bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Khiêm đang cau mày hút thuốc, thấy bóng dáng nhỏ xinh chạy lại, vội vất đi. Hải Lam cực kỳ cực kỳ ghét mùi thuốc. Người dính một chút, cô sẽ tránh xa hắn trong bán kính hơn mấy mét.

"Ba~ ba đang chờ con?"

"Không phải, ra ngoài hóng gió."

Bầu trời rất không phối hợp, bắt đầu mưa lớn.

"Nha~ con buồn lắm đó. Chúng ta vào nhà đi."

Hải Lam cũng lười vạch trần hắn, cười giòn tan.

Lúc này hắn mới chú ý thấy bộ dáng lộn xộn của cô. Khi đi còn rất tốt, lúc về lại đi chân trần, váy rách thế này? Khiêm không vui chất vấn.

"Ai làm?"

"Ba~ là một gã say rượu mà thôi. Gã bị bảo vệ lôi đi ngay, chỉ là sự cố nhỏ."

"Đã bảo đừng đến những nơi tạp nham như thế. Nhỡ có bị làm sao..."

"Kìa ba~ con còn có ba mà, ai dám làm gì?"

Hừ lạnh một tiếng, hắn quay mặt đi. Nhưng không thể phủ nhận, lòng luôn mềm mại khi cô chủ động làm nũng. Sự kề cận ngọt ngào này làm hắn không tự chủ trầm mê.

"Uỳnh!!"

Hải Lam nhìn tia chớp xé rạch bầu trời, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười toan tính.

"Aaa..." - khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô lấy tay bịt chặt hai tai, ngồi sụp xuống sợ sệt. Cả người không kìm được run run, chọc người thương tiếc.

"Làm sao vậy? Có ba, có ba đây."

Hắn dở khóc dở cười, vừa nãy không phải tự tin, mạnh mẽ lắm sao. Giờ đã biến thành thỏ đế nhát gan rồi.

"Ba~ ba cười con~ Hức... sấm chớp... còn tối thế này, con sợ lắm."

"Haha..."

"Ba đừng cười nữa!! Có gì đáng cười đâu?"

Nhìn cô dẩu môi, lườm lườm. Không có lấy một chút uy hiếp, ngược lại tựa như mèo nhỏ hờn rỗi, cào vào lòng hắn nhộn nhạo.

"Đã sắp mười sáu tuổi rồi, còn sợ tối như vậy."

"Ba mau về phòng đi! Không nói với ba nữa."

Nếu là trước đây, hai người vô cùng lạnh nhạt. Nhưng bây giờ cô cáu gắt, hắn vô hình đã quen thuộc, nửa thật nửa đùa đứng dậy.

"..."

Ống quần khẽ giật, Hải Lam hờn dỗi kéo hắn lại. Cô sợ hắn đi mất.

"Không để ba về phòng?"

"Ba~ con xin lỗi mà. Con sợ, đừng đi mà..."

"Haizz..Được rồi, dẫn con về phòng nhé."

***

"Ba~ mưa rất lớn."

"Cho nên?"

"Cho con ngủ với ba một hôm~"

Cái này... thật dễ gây hiểu lầm. Hắn đỡ trán, không dám nhìn bộ dạng bán manh của cô. Một tay ôm gấu bông, một tay cô nhất quyết ôm chân hắn, đu bám không rời. Lúc trước là hắn say rượu, bây giờ vô cùng tỉnh táo, nhưng đầu óc lại...

"Ba~ đi đi mà~ nếu không con sẽ không ngủ nổi."

"Không được, ba còn công việc cần xử lý ở thư phòng."

Hắn gỡ con bạch tuộc đang cuốn trên người mình ra. Ánh mắt né tránh. Không xong, hắn cần nước lạnh.

"Ba~"

Thay chiếc đầm ngủ ngoại cỡ in hoạ tiết cupcake li ti tone màu pastel dễ thương, dịu mát. Hải Lam chớp a chớp, mắt lúng liếng năn nỉ hắn. Từ trên cao, cổ váy bị xô lệch lộ ra một mảng xuân sắc trước ngực.

Hắn thấy cổ họng khô khốc. Trong lòng viện đủ lí do thoái thác, hắn sao có thể dậy lên phản ứng trước cô. Nhất định là nhầm lẫn.

"Ba không thương con nữa?"

Đúng!! Chỉ là nhầm lẫn.

"Được rồi. Đi ngủ."

"Yeahh!"

***

"Mừng ngài trở về."

"Ừ."

J nhấc lên một chiếc giày cao gót dính máu đã chuyển màu đỏ sậm ngắm nghía. Thật là một viên đá quý xinh đẹp, trải qua mài dũa, sẽ còn lấp lánh gấp bội.

"Ả cảnh sát kia thế nào?"

"Thưa, như cũ làm."

"Tốt."

Dám khiêu chiến quyền uy của hắn, dù chỉ một lời nói cũng là tìm chết.

"Đôi giày này, lau sạch rồi chờ cô ấy đến, đem trả."

"Đã rõ."

***

"Ba~ ưm.. ahh... "

"Nhanh quá...aaah... con không chịu được mà~"

"Ba~~~"

"A!!"

Lương Khiêm giật mình tỉnh dậy. Nhìn quanh là căn phòng im ắng, bối rối lau đi mồ hôi đẫm trên trán. Hắn không còn là cậu nhóc niên thiếu chưa trải tình dục, thế nhưng lại mộng xuân. Hơn nữa chân thật như vậy, những khoái cảm âm ỉ trong lòng muốn bỏ qua cũng không được. Chỉ là, tại sao không phải ai khác, cố tình là con gái...

"Ưm."

Hắn ngơ ngác nhìn Hải Lam an ổn ngủ. Gương mặt nhỏ xinh dưới ánh sáng ban mai hơi ửng đỏ. Khuôn miệng tinh tế, khoé miệng còn đang ngốc ngốc chảy nước miếng.

Dáng ngủ của cô rất xấu. Tấm lưng ong cúi xuống, mơ hồ thấy được một mảng da thịt trắng ngõn, khuôn ngực đầy đặn. Vì mặc váy ngủ ở nhà, cô muốn thoải mái nên không mặc nội y, hiện tại...

Lương Khiêm thị lực rất tốt, tuy rằng chỉ một cái liếc mắt nhưng cảnh xuân vô hạn xinh đẹp đều tinh tường thấy được.

Hải Lam đang ngủ khẽ xoay người, thay đổi tư thế. Hai chân nhỏ xinh, thon dài cân xứng, khiến người khác nảy sinh ý niệm xấu xa, muốn xốc váy lên thoả mãn nhìn một cái.

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn không nỡ đánh thức cô đang ngủ ngon, lạnh nhạt trở về phòng mình.

___________________________________

Các tr khác ta viết khá nghiêm túc, H văn cũng k phải sở trường của ta. Chỉ là đang cố tỏ ra nguy hiểm 😖. Tuy nhiên nhiều lúc high lên ta thích viết tr bừa bãi, hoa tâm một chút.

Nên tr này ta sẽ xoay quanh thịt và thịt, những vấn đề khác như tuổi tác, xã hội, định kiến,... ta coi là mây bay nhé, lương tâm hay đạo đức cũng quẳng đi luôn. Hậu cung nữ chính mở rộng không hạn định con số.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net