Chương 46: Trung khuyển tiến hóa sử (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Đông Hạo Dương cầm tư liệu trở lại, đã qua hơn 20 phút.

Trong 20 phút này, Trương giáo sư như ngồi trên ghế chông, lo lắng thấp thỏm trên mặt cực kỳ rõ ràng, giống như chính bản thân mới là học sinh đang chờ lão sư phỏng vấn, trợ lý bên cạnh nhìn liền cảm thấy dở khóc dở cười.

"Giáo sư ngài cũng đừng quá sốt ruột, em học sinh kia sắp đến rồi. Hơn nữa nghe ý tứ của Đông lão sư, em Đoạn Tĩnh Triết cực kì ngưỡng mộ ngài, nếu để hắn nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của ngài, sẽ có điểm không tốt" trợ lý thăm dò nói.

Trương giáo sư vừa nghe liền cảm thấy cảm xúc hiện tại của mình quả thật có chút không ổn, vội vàng hít sâu hai lần, để bản thân bình tĩnh lại. Mình quả thật không thể thất lễ trước mặt đứa bé ấy được, nhất định phải thể hiện bản thân thận trọng và có sức thuyết phục.

Lúc Đông Hạo Dương tiến vào liền nhìn thấy dáng vẻ không ngừng hít sâu của Trương giáo sư, con ngươi phong lưu của hắn loé lên một tia trêu tức. Nhưng chỉ trong chớp mắt liền không thấy nữa, bộ dáng nghiêm cẩn.

"Giáo sư, học sinh không đạt yêu cầu của tôi tới rồi."

Trương giáo sư vừa nghe đến bốn chữ "không đạt yêu cầu", khuôn mặt đầy nếp nhăn liền cứng đờ và lúng túng.

Đông Hạo Dương nói xong, liền trực tiếp đẩy Đoạn Tĩnh Triết mặt mờ mịt vào trong phòng.

"Đây chính là Trương giáo sư mà ngươi vẫn đặc biệt sùng bái", Đông Hạo Dương vỗ vai Đoạn Tĩnh Triết nói.

Đoạn Tĩnh Triết nghe xong thì bối rối, Trương giáo sư gì cơ.

Đông Hạo Dương làm như không thấy nghi hoặc trong mắt Đoạn Tĩnh Triết, ngượng ngùng cười với Trương giáo sư: "Học sinh này của tôi hơi hướng nội, không quá biết cách giao thiệp với người khác."

Trương giáo sư nhìn thấy học sinh mà mình chờ đợi đã lâu liền có chút sốt sắng, vừa mới chuẩn bị thể hiện bản thân nghiêm túc một chút, nghe Đông Hạo Dương nói thế liền lập tức bỏ sự uy nghiêm sang một bên.

Với một cái nhìn ân cần đầy phấn khích.

Đoạn Tĩnh Triết nhìn khuôn mặt vặn vẹo kì quái của ông lão, một mặt mờ mịt bị Đông Hạo Dương ấn đầu cúi mình vái chào.

"Đứa bé ngoan", Trương giáo sư kích động.

Trợ lý bên cạnh không đành lòng nhìn thẳng mà che mặt. Giáo sư, ngài không thấy đứa nhỏ này là bị người ta đè đầu cúc cung à? Nếu là bình thường, ngài đã sớm nổi giận, như thế nào mà yêu cầu hôm nay lại thấp thế?

"Đứa bé ngoan, cậu tên là Đoạn Tĩnh Triết đúng không?" Trương giáo sư đang cố đè nén kích động muốn kéo người qua: "Thời gian phỏng vấn lần trước là chỗ của ta có xảy ra một chút vấn đề, cho nên mới cho cậu điểm thấp như vậy."

Dùng "điểm thấp" thay cho điểm 0, Trương giáo sư cảm thấy trên mặt nóng rát một trận.

Đoạn Tĩnh Triết mờ mịt "A" một tiếng.

Đông Hạo Dương vỗ đầu Đoạn Tĩnh Triết một cái, trực tiếp đem câu "Ngươi là ai" sắp văng ra khỏi miệng liền bị vỗ trở vào.

"Còn không mau chào hỏi Trương giáo sư, ông là bậc thầy chế tạo giáp máy, đến đây một lần cũng không dễ dàng gì, không dành thời gian nói chuyện, sau này cậu liền không có cơ hội gặp lại đâu. Bình thường không phải cậu sùng bái giáo sư nhất à?"

Đông Hạo Dương nói xong, ánh mắt Đoạn Tĩnh Triết liền sáng lên.

Trong toàn bộ đoạn văn vừa rồi, hắn chỉ nghe rõ một câu.

[Bậc thầy chế tạo giáp máy.]

Gần như ngay lập tức, thái độ Đoạn Tĩnh Triết thay đổi rõ rệt, trái ngược với vẻ ngây Ngô trước đó, ánh mắt hắn trở nên nóng rực hơn.

