1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Trước ngày tuyển tú

Nước Đại Tề 3 năm tổng tuyển tú một lần, báo trước một năm.

Nhân dịp tân hoàng đăng cơ, triều thần liền muốn lấp đầy hậu cung, lấy lý do muốn duy trì huyết mạch hoàng thất lập tức dâng tấu thỉnh hoàng thượng thông báo tuyển tú. Các đại thần muốn hoàng thượng nhanh chóng tuyển tú chưa chắc đã không có tư tâm riêng, nhìn khắp hậu cung trừ bỏ trung cung hoàng hậu được nạp khi thánh thượng vẫn còn là hoàng tử thì chỉ có Hiền phi, Đức phi, thêm một chiêu dung, hai quý tần, nữ nhân trong hậu cung của tân hoàng đế chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Các đại thần trong nhà có nữ nhi vừa tầm tuổi tâm tư khó tránh khỏi dao động, nếu hậu cung của hoàng thượng ba nghìn giai lệ thì thôi, nhưng hiện nay nhóm nương nương trong hậu cung quả thật không có nhiều, cũng không có mấy vị được sủng ái. Không bằng thừa dịp hoàng thượng đăng cơ đưa nữ nhi nhà mình vào cung đoạt lấy thánh sủng, nói không chừng còn có thể giúp ích cho con đường làm quan cùng vinh quang gia tộc.

Ôn Kỳ Chính Ôn đại nhân là lễ bộ lang trung, là quan ngũ phẩm. Ở trong kinh thành đầy rẫy hậu duệ quý tộc hoàng thất thì bị vây trong tình cảnh éo le, trên thua Vương gia Tể tướng, tình cảnh như vậy so ra cũng tốt hơn bọn quan viên chức vị thấp hơn. Nhưng lại có cái gọi là nhân vãng cao xử tẩu thủy vãng đê xử lưu*, Ôn đại nhân vẫn tự nhận mình có khả năng được thăng chức, nhưng qua nhiều năm cuối cùng vẫn giậm chân tại vị trí lang trung không tiến không lùi, chẳng qua không phải do năng lực không đủ mà là do thiếu cơ may. Kỳ tuyển tú lần này nói trắng ra chẳng phải là vận may đã tới tay hay sao? Ôn đại nhân cứ nghĩ như thế là vui mừng rạo rực, tựa như cảnh tượng thăng quan phát tài tốt đẹp đang thoáng hiện ngay trước mắt.

Hạ triều trở lại phủ, Ôn đại nhân liền triệu tập thê thiếp nữ nhi, làm cho đại sảnh chen chút đầy người. Ôn Uyển ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim, đuôi mắt khẽ lướt qua mọi người trong phòng, ba vị ca ca của nàng đều ra ngoài lịch luyện vẫn chưa hồi phủ cho nên chưa thể trình diện, mà đứa con trai duy nhất của vợ lẽ Diệu ca nhi mới hơn ba tuổi, ba thứ muội ngoại trừ nhị tiểu thư Ôn Dư sinh sau nàng một tháng thì chỉ còn lại hai vị muội muội vẫn còn nhỏ, không có quyền phát ngôn. Ở Đại Tề, địa vị của thiếp thất không cao, bởi vậy thiếp thất muốn có quyền nghị sự chuyện trong nhà thì phải dựa vào việc sinh con cái. Ôn Uyển không khỏi thầm than, trừ mẫu thân mình sinh ra ba nam một nữ, Ôn đại nhân còn có một đứa con trai và ba nữ nhi thứ xuất, mặc dù Ôn Uyển là người hiện đại xuyên không đến nhưng cũng không khỏi bội phục năng lực sinh sản của Ôn đại nhân.

Ôn đại nhân ngồi ở trên cao, nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay lâm triều thánh thượng đã hạ chỉ tổ chức tuyển tú vào đầu tháng tám, tuyển tú lần này yêu cầu nữ nhi trong nhà quan viên từ chính ngũ phẩm mới có thể tham tuyển. A Uyển cùng A Dư nhà chúng ta cũng đến tuổi cập kê, cùng tiến cung tham tuyển đi thôi."

