Part 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 91: Cố ý

Ngày thứ hai sau sinh nhật A Uyển, tin tức Hiền phi bị cấm túc truyền khắp hậu cung, nhiều ngươi tin tức linh thông cũng biết chuyện Hiền phi bị cấm túc không khỏi liên hệ với chuyện Trầm phi, nếu thật sự là do Hiền phi gây nên, nghiêm phạt cấm túc thì là quá nhẹ, không có lời nào từ phía chính chủ, trong nhát thời không ai dám nói lời chắc chắn.

Một loạt tiếng động lớn phát ra từ Kiến Chương cung, "Loảng xoảng ầm", trong điện một bình gốm sứ mẫu đơn mạ vàng cao hơn người bị ném vỡ, Hiền phi cũng tức giận không ngừng, vừa đập đồ vừa căm giận nói, "Rốt cuộc là tên tiện nhân nào hãm hại bổn cung! Nếu để bổn cung biết được, nhất định phải bầm thây vạn đoạn hắn ta mới hả mối hận trong lòng!"

Mắt thường có thể nhìn thấy bên trong đại điện phàm là thứ gì có thể ném, đập được đều nằm trên mặt đất, trong điện đồ vật đổ bể, Hiền phi ngồi ở chủ vị đối mặt với một đống hỗn độn, trong lòng không thể bình tĩnh được, khuôn mặt xinh đẹp cũng vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.

Đại cung nữa vì khuyên can chủ tử mà bị đánh một chưởng vẫn đang quỳ trên nền nhà, trên mặt sưng đỏ một mảng, gắt gao cắn môi dưới không dám lên tiếng, chủ tử đã mất khống chế như vậy, đã không còn giữ được lý trí nữa rồi, những cung nhân khác cũng đã tránh xa chủ điện, sợ Hiền phi giận chó đánh mèo thì khó giữ được cái mạng nhỏ.

Hồi lâu sau Hiền phi trầm mặc thở phì phò, lý trí dần trở lại, "Bổn cung có ngọc cơ cao, ngươi cầm lấy bôi lên mặt đi." Cũng biết được thiếp thân cung nữ là bị lửa giận của mình lan tới, lúc này Hiền phi rốt cuộc tát một cái rồi cho một viên kẹo, cung nữ vâng dạ nhận lấy.

"Bỏ đi, cho người vào thu dọn chỗ này đi, được rồi, phân phó bọn họ, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, cẩn thận cái mạng nhỏ của bọn họ." Hiền phi đã khôi phục lại dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng cao ngạo, phảng phất giống như người lúc nãy điên cuồng đập phá đồ đạc không phải là nàng.

Cung nữ không dám chậm trễ, vội vã đứng dậy lão đão chạy ra ngoài, nhưng trong lòng lại vô cũng khủng hoảng, Hiền phi nương nương gần đây tính nết càng lúc càng khó chịu, chỉ cần không vừa ý với bọn họ thì không đánh cũng mắng, tuy rằng trước đây Hiền phi nương nương luôn cao ngạo, nhưng đối với cung nhân tương đối khoan dung, hiện tại tính tình lại thay đổi thất thường, mỗi lần đại cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ.

Hiền phi không biết cung nhân nghĩ như thế nào về mình, trong đầu hiện tại chỉ có việc hôm qua Hoàng thượng vì Trầm phi động thai mà giận chó đánh mèo với nàng, Hiền phi vạn lần cũng không nghĩ tới, chuyện này chỉ dựa vào lời nói vô căn cứ của một tên hoạn quan mà liên lụy đến nàng, nếu chứng cứ đầy đủ, chỉ sợ chính mình cũng không chịu phạt đơn giản như vậy.

Chuyện của Trầm phi Hiền phi không muốn nhúng tay vào, dù sao thì phía sau Trầm phi còn có Bình Nam vương phủ, thế lớn không nói còn có binh quyền trong tay, là điều mà không phải thực quyền thnh quý như nhà nàng có thể chống lại, chính nàng lúc trước còn muốn mượn hơi Trầm phi, lúc này Trầm phi có thai chẳng lẽ mình lại ngu ngốc đến mức đi hại nàng ta, huống hồ cách đó không xa lại là Từ Ninh cung của thái hậu, thực sự là cảm thấy bản thân đã sống quá lâu rồi.

