của mình,Huỳnh Thanh Hà.Thế là trong khoảnh khắc,cái đầu tóc đỏ,và cái mặt đầy tàn nhang của Thanh Hà dường như bơi bơi trước mặt Tích Thư,mang một vẻ khoái chí vô cùng.
“Cái thẹo của bạn đau hả? Nhưng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đâu có thể nào đang ở gần bạn lúc này,đúng không?...Ý tôi nói là bạn sẽ biết nếu hắn đến gần bạn,đúng không? Hắn lại toan hại bạn một lần nữa,đúng không? Tôi không biết Tích Thư à,có thể mấy cái sẹo do lời nguyền gây ra luôn luôn nhức nhối một chút...tôi sẽ hỏi cha tôi coi sao”

Ông Kiến Phàm là một pháp sư có đầy đủ năng lực để làm việc cho văn phòng Dùng sai Chế tác của Muggle ở Bộ Pháp Thuật,nhưng theo như Tích Thư biết,ông lại chẳng có chuyên môn đặc biệt gì về những vấn đề đại loại như lời nguyền…Dù sao đi nữa,Tích Thư cũng không thích cái ý tưởng làm cho cả nhà Huỳnh biết là cô,Lâm Phong Tích Thư,mới bị đau một tí tẹo đã nhảy lên đong đỏng. Bà Ánh Ngọc sẽ rối rít lên,còn hơn cả Băng Liên và Kiến Phát và Kiến Minh,hai ông anh sinh đôi của Thanh Hà năm nay mười sáu tuổi,với cái tính nhây đó thì chắc chắn sẽ lấy đó làm trêu chọc.Hiểu Vân và Tiểu Đan chắc chắn sẽ không phản ứng phát rồ khiến cô bức bối như Băng Liên và Thanh Hà,nhưng có một điều cô chắc chắn là cả hai đứa nó cũng chẳng am hiểu gì về vết sẹo này của cô cả.Tích Thư đã phát chán khi phải ở ngôi nhà này rồi,ngoài chuyện cô có tới lui ở nhà của Hiểu Vân và Tiểu Đan,nhưng mỗi lần như vậy là dượng cô lại được một phen lèm bèm chửi bới,cô cũng không muốn những lời khó nghe đó sẽ đến tai của bà ngoại Hiểu Vân hay là cô của Tiểu Đan,vì vậy cô đành chấp nhận phải ở lì trong phòng,không đi đâu hết.Đây cũng là lý do khiến Tích Thư hy vọng là trong nay mai thôi ông bà Huỳnh có thể mời cô đến nhà họ lưu lại chơi. (Thanh Hà đã nhắc đến cái gì đó về trận tranh Cúp Quidditch Thế Giới ),và cô dù sao cũng không muốn cuộc viếng thăm của mình bị ám bởi những thắc mắc lo âu về cái sẹo của cô.Tích Thư xoa nắn cái thẹo bằng mấy khớp ngón tay,điều mà cô thật sự muốn (mà cô lại gần như xấu hổ khi tự thú nhận với mình điều này) là có một người giống như…,một người nào đó giống như cha mẹ vậy,một phù thủy người lớn có thể lắng nghe,khuyên bảo cô mà cô không cảm thấy mình ngu ngốc,một người quan tâm lo lắng cho cô,một người có kinh nghiệm về Mà thuật Hắc ám...

Bỗng nhiên,cô nghĩ ra người đó.Thật là đơn giản, và thật là rõ ràng đến nỗi cô không thể tin được là cô phải mất nhiều thời gian như vậy mới nghĩ ra.Người đó còn có thể là ai khác hơn chú Văn Kiệt?

Tích Thư nhảy phóc ra khỏi giường,vội vã băng ngang căn phòng,ngồi vô bàn viết.Cô kéo một tấm giấy da về phía mình,chấm cây viết lông chim đại bàng của mình vô bình mực,viết Chú Văn Kiệt kính mến,rồi ngừng lại,tự hỏi làm thế nào để diễn tả cái vấn đề của cô một cách tốt nhất,lòng vẫn còn lấy làm lạ về cái chuyện mà cô đã không nghĩ ra chú Văn Kiệt ngay từ đầu,mặc dù là ngày nào cô cũng nghĩ đến chú.Nhưng mà rồi,có lẽ…nói cho cùng thì cũng không đến nỗi đáng ngạc nhiên lắm,bởi vì cô cũng chỉ mới phát hiện ra chú Văn Kiệt là cha đỡ đầu của cô cách đây hai tháng.

