Part 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 101: Không cần

Mọi người đối với việc Uyển chiêu nghi bị thất sủng vẫn chưa kịp vui vẻ thì lại có chuyện mới đến, Hoàng thượng mỗi ngày lại đến Chiêu Dương chung, chỉ là tình hình thật sự như thế nào thì cũng chỉ có hai vị đương sự mới biết đc.

Thấy vật nhỏ cười dịu dàng yếu ớt, Hoang thượng lai tình nguyện để nàng nổi giận phát hỏa còn hơn hiện tại lúc nào cũng giả vờ vui vẻ.

"Tiểu Uyển nhi, trẫm biết lúc trước là do trẫm sai, nàng đừng giận trẫm nữa có được không?"

Lời này mấy ngày nay không biết đã được Tề Diễn Chi nói bao nhiêu lần rồi, mà người nọ lại hoàn toàn nghe không lọt tai, nếu vật nhỏ có thể tức giận hoặc cáu kỉnh, như vậy còn dễ dỗ dành, cứ như bây giờ thật sự làm cho Hoàng thượng luống cuống tay chân.

Sau khi A Uyển nghe vậy càng cười dịu dạng, "Hoàng thượng nói vậy thật không phải, nô tì không có tức giận nha."

Nhìn một cái, lại là câu trả lời này, Tề Diễn Chi không thể làm gì hơn là lùi bước mà cầu xin, "Vậy nàng cũng không cần cười miễn cưỡng như vậy, cười đến nỗi lòng trẫm đều hoảng sợ." nụ cười trên mặt A Uyển hoàn toàn không đạt đáy mắt, tựa hồ chỉ là vì phép tắt nên cười với mình, điều này làm cho Hoàng thượng cực kỳ không vui.

"Hoàng thượng thích nhìn nô tì phụng phịu sao?" âm thanh kiều kiều nhu nhu như thường lệ, thế nhưng truyền vào tai Hoàng thượng lại không phải là cảm giác trước kia.

Đã nhiều ngày ở cùng, mặc dù thời thời khắc khắc A Uyển đều cười với mình, cũng trò chuyện với mình, sắc mặt thoạt nhing cũng như là không có chuyện gì, nhưng Hoàng thượng biết, A Uyển không giống với trước đây, không làm nũng hoặc cáu kỉnh, hoặc là tỏ ra nhỏ nhen một chút cũng tốt, thời gian này đối với mình đều cung kính lễ độ, tiến lùi đều hợp lý.

Hoàng thượng cười khổ, "Trẫm tình nguyện để nàng phát hỏa với trẫm, trong lòng trẫm cảm thấy như vậy tốt hơn." Cáu kỉnh với mình ... ít nhất ... là trong long vẫn còn để ý đến mình, so với đeo mặt nạ giả tạo khi ở cạnh mình vẫn tốt hơn.

A Uyển lại như là nghe không hiểu, cười đến ngọt ngào, "Nô tì ngoan ngoãn như vậy Hoàng thượng lại không vui sao? Thường ngày Hoàng thượng đều nói nô tì ầm ĩ sao? Hiện tại nô tì nghe lời Hoàng thượng lại không thích?"

Lắc đầu bất đắc dĩ, Hoàng thượng mới nói, "Lúc trước trẫm quá phận, lúc này nàng để ý đến trẫm, chẳng qua cũng chỉ là vì Nhị ca của nàng, thật ra không cần phải như vậy, nếu không muốn cười thì không cần cười, trẫm nhận được tin tức tất nhiên sẽ nói cho nàng biết."

A Uyển nghe vậy ngẩn người, không nghĩ đến Hoàng thượng lại vạch trần tâm tư của mình như vậy, lập tức không cười nữa, hành lễ với Hoàng thượng, thản nhiên nói, "Như vậy, nô tì tạ ơn Hoàng thượng."

Nghe được lời này của A Uyển, quả nhiên là lấy lòng mình cũng không muốn, có thể thấy được nàng rốt cuộc là tức giận đến ngoan, nụ cười trên mặt Hoàng thượng cứng đờ, "Trẫm biết nàng còn tức giận, trẫm lúc trước..."

Hoàng thượng đang muốn giải thích với A Uyển, A Uyển lại nhàn nhạt nâng mắt, chặn lời giải thích lại, "Hoàng thượng làm thế nào, tất nhiên là có đạo lý của Hoàng thượng, không cần giải thích với nô tì."

Ý là không muốn nghe mình giải thích, Hoàng thượng giống như không biết phải làm sao, lần đầu tiên trong đời lại có loại cảm giác vô lực, rốt cục nếm được cảm giác tự làm tự chịu.