Trương giáo sư nhìn thấy ánh mắt đầy quấn quýt và sùng bái của đứa nhỏ này, trong lòng càng hổ thẹn.

Lấy lại bình tĩnh, Trương giáo sư trực tiếp lấy những linh kiện giáp máy trước đó ra.

"Hài tử, cậu lại đây xem một chút, đây là cậu làm à."

Đoạn Tĩnh Triết vừa nhìn thấy linh kiện giáp máy, toàn thân tràn ngập vui sướng.

Trương giáo sư tự nhiên nhìn ra được, trong lòng đối với Đoạn Tĩnh Triết càng tán đồng.

Đoạn Tĩnh Triết lật xem mấy lần, gật đầu: "Là ta làm."

Hắn sử dụng một phương pháp độc nhất để lắp đặt linh kiện giáp máy, hắn chưa từng thấy qua ở nơi khác, vì lẽ đó rất dễ dàng để nhận ra.

Trương giáo sư vốn đã đoán được trong lòng, nhất thời mừng như điên, trong mắt loé lên tia sáng.

Đoạn Tĩnh Triết phản xạ tính lui về sau một bước, sau đó lại nhớ tới thân phận của ông lão kỳ quái này, nhất thời dừng động tác lại.

------- Bậc thầy chế tạo giáp máy

------- Mình có thể học lóm được một chút

"Hài tử! Ta tìm ngươi rất lâu! Ngươi là một thiên tài!", sau mỗi câu Trương giáo sư nói, sức lực của tay ông lại tăng thêm một phần do kích động.

Trợ lý thấy vẻ mặt đứa trẻ căng thẳng vì đau đớn, nhưng vẫn không nói Trương giáo sư buông tay ra, trong lòng đột nhiên thiện ý tăng lên gấp bội.

"Giáo sư, ngài nhẹ chút, đừng nắm đau đứa trẻ của người ta."

Trương giáo sư nghe xong, đau lòng buông lỏng tay Đoạn Tĩnh Triết ra, nói tiếp: "Lúc đó thi là lão sư sai, không hỏi rõ ràng liền trực tiếp từ chối phỏng vấn ngươi, đây là lão sư thất trách, ta nhất định sẽ ở trước mặt toàn học viện làm kiểm điểm, xin lỗi ngươi."

"Giáo sư!", trợ lý khiếp sợ.

Kiểm điểm trước toàn học viện, điều này có nghĩa là đây sẽ là một vết nhơ không thể xóa được trong sự nghiệp giảng dạy của giáo sư Trương, "Ngài....."

Trợ lý còn chưa nói hết, liền bị giáo sư Trương nghiêm khác trừng mắt một chút, nhất thời hắn đem những lời muốn nói nén lại trong bụng.

"Ta không hy vọng xa vời là ngươi có thể tha thứ cho lão sư", Trương giáo sư cười khổ, "Dù sao chuyện này ảnh hưởng thương tổn đối với ngươi khẳng định đặc biệt lớn."

"Thế nhưng tư chất của ngươi vô cùng xuất chúng, ta hi vọng ngươi có thể được giáo dục tốt nhất" Trương giáo sư nói từ tận đáy lòng mình, "Tuy rằng ta không phải là thợ chế tạo giáp máy tốt nhất trong liên bang, thế nhưng giáp máy ở học viện Mullis Mech ta tuyệt đối là tư lịch già nhất và có kinh nghiệm dạy học chế tạo giáp máy nhất."

"Ngươi có thể làm đệ tử thân truyền của ta không?" Trương giáo sư ấp úng một lúc, cuối cùng vẫn nói ra.

Sau đó mang đầy chờ mong và thấp thỏm nhìn chằm chằm Đoạn Tĩnh Triết.

Đoạn Tĩnh Triết vẫn một bộ mờ mịt, hiển nhiên vẫn không nắm được tình hình.

Ngay lúc Trương giáo sư nhịn không được muốn thúc giục, bên cạnh bỗng nhiên có người nói chuyện.

"Giáo sư, ngài đây là muốn cướp học sinh của ta sao?" Đông Hạo Dương ranh mãnh nói.

Trương giáo sư nghe nói như thế, lúc này mới phản ứng được bản thân ông hành động này là vượt quy củ, khuôn mặt già  nua của ông đột nhiên đỏ rần lên. Ông không ngừng đấu tranh nội tâm không ngừng, một bên là đạo đức lễ tiết của chính mình, một bên là tương lai truyền thừa của mình.

"Cái này.... Đông lão sư" Trương giáo sư quyết định vứt bỏ khuôn mặt già này không thèm đếm xỉa tới, mặt dày nói rằng: "Chuyện này thực sự xin lỗi, thế nhưng ta xác thực phi thường yêu thích người học trò này, không biết cậu có thể từ bỏ không?"

Đông Hạo Dương vẫn không nói gì, nhưng Đoạn Tĩnh Triết trực tiếp đem lời nói ra.