Ôn đại nhân bất thình lình báo tin như quăng tảng đá lớn vào mặt hồ đang yên ả, tạo ra từng cơn sóng.

Mỗi người trong đại sảnh có mỗi vẻ mặt khác nhau, chưa ai mở miệng, Lưu di nương đứng đằng sau nhị tiểu thư Ôn Dư đã phát ra một chuỗi tiếng cười lanh lảnh, quơ nhẹ tú khăn nói: "Thật là tốt quá, nếu như hai vị tiểu thư được may mắn giữ lại trong cung hầu hạ thánh thượng, việc thăng quan của lão gia chẳng phải ở trong tầm tay sao, thiếp thân chúc mừng lão gia chúc mừng lão gia!"

Lời nói này đã chạm đến đáy lòng Ôn đại nhân, hắn đắc ý vuốt vuốt chòm râu ngắn, liếc mắt nhìn Lưu di nương tán dương, ngoài miệng lại còn giả bộ răn dạy: "Lắm mồm, gia sự hôm nay là chuyện ngươi có thể nói vào hay sao?"

Lưu di nương là người có bộ dáng lả lướt cùng khéo miệng nên từ khi nhập phủ tới nay luôn được Ôn đại nhân sủng ái, làm sao có thể không biết tâm tư của Ôn đại nhân lúc này, liền cúi người xuống: "Là tì thiếp quá phận." Nói xong còn len lén liếc mắt đưa tình với Ôn đại nhân.

Ôn phu nhân tất nhiên lười so đo với loại thiếp thất này, nhưng nhíu mày nói với Ôn đại nhân: "Lão gia, việc vào cung tuyển tú này cũng không phải chuyện dễ, huống hồ nữ nhi của chúng ta thể chất mảnh mai, tổng tuyển cử phiền phức như thế sợ là khó có thể kiên trì nổi, nếu như đụng phải quý nhân liền không xong, việc tham tuyển còn cần bàn bạc lại kỹ hơn cho thỏa đáng."

Ôn phu nhân biết rõ nơi nào có nữ nhân nơi đó tất có tranh đấu, mà nữ nhân gia đấu so với nữ nhân cung đấu quả thực là gặp phải sư phụ. Bà thật sự không hi vọng nữ nhi của mình đi vào cái nơi ăn tươi nuốt sống kia. Không nói Ôn Uyển là nữ nhi ruột thịt của bà, mà đối với thân thể mảnh mai của Ôn Uyển mà nói, vào cung tuyển tú quả thực là gây sức ép không nhỏ.

Mà Ôn Dư tuy không phải là nữ nhi bà sinh ra, nhưng Ôn phu nhân cũng không có ý muốn giày xéo hôn sự của nàng, huống hồ Ôn Dư tính tình vội vàng dễ xúc động, có chút thông minh của tiểu hài tử nhưng làm việc quá mức qua loa, thật sự không thích hợp sinh tồn ở trong cung.

Ôn phu nhân lần này có ý tốt, nhưng nhị tiểu thư Ôn Dư kia chưa thể lĩnh hội được, cho là mẹ cả không muốn thấy mình thoát khỏi sự chèn ép của bà ta, liền đứng dậy cúi người thi lễ với phụ thân: "Nữ nhi nguyện ý tiến cung tuyển tú, giành lấy vinh quang cho cha cùng Ôn gia." Nói xong còn đắc ý dào dạt liếc nhìn Ôn Uyển đứng đối diện một cái, song Ôn Uyển lại không để ý tới.

Ôn đại nhân nghe vậy hoa tâm nộ phóng: "Tốt lắm tốt lắm! Không hổ là nữ nhi của ta!" Lời vừa nói xong, liền nói với Ôn phu nhân: "A Dư thể cốt luôn luôn vô cùng tốt, nhưng A Uyển có chút mảnh mai, thừa dịp còn mấy ngày trước kì tuyển tú, chăm chỉ điều trị thật tốt, cũng chưa đến nỗi không thể vào cung tham tuyển."