"Trẫm..." Hoàng thượng do dự một hồi, rốt cục vẫn nói ra lời trong lòng, "Trẫm cũng đặt nàng ở trong tim."

Đây xem như là lần đầu Hoàng thượng nghiêm túc thổ lộ, nét mặt còn mang theo vẻ quẫn bách, mà A Uyển chỉ cười yếu ớt, nét mặt không thay đổi, "Thế nhưng hành động của Hoàng thượng, nô tì thật không nhìn ra Hoàng thượng cũng xem nô tì là tâm can của ngài." Ngoài miệng nói như vậy, yêu thích mình lại bỏ mặc mình đến những nơi khác ở hậu cung? Xem mình là tâm duyệt nghe thật buồn nôn?

(Lei: quá bức xúc, không chen mồm vào chắc hộc máu chảy thành chin chục dòng sông luôn, edit từ đầu chương đến lúc này cảm thấy...A Uyển hơi bị lố nha, ta cảm thấy A Uyển giống như phần nào cũng ỷ lại vào Hoàng thượng yêu thích mình nên mới như vậy,thẳng thắng thì ta hơi dị ứng cái kiểu hành động này của A Uyển. Các nàng gạch đá thoải mái ủng hộ ta nha, ta đang có nhu cầu xây nhà ~.~)

Hoàng thượng nhất thời không biết nói gì, một đại nam nhân lại không biết phải bày tỏ lòng mình với A Uyển như thế nào, mở miệng lại thấy xấu hổ, Tể Diễn Chi có lòng muốn giải thích, trong nhất thời không biết nói từ đâu.

A Uyển cảm thấy tâm sự của mình có phần giống với Hoàng thượng, nàng không nghi trong lòng Hoàng thượng có mình, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không vì thái độ lãnh đạm mà vẫn kiên trì giải thích lại mỗi ngày đến Chiêu Dương cung thăm nàng, chỉ là bản thân đối với Hoàng thượng mà nói là một món đồ chơi yêu thích hay mà một nữ nhân mà người yêu thích?

Thấy thần sắc A Uyển không hờn giận, Hoàng thượng cố duy trì nét mặt, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, "Trẫm còn phải xử lý chính vụ, Tiểu Uyển nhi nghỉ ngơi cho tốt, trẫm sẽ lại đến thăm nàng."

Nhìn bóng lưng Hoàng thượng rời đi lại giống như là chạy trối chết. Đến lúc Hoàng thượng đã đi xa, A Uyển mới thở daifm Hoàng thượng thay đổi tính tình bất chợt, chính mình không dám vọng tưởng dựa vào tài mạo của mình có thể độc chiếm hắn.

***

Mặc dù là Hoàng thượng chưa từng ngủ lại Chiêu Dương cung, nhưng chỉ cần Hoàng thượng bước vào hậu cung, tất nhiên là đến Chiêu Dương cung, các phi tần đều nhìn ra, Uyển chiêu nghi lại được sủng ái rồi. Mấy phi tần lúc trước thường đâm chọc, A Uyển cũng không còn nghe thấy các nàng nói gì nữa, sau lần chuyện của Trần quý tẫn được thêu dệt thêm được truyền ra, càng giống như đã biến mất.

Ngày hôm đó, A UYển lại bị Trần quý tần cản lại ở núi giả trong Ngự Hoa viên, cho nên mới có câu nói Ngự Hoa viên là nơi có tỷ lệ phát sinh chuyện thị phi cao nhất, thấy Trần quý tần thỉnh an mình, trên mặt lại dạt dào đắc ý, chỉ thiếu mức vểnh mũi với mình, A Uyển thầm nghĩ, chẳng lẽ Trần quý tần có thai sao?

Bất quá Trần quý tần vốn đã không có hảo ý, nhịn một lúc liền nói thẳng, "Uyển chiêu nghi thật là có nhã hứng đi dạo nha, ca ca đã bị như vậy, còn có tâm tình đi dạo sao?"

A Uyển nghe vậy nhíu mày, "Trần quý tần nói vậy là có ý gì?" anh cả trong nhà đi xa ngoại trừ Nhị ca đang ở tây bắc, đại ca cùng tam ca cũng không có tin xấu nào truyền vào, Trần quý tần nói lời này lại không đầu không đuôi.

Trần quý tần giả bộ kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn, "Ồ, hóa ra là Uyển chiêu nghi không biết nha, thảo nào lại như vậy, tần thiếp còn nghĩ là xảy ra đại sự như vậy, Uyển chiêu nghi vẫn có thể bình thản, thật làm cho người khác bội phục."