"Ta sẽ không đổi lão sư"

Đoạn Tĩnh Triết rất tức giận, tuy rằng không thích lão nhân gia này, nhưng đối với cường giả như vậy, trong lòng của chính mình vẫn là có một tia sùng bái. Ai mà biết được ông già kỳ lạ này lại tự cho mình đổi thầy!

Thực sự là quá...

Khuôn mặt nhỏ của Đoạn Tĩnh Triết nhất thời cau lại, cậu không nghĩ ra từ hình dung.

Một câu phẫn nộ oán giận liền cứ như thế dồn nén trong lòng, phát cũng không phát ra được, Đoạn Tĩnh Triết càng thêm tức giận .

Mặt nhỏ liền cau có.

Trương giáo sư sau khi nghe cậu nói liền nhìn lại nét mặt của cậu, liền biết đứa nhỏ này tức giận rồi.

Hắn sao không biết đứa nhỏ này tức giận vì cái gì cơ chứ? Nhất thời trong lòng lại cảm thấy thương tiếc và khổ não, ánh mắt nhìn Đoạn Tĩnh Triết lại càng yêu thích hơn.

Đứa nhỏ này rõ ràng không muốn nhận sư thừa, dù cho tư lịch của mình có cao tới đâu, dù cho bản thân đứa nhỏ này sùng bái mình như thế nào đi chăng nữa. Hơn nữa, đứa nhỏ này lại không oán hận hắn ngay tại thời điểm hắn hiểu lầm và làm đứt mất con đường nhập học của cậu, nhưng ngay lúc hắn ảnh hưởng tới lão sư của cậu, liền đối với hắn tràn đầy địch ý.

Tâm tính cùng nhân phẩm xuất sắc như thế, Trương giáo sư làm sao không thích cho được!

Đoạn Tĩnh Triết sau khi nói xong thì trực tiếp đứng sau lưng Đông Hạo Dương, mắt nhìn Trương giáo sư tràn ngập tức giận.

Tình hình trước mắt khiến Trương giáo sư vô cùng sốt ruột, nhưng một tí biện pháp cũng không có, vừa định nói vài câu với vẻ mặt ngượng ngùng, Đổng Hạo Dương đã trực tiếp ngắt lời.

"Trương giáo sư, ta còn phải dạy bài mới cho học sinh của ta, nên không tiện tiễn ngài được". Giọng điệu của Đổng Hạo Dương vô cùng lạnh lùng.

Trương giáo sư lúng túng không thôi, chỉ có thể dẫn trợ lý của mình rời khỏi văn phòng.

Mà chờ cửa phòng làm việc vừa đóng lại, lạnh lẽo quanh thân Đông Hạo Dương lập tức bị quét đi sạch sành sanh, vẻ mặt thoải mái bất cần, đôi mắt đào hoa nheo lại, vô cùng lãng tử.

Anh ta hơi câu lên khóe miệng, gõ nhẹ lên đầu Đoạn Tĩnh Triết, hai mắt đảo quanh, còn có dấu vết tán thưởng, "Biểu hiện không tệ"

Đoạn Tĩnh Triết "biểu hiện không tệ" còn đang bối rối với hành động của Đông Hạo Dương, có điều vừa quay đầu liền bắt đầu dạy Đoạn Tĩnh Triết chế tạo khóa giáp máy, hắn cũng hoàn toàn không để trong lòng.

Mà, dù cho Đông Hạo Dương không dạy bài mới cho cậu, thì cậu cũng chẳng để ý tới chuyện này.

Đoạn Tĩnh Triết rất dứt khoát, nói ra tất cả những điều anh không muốn nghĩ tới liền quên sạch bách, ngược lại nghĩ tới cũng vô dụng, Đoạn Tĩnh Triết mặt không cảm xúc cho hành động của mình một cái lý do giải thích. Sau đó hai mắt tỏa sáng, hài lòng đi nghe bài giảng.

————————

Trương giáo sư sau khi rời khỏi văn phòng của Đông Hạo Dương, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng nhìn chung niềm vui chiếm ưu thế. Tuy rằng lần này hắn đem mặt già hắn ném đi hết, thế nhưng có thể tìm thấy học sinh có tư chất và nhân phẩm đều tốt như vậy, tất cả đều đáng giá!

"Giáo sư?", trợ lý thực sự có chút lo lắng cho giáo sư, ngày hôm nay mất hết mặt mũi, hơn nữa còn bị học sinh mình coi trọng chán ghét.

Cũng không biết tại sao giáo sư lại không hài lòng như vậy.

"Đi!", không biết Trương giáo sư nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên sải bước đi nhanh.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Đi triệu tập toàn bộ giảng viên mở hội nghị, ta muốn xin lỗi công khai!"

================================

Editor có điều muốn nói: *hự, hự* cuối cùng cũng trồi lên quăng chương mới được rồi, thoát khỏi bàn tay ma quỷ của đồ án rồi (;'༎ຶٹ༎ຶ')


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net