Ván cờ này khí thế ào ạt, rõ ràng là nhắm vào mình mà sắp xếp, mà mật thám cũng tra được đúng là có người đứng phía sau, làm sao mà Hiền phi không tức giận cho được.

Nghĩ đến đó lửa giận trong lòng vừa hạ xuống liền nổi lên, Hiền phi nhanh chóng áp chế, trà cụ trong điện đều đã bị đập vỡ, Hiền phi liền bảo cung nữ nhanh chóng mang nước trà vào, ực mạnh vài ngụm mới miễn cưỡng áp chế được lửa giận trong lòng.

***

Thế cục triều đình cũng dần ổn định, lần này Tề Diễn Chi dùng thái độ cường ngạnh đối phó với bọn triều thần phản đôi lại mình, thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn, hành động phản đối Hoàng thượng của bọn triều thần đều bị tấu lên, ở trên triều bị dâng tấu chương vạch mặt, thủ đoạn này của Hoàng thượng vừa ra, không còn người nào dám đưa ra ý kiến phản đối.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, thủ đoạn cứng rắn của Tề Diễn Chi cùng với những thành viên trẻ tuổi trong quần thần, không ít vị trí trọng yếu đều thay thành thân tín, trong triều một mảnh bình thản, nhưng Tề Diễn Chi cũng biết, cục diện này chẳng qua chỉ là bên ngoài thôi, những lão cáo già đó vẫn đang chờ thời cơ hành động, muốn chộp lấy sai lầm của mình, nhưng mà Tề Diễn Chi cũng không sợ hãi chút nào.

Giờ lên đèn, kính sự ti tiểu thái giám cầm bảng tên lại đến, gần đây Hoàng thượng vẫn không có đặt chân vào hậu cung, nhưng mỗi ngày tiểu thái giám vẫn chăm chỉ đến Ngự Thư phòng báo cáo, chắc cũng muốn đi ngang qua sân khấu vài lần? Vốn tưởng rằng lần nãy sẽ nhanh chóng bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài, không nghĩ đến Hoàng thượng lại có thời gian rảnh nhìn chằm chằm vào bảng tên đứng đầu bảng

"Bài tử của Uyển chiêu nghi đâu?" Hoàng thượng trước nay đều trực tiếp đến Chiêu Dương cung, rất ít khi lật thẻ bài. Lần này không rảnh nên muốn gọi vật nhỏ đến Chính Kiền cung, không nghĩ đến lại không tìm thấy thẻ bài của A Uyển.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, Uyển chiêu nghi nương nương nói cuộc sống gia đình tạm ổn (bà dì) đến rồi, nên bảo nô tài gỡ bỏ bài tử." Tiểu thái giám rất cung kính đáp.

"Bỏ xuống lúc nào?" Hoàng thượng nhớ kỹ đã qua ngày bà dì của A Uyển đến.

Tiểu thái giám thấy Hoàng thượng tiếp tục truy vấn, thái độ càng cung kính, "Hồi bẩm Hoàng thượng, đã gỡ bỏ từ mấy ngày trước."

Hoàng thượng còn đang thắc mắc vì sao mấy ngày gần đây A Uyển không đưa canh đến Ngự Thư phòng giống lúc trước, thì ra là vì bà dì đến, cảnh tượng lần trước A Uyển bị bà dì ghé thăm bi thảm như thế nào vẫn còn sờ sờ trước mắt, Hoàng thượng phất tay cho tiểu thái giám lui xuống, xem ra vẫn nên đến Chiêu Dương cung xem sao, đang lúc bước ra cửa, ám vệ lại xuất hiện, trong tay cầm mật thư, "Hoàng thượng, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Nghĩ đến ám vệ có việc quan trọng mới xuất hiện, nhìn ra hướng Chiêu Dương cung nhất thời không đi được, Hoàng thượng phân phó Lý Đắc Nhàn đến Chiêu Dương cung xem xét, lại ban thưởng cho A Uyển vài thứ tốt biểu hiện quan tâm, nói là hôm sau sẽ đến thăm nàng.