"Trần quý tần cản đường Bổn cung là vì muốn bày tỏ sự bội phục với Bổn cung sao? Trần quý tần cũng thật là rảnh rỗi, không bằng hồi cung sao chép thêm vài lần nữ giới đi, Bổn cung không phụng bồi!" dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Trần quý tần thật chướng mắt, nếu đã đến đây thừa nước đục thả câu, A Uyển cũng không muốn nghe, xoay người muốn đi.

Nào nghĩ đến Trần quý tần lại tiến lên ngăn cản A Uyển, "Uyển chiêu nghi lẽ nào không biết anh cả đi tòng quân của ngài phạm phải tội gì sao?"

Lời này nói ra liền làm cho A Uyển dừng bước, nghiêng đầu nhìn Trần quý tần, "Anh cả của Bổn cung có khả năng phạm phải chuyện gì chứ? Trần quý tần chẳng lẽ lại có khả năng liệu sự như thần sao?" Nhị ca cũng chỉ là đến biên cương mà thôi, lại có thể xảy ra chuyện gì chứ, chỉ là Trần quý tần cố ý chọc giận mình mà thôi. Tuy là đáy lòng nghĩ vậy, nhưng A Uyển vẫn có ý muốn nghe xem Trần quý tần có thể nói ra cái gì.

"Uyển chiêu nghi cũng biết chuyện anh cả của ngươi cùng Tể vương gia bị mất tích ở tây bắc chứ? Mà có thể là do anh của ngươi đã bán đứng Tể vương gia, là gian tế!" Trần quý tần ngửa đầu nói lớn từng chữ, sợ là A Uyển sẽ nghe sót.

Sau một khắc A Uyển siết chặt cổ tay Trần quý tần, "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào?"

Trần quý tần thấy thế, tiếu ý càng sâu, âm lượng cũng tăng lên, "Ta nói, Uyển chiêu nghi nhị ca của ngươi bị mất tích ở tây bắc, chính là gian tế!"

A Uyển tức giận không ngừng, càng bóp chặt cổ tay Trần quý tần, "Trần quý tần cũng biết, bịa chuyện sinh sự chọc cho Bổn cung tức giận hậu quả sẽ như thế nào không? Sẽ không đơn giản như Lệ quý nhân ngày đó đâu."

Có lẽ do ánh mắt của A Uyển quá hung ác, Trần quý tần không tự chủ được co rúm lại, lập tức lại phấn khích ưỡn ngực, "Tần thiếp không hề bịa đặt, Uyển chiêu nghi đi hỏi thăm một chút đi, chỉ là tin tức này hết sức chính xác lại bí mật, Uyển chiêu nghi muốn nghe ngóng chưa chắc đã được, tần thiếp là có lòng tốt muốn báo với Uyển chiêu nghi thôi."

Lúc này Trần quý tần đã không kiềm chế được cười to, mình vừa nghe được tin này đã vội vàng chạy đi tìm Uyển chiêu nghi, chính là muốn thấy phản ứng của Uyển chiêu nghi, hừ, phụ thân không yên phận anh cả cũng chẳng chịu thua kém, không ai bì nổi, để xem lần này Uyển chiêu nghi có được sủng ái lại thì sao.

Không nghĩ tới một khắc sau A Uyển cũng đã thay đổi biểu tình, bỏ tay Trần quý tần ra, khôi phục nét mặt thờ ơ, "Nếu việc này bí ẩn, làm sao Trần quý tần lại biết, không phải là ăn nói lung tung lừa bịp Bổn cung sao? Trần quý tần bịa đặt sinh sự, có biết tội của mình chưa?"

A Uyển bất chợt thay đổi biểu hiện lại còn hỏi tội mình làm cho Trần quý tần trở tay không kịp, nhưng mà Trần quý tần nếu đã dám khẳng định như vậy, tất nhiên là có chỗ cung cấp tin chính xác.

Xoa xoa cổ tay, Trần quý tần nói, "Làm thế nào mà tần thiếp biết không quan trọng, chỉ là chuyện này là sự thật, Uyển chiêu nghi có tin hay không không sao, tần thiếp chỉ là cảnh báo trước Uyển chiêu nghi mà thôi, bằng không đến lúc đó cả nhà bị tra xét, aizz, thế thì rất khó coi."

Dứt lời, thì nhìn thấy A Uyển cau mày, lập tức lại bổ túc một câu, "Tần thiếp ngôn tẫn vu thử, chỉ mong Uyển chiêu nghi đến lúc đó cũng không nên như tả thứ nhân như vậy mà hóa điên, ha ha, tần thiếp không quấy rầy Uyển chiêu nghi ngắm hoa nữa, tần thiếp cáo lui."

