Chương 2: Bộ lạc hổ tộc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh thần Khương Dục đang phi thiên bị hài tử này gọi trở về, nhìn gương mặt hài tử đỏ bừng không nhin được cười.

Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên thân, tự nhiên biết tại sao hài tử lại thẹn thùng như vậy.

Hài tử gọi là Á Kỳ, là một á thú nhân, phi thường đáng yêu, chỉ là có chút ngơ ngác, mà Á Kỳ hiện đang len lén nhìn một tiểu thú nhân cực kỳ xuất sắc trong bộ lạc, Thích. (Tên của Thích tiếng trung ghi vầy戚)

Thích hiện tại trong bộ lạc là thủ lĩnh của tiểu thú nhân, trên căn bản ra ngoài săn thú hoặc là tiếp thu huấn luyện của thú nhân ở trong bộ lạc đều do Thích tổ chức.

Á Kỳ thường thường ở trước mặt nguyên thân khen Thích, trên căn bản mười câu thì có ba câu đều có liên quan đến tiểu thú nhân cách đó không xa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Dục nhìn về phía Thích không khỏi ngạc nhiên, nhìn thấy rõ ràng một hài tử mới mười tuổi nhưng lớn tiếng quát lớn những thú nhân lớn hơn mình, Khương Dục không nhịn được bật cười.

Thích đột nhiên liếc mắt nhìn về hướng này, chỉ là cái nhìn này, áp suất xung quanh Thích trong nháy mắt thấp hơn rất nhiều, sau đó biểu hiện lạnh lùng dời ánh mắt.

Xem ra hắn rất ghét ta.

Khương Dục sờ sờ chóp mũi, có chút ngượng ngùng.

Cách cư xử trước đây của nguyên thân có thể làm người khác yêu thích là việc không thể.

"Ngươi thích hắn như vậy, tại sao không đi chào hỏi" Khương Dục có ý đồ xấu muốn nhìn gương mặt Á Kỳ đỏ lên một chút, mở miệng trêu chọc.

"Làm... làm gì có!" Á Kỳ hoảng sợ rồi, đôi mắt trợn tròn đuôi dựng thẳng lên trời.

Còn không chờ Khương Dục tiếp tục trêu đùa, Á Kỳ mới vừa rồi còn bị dọa đến lợi hại lập tức trở nên vô cùng ủ rũ, đôi tai xù cùng đuôi đều rũ xuống, cả người bị một tầng u ám bao phủ "Ta chỉ là một á thú nhân, làm sao có khả năng xứng với hắn."

Vành mắt Á Kỳ hồng hồng, xem ra lập tức liền muốn khóc lên.

Khương Dục lúng túng vỗ vai hắn, vội vàng an ủi: "Á thú nhân thì sao chứ, cha của Thích không phải á thú nhân sao, còn không phải gả cho tộc trưởng sinh ra Thích một thú nhân xuất sắc như vậy sao?"

Hắn chỉ là phát tác tính đùa dai, ai mà nghĩ đem người bạn nhỏ này chọc khóc đâu.

Lúc này Khương Dục chỉ có năm tuổi, mới đứng tới ngực Á Kỳ mà thôi, muốn vỗ tới vai Á Kỳ có chút vất vả.

Không biết có phải do Khương Dục an ủi hay không, Á Kỳ đến cuối cùng cũng không có khóc lên, hắn xoa xoa hai mắt đỏ bừng, tội nghiệp: "A Vũ, ta cảm thấy ngươi không giống lúc trước."

".....Làm sao không giống?" Khương Dục có chút chột dạ.

Tất nhiên là không giống,hắn không phải là hài tử mới bốn năm tuổi, làm sao có thể kiêu căng thô bạo giống như nguyên thân.

Á Kỳ suy nghĩ một hồi lâu, sau đó có chút mờ mịt lắc đầu một cái "Ta cũng không biết, chỉ là ta thích dáng vẻ hiện tại của ngươi!"

Thời điểm nói xong lời cuối cùng, con mắt Á Kỳ có chút tỏa sáng, đuôi lắc lắc.

Khương Dục không nhịn được nở nụ cười: "Vậy ta sau này đều như vậy có được không?"

"Ân! Ân!" Á Kỳ mãnh liệt gật đầu, con mắt sáng cực kỳ.

Khương Dục không thừa nhận bản thân thật sự phi thường yêu thích đứa bé này, thiện lương đáng yêu, không quên ân tình của người khác, chưa bao giờ có cảm xúc tiêu cực.

Nguyên nhân Á Kỳ cùng nguyên thân thân với nhau vì nguyên thân đã từng vô ý giúp Á Kỳ một lần.