Ý tứ trong lời nói này chính là vô luận như thế nào cũng phải đưa hai nữ nhi vào cung tham tuyển.

Ôn Uyển từ đầu vốn sống chết mặc bay lúc này cũng không thể không để ý tới, cầm khăn thêu che miệng cười nói: "Nữ nhi sao có thể mảnh mai đến vậy, tốt xấu gì nữ nhi cũng là trưởng nữ của phụ thân. Lần này vào cung tham tuyển bất kể được hay không, nữ nhi cũng nguyện ý đánh cược một lần, chỉ mong có chút tài cán vì phụ thân phân ưu."

Dù gì kiếp trước Ôn Uyển cũng từng là thiên kim tiểu thư được dưỡng dục trong một đại gia tộc, vừa trọng sinh vào thân thể này lập tức được Ôn phu nhân dốc lòng dạy bảo, đối với chuyện minh tranh ám đấu trong nhà mà nói đã thấm sâu vào người, hiểu rất rõ. Mấy kiểu nói năng cùng những hành động chọc người thích gì gì đó cứ gọi là hạ bút thành văn. Lúc này chẳng phải là giọng nói thanh thúy trong trẻo phát ra như dòng suối ấm áp vỗ về lòng Ôn đại nhân. Ôn phu nhân nghe thấy vậy vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn lại nữ nhi của mình khí định thần nhàn (trấn tĩnh và nhàn nhã), thì không nhiều lời thêm nữa.

Ôn đại nhân ngắm kỹ hai nữ nhi như hoa như ngọc của mình, cười càng thêm đậm: "A Uyển thật là nữ nhi ngoan của cha! Tháng này con hãy điều dưỡng cho tốt, cha nhớ trong khố phòng còn có mấy cây sâm núi, lát nữa cha sẽ sai người đưa qua cho con. Được rồi, việc này đã định xong." Rồi vung tay lên để cho mọi người giải tán, tự mình cũng xuất môn đi xã giao.

* Nhân vãng cao xử tẩu thủy vãng đê xử lưu: "Người hướng chỗ cao đi, nước theo chỗ thấp chảy" là một câu tục ngữ, đầu tiên ta thấy "Người hướng chỗ cao đi" lả nói về việc theo đuổi chí hướng, bản tính của con người là muốn trội hơn đồng loại, hướng về phía trước. "Nước theo chỗ thấp chảy" là một quy luật tự nhiên khách quan, nước theo trọng lực sẽ chảy xuống dưới. Ý nói nếu người không cố gắng sẽ như nước chảy xuống dưới. (Nguồn: http://conguyetvienchi.wordpress.com/2013/10/13/hint-jq-cua-weibo-2/)

Chương 2: Trước ngày tuyển tú 2

Đợi mọi người tản đi hết, Ôn phu nhân dẫn A Uyển đi tới chủ viện của mình. Nhũ mẫu của Ôn phu nhân cẩn thận phân phó bọn nha hoàn tâm phúc trông chừng bên ngoài, không được để ai đến quấy rầy, sao đó đóng cửa phòng trả lại không gian cho mẹ con hai người. Ôn phu nhân kéo tay Ôn Uyển ngồi xuống giường gỗ khắc hoa rồi hỏi: "Vào cung tuyển tú lần này không phải là chuyện dễ, nương cũng biết con chưa từng có tâm tư muốn vào cung, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý? Nếu là do cố kỵ cha con thì thực sự không cần. Chẳng lẽ muốn nhà ta được phú quý thì chỉ cần dễ dàng vậy thôi sao? Nương thực không nhẫn tâm gây sức ép cho A Uyển của nương."

Ôn đại nhân lúc còn trẻ chẳng qua chỉ là một tú tài nhà nghèo, cha mẹ đều đã mất, vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ Ôn phu nhân giúp đỡ mới có được vị trí như bây giờ. Nhưng Ôn đại nhân chức quan càng làm càng to thì dần dần không để nhạc phụ gia vốn là thương nhân vào mắt, cũng không còn kính trọng vợ cả Ôn phu nhân như trước, nội phòng cũng nạp thêm thêm không ít kiều thiếp mỹ tỳ.