Nhưng không nghĩ đến việc ám vệ vừa bẩm báo lại quấn lấy hết mấy ngày Hoàng thượng mới giải quyết xong, nghĩ thầm đã vài ngày trôi qua, chắc bà dì của A Uyển đã đi rồi, nhưng vẫn chưa nấu canh đưa đến chỗ mình, Hoàng thượng lại nhíu mày, quyết định đi đến Chiêu Dương cung.

Đình viện bên trong Chiêu Dương cung luôn thanh lịch tao nhã, nhưng Hoàng thượng còn chưa bước vào cửa cung đã bị ngăn lại, Lý Phúc Mãn quỳ gối trước mặt truyền lời của A Uyển, đau khổ khẩn cầu nói, "Hoàng thượng, chủ tử đang bệnh trên người nổi đầy sởi đỏ, thực sự không thể gặp ngài, chủ tử biết ngài đến đã rất mừng rỡ, nhưng chủ tử nói không muốn ngài nhìn thấy bộ dạng lúc này của chủ tử, thỉnh ngài trở về, chờ chủ tử khỏi bệnh sẽ đến thỉnh tội với ngài. Thỉnh ngài thương tiếc chủ tử."

Nghe vậy Hoàng thượng nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao trên người lại nổi bệnh sởi? Lại còn không thông báo với trẫm!" Hỏi như vậy nhưng bước chân vẫn tiến vào trong.

Lý Phúc Mãn lại dời vài bước quỳ trước mặt , chắn không cho Hoàng thượng đi, "Chủ tử đột nhiên phát bệnh sởi, thái y nói không đến nửa tháng sẽ khỏi, không báo cho Hoàng thượng vì chủ tử không muốn Hoàng thượng lo lắng, xin Hoàng thượng hãy hiểu cho dụng tâm của chủ tử."

Đối với khẩn cầu của Lý Phúc Mãn, Hoàng thượng vẫn mắc điếc tai ngơ, đi thẳng đến trước cửa điện, mới phát hiện cửa điện đóng chặt, vật nhỏ đã thoát khỏi bà dì, lại nổi lên bệnh sởi? Có nghiêm trọng lắm hay không? Có phải bị người khác hại hay không? Nghĩ như vậy Hoàng thượng lên tiếng, "Mở cửa cho trẫm."

Được một hồi, chờ Hoàng thượng sắp hết kiên nhẫn muốn phá cửa thid bên trong vang lên âm thanh nhu nhược của A Uyển, "Nô tì hiện tại bộ dạng xấu xí, thật sự không muốn làm bẩn mắt của Hoàng thượng, Hoàng thượng mời trở về."

"Tại sao đột nhiên lại nổi sởi? Có tìm thái y đến khám chữa bệnh chưa? Bộ dáng gì của nàng mà trẫm chưa thấy qua, mau mở cửa ra, để trẫm nhìn nàng một cái xem như thế nào?" Tuy là bị cự tuyệt nhưng Hoàng thượng vẫn kiên trì muốn gặp mặt A Uyển mới có thể yên tâm.

"Hoàng thượng, nô tì cũng không biết sao lại bị nổi sởi, thái y chuẩn đoán nói cũng không có gì lo ngại, chỉ là không được ra gió mà thôi, Hoàng thượng đừng lo, bộ dạng nô tì như vậy cũng không muốn để Hoàng thượng nhìn thấy, thỉnh Hoàng thượng thương tiếc. Chờ nô tì khỏe lại rồi, sẽ đến chỗ Hoàng thượng thỉnh tội." Nói, bên trong cánh cửa đó là vang lên thanh âm dập đầu, mà một tiếng dập đầu này, Hoàng thượng ngoài cửa cũng nghe được rõ ràng, có thể nói lực đạo rất lớn.

