lời mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người đẹp~"

Tên thiếu gia nhỏ con, dáng vẻ dâm tà đáng khinh xoa xoa tay tiến lại gần. Mỹ nữ hắn chơi vô số, nhưng chưa ai có khí chất như vậy, sự ương ngạch không chịu khuất phục làm hạ thân hắn muốn bốc hoả. Khuôn mặt xinh đẹp này, khi ở dưới thân hắn rên rỉ sẽ phóng đãng bao nhiêu.

"..."

Hải Lam quay mặt đi, tránh cánh tay đang vươn tới cằm mình.

"Vốn muốn nhẹ nhàng một chút, xem ra cưng thích thô bạo~"

Tay hắn chuyển hướng tới tà váy voan, tham lam túm lấy. Thật chờ mong, cảnh xuân phía dưới. Đàn bà mà thôi, cướp được thân rồi thì phải phụ thuộc vào hắn.

"Roẹt!!!"

Cô xoay người, váy cứ như vậy bị xé một đường. Váy đã ngắn nay lại ngắn hơn, lấp ló câu nhân.

"Tao không có nhiều thời gian đuổi bắt với mày đâu. Điếm thối!"

Cô nhẹ nhàng né thoát. Hắn vồ vào khoảng không, chật vật ngã lăn, mặt đỏ bừng vì thẹn.

"Lên cho tao! Bọn mày mù à."

Đám tay sai nhanh chóng chế trụ khách, một nửa bao vây quanh cô. Chờ bọn chúng lại gần, Hải Lam cầm lấy bình hơi cay giấu trong túi xịt một vòng.

"Aaaaa..."

"Cái quái gì thế?"

"Mắt tôi!"

"Hừ"

Không cho chúng cơ hội nghỉ ngơi, cô rút đôi giày ra, dùng phần đế nhọn hoắt tấn công. Một đường tranh đấu, quả thực đủ máu me. Giày cao gót đính đá tinh xảo nhuốm đẫm máu. Với địch nhân, cô không khoan nhượng. Vai, bụng, cổ, hay thậm chí là mắt đều bị cô tàn nhẫn đâm xuống. Tay trái cầm giày đâm khảm vào vai một tên, cả người mượn đà vọt qua lưng hắn đâm tới người thứ hai. Tên thứ ba xông tới, dùng một cú đá KO tại chỗ. Tên thứ tư? Xoạc chân, dồn sức chạy đến bức tường phía trước, đạp mạnh rồi nhún người bật ngược, tay cố định cổ.

"Rắc!"

...

Đến một tên, xử một tên!

Bọn chúng không nghĩ tới cô gái mảnh mai lại ra tay độc ác như vậy, ỷ vào nhiều người từ nhiều phía dồn bắt. Chiếc giày cuối cùng vọt khỏi tay chuẩn xác quăng vào gáy một tên, Hải Lam thoạt nhìn đã không còn vũ khí. Đối phương không khá hơn, cả đám còn lại một tên.

"Mẹ nó!"

Trong tích tắc tên cầm đầu nổi giận cầm dao gọt hoa quả trên bàn đâm tới, cô xoay người dùng đại thiếu gia núp phía sau đã sợ tới mức đái ra quần làm lá chắn.

"Phập!"

Âm thanh êm tai khi lưỡi dao xuyên qua da người, kế tiếp là máu tuôn ra ồ ạt.

"Mày..."

Hắn không ngờ có ngày bị chính vệ sĩ của mình đâm cho một dao.

"Không phải chứ? Còn chưa đủ sâu. Để tôi giúp một tay nga~"

Giọng nói mê hoặc tựa hấp dẫn trí mạng của hoa anh túc, ngọt ngào mà có độc.

"Phập!"

Sau cái "giúp một tay" của cô, lưỡi dao kim loại đâm sâu hơn, chỉ còn lại cán cầm. Đồng thời, người phía trước đình trỉ mọi hoạt động, cơ thể sụp xuống không khác một con rối đứt dây.

"Không... Không!!! Không phải tôi!"

Tên tay sai hoảng sợ, giết chết người, còn giết một tên thiếu gia giàu có trước nhiều người, chờ hắn cũng chỉ một chữ chết.

"Là mày!"

Xung quanh nằm la liệt những tên bị hạ, đều ngất xỉu hoặc thương nặng. Hắn là người mạnh nhất, gian xảo nhất trụ tới cuối. Nhưng lúc này chỉ như người phát rồ, liều mạng tấn công người trước mặt. Mưu kế hay kĩ thuật đều gạt qua, đơn thuần là con giun quằn mình trước lúc bị xéo chết.

Hải Lam thân là người thừa kế giàu có, chút võ phòng thân không thể thiếu. Cô lại nắm thế chủ động, vận dụng cùng cái đầu làm bọn chúng chủ quan rồi thất thế. Song tên điên này tuy mất tỉnh táo, sức lực lại vẫn còn. Tay cô đặt nhẹ lên chiếc gim cài đầu, trên đó chứa độc dược cô bỏ không ít khó khăn mua về, đâm nhẹ một cái thôi, voi cũng không sống quá 3 giây.

Nhìn một vòng, lại khéo léo né mình khỏi đòn đánh. Cô tự tin mình qua mặt được đám người này, nhưng để cảnh sát tới khám nhiệm tử thi thì khá rắc rối. Đầu óc linh chuyển, chợt thấy gió lùa vào mát rượi sau lưng. Có cách!

"Lại đây nào~"

Nở nụ cười say nồng như rượu như mê, Hải Lam ngoắc tay với con mồi.

"Mày chết với taoooo!"

"Hụt rồi~"

"Aaa."

"Tốc độ thực kém~"

"Mày!!!"

Thân ảnh màu lam từng bước dụ dỗ hắn tới gần bệ cửa sổ. Đây là cửa kính, không có khung để người uống ngắm cảnh thành phố phía dưới. Kính đương nhiên được trang bị chắc chắn, nhưng nay được mở ra đón gió, nhìn cơ thể đồ sộ của hắn, cô cũng không sợ hắn không phá được kính mà bay.

"Haha~"

"Mày dám cười!"

Hắn điên tiết lao tới, ngược lại lần này cô không trốn tránh, đứng thẳng nghênh tiếp. Ánh trăng phía sau nhu hoà bao bọc lấy dáng người kiều mị, gió thổi xoã tung tóc dài đen mượt, che đi một nửa khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc.

"Come on~~~"

Trái tim cô đập bang bang vì hưng phấn. Nhìn con mồi rơi vào bẫy rập rồi, tay cầm dây điện giật mạnh, đèn chùm hoa lệ giữa trần nhà tắt ngúm. Ánh sáng từ đèn nhỏ đặt trên bàn nước chẳng đáng kể, càng làm không gian thêm hư ảo tăm tối.

Mọi người hoảng loạn la hét, chen lấn. Con người văn minh chính là vậy, đến lúc khó khăn sẽ cắn xé nhau ngay thôi.

Không dông dài, không tiếng động. Ánh trăng phản chiếu bên khung cửa sổ, từ lúc nào đã chỉ còn một bóng hình người con gái im lặng quỷ dị. Ra tay như thế nào? Chỉ trong một tích tắc thôi, quá nhanh.

Người vẫn ngồi trong góc lại nhìn thấy hết một màn.

"Thực đẹp mắt."

Tiếng than nhẹ mang theo tán thưởng cưng chiều không thèm che dấu.

Khi đèn được bật lên lần nữa, bảo vệ và cảnh sát đã ập tới. Hiện trường vô cùng loạn. Hải Lam ngoài tóc có chút rối, váy bị xé ngắn và giày vất mỗi góc một nơi, thì hoàn toàn không hao tổn gì. Cô "run rẩy" thu mình vào một góc. Đủ đáng thương, đủ yếu mềm.

Các nam cảnh sát thực không nỡ tra hỏi làm gợi lên kí ức kinh hoàng của cô. Rốt cuộc, một nữ cảnh sát không chịu nổi nữa, cầm giấy bút qua.

"Cô cho tôi biết vừa nãy có chuyện gì xảy ra. Tốt nhất là kê khai đầy đủ và trung thực."

Cô ta hậm hực ra mặt.

"Tôi sẽ gọi luật sư riêng tới hợp tác cùng mấy người."

"Cô đừng có mà..."

"Này!"

Viên cảnh sát trưởng lo lắng chạy lại thì thầm một câu làm mặt nữ cảnh sát xám như tro tàn.

"J thì sao? Quá quắt quá rồi!"

Cảnh sát trưởng vội bịt miệng cô ta.

"Cô thì biết cái gì. J là cả thế lực xuyên quốc gia. Coi chừng miệng của cô, đến súng cô còn không có."

Cô ta lạnh sống lưng. Đúng vậy, luật lệ của câu lạc bộ là cấm mang súng, vũ khí vào trong. Đến lực lượng cảnh sát, khi qua cửa cũng phải hai tay chắp súng ra.

Hải Lam thấy đã không còn việc của mình, nhàn nhã bỏ về. Góc phòng kia, vốn đã trống không. Chân trần bước trên sàn đá lạnh, cô tặc lưỡi tiếc nuối.

"Thưa tiểu thư. Ngài có lời mời."

Trên dưới J, "ngài" chỉ có thể chỉ một người.

"Dẫn đường."

Hải Lam không biết nên vui hay nên buồn. Con mồi tự tìm đến cô rồi, nhưng nó rất lớn nha, ăn không kĩ có thể hóc chết...

___________________________________

So sorry 😖😖😖
Hôm qua điện thoại của ta bị liệt phím a, chữ b và j không ấn được. Đã lỡ hẹn rồi 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net