May mà Ôn phu nhân thủ đoạn cao tay, đồ cưới nhiều, sau đó lại sinh con trai trưởng, cho nên dù mấy vị kiều thiếp có làm ấm ĩ lợi hại hơn nữa cũng không thể lay động được địa vị chính thất của Ôn phu nhân.

Cho nên mặc dù Ôn đại nhân cứng rắn muốn Ôn Uyển đi tham tuyển, Ôn phu nhân chỉ cần tỏ thái độ cường ngạnh ngăn cản, việc tham tuyển này vẫn còn khả năng cứu vãn. Trong lòng Ôn phu nhân biết con gái mình từ nhỏ đã là một người có chủ kiến, tuy là thân thể hơi mảnh mai nhưng tướng mạo tài hoa so thế nào cũng không thua kém khuê nữ nhà khác. Bản thân cũng không cầu nữ nhi tranh đoạt làm kẻ bề trên, chỉ mong có thể được cùng con gái vui vẻ khỏe mạnh sống hết đời là tâm nguyện lớn nhất của bà.

Nghe mẫu thân vội vàng khuyên nhủ, tính toán đâu ra đấy đều vì muốn tốt cho mình, trong lòng Ôn Uyển ấm áp.

Vỗ nhẹ lên tay mẫu thân, nàng cười nói: "Nương, thân thể nữ nhi đã tốt hơn nhiều, uống thuốc bổ nhiều năm như vậy cũng không phải là vô dụng. Nữ nhi cũng không phải ham muốn nhiều phú quý, con biết nương muốn tốt cho con, nhưng người xem tình hình vừa rồi, phụ thân một lòng muốn đưa hai tỷ muội chúng con vào cung, nếu người và phụ thân có hiềm khích sẽ không hay. Huống chi tham tuyển lần này cũng không nhất định có thể được thánh nhân nhìn trúng, không chừng chỉ là tiến cung một chuyến rồi trở ra, coi như là con đi du ngoạn một chuyến thôi."

Ôn Uyển thay đổi ý tưởng, vào cung tham tuyển kỳ thật còn có nguyên do khác, nhưng trước tiên vẫn chưa muốn nói với mẫu thân, nên chỉ có thể tận lực nói tình hình lúc này cho nhẹ nhàng một chút. Ôn phu nhân gõ nhẹ vào trán Ôn Uyển: "Con đó, sẽ dỗ nương hài lòng. Việc tuyển tú này đâu phải chuyện dễ dàng như vậy. Nếu các ca ca con ở nhà thì tốt rồi, nương sẽ bảo bọn họ thay nhau đi theo cha con càm ràm, nói cho đến khi ông ta đồng ý không cho con đi tuyển tú nữa mới thôi. Không bằng để nương viết thư báo chuyện này cho các ca ca của con gọi họ trở về, đoán chừng vẫn còn kịp."

Ôn Uyển nghe vậy không khỏi bật cười, chiêu để các ca ca luân phiên ra trận từ nhỏ luôn là trăm thử bách linh (ý là thử ca trăm lần đều hiệu nghiệm). Ba ca ca của nàng khi có việc cần thì thay nhau đi tìm cha, bất kể cha có trốn ở nơi nào bọn họ đều có thể tìm thấy, chỉ cần tìm thấy thì bắt đầu miệng lưỡi lưu loát, nói thao thao bất tuyệt, nói cho tới khi cha thấy phiền phải đáp ứng mới chịu thôi.

Nghĩ đến điều này, Ôn Uyển cười nói: "Nếu như các ca ca ở nhà, cha chẳng phải sẽ đau đầu sao. Dù sao chuyện tuyển tú này cũng đã định rồi, A Uyển không muốn gọi các ca ca về, cũng không muốn làm chậm trễ việc học của các ca ca đâu."