Hoàng thượng không khỏi đau lòng, vội vàng lên tiếng, ""Đừng dập đầu, trẫm không đi vào là được, nàng dưỡng bệnh, có cần gì phái người đến chỗ của trẫm."

Tuy là Hoàng thượng bị đuổi về như vậy, nhưng lại cảm thấy nghi hoặc, không khỏi truyển thái y bắt mạch cho A Uyển đến hỏi, lão thái y đó thật thà đáp, "Chiêu nghi nương nương quả thật là nổi sởi, nghĩ là do dị ứng nên cũng sẽ không truyền nhiễm, nhưng về việc dị ứng với vật gì, thần còn chưa tìm ra."

Đã xác định vật nhỏ đích thật là ngã bệnh, Hoàng thượng không khỏi vừa bao lớn bao nhỏ đưa đến Chiêu Dương cung, mà thái y mỗi ngày đi vào chẩn đoán bệnh, mấy ngày cũng không có khởi sắc, trong lòng Hoàng thượng bất an, cho gọi ám vệ xung quanh Chiêu Dương cung đến.

"Hồi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ cũng không không nhận thấy được có người hạ độc thủ với Chiêu Dương cung." Ám vệ mỗi ngày nhìn chằm chằm Chiêu Dương cung, phòng vệ vững chắc, hơn nữa ám vệ ở Chiêu Dương cung đề trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đều có thân thủ đứng đầu, một con kiến cũng không thể tránh khỏi tầm mắt của họ, nếu bọn họ nói không có phát hiện, thì vật nhỏ lúc này đích thật là bệnh dị ứng, không phải do người bên ngoài hãm hại.

Thái độ A Uyển lúc đó cường ngạnh, không chịu để cho mình nhìn xem tình hình như thế nào, Hoàng thượng cho dù lo lắng cũng chỉ có thể thông qua thái y để biết tình trạng mỗi ngày của nàng.

Lần này A Uyển bị bệnh, liền bệnh hơn nửa tháng, chuyện này cả hậu cung đều biết, cả thái hậu cũng tặng nhiều đồ đến biểu lộ quan tâm, mà A Uyển vẫn không có chút dấu hiệu khỏi bệnh nào cả.

Nhìn chủ tử đang nằm thanh thản vô cùng trên tháp thượng, Bạch Lộ không khỏi lo lắng nói, "Chủ tử, ngài cũng nên ngừng tay rồi, cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, lại còn tổn hại đến thân thể."

Tuy là Bạch Lộ không hiểu tại sao chủ tử lại muốn để mình bị bệnh, nhưng đã lâu như vậy mà vẫn nổi sởi đỏ thì chung quy vẫn không phải biện pháp tốt.

A Uyển nghe vậy cười lắc đầu, cầm lấy miếng xoài cho vào miệng nhai, chỉ cần nàng ăn xoài vào cả người sẽ nổi sởi đỏ, chuyện này ít người biết, bệnh này vốn dĩ là vì nàng không muốn khỏi, trước khi hiểu rõ tình cảm của mình, A Uyển thực sự không muốn gặp Hoàng thượng, từ ngày thứ hai sau sinh nhật, liền nghĩ cách tránh mặt Hoàng thượng.

Đầu tiên là tìm cách bỏ thẻ bài xuống, tránh việc Hoàng thượng nhất thời hứng khởi cho gọi mình đến, may mà Hoàng thượng bộn bề chính sự không có thời gian đặt chân vào hậu cung, mà từ chỗ kính sự ti biết được Hoàng thượng hỏi qua chuyện thẻ bài của mình, lại không thể đến Chiêu Dương cung ngay, cho nàng chút thời gian, A Uyển hạ quyết tâm, để cho bản thân chân chính bị bệnh.

"Bổn cung còn chưa suy nghĩ thông suốt, sẽ nghĩ thêm chút nữa."

