J

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba~ con pha cà phê cho ba nè~"

Lương Khiêm ngồi trên bàn làm việc trong phòng sách. Nhìn cô chưa gõ cửa đã vào liền nhíu chặt mày.

"Ba~ nhíu mày nhiều sẽ mau già đó~"

Mày lập tức cau thêm, cả người toát ra khí lạnh tựa hầm băng. Hải Lam không chút sợ hãi đặt cốc cà phê xuống, nhào vào lòng hắn. Dùng hai tay nhỏ xinh xoa xoa mày đang cau lại. Môi tủm tỉm cười.

"Con nói đùa thôi~ Ba là thiên hạ vô địch siêu cấp đẹp trai~ Ba của con vô cùng soái~"

Mày của hắn cuối cùng cũng giãn ra. Nhìn vào mắt cô như bị mê hoặc. Thật đẹp, một xanh, một đen lấp lánh ánh lên chút tinh nghịch. Trên khuôn mặt tinh xảo, phá lệ xinh đẹp, làm người ta phải kinh diễm. Nhưng, con mắt xanh này, do thằng nào tạo ra, nực cười là không ai rõ.

"Sao không đeo lens?"

Hải Lam nhớ lại, ba cô từ kiếp trước không thích mắt cô như vậy, cũng thấy mình khác với bạn cùng trang lứa, từ nhỏ đã đeo lens che đi đôi mắt đặc biệt. Sống lại, cô mới không vì cảm nhận của người dưng mà sống.

"Rất đau a~ con không đeo lens nữa đâu~"

"Hửm."

Khiêm giận dữ, nhìn cô là hắn nhớ tới khuất nhục trong quá khứ. Tay đẩy mạnh cô ra.

"A."

Hải Lam kêu lên đau đớn, cốc cà phê đổ ướt cả một khoảng trước ngực. Vành mắt đỏ hoe.

"Có sao không?"

Khiêm quay người cô lại, giọng nói có tia lo lắng khó phát hiện. Nhưng nhìn thấy tình cảnh của cô, ngay lập tức muốn bỏ trốn. Cà phê đen đổ loang lổ trên váy trắng, đối lập thị giác rất mãnh liệt. Vải ướt còn trở lên trong suốt, dính chặt lấy cơ thể người con gái. Ẩn hiện bộ nội y ren đáng yêu.

"Ba~ đau quá a~"

Cô nũng nịu kêu đau, đáy mắt lại toát lên ý cười lạnh lùng.

"Có thấy rát không? Mau đi ngâm nước. May là cà phê không còn quá nóng."

"Ba~ ngày xưa không phải con đau ba đều thổi cho con sao? Ba hết thương con rồi~ hic, huhu. Ba~~~"

"Đừng khóc nhè chứ, con lớn rồi."

"Con đau mà~"

Hắn bất đắc dĩ cúi đầu xuống, đến gần ngực cô thổi nhẹ. Không khác gì tra tấn hắn, bởi đường nét cơ thể cô đều phô bày trước mắt hắn. Nửa kín nửa hở thế này còn quyến rũ hơn cả không mặc gì. A. Hắn đang nghĩ cái quái gì? Có lẽ bận quá, lâu rồi chưa chạm vào phụ nữ.

"Được rồi chứ?"

"Được rồi a~ yêu ba quá đi~ con về phòng thay đồ."

Nhìn bóng cô chân sáo tíu tít chạy đi, Khiêm nói vọng theo.

"Đi tìm bác sĩ xem lại đã."

Nói xong, lại tự hỏi mình thiếu gái đến ngu sao. Đứa con hoang này liên quan gì tới hắn.

***

22:00 pm. Câu lạc bộ J.

Đây là chốn ăn chơi hưởng lạc xa hoa bậc nhất Việt Nam. J có nhiều dịch vụ giải trí đa dạng, hàng cấm cũng không thiếu, song nhà chức trách chẳng thể làm gì.