Ôn phu nhân thở dài: "Thôi, trong lòng con đã có sẵn ý định riêng, nương cũng không nói thêm nữa, chỉ là lo lắng sức khỏe của con. Khi tiến cung tham tuyển con cùng A Dư hãy chiếu cố lẫn nhau, dù sao hai người cũng có cùng một chữ Ôn. Nhưng với tính tình của A Dư nếu không khuyên được nàng cũng không cần tốn nhiều tâm tư, đỡ phiền toái mình."

"Nữ nhi biết rồi, nương hãy thoải mái thả lỏng tinh thần đi." Nhị muội muội Ôn Dư chỉ sinh kém nàng một tháng, từ nhỏ luôn không phục, mọi thứ đều phải tranh cao thấp với nàng. Nếu Ôn Dư trúng tuyển hoặc rớt tuyển chũng không sao, chỉ sợ là dựa theo tính cách của nàng ta nếu như ở trong cung lại nháo ra chuyện gì làm phiền đến Ôn gia thì đây cũng không phải là điều bản thân mình muốn thấy.

Tuy rằng không biết tại sao bản thân đang ở nhà đánh một giấc thật ngon bỗng xuyên không đến triều đại này, nhưng đột nhiên trở thành một đứa trẻ mới sinh làm cho Ôn Uyển vừa xuyên tới có chút hoang mang, huống hồ nàng vẫn còn nhớ kỹ ông nội đã nuôi lớn nàng, trong lòng Ôn Uyển có chút khổ sở. Cho nên lúc vừa mới đến, Ôn Uyển luôn rất bài xích cái thế giới xa lạ này.

Mà thân thể của Ôn Uyển hiện giờ từ bé đã bệnh không ngừng, Ôn phu nhân luôn luôn cực nhọc ngày đêm, không thể yên tâm nghỉ ngơi, dốc lòng chăm sóc, không hề nhờ vả người nào. Từ lúc Ôn Uyển còn nhỏ thì những chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đã được bà quản lý đến nơi đến chốn, tỉ mỉ chu đáo, đến khi Ôn Uyển trưởng thành thì dạy nàng nữ công thi họa và thái độ xử sự làm người. Từ bé nàng chưa từng được cảm thụ qua tình mẫu tử đã được Ôn phu nhân bù đắp. Mà ba vị ca ca cưng chiều nàng vô hạn, nếu như tìm được đồ chơi gì mới mẻ đều mang qua viện của nàng.

Nhiều năm chung sống với nhau, Ôn Uyển đã sớm xem bọn họ như người thân chân chính của mình, mà người nhà của mình bỗng nhiên bị liên lụy vô cớ thì ai có thể vui được? Tuy rằng tiềm tàng một quả bom hẹn giờ còn chưa phát nổ, nhưng Ôn Uyển cảm thấy không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn nên phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.

Chuyện vào cung tham tuyển nếu đã quyết định rồi, Ôn phu nhân lập tức mời cho hai nữ nhi một ma ma giáo tập từ trong cung ra, họ Tống, chuyên dạy bảo quy củ việc tuyển tú, để tránh khỏi việc trong lúc tuyển tú các nàng thất lễ, gây đường đột quý nhân.

Tống ma ma chắc là do dạy bảo quy củ nên không hay cười, tướng mạo cũng không tính là hiền lành, chiếc trâm cài tóc bằng bạc đơn giản cực kỳ quy củ chỉnh tề, quần áo sạch sẽ bề ngoài cũng không có thêm đồ gì thừa thãi, nhìn qua liền biết là người rất đúng mực, cho nên trong việc dạy quy củ cũng coi như có chút danh tiếng.

Lúc này đa số người trong kinh đã bắt tay vào chuẩn bị cho việc tuyển tú. Ôn phu nhân có thể mời được Tống ma ma ít nhiều gì cũng phải bỏ ra một khoản tiền phong phú. Được mời tới bằng số tiền lớn này, tất nhiên Tống ma ma rất nghiêm khắc với hai nàng. Từng hành động cử chỉ của hai người nếu có gì không đến nơi đến chốn, ma ma sẽ bắt luyện đi luyện lại cho đến khi phù hợp tiêu chuẩn mới được tạm nghỉ ngơi.

