Chương 47: Trung khuyển tiến hóa sử (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại quảng trường của học viện giáp máy Mullis Mech.

"Hôm nay có chuyện quan trọng gì à? Tại sao Trương giáo sư triệu tập chúng ta lại đây mở hội nghị thế?"

"Không rõ nữa, có điều khẳng định là chuyện quan trọng trong nghiên cứu, hội nghị lần trước, không phải Trương giáo sư sáng tạo ra dung môi hỗ trợ mới à."

"Đúng, đúng, lúc đó ta đã rất kích động khi nghe nói tới, sau khi trở về liền sử dụng loại dung môi mới đó, độ linh hoạt của giáp máy khi chế tạo liền thăng cấp lên một đẳng cấp mới!"

"Cũng không biết lần này giáo sư sẽ công bố phát hiện mới gì", các giáo viên trước quảng trường bắt đầu xì xào.

Các sinh viên phía sau cũng rất mong đợi, đặc biệt là các bạn sinh viên khoa cơ khí chế tạo.

Trương giáo sư lợi hại đến mức nào bọn họ đều biết được, hắn là mục tiêu mà những học sinh này muốn trở thành, nỗ lực để đạt được thành tích giống hắn.

Đại sư chế tạo giáp máy, toàn Liên Bang chỉ có duy nhất hai người có thể chế tạo ra giáp máy cấp SSS, hết thảy cao tầng thế gia  tại Liên Bang đều coi trọng Trương giáo sư, thậm chí ngay cả tổng thống Liên Bang cũng lấy lễ để tiếp đón Trương giáo sư.

Có rất nhiều tộc trưởng thế gia đã từng mời qua Trương giáo sư tới làm khách khanh, thế nhưng Trương giáo sư đều từ chối. Nghe nói từng có người của quân bộ đến mời Trương giáo sư làm tổng chỉ đạo chế tạo giáp máy, phong hàm Trung tướng. Mê hoặc lớn như  vậy, Trương lại coi như không có gì, dứt khoát kiên quyết chạy đến học viện giáp máy Mullis Mech làm lão sư.

Sau khi chuyện này được nhiều đồng nghiệp biết đến, đều cảm thấy đầu óc hắn bị lừa đá. Thế nhưng lãnh đạo từ trên xuống dưới ở học viện đều thụ sủng nhược kinh, chớ nói chi là những học sinh đã ngưỡng mộ Trương giáo sư đã lâu.

Mà từ khi Trương giáo sư tới dạy tại học viện, chất lượng dạy học của trường bọn họ đã tăng lên trở lại. Sau khi tốt nghiệp, học sinh của Trương giáo sư cũng đều tiến vào những bộ ngành quan trọng của mấy đại thế gia cùng quân bộ liên bang. Hơn mười năm kể từ khi giảng dạy, có thể nói giáo sư Trương là người có học trò khắp thiên hạ.

Mà những học trò này đều là những nhân vật hết sức trọng yếu.

Những mối quan hệ này đã trực tiếp làm gia tăng suy nghĩ của những người muốn bái Trương giáo sư làm thầy. Không phải nói về mặt kỹ thuật giảng dạy, thực tế đơn thuần của mạng lưới quan hệ phức tạp mạnh mẽ này hấp dẫn nhỏ dãi không ngớt.

Và Lô Lương Tuấn, người đã từng tiếp cận giáo sư Zhang trước đó, là một ví dụ điển hình.

Lô Lương Tuấn chuẩn bị rất lâu, nhưng vô tình bị Đoạn Tĩnh Triết vô tình phá hủy trong quá trinh thi. Sau khi hắn ấy về nhà, thái độ của mọi người đối với hắn đã thay đổi đáng kể. Lúc trước, người nhà bọn họ cho rằng hắn có thể trở thành đồ đệ của giáo sư Trương, nên đều nịnh nọt. Và bây giờ, ngay sau khi kết quả kỳ thi được công bố, Lô Lương Tuấn bất ngờ chỉ được 100 điểm, những tên trước kia nịnh bợ hắn lập tức lật mặt một phen, bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng và xem thường.

Chênh lệch to lớn như vậy khiến Lô Lương Tuấn tràn ngập oán hận.

Cậu học sinh vô tình trúng tên chưa bao giờ được gia đình coi trọng, lại trở thành người "hot" nhất trong gia đình.

Địa vị Trương giáo sư có thể thấy đươc từ đây.

"Nhìn kìa, Trương giáo sư đến rồi!"

Trên quảng trường có hai tấm rèm sáng lớn, truyền hình trực tiếp tình hình trên sân khấu theo thời gian thực, mọi người đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Một lão giả râu tóc hoa râm nhưng rất có tinh  thần vững vàng bước tới.

Trên quảng trường, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng im lặng.

"Hơn một tháng trước là ngày kiểm tra đầu vào của tân sinh nhập học.", Trương giáo sư mặt nghiêm túc, "Trong kỳ kiểm tra đầu vào, nhiều học sinh đạt điểm xuất sắc nổi lên. Những đứa trẻ này không biết phải bỏ ra bao nhiêu thời gian cùng công sức để có thể vào học viện Mullis Mech, thế nhưng tất cả đều xứng đáng, bởi vì nỗ lực của họ cuối cùng đã được công nhận và có cơ hội tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu."