Hải Lam đến đây là có chủ ý. Nhớ không nhầm, trùm buôn bán vũ khí kiếp trước sở hữu câu lạc bộ này. Còn có, nơi đây không thiếu cao phú soái. Kiếp trước của cô nghĩ lại thật nhàm chán, hỏi sao bạch liên hoa nhiều như vậy, là vì cảm giác săn đàn ông vô cùng khoái hoạt. Cướp được tim rồi liền bỏ, giống như đưa người ta lên thiên đàng rồi đẩy xuống địa ngục. Cảm giác định đoạt nằm trong tay mới kích thích làm sao.

***

"Tiểu thư, cô..."

"Suỵt! Tôi muốn hát một bài không được sao."

"Đương nhiên là được. Lam tiểu thư còn có dặn dò gì không."

"Tôi không thích ồn ào, hạ rèm xuống cho tôi. Ai hỏi cũng đừng tiết lộ danh tính."

"Dạ, dạ. Tôi đã rõ."

***

Cô chọn lầu 2, một quán cafe lãng mạn, cổ điển. Xung quanh để tạo bầu không khí ưu nhã, ngọt ngào nên chỉ có ánh đèn bàn mờ ảo chiếu sáng. Trên bục cao, đèn tắt đi, một cô gái chậm rãi ngồi, tay chỉnh mic cho vừa vặn.

Mọi người đều không chú ý, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Cho đến khi, giọng hát vô danh vang lên.

"Bây giờ em biết

vì sao

gặp nhau

biển xô

sóng trào

ngồi nghe chiều im

gió lặng

giữa muôn

vàn hoa

Đi về đâu

cũng là thế

buồn kia

còn trong

dáng ngồi

Thiên đường xưa khép lại

từ - muôn - năm - rồi...

🎶  🎶   🎶   🎶   🎶   🎶   🎶~~~"

Giọng hát người con gái mộc mạc, say đắm. Không phải nhạc điện tử, nhạc EDM, remix sôi động, đây là một bản tình ca buồn. Cô nhập tâm vào lời ca, hát một câu hoàn toàn không hỗ trợ bởi nhạc cụ. Tiếng hát réo rắt, buồn bã, hoài cổ. Tay cầm mic buông xuống, lúc này tiếng nhạc mới vang lên mở đầu bài hát.

Mọi người cùng hướng lên sân khấu nhỏ, rèm che bị buông xuống, hững hờ bay bay. Mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng nóng bỏng yêu mị. Cô mặc váy đen bó sát, chân váy xoè bồng bềnh chỉ che được cái mông căng đầy. Tinh nghịch mà quyến rũ. Thiết kế cổ yếm, lưng khoét sâu, dây áo mảnh dẻ buộc sau cổ. Chỉ cần cởi nút thắt hình nơ thôi, cảnh xuân sẽ phô bày. Tất chân và găng tay cũng thuần một màu đen, đối lập làn da trắng nõn mịn màng. Môi đẹp đỏ tươi nhàn nhạt cười.


Giọng ca của cô hoà cùng tiếng nhạc, càng thêm mê người. Bên dưới mọi người trở thành fan hâm mộ ngay lập tức, tai thưởng thức nhạc, mắt chăm chú dõi theo từng hành động, cử chỉ của nữ ca sĩ.

"... Quên được không

những điều

ta chưa bao giờ

chưa bao giờ

chưa bao giờ..."

Kết thúc bài hát, toàn bộ lầu 2 vẫn im lặng. Sau đó, tiếng vỗ tay rào rào vang lên.

Hải Lam rời khỏi ghế, theo hậu trường dời đi. Khán giả mong cô hát tiếp, có người đuổi theo, có người hò la. Nhưng quá nhiều người ta sẽ không biết trân trọng, cô lạnh lùng quay lưng đi. Bí mật như lúc đến, ra về cũng im lặng, không ai biết người con gái hớp hồn họ là ai.

Ở một góc khuất, J ngoắc tay với đàn em, hứng thú nhìn bóng dáng yêu kiều biến mất.

"Điều tra về cô ấy."

Lại một bàn khác, hôn phu của cô cùng em gái đang ngỡ ngàng. Là Lam? Sao có thể?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net