Tuy rằng mỗi cô nương đều có một ma ma giáo dưỡng, nhưng dù sao cũng không thể so được với ma ma giáo tập từ trong cung ra. Hai nàng quy củ đều không có gì quá sai sót, nhưng để đạt được yêu cầu như trong cung thì vẫn còn khoảng cách nhất định. Lúc đầu cả hai đều cắn răng kiên trì, nhưng không đến ba ngày, nhị tiểu thư Ôn dư bắt đầu có chút căm giận cùng bất bình.

Ngày hôm đó, các nàng vẫn như cũ đi tới Thẩm Phương viên học quy củ.

"Hai tay đặt hờ bên thắt lưng trái, chân phải hơi lùi ra sau, trang nghiêm chậm rãi, rồi sau đó lại hơi hơi khụy gối xuống cúi đầu thỉnh an." Tống ma ma vừa nói vừa làm mẫu một lần, bảo tiếp: "Đây cũng chính là lễ vạn phúc thường dùng trong cung."

Tiếp đó để cho các cô nương học theo động tác vừa rồi làm lại một lần. Ôn Uyển vừa mới bày xong tư thế lập tức bị Tống ma ma răn dạy: "Đại tiểu thư làm lễ này quá mềm yếu, không đủ đoan trang, nếu để nhóm quý nhân thấy chẳng phải sẽ cho rằng trong lòng tiểu thư thờ ơ, khinh thị họ sao? Nói xong liền điều chỉnh tư thế của Ôn Uyển lại cho thẳng, ra lệnh phải duy trì bất động trong một (một khắc = 15 phút).

Ôn Uyển nghĩ thân thể này vốn suy nhược, cho nên tay chân hành lễ không đủ mạnh mới lộ vẻ thiếu đoan chính. Mà ở thời đại này quý nữ nhà quan chú trọng nhất là lễ nghi quy củ, ở đây bị người khác coi thường cũng không phải là chuyện tốt, đành âm thầm cắn răng kiên trì.

Nhị tiểu thư Ôn Dư cũng lâm vào tình trạng giống như vậy, Tống ma ma cũng bắt Ôn Dư phải duy trì tư thế đó trong một khắc. Một khắc sau hành lễ lần thứ hai thì Ôn Uyển ngầm dùng lực cho những chỗ còn thiếu sót, tận lực làm lễ vạn phúc cho thật đoan trang, làm xong thì được ma ma cho phép nghỉ ngơi.

Ôn Dư tuy cũng giữ nguyên trạng thái bất động trong một khắc, nhưng lúc hành lễ vẫn không đủ chu toàn. Tống ma ma lệnh cho nàng ta phải luyện tập lại lễ vạn phúc thêm một khắc nữa thì tính tình Ôn Dư bạo phát: "Tống ma ma phạt ta khiến ta thấy không phục, rõ ràng ta cũng làm lễ vạn phúc không hề thua tỷ tỷ, sao lại phạt ta?"

Ôn Dư tự nhận lễ nghi quy củ của mình đều không thể kém hơn Ôn Uyển, nhưng Tống ma ma mỗi lần dạy dỗ thì luôn bắt nàng ta phải luyện tập nhiều lần, còn Ôn Uyển lại có thể đạt tiêu chuẩn ngồi ở một bên nghỉ ngơi. Chẳng phải rõ ràng là do thấy mình là thứ nữ thì nâng cao đạp thấp, nhắm vào nàng ta hay sao? Mà vị ma ma giáo tập này còn là do mẹ cả mời tới, chẳng lẽ đây là do mẹ cả bày mưu đặt kế?

Càng nghĩ Ôn Dư càng cảm thấy tắc ở lồng ngực, cuối cùng cũng không nhịn được.