Một năm trước a phụ Á Kỳ bị thương trong lúc đi săn, cần phần thịt lợi lợi quả thoa ngoài da, vừa vặn lúc ấy có một tiểu thú nhân ở trong rừng bất ngờ phát hiện được lợi lợi quả, kinh hỉ vạn phần chạy đi cho A Vũ vật quý, chỉ có điều mùi của lợi lợi quả vô cùng khó ngửi, A Vũ vạn phần ghét bỏ, lúc đó liền tiện tay ném cho Á Kỳ đang vô cùng lo lắng.

A Vũ tiện tay trợ giúp lại làm cho Á Kỳ ghi vào trong lòng, phi thường cảm kích.

Từ đó về sau liền đi bên người nguyên thân.

Thời điểm nguyên thân ở cùng Á Kỳ, đều là ngữ khí ra lệnh, lời nói ra, ngoại trừ để Á Kỳ đi làm cu li, chính là trào phúng cười nhạo nhưng mà Á Kỳ tuy rằng bị lời nói A Vũ làm cho có chút khổ sở, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ cười đến ngây ngốc.

Khương Dục thở dài, yên lặng đem Á Kỳ thu vào phạm vi thế lực của mình.

Sau đó hắn có thể bảo vệ cẩn thận đứa nhỏ, thiếu tâm nhãn như thế, cũng không thể để cho người khác bắt nạt.

Khương Dục muốn sờ đầu Á Kỳ, nhưng lúng túng phát hiện chiều cao của bọn họ chênh lệch, ngượng ngùng vỗ vỗ tay Á Kỳ.

Vừa lúc đó, Khương Dục đột nhiên cảm giác có ánh mắt hình viên đạn ghim vào tay hắn.

Cảnh giác nhìn sang, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thích.

Khương Dục nghi hoặc nhìn hắn vài lần, vừa nãy là hắn sao?

"Tộc trưởng đến!" có một tiểu thú nhân hướng về phía một người cung kính hô lên một tiếng.

Người kia lưng hùm vai gấu, cực kỳ cường tráng.

"Tiểu Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?", tộc trưởng đi về phía Khương Dục, biểu hiện nhu hòa phối hợp với gương mặt mãnh hán như thế, xem ra vô cùng quái dị.

"Ta rất khỏe, đã không sao rồi." Khương Dục cung kính trả lời.

"Cái gì không sao rồi, A Vũ ngươi chính là quá tốt bụng, nếu không vì tên rác rưởi Mục, ngươi làm sao có khả năng bị rơi thảm như vậy!" một tiểu thú nhân nổi giận đùng đùng mở miệng.

Có người mở đầu, tiểu thú nhân còn lại cũng không nhịn được.

"Cái tên rác rưởi Mục kia không nên tồn tại bên trong bộ lạc, tộc trưởng, người xem lần này A Vũ bị hắn từ trên cây đẩy xuống, nhất định phải đem hắn trục xuất ra khỏi bộ lạc!"

"Hắn dám làm chuyện này với giống cái quý giá, tộc trưởng ngươi lần này nhất định không thể tha hắn!"

"Im miệng!", âm thanh lạnh như băng của Thích bỗng nhiên chen vào: "Các ngươi huấn luyện có phải đều đạt tiêu chuẩn lại nói nhiều như vậy."

Mới vừa rồi nhóm tiểu thú nhân xúc động nhất thời yên tĩnh lại, tuy rằng trên mặt còn biểu hiện không cam lòng, thế nhưng không người nào dám mở miệng.

Ở trên thế giới này, nắm đấm mới là cách nói chuyện, tự nhiên là quả đấm của người nào lớn thì nghe người đó, vừa vặn hết thảy tiểu thú nhân này đánh không lại Thích.

Vừa lúc đó, một thú nhân kéo một tiểu hài tử mặt đầy máu tươi đi tới, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.

"Tộc trưởng, ta không nghĩ tới lần này nhãi con vô dụng này lại dám ra tay với tiểu giống cái quý giá tàn nhẫn như vậy, ta thật hận không thể trực tiếp đem hắn đánh chết!"

Thú nhân dáng dấp tràn đầy sát ý hiển nhiên chứng minh hắn cũng không có nói láo.

Hắn thật sự nghĩ muốn đem tiểu hài nhi trong tay tự tay giết chết.

Tiểu hài tử trong tay thú nhân đột nhiên ói ra một ngụm máu, con mắt vô thần, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch.

Khương Dục vô thức nắm chặt tay.

Đứa bé này là Mục.

Mà thú nhân cầm lấy hắn ---- chính là a phụ của hắn, Bác.

"Ầm" một tiếng, Bác mạnh mẽ đem Mục quăng trên đất, phát ra một tiếng vang trầm to lớn.