"Nô tỳ nghĩ người có ý định tránh mặt Hoàng thượng thôi, sao lại phải hành hạ thân thể mình như vậy? Cứ tiếp tục như vậy thân thể thật vất vả mới điều dưỡng tốt sẽ bị phá hủy mất." Bạch Lộ có chút lo lắng.

A Uyển nghe vậy an ủi, "Chờ tâm tình ổn định, Bổn cung dĩ nhiên sẽ tốt lên thôi, nếu bổn cung không làm thật để Hoàng thượng phát hiện bổn cung có ý định tránh né, không phải tội sẽ lớn hơn sao? Ngươi cho rằng thái y trong cung đều là để trưng bày thôi sao?" Hơn nữa, xung quanh Chiêu Dương cung có bày trí ám vệ, may mà bọn họ không thể đến gần chủ điện, nếu không kế hoạch của mình không thể thành công được.

"Không phải Hoàng thượng với người vẫn rất tốt đó sao? Sao người lại muốn tránh mặt? Nô tỳ thấy thỉnh thoảng Hoàng thượng còn ở ngoài cửa trò chuyện với người, những nương nương khác đâu có được đối xử như vậy, sao ngài còn không cho Hoàng thượng vào." A Uyển bệnh mấy ngày nay, Hoàng thượng thỉnh thoảng vẫn đến Chiêu Dương cung trò chuyện cùng A Uyển, cao thuốc cũng đưa đến không ngừng, nhưng lại không thể vào cửa, nô tỳ như nàng đều nhìn thấy mọi việc.

"Có đôi khi thấy tốt, cũng chưa chắc thực sự tốt, chủ tử của ngươi bây giờ muốn nhiều hơn thế, nếu gặp mặt Hoàng thượng mỗi ngày sẽ muốn càng nhiều, không bằng tỉnh táo suy nghĩ một chút." A Uyển vẫn có ý không muốn gặp Hoàng thượng. "Mà bệnh sởi này nếu không bệnh đến nơi đến chốn, dài thì dài thôi, chung quy vẫn đỡ hơn đến lúc đó trong lòng đau xót không phải sao?"

—–Hết chương 91—–

Chương 92: Dạ tham (dò xét ban đêm)

Làm sao A Uyển không biết hiện tại quyền chủ động nằm trong tay mình hoàn toàn là do trong long Hoàng thượng lo lắng cho mình, nếu như không nắm bắt cơ hội quyết định, tình cảm nhiều hơn nữa cũng hao mòn, tuy nói là để ý, nhưng muốn lập tức hạ quyết tâm, trong lòng A Uyển vẫn chần chờ.

"Chủ tử, mấy ngày người bệnh, Hoàng thượng ngoại trừ mùng một và mười lăm đến chỗ Hoàng hậu nương nương, thỉnh thoảng cũng chỉ đến thăm các hoàng tử công chúa, những ngày còn lại Hoàng thượng đều nghe thái y báo cáo tình trạng của ngài, Hoàng thượng vẫn rất quan tâm đến ngài." Lý Phúc Mãn cũng khuyên nhủ, suy nghĩ trong lòng của chủ tử cung nhân bọn họ không có khả năng hiểu, nhưng chủ tử cứ như vậy chỉ sợ sẽ hại mình lợi người thôi.

A Uyển gật đầu, nàng biết hoàng thượng đối chuyện của mình rất để tâm, chỉ là bên cạnh đó, lại không cần hắn để ý sao? Bản thân mình đã quá tham lam rồi, làm sao trong lòng hắn chỉ có mỗi mình nàng chứ? Đại khái trước nay lịch sử đều nói Hoàng thượng có nhiều phi tần sao, mặc dù hắn không ham mê nữ sắc, nhưng không phải hậu cung vẫn có hơn hai mươi vị phi tần sao? Nếu mình liều lĩnh tranh đoạt, sẽ có được mấy phần thắng chứ?

Như bây giờ, không phải cũng tốt lắm sao?

"Ừ, đã biết, Bổn cung suy nghĩ một chút nữa thôi."

Nửa đêm canh ba, theo thường lệ trong điện Chiêu Dương cung chỉ còn lại một ngọn đèn, A Uyển đã ngủ từ sớm, Bạch Lộ và Thanh Sam trực bên cạnh cũng đã bị đuổi ra ngoài, bên giường có một thân ảnh màu vàng đang chăm chú quan sát nàng hồi lâu.

Mỗi ngày Tề Diễn Chi nghe thái y bẩm báo, tuy đã thay đổi nhiều phương thuốc, nhưng bệnh tình của vật nhỏ vẫn không thấy khá hơn, hôm nay hỏi thái y rốt cuộc đến khi nào Uyển chiêu nghi mới khỏi hẳn, nhưng thái y cũng không có câu trả lời chắc chắn, chỉ nói bệnh sởi của Uyển chiêu nghi không nghiêm trọng lắm, đã thử nhiều cách nhưng vẫn không thấy khá hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ tệ hơn, có thể bảo trì như bây giờ, không để cho bệnh nặng hơn.

Nghe thái y nói lòng Tề Diễn Chi không khỏi hoảng hốt, trong đầu liền có ý muốn nhìn thấy A Uyển không khống chế được, chỉ nghĩ nếu ban ngày mình đến, chỉ sợ vật nhỏ sẽ giận dỗi, chỉ có thể học theo hái hoa tặc, buổi tối lẻn vào Chiêu Dương cung.

Mặc dù ánh sáng trong điện không rõ lắm, Hoàng thượng vẫn nhìn thấy mấy chấm đỏ nhỏ trên cổ A Uyển, nhất thời cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, đường đường là thiên tử, từ khi nào mà muốn gặp phi tần trong hậu cung của mình lại phải hao tâm tổn trí như vậy?

Ngồi bên mép giường nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyển, nhịn không được lại muốn chạm vào, thấy trên mặt A Uyển chỉ là mọc thêm mấy nốt sởi nhỏ màu đỏ, ở dưới da, nhìn cũng không xấu xí như lời A Uyển nói.

Gần đây A Uyển ngủ không sâu, trong lúc mơ màng cảm thấy có bàn tay xoa nắn trên mặt mình, nhất thời tim đập rộn lên, sợ hãi từ trong mộng tỉnh lại, đang lúc còn ngáy ngủ lại nhìn thấy vị đã lâu không gặp kia, tâm trạng của mình lúc này không biết phải dùng từ gì để hình dung cho tốt nữa.

Rốt cục vẫn là Hoàng thượng mở miệng trước, giọng nói có vẻ lúng túng, dù sao đây cũng là lần thứ hai đến vào lúc nửa đêm làm A Uyển sợ thế này, "Trẫm làm nàng sợ rồi ak?"

A Uyển lắc đầu, lại kéo chăn che đầu lại, không muốn Hoàng thượng nhìn thấy khuôn mặt bị sởi của mình, "Nô tì thỉnh an Hoàng thượng..."

Tề Diễn Chi không nghĩ đến chuyện đầu A Uyển làm không phải là trả lời mình hoặc là quay mặt đi chỗ khác không nhìn mình, trái lại đứng lên kình cẩn hành lễ, không chờ A Uyển nói xong, đã vội bước lên cản lại, "Không cần đa lễ, mặt đất lạnh, mau ngồi lên giường đi."

Nhiều ngày không thấy, mặc dù là mỗi ngày đều đến đây nói chuyện cùng vật nhỏ, nhưng lại cách cửa điện chỉ nói được vài câu mà thôi, thế nào mà vừa gặp mặt vật nhỏ đã đa lễ như vậy, phản ứng này làm cho Hoàng thượng cảm thấy không quen, kéo áo ngủ bằng gấm của A Uyển lại, tay nắm quyền ho nhẹ một tiếng, nói, "Ngủ đi, trẫm lo lắng cho nàng nên đến nhìn một chút, không nghĩ đến lại làm nàng sợ."