Trương giáo sư nói đến đây, những người bên dưới đều có chút mơ hồ.

 Đây là muốn nói cái gì? Sao nhìn giống nghi thức chào đón tân sinh nhập học thế? Nhưng không phải nghi thức chào đón tân sinh đã tổ chức một tháng trước rồi à.

Ngay trước khi mọi người bắt đầu bàn tán, Trương giáo sư chuyển đề tài.

"Thế nhưng ngoại trừ những học sinh được báo lại, còn có một người bởi vì sai lầm của ta mà đánh mất cơ hội nhập học."

"Chỉ bởi vì sự thành kiến của ta, dẫn đến hài tử có thành tích cao đã đánh mất cơ hội nhập học, đây là sai lầm của ta trong công việc."

Trương giáo sư cười khổ, trên mặt đều là xấu hổ: "Tại đây, ta xin trịnh trọng kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh trong trường, xin gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất tới đứa trẻ bị thương tổn bởi ta."

Trương giáo sư cúi người thật sâu.

Hắn giữ tư thế này kéo dài 3 phút.

Trợ lý bên cạnh vô cùng không đành lòng muốn nâng Trương giáo sư lên, nhưng bị viện trưởng bên cạnh ngăn lại. Viện trưởng lắc đầu với hắn, trợ lý thấy thế liền cố nén bản thân kích động bước lên dìu Trương giáo sư, liền quay mặt đi, không nhìn tiếp nữa.

Người bình thường cũng không thể duy trì tư thế lâu như vậy, huống chi là một ông lão đã gần bảy mươi tuổi.

Chính bản thân giáo sư luôn phàn nàn về chứng đau lưng, và không thể lắp ráp máy sau một thời gian dài mà không chịu được phải nghỉ ngơi. Sao có thể chịu đựng được khi duy trì tư thế cúi đầu chín mươi độ trong một thời gian dài như vậy?

Trợ lý nắm chặt tay lại, mắt không nhịn được bắt đầu chua xót.

Khi giáo sư Trương chậm rãi đứng dậy, thân thể chấn động dữ dội, trợ lý vội vàng bước tới hỗ trợ.

Lúc này sắc mặt Trương giáo sư vô cùng nhợt nhạt, thông qua bức màn ánh sáng vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người có mặt vẫn có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi đang chảy trên mặt Trương giáo sư.

Hắn gắng gượng bản thân, mở miệng tiếp tục nói: "Lần này ta đã mắc sai lầm lớn trong kỳ thi tuyển sinh này, vì vậy ta đã nộp đơn lên trường để được miễn chứng chỉ giám định viên của mình và ta sẽ không tham gia bất kì kỳ thi nào trong tương lai."

Trương giáo sư vừa dứt lời,  các giáo viên và học sinh bên dưới hội trường náo động.

"Cuối cùng, vô cùng cảm ơn mọi người đã kiên trì nghe ta kiểm điểm."

Trương giáo sư cúi đầu một lần nữa với sự hỗ trợ của trợ lý, sau đó liền dựa vào trợ lý chống đỡ rời khỏi đài phát biểu.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì a..."

Các học sinh và giáo viên bên dưới lớp học lần lượt bị sốc bởi những quả bom cực mạnh, và đầu óc họ trở nên trống rỗng.

Lãnh đạo trường bên cạnh đã trực tiếp báo cáo sự việc với trưởng khoa.

Viện trưởng sắc mặt âm trầm: "Ngươi đi thăm dò một chút chuyện của Trương giáo sư rốt cuộc là chuyện gì. Lấy thái độ làm việc của Trương giáo sư, sẽ không có chuyện làm lỡ mất cơ hội nhập học của học sinh. Trương giáo sư nói là do sự thành kiến của hắn, vậy khẳng định là có người nói gì đó với hắn."

"Nếu Trương giáo sư đã đứng ra trước mặt mọi người tạ lỗi, chúng ta cũng không thể ngó lơ chuyện này được. Nhất định phải cẩn thận điều tra rõ ràng, nhất định phải bắt được thủ phạm!"

Cống hiến của Trương giáo sư đối với học viện của họ từ khi hắn đến dạy, bản thân không đếm hết được. Trước khi Trương giáo sư đến dạy, trường đại học của họ chỉ là học viện cơ giáp hạng ba. Từ khi Trương giáo sư đến, giáo sư không chỉ có thành tích xuất sắc của học sinh và nhiều nhà chế tạo cơ khí cấp cao, mà còn mang về học viện rất nhiều học sinh xuất sắc.

Thời gian mười năm, bọn họ từ học viện hạng ba đã biến thành một cơ sở giáo dục tiên tiến mà sinh viên đang đổ xô vào học. Có thể nói, Trương giáo sư đã cho họ những tân sinh viên của trường.

Viện trưởng đã trai qua quá trình này, liền kính phục và cảm kích Trương giáo sư rất lớn. Vì lẽ đó hiện tại xảy ra chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không thể không làm gì.