Mặt Mục tràn đầy máu tươi thẳng tắp bị nện trên mặt đất.

Bởi vì đau đớn, cả người cuộn mình lên, phát ra tiếng thở dốc suy yếu.

Con mắt Khương Dục đột nhiên đỏ lên, nắm đấm mạnh mẽ nắm chặt, cả người đều đang run rẩy.

"Vốn là một phế vật làm mất mặt ta như vậy, nếu không phải bởi vì hắn là A Kỳ sinh, ta khẳng định trời vừa sáng liền bóp chết hắn."

"Vốn là nghĩ coi như hắn không tiền đồ cũng nuôi hắn vài năm, không nghĩ tới bây giờ hắn lại ác độc như vậy, lại dám đối với tộc nhân của chúng ta, lại dám đối với giống cái quý giá hạ độc thủ như vậy!"

"Vốn là một tên rác rưởi, không nghĩ tới cố gắng luyện tập cũng thôi, thế mà lại đi giết hại giống cái nhu nhược, ta Bác không có hài tử như ngươi!", Bác càng nói càng phẫn nộ, nói xong lời cuối cùng, cúi người quăng một cái tát về phía Mục, trực tiếp đem hắn đập bay.

"Khụ", cánh tay gầy yếu của Mục run rẩy muốn đẩy thân thể lên, nhưng đột nhiên ói ra một ngụm máu.

Một tiểu thú nhân chạy tới, một cước đem hắn đá ngã lăn trên đất, mạnh mẽ đá hai chân Mục.

"Dừng tay!" Khương Dục cả người tức đến run, không thể nhịn được nữa hô lên.

Mục nghe được âm thanh vô lực hướng hắn nhìn lại, ánh mắt phản phất oán độc, hận không thể đem hắn rút gân lột da, phệ cốt duyệt huyết!

Thân thể Khương Dục đột nhiên cứng đờ, toàn thân lạnh lẽo, động cũng không động được.

"Ngươi nghĩ muốn làm gì với A Vũ?! Ngươi tên rác rưởi, lại dám nhìn A Vũ như vậy!" tiểu thú nhân vừa đá đánh vì âm thanh của Khương Dục ngừng lại, giờ khắc này lại tràn đầy tức giận hướng về phía Mục máu me dưới chân đạp lên.

Khương Dục cả người cứng ngắc quét một vòng xung quanh.

Ngoại trừ Á Kỳ bên người một mặt lộ vẻ không đành lòng cùng Thích một mặt ngoài lạnh lẽo, tất cả mội người đều phẫn hận đối với Mục, hận không thể trực tiếp đem hắn đánh chết xong việc.

Khương Dục đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

"Dừng tay" âm thanh Khương Dục hơi khô ách, không có khí lực như lần trước.

"A Vũ ngươi là muốn tự mình động thủ sao?" tiểu thú nhân chần chờ một chút "Tuy rằng hắn rất đáng hận, thế nhưng thân thể ngươi yếu đuối, đánh hắn lại thương tổn đến ngươi không đáng, vẫn là ta đến đi."

Dứt lời, tăng thêm cường độ dưới chân mình.

Lúc này toàn thân Mục hầu như đều là máu.

"Ta.nói.dừng.tay!" Khương Dục từng câu từng chữ trong hàm răng đều đem câu này ép ra ngoài, cả người đều đang phát run.

Tiểu thú nhân sửng sốt, xưa nay chưa từng thấy A Vũ như vậy, có chút phản ứng không kịp, động tác dưới chân cũng ngừng lại.

Lúc này tộc trưởng mở miệng.

"Tiểu Vũ, lần này tên tiểu súc sinh Mục này làm ngươi từ trên cây té xuống, ngươi muốn xử trí thế nào?" tộc trưởng nỗ lực quay về âm thanh ôn nhu nói với Khương Dục.

"Không phải hắn" Khương Dục lắc đầu.

Tộc trưởng sửng sốt một chút "Cái gì?"

"Ta nói không phải hắn!" Khương Dục lớn tiếng hô lên, con mắt đỏ chót "Là ta muốn đi rừng rậm chơi, mới kêu Mục dẫn ta đi!"

"Là ta muốn leo lên cây! Mục vốn là không muốn đi, đều là bởi vì ta kiên trì muốn hắn thồ ta đi!"

"Mục là bởi vì ta bắt hắn chạy xung quanh thể lực mới không chống đỡ nổi từ trên cây té xuống, căn bản không phải hắn muốn hại ta, các ngươi trách oan hắn!"

===========================

P/s: Đệt.... sau khi edit xong chương này mà ta muốn giết đám thú nhân đó vl (╯‵□′)╯︵┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net