A Uyển nghe vậy nhưng lại nở nụ cười, "Nô tì luôn ngủ không say, Hoàng thượng lại nửa đêm đến đây, không phải là muốn hù chết nô tì sao?"

Hoàng thượng nghe được chữ kia mặt nghiêm lại nói, "Nói bậy bạ gì đó, đang bệnh không được nói gỡ! Có trẫm ở đây sao lại để cho nàng xảy ra chuyện được?" Lời này không biết là đang an ủi A Uyển hay đang trấn an bản thân.

A Uyển chỉ là nói đùa, nhìn thấy Hoàng thượng phản ứng mạnh như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ mở to hai mắt nhìn Hoàng thượng chờ đợi.

Nhớ lại vật nhỏ không biết mình nói chuyện với thái y, bệnh tình lại không thấy khá hơn nghĩ là nàng nóng nảy, nghĩ như vậy khẩu khí Tề Diễn Chi nhẹ nhàng hơn, "Thái y nói bệnh tình của nàng không có chuyển biến, có phải là không uống thuốc đầy đủ không?" Không còn thái độ nghiêm túc mang theo tức giận lúc nãy nữa, trở nên ồn hòa ân cần hơn.

A Uyển lắc đầu, chính mình là người sắp xếp kéo dài thời gian, chỉ cần ăn vài miếng xoài, bệnh sởi liền kéo dài không hết. Cho dù thái y kinh nghiệm phong phú đến đâu cũng khó chuẩn đoán được, cứ như vậy, bệnh tình sao có thể khởi sắc?

"Nô tì dùng thuốc đầy đủ." Chỉ nói một câu, A Uyển im lặng không nói nữa.

Không nghĩ tới Hoàng thượng lại đưa tay xoa gò má của mình, "Ai nói nàng nổi sởi thì xấu xí? Trẫm thấy chẳng qua chỉ là có thêm vài chấm đỏ trên người thôi, sao lại không chịu để cho trẫm nhìn?"

"Hoàng thượng không phát hiện nô tì rất xấu sao? Hoàng thượng thường gặp mỹ nhân, nếu thấy nô tì như vậy lại không thích nô tì thì sao?" Sởi đã nổi lâu trên mặt, so với hình dạng lúc trước thật không biết thảm đến mức nào, trên mặt chỗ nào cũng nổi mẫn đỏ, A Uyển thừa nhận mình đang cố ý xoay mặt sang cho Hoàng thượng thấy, muốn xem thử phản ứng của Hoàng thượng.

Tề Diễn Chi xem xém tỉ mỉ một lần, kết luận, "Trẫm vẫn cảm thấy Tiểu Uyển nhi không xấu đi, nhưng lại gầy. Nàng cũng biết trẫm thường thấy mỹ nhân, hình dạng khô quắt của nàng cũng không vừa mắt trẫm sao?"

Hoàng thượng nói lời này không phải ý bảo đang hạ tiêu chuẩn xuống vì nàng sao?

Ngược lại A Uyển lại chột dạ, mỗi ngày uống thuốc mới biết chén thuốc thay đổi mùi vị, nhưng lại rất có hiệu quả, nuốt xuống, một ngày ba bữa, uống xong thì không muốn ăn uống gì cả, không gầy mới lạ.

Mà A Uyển có chỗ không biết, nghe người khác nói bệnh tình của nàng không có chuyển biến tốt, Hoàng thượng mới gây áp lực lên thái y viện, không ngừng bắt đổi phương thuốc là liều lượng thuốc, chuyện này chỉ có thể nói này tự gây họa không thể sống mà thôi.

Cũng không để A Uyển nói, Hoàng thượng lại xoa đầu A Uyển, "Cho nên nói mắt nhìn của trẫm đã kém đi rồi, nàng xấu thế nào trẫm vẫn có thể nhìn được, nàng chớ suy nghĩ lung tung, dưỡng bệnh thật tốt là được rồi."

Mặc dù không biết lời này của Hoàng thượng là thật hay giả, nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net