Nhưng trái lại vẻ mặt Tống ma ma rất bình tĩnh: "Ta bắt nhị tiểu thư tập luyện nhiều hơn dĩ nhiên là vì tốt cho nhị tiểu thư, chuyện quy củ đâu phải là một bước nghìn dặm! Đại thiểu thư cùng nhị tiểu thư học tập lễ nghi quy củ như thế nào lão bà ta tự nhiên nhìn thấy. Nếu quý phủ phải bỏ số tiền lớn mời ta tới, ta tất sẽ dốc lòng dạy bảo hai vị tiểu thư."

"Vậy vì sao ngươi lại nhằm vào ta, mấy ngày qua đều làm khó dễ ta? Chẳng qua chỉ là nô tỳ do nhà ta dùng tiền mời tới mà thôi, lại còn dám cố ý sai bảo bản tiểu thư!" Ôn Dư càng tức giận càng cảm thấy Tống ma ma quá bất công.

Lúc này Ôn Uyển đặt chén trà xuống, nhìn Ôn Dư nói: "A Dư muội muội, Tống ma ma dù sao cũng là người mẫu thân mời tới để chỉ dạy chúng ta lễ nghi, muội muội cũng nên phải biết kính trọng mới đúng." Nói cho cùng thì đây cũng là ma ma từ trong cung ra, mẫu thân mời được thật không dễ dàng. Nàng còn nghĩ phải theo sát Tống ma ma để có thêm hiểu biết về đạo lý cung đình, nếu để cho Ôn Dư khiến người ta tức giận bỏ đi thì chẳng phải là lợi bất cập hại hay sao. Hơn nữa, trước khi đi tuyển tú mà lại khiến cho ma ma giáo dưỡng phải bỏ đi thì cũng không phải là tin đồn tốt đẹp gì.

"Tỷ tỷ không cần phải giả bộ tốt bụng, loại nô tỳ này tất nhiên là không nhằm vào tỷ tỷ, tỷ tỷ dĩ nhiên là muốn bảo vệ bà ta. Tỷ tỷ muốn giữ lại nô tỳ này để bắt nạt muội mà, muội cảm thấy tỷ tỷ nên học chút đạo lý bảo vệ muội muội mới đúng." Ôn Uyển không mở miệng thì thôi, vừa nói liền khiến Ôn Dư trút lửa giận lên người mình.

Càng cảm thấy với Ôn Dư không thể nói lý, Tống ma ma tốt xấu gì cũng là người từ trong cung ra, nói được một câu động tí lại nô tỳ, giống như sợ không đuổi được Tống ma ma đi vậy. Ôn Uyển cũng lười không khuyên nàng ta nữa, chỉ hướng về phía Tống ma ma làm bán lễ: "A Dư không hiểu chuyện xin ma ma thứ lỗi, A Uyển thay muội muội nhận lỗi với ma ma. Chuyện dạy bảo quy củ xin ma ma hãy còn phí tâm."

Tống ma ma cũng đã nhìn quen sóng gió, cúi người với Ôn Uyển, tránh được lễ này: "Việc này thuộc bổn phận của ta, ta đảm đương không nổi lễ của tiểu thư." Lại quay đầu làm lễ vạn phúc đúng chuẩn với Ôn Dư: "Lão thân tự nhận dạy bảo hai vị tiểu thư không có chỗ nào bất công, tuy ta chỉ là một cái chén nhưng vẫn đựng được nước. Nếu nhị tiểu thư nhìn ta không vừa mắt, ta đây cũng không dám mặt dày chỉ bảo nhị tiểu thư."

Ôn Dư khinh miệt hừ một tiếng: "Không dám dạy thì đừng dạy, bản tiểu thư cũng không phải không có ngươi thì không thể, ta đây phải đi cầu mẫu thân tìm cho ta một ma ma giáo dưỡng khác." Nói xong dẫn nha hoàn đi tới viện của Ôn phu nhân.

Không bao lâu sau, nhũ mẫu của Ôn phu nhân đã mang đại lễ đến Thấm Phương viên trấn an Tống ma

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net