Ngay cả khi không thể cùng về sống chung với chú,thì chính nhờ chú Văn Kiệt mà bây giờ Tích Thư có thể để tất cả những thứ đồ dùng học tập của cô ở trong phòng ngủ.Trước đây,gia đình Trần Phong không đời nào cho phép làm như vậy. Ước nguyện chung của họ là làm sao cho Tích Thư càng khốn đốn càng tốt,cộng thêm nỗi sợ hãi quyền lực pháp thuật của Tích Thư đã khiến cho vào những mùa hè trước đây họ cứ nhét cái rương đựng đồ dùng học tập của cô vô căn phòng xép dưới gầm cầu thang,kể cả con mèo Bảo Bảo họ cũng cấm cửa,buộc cô phải đem nó gửi cho bà Hoa lan.Nhưng thái độ của họ đã thay đổi kẻ từ khi họ biết Tích Thư có một người cha đỡ đầu là một tên sát nhân nguy hiểm...Bởi vì Tích Thư đã cố tình quên nói với gia đình Trần Phong rằng chú Văn Kiệt vô tội.Từ khi trở về ngôi nhà trên đường Privet Drive,Tích Thư đã nhận được bảy lần hai gói quà,mỗi tuần điều gửi tới một lần,đó là mấy hộp bánh mứt dâu và một bó hoa hồng đỏ từ một con cú đại bàng,nhưng tuyệt nhiên không hề có một dấu tích gì của người gửi cả.Tiếp theo là hai lá thư của chú Văn Kiệt,cả hai đều được đưa tới,không phải bằng cú như trong thế giới phù thủy thường dùng đâu nhá,mà bằng những con chim miền nhiệt đới bự chảng đầy màu sắc rực rỡ,Strawberry không chấp nhận những khách không mời hào nhoáng đó,nó hết sức bất đắc dĩ để ấy con chim nhiệt đới đó uống miếng nước trong khay của nó trước khi bay đi. Tích Thư thì ngược lại,rất khoái chúng.Bọn chim nhiệt đới đó đem đến cho trí tưởng tượng của Tích Thư những rặng dừa và bãi cát trắng mà Tích Thư hy vọng là nơi chú Văn Kiệt đang trú ngụ và đang tự do tự tại (chú Văn Kiệt không bao giờ nói chú đang ở đâu,đề phòng trường hợp những lá thư bị coi trộm).Không hiểu vì sao,Tích Thư thấy khó mà tưởng tượng nổi là những tên giám ngục Azkaban có thể sống sót lâu dưới ánh mặt trời rạng rỡ,có lẽ vì vậy mà chú Văn Kiệt đã đi về phương nam.Những lá thư của chú Văn Kiệt có vẻ vui tươi phấn khởi,chúng hiện giờ đang được giấu kỹ dưới một tấm ván lót sàn có thể tháo ra được ngay dưới gầm giường của Tích Thư.Và trong cả hai lá thư đó,chú Văn Kiệt đều nhắc Tích Thư cứ gọi đến chú bất cứ khi nào thấy cần.Ừ,thì bây giờ chính là lúc cô cần,được thôi…

Ngọn đèn của Tích Thư dường như lu mờ đi khi ánh sáng xám bạc lạnh lẽo của buổi bình minh đang rạng dần từ từ lan tỏa vào phòng.Cuối cùng, khi mặt trời mọc,khi những bức tường trong phòng ngủ của nó nhuộm màu vàng rực,và tiếng đi lại lịch kịch vang lên từ phòng của dượng Chí Kiên và dì Minh Nguyệt,thì Tích Thư dọn dẹp những mẩu giấy da vụn vương vãi trên bàn và đọc lại lá thư vừa viết xong:

*Chú Văn Kiệt kính mến,
Cảm ơn chú về lá thư mới nhất của chú.Con chim đó có vẻ lớn,đến nỗi nó khó khăn lắm mới chui qua được cửa sổ vào phòng con.Cuộc sống ở đây vẫn như bình thường.Vụ ăn kiêng của Chí Huy không khá chút nào,dì của con phát hiện nó lén đem bánh rán vô phòng ngủ của nó ngày hôm qua.Dì dượng nói là họ sẽ phải cúp tiền túi của nó nếu nó cứ làm như vậy,cho nên nó tức giận hết sức và quăng cái Trạm Chơi của nó qua cửa sổ.Đó là một loại đồ điện tử mà người ta có thể dùng để chơi trò chơi.Thực ra nó làm vậy là ngu, bây giờ nó không còn cả cái chương trình điện tử Siêu Quậy Phần ba để mà mê cho quên sầu.
Con thì yên ổn,chủ yếu là nhờ gia đình Trần Phong đã quá sợ rằng chú có thể xuất hiện và biến họ thành dơi nếu con méc chú.Nhưng mà có một chuyện lạ xảy ra hồi sáng nay. Vết sẹo của con lại đau nữa,lần mới nhất mà vết sẹo đau là tại vì Voldemort vô trường Hogwarts . Nhưng mà con không nghĩ là hắn đang ỏ gần con lúc này,chẳng lẽ nào? Theo chú thì liệu mấy vết sẹo do bị nguyền có đau trong nhiều năm về sau không?

Con sẽ nhờ Strawberry gửi thư này khi nó trở về,bây giờ nó đang đi săn.Chú cho con gửi lời chào Buckbeak nha.
Tích Thư*

Tích Thư nghĩ...Ừ,coi được rồi đây.Chẳng việc gì phải đề cập tới giấc mơ,cô không muốn bức thư để lộ ra là cô quá lo lắng.Cô xếp miếng giấy da lại và đặt qua một bên trên bàn,chờ Strawberry trở về.Rồi cô đứng dậy, vươn vai,mở tủ quần áo ra một lần nữa.Không cần liếc bộ dạng mình trong gương,Tích Thư bắt đầu mặc quần áo rồi đi xuống nhà bếp ăn điểm tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC