vượt cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba??"

Nghe thanh âm ngọt ngào bên tai, lòng hắn khẽ chấn động một cái. Tinh thần có chút nhộn nhạo, tựa mất hồn mất vía. Nghiêng mặt, Khiêm không tự nhiên muốn tránh ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm kia của cô.

"Ba, con gọi ba từ nãy tới giờ luôn."

Hải Lam giấu đi tia sáng lạnh trong mắt, từ từ cúi nghiêng người xuống. Hơi thở ấm ấp nhẹ nhàng lướt qua trên gương mặt nam tính. Giây phút đó, hơi thở mập mờ của cô làm từng tế bào của hắn kích thích, từng mạch máu vì thế mà sôi trào...

Hắn đã không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.

Mà mặt cô ngày càng gần kề. Rốt cuộc hắn đầu hàng rồi, hai tay muốn đẩy cô ra chuyển thành khắc chế nắm chặt.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng cười vọng đến từ trên đỉnh đầu mình.

"Từ tối hôm qua, ba cứ lạ lạ sao đó. Bác Trương nhờ con gọi ba xuống ăn sáng kìa, đi thôi ba~"

A... lạ ư? Hắn mong chờ con gái mình làm gì? Hắn từ lúc nào sa đoạ bởi một người kém mình hai mươi tuổi? Nhắc tới khoảng cách tuổi tác đó, Lương Khiêm sắp bị sự tự ti xé rách gương mặt lạnh lùng cố trưng ra. Hắn thật đã già? Trong khi cô hấp dẫn đủ thứ ong bướm.

"Ba~ con đói!"

"Ừ."

***

Như thường lệ, bàn ăn bao trùm không khí ngượng ngập, giả tạo. Chỉ là bữa sáng cho bốn người, những món ăn đắt tiền, trang trí hoa lệ, rườm rà trải dài rồi thắp nến, hoa tươi. Đều là do dì Lan làm chủ. Cô ta thấy không có gì không tốt, thuở nhỏ sống nghèo nàn luôn luôn ám ảnh cô. Cô chỉ là tốt khoe, xấu che.

Song, khoa trương như vậy với giới thượng lưu sẽ gọi là nhà giàu mới nổi. Người ở tầng lớp trên, đều có nhãn lực. Ai là quý tộc chính thống, ai là chim sẻ mơ tưởng hoá phượng hoàng, không phải lớp vỏ bọc hay diễn xuất non nớt của hai mẹ con dì Lan có thể che dấu. Kiếp trước Hải Lam còn ra sức khuyên nhủ họ, kiếp này liền mặc kệ họ tự tung tự tác vung tiền. Bởi vậy mà thiệp mời tiệc trà, sinh nhật, mừng thọ vẫn gửi tới nhà họ Chu đều đặn nhưng tuyệt nhiên không đề cập tới hai đoá bạch liên hoa này.

Minh Diễm cầm dao đay nghiến miếng bít tết trên đĩa, ánh mắt ai oán nhìn một màn hai cha con thân thiết. Không phục! Cô không phục!! Đáng ra đều là cuộc sống của cô, tại sao phải cúi mình trước con ngoại lai này?

"Ba, hôm qua con không thấy ba về phòng. Con rất lo lắng."

Còn muốn nói thêm vài câu níu kéo tình cảm, đã bị Hải Lam chặn họng.

"Nha, tối qua sấm chớp lớn quá. Ba ngủ cùng chị."

Lời này thành công làm dì Lan cũng đỏ mắt ghen tị. Ngủ cùng? Cô theo hắn lâu như vậy, còn chưa thấy hắn hành động khó tin thế này. Với đàn bà, giải quyết nhu cầu xong sẽ đuổi đi. Với con gái ruột, không phải vì tờ xét nghiệm ADN chứng minh hắn cũng không muốn chu cấp một chén cơm.

"Anh à, con gái lớn rồi. Ngủ cùng không hay lắm đâu. Lần sau nếu sợ hãi, qua phòng dì nhé Lam."

"Dạ. Cũng được."

Ngoài ý muốn, Hải Lam đồng ý ngay tắp lự. Lần này lại đến Lương Khiêm không vui. Ai cô cũng ngủ cùng được? Tối qua còn nghĩ ỷ vào hắn, không ngờ chỉ đem hắn thành gối ôm.

"Đủ!! Như dì nói đi, lớn thì ngủ một mình. Hôm qua là lần cuối, về sau đừng vì mấy lí do vớ vẩn đó làm phiền ta."

Dì Lan cao hứng vô cùng, hiếm hoi hắn mới tán đồng lời cô. Chờ hắn không chú ý, kiêu ngạo liếc xéo Hải Lam.

Trẻ con! Cô cười lạnh trong lòng. Hiển nhiên có cơ hội, Minh Diễm vội đâm bị thóc, chọc bị gạo.

"Ba, hôm trước thầy giáo có nhắc con, chị hai tuỳ hứng bỏ học cả tháng rồi. Con sợ kiến thức chị không theo kịp."

Rất hợp ý cô, Hải Lam theo thói quen sà vào lòng hắn.

"Con cũng định nói sớm với ba, con muốn vượt cấp."

Như thể nghe thấy chuyện cười, hai mẹ con liên tục khuyên giải cô đây không thể giỡn, điểm số của cô chỉ ở mức bình bình làm sao nhảy cóc được, còn âm thầm đá đểu cô ham chơi, lười học sẽ mang tiếng xấu cho nhà họ Chu.

"Con mặc kệ, con còn chưa thử sao dì và em biết con không làm được?"

Hắn nhìn mắt cô lấp lánh kiên định. Chói mắt như vậy, thà là cô rụt rè nội tâm trước đây mà hắn có thể kiểm soát, hơn là bây giờ từng ngày nơm nớp lo sợ cô sổ lồng bay đi.

"Tự tin?"

"Dạ. Vì con là con gái của ba mà~"

***

Đại học ATLD.

Hải Lam chọn đại học ATLD, bởi đây là một môi trường học tập quốc tế, sinh viên được lựa chọn không hạn định khối ngành miễn kham nổi. Cô sẽ ôn tập lại ngành Quản trị kinh doanh, học tiếp Thiết kế thời trang và đá sân sang Điện ảnh. Cái gì cô cũng muốn thể hiện, hơn nữa nhất định phải bò lên đỉnh cao. Tiền sẽ là phương tiện cung cấp vật chất, danh tiếng cũng không thể coi thường. Minh Diễm kiếp trước dưới ánh sáng nữ minh tinh thuần khiết hút rất nhiều fan cuồng, thế lực của nhà ngoại muốn trả thù cho cô mới không thể tuỳ tiện động vào.

Đương ngồi trong căng tin ăn kem, sẵn tiện chờ giáo viên hoàn thành mấy thủ tục lôi thôi, cô chợt nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất.

"Hải Lam!!"

Haizzz... thật xúi quẩy. Tôi đã cố tình lờ anh đi rồi mà. Cô quay lại, khó chịu ra mặt.

"Chào."

Mạnh Phong thoáng ngẩn người. Cô mặc một chiếc váy trễ vai hồng baby, tóc đen uốn lượn mềm mại xoã tung. Kết hợp cùng đôi khuyên tai lông vũ màu trắng thoanh thoát, tựa một làn gió đẫm hương quấn quýt mê hoặc thần trí hắn. Hải Lam, giống như thay đổi thật nhiều.

"Em chờ anh? Tại sao lại xuất hiện ở trường này?"

"Không phải."

Cô nhàn nhạt trả lời. Mạnh Phong cái gì cũng tốt, nhưng là tốt với tất cả mọi người. Lúc trước mẹ đột ngột mất, ba dần xa lán, cô coi hắn- người hôn phu đính ước từ nhỏ là nơi duy nhất bám víu vào. Kết quả, lại yêu Minh Diễm sống đi chết lại, với việc cô gỡ từng thứ trên người xuống hi sinh cho cô ta, hắn coi như tất nhiên.

"Đã đến đây, còn chối. Hay em vẫn giận anh? Chờ một chút, anh dẫn em đi ăn."

"Em nói là không phải. Em tới làm thủ tục nhập học."

Hắn vẫn tự cho là đúng như vậy. Phải rồi, quãng thời gian này cô luôn đeo bám hắn, một tiếng anh Phong hai tiếng anh Phong. Còn hắn, lại nảy sinh tình cảm với em gái cô.

"Nói ngốc cái gì? Dạo trước anh thấy em ở J, anh phải là người giận mới đúng."

"A, em cũng thấy anh cùng Diễm."

Cô không muốn nhiều lời với tên này, bỏ lại một câu rồi đi thẳng. Thật rắc rối, thế nhưng quên mất hắn cũng học ở đây.

"Hey!! Người đẹp giận dỗi bỏ đi rồi! Là ai vậy? Cho tao số đi."

Vài tên bạn thân thiết chạy tới quàng vai bá cổ hắn, tự nhiên cười đùa.

"Là Hải Lam. Bọn mày không nhận ra?"

"Cái gì?? Nhóc đó lớn vậy rồi?"

"Còn xinh hơn nhỏ em mà mày dẫn đi hôm trước đó. Người cũng lồi lõm hơn..."

Một tên nổi tiếng gái gú nhất nhóm xoa cằm.

"Nhưng mày thích kiểu tiểu bạch thỏ Minh Diễm hơn đúng không? Em này, nhường cho bọn tao đi."

Mạnh Phong vô cớ bực bội, hắn gằn giọng.

"Tao cấm mày đùa kiểu đấy."

"Sao chứ? Nói thẳng ra mày tòm tem với cả hai chị em nó, chán thì cho anh em dùng một chút. Hải Lam này, tao cũng muốn nếm... AHH..."

Tặng cho tên đang thao thao bất duyệt một cú đấm, hắn hét lên lạc cả giọng.

"Tao cho mày biết! Đó là hôn thê của tao! Của tao!!"

Mạnh Phong thuộc kiểu người ngoài ấm trong lạnh điển hình. Hắn luôn trưng ra bộ dạng ấm áp như nắng xuân để che đậy một nội tâm tăm tối. Đây là lần đầu tiên hắn nổi giận như vậy giữa nơi đông người.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net