Liên quan đến vấn đề này, có ba người không khác gì kinh ngạc hoặc thất thần, một người là Đổng Hạo Dương khóe miệng hơi nhếch lên, người kia là Lô Lương Tuấn không thể tin được.

 Người còn lại là một giáo viên trung niên đầy lo lắng.

"Cao lão sư, đối với chuyện này ngươi thấy thế nào" Đông Hạo Dương đụng một cái trung niên lão sư đang có chút thất thần bên cạnh,

Cao lão sư sửng sốt trước sự đụng chạm, cố nén chột dạ trả lời, "Ta cũng không rõ nữa" và vội vã bước đi.

Đôi mắt hoa đào mê người của Đông Hạo Dương hơi híp lại, cười khẽ một tiếng, mang chút ý vị sâu xa.

Chờ người xung quanh chậm rãi đi hết, Đông Hạo Dương dùng thanh âm giễu cợt chỉ mình hắn nghe rõ nói: "Có  điều, Trương lão đầu đúng là làm rất tốt, những ngày kế tiếp e là sẽ càng thú vị."

Đông Hạo Dương khá là sung sướng ngoắc ngoắc khóe miệng.

——————

"Gào! Tiểu Ngô, ngươi nhẹ chút!"

Trợ lý dở khóc dở cười nhìn giáo sư nhà mình, từ lúc nãy chính mình bắt đầu giúp giáo sư xoa bóp eo, tiếng hét thảm của giáo sư chưa từng đứt đoạn.

Vừa nãy đoạn cuối người kia hiển nhiên dằn vặt thảm Trương giáo sư. Có điều trợ lý kinh ngạc phát hiện, khi thấy giáo sư của mình dù rất đau đớn nhưng tinh thần lại tốt một cách lạ thường. Bình thường, cho dù là giáo sư đau tới cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nhịn, tình huống trực tiếp hét lên như vậy là chưa từng có.

"Giáo sư, sao ta cảm thấy tinh thần ngài tốt hơn rất nhiểu"

Trương giáo sư trừng mắt: "Sao? Ngại ta thanh âm nói chuyện quá lớn à!"

Hắn giận đùng đùng hừ một tiếng, râu mép bị động tác của hắn thổi run lên "Đau như thế này, thanh âm ta có thể không lớn sao"

"Ngươi nhìn ngươi trẻ tuổi này, ta chỉ có không nhịn được hô đau hai tiếng thôi, ngươi dĩ nhiên liền ghét bỏ, cũng không chút nào biết đau lòng cho ông già này là ta nữa."

Trợ lý bị những lời này của giáo sư làm cho choáng váng.

Tại sao anh ta lại có cảm giác như giáo sư của mình đã thay đổi bên trong a!

Trương giáo sư nhìn một mặt quái đản của trợ lý một cái, nhất thời vô vị bĩu môi: "Ngươi sao lại không biết đàu như vậy"

"Giáo, giáo sư!" Trợ lý há hốc mồm kinh ngạc, giáo sư sao có thể nói đùa!

Trương giáo sư có chút hờ hững thở dài một hơi: "Ta đây là bỏ đi gánh nặng, cả người đều thoải mái."

"Trước kia luôn cảm thấy mình là lão sư là giáo sư, vì lẽ đó muốn lấy mình làm gương. Hành động lúc đó tự nhiên sẽ cực kì cẩn thận, chỉ lo đi sai bước nhầm tổn hại thanh danh của chính mình, càng sợ mang đến ảnh hưởng không tốt đến bọn nhỏ."

"Ta luôn chú trọng tu dưỡng, lễ tiết của học sinh, ai biết được lần này lại vì điều đó mà phạm sai lầm lớn."

"Cũng vì ta quá mức cứng nhắc và giáo điều. Chú trọng lễ tiết là tốt nhưng đây là cần xuất phát từ nội tâm của học sinh đó nữa, mà ta như vậy gần như chỉ chú trọng hình thức bên ngoài."

"Giáo sư..." trợ lý có chút bận tâm.

Hắn cho rằng  giáo sư của mình sẽ rất phiền muộn, nhưng ai biết khi quay đầu lại, Trương giáo sư rất cao hứng.

"Hiện tại ta quyết định không chỉ coi trọng bề ngoài nữa!"

Trợ lý đầu óc có chút mơ hồ "A"

Trương giáo sư khá là ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, râu mép hơi vểnh lên "Ngươi làm sao hiểu được ý của lão nhân gia ta được."

"Nhanh một chút giúp ta xoa bóp" Trương giáo sư theo bản năng vỗ hông mình một cái, sau đó "gào" hét thảm một tiếng.

Trợ lý không đành lòng nhìn thẳng mà che mặt lại.

"Mau mau giúp ta xoa bóp, một lúc nữa ta còn muốn đi gặp hài tử kia đấy!"

==================

Editor có điều muốn nói: Nửa đêm chợt tỉnh không ngủ được thì làm gì nhỉ? ଲ (ⓛ ω ⓛ) ଲ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net