"Chủ tử, không phải Hoàng thượng đã nói nếu có tin tức gì sẽ báo với người sao? Việc này hoàng thượng vẫn chưa nói với người, có lẽ là Trần quý tần vì trả đũa người mà nói bừa mà thôi." Trần quý tần đã đi xa, Bạch Lộ mới khuyên nhủ chủ tử.

Mà A Uyển cũng nghĩ như vậy, nhìn bóng lưng Trần quý tần rời đi, cách xa như vậy nhưng A Uyển vẫn có thể cảm thấy được Trần quý tần đang rất hả hể, nếu việc này là giả, Trần quý tần sao có thể hưng phấn chạy đến đây như vậy?

Dù sao Hoàng thượng nhất định biết rõ chuyện này, A Uyển lập tức quyết định, "Đi, đến Chính Kiền cung."

Đã lâu A Uyển không đến Chính Kiền cung, bên trong từng ngọn cây cọng cỏ, đồ vật bày biện trang trí vẫn không có thay đổi gì, chỉ là không nghĩ đến người dẫn đường lại là Lý Đắc Nhàn.

Từ lúc Hoàng thượng cùng Uyển chiêu nghi cãi nhau, Uyển chiêu nghi đã lâu không đặt chân đến đây, lúc này lại đột nhiên đến, không chỉ có Hoàng thượng vui vẻ, Lý Đắc Nhàn cho là nhị vị chủ tử đã khôi phục như trước, trong lòng cũng rất cao hứng, dù sao chủ tử vui vẻ, nô tài phía dưới mới có thể sống tốt.

Dọc theo đường đi không ngừng nói, "Uyển chiêu nghi nương nương đến thật là đúng lúc, Hoàng thượng đang chuẩn bị dùng ngọ thiện, gần đây trong cung có tuyển một đầu bếp ở phía nam, người cùng Hoàng thượng thay đổi khẩu một chút..."

Lý Đắc Nhàn nói vui vẻ, thần sắc A Uyển vẫn lãnh đạm, thỉnh thoảng chỉ đáp lại vài lời.

Hoàng thượng nghe nói A Uyển cầu kiến cũng rất cao hứng, lòng tràn đầy mong đợi A Uyển vào, lại không nghĩ đến vật nhỏ vừa đến, sau khi thỉnh an câu đầu tiên lại là.

"Hoàng thượng, nhị ca của nô tì ở tây bắc xảy ra chuyện gì?"

—–Hết chương 101—–

Chương 102: Thổ lộ

(Lei: Thật ra nguyên văn là 'Xuất' ,nhưng mà ta thấy hơi khó hiểu nên để là 'Thổ lộ'-ý là đã chém từ tên chương, vậy hoy = =")

Nghe vậy, thần sắc Hoàng thượng vẫn không thay đổi, chỉ là ngầm quẳng cho Lý Đắc Nhàn một ánh mắt, chính mình đã hạ chỉ không được nói chuyện này ra ngoài, lúc này lại truyền đến tai vật nhỏ, có thể thấy được là có người đã không xem lời của mình ra gì.

"Tiểu Uyển nhi có thể ăn chưa? Nên dùng bữa trưa trước đã."

A Uyển tuy là nóng ruột, nhưng dù sao quyền quyết định vẫn là nằm ở trong tay Hoàng thượng, chính mình cũng không có khả năng ép Hoàng thượng phải nói, nên đành đàng hoàng đứng bên cạnh Hoàng thượng, "Nô tì hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa."

Mà Hoàng thượng cũng kiên trì, "Ngồi dùng bữa thôi."

Bất đắc dĩ A Uyển đành ngồi xuống, chỉ là trong lòng không muốn ăn, có ăn cũng không thể yên lòng, chờ cung nhân dọn dẹp chén dĩa xong, Hoàng thượng mới nghiêm mặt nói, "Tiểu Uyển nhi biết chuyện này đến đâu?"

Trong lòng A Uyển cả kinh, "Nô tì chỉ biết là, nhị ca của nô tì cùng Tể vương gia ở tây bắc mất tích, mà có tin truyền ra nói nhị ca nô tì là gian tế, chẳng lẽ việc này là thật?"

Thấy cuối cùng vật nhỏ đối với mình cũng không còn vô cảm hoặc cười giả dối, Hoàng thượng trong lòng vui mừng nhưng lại thoáng chua xót, vui mừng vì vật nhỏ rốt cục cũng nói chuyện bình thường cùng mình, lòng chua xót vì phản ứng như vậy lại không phải vì mình, nếu không phải là việc của huynh trưởng, chỉ sợ là vật nhỏ không dễ dàng gì nói chuyện cùng hắn.

"Huynh trưởng của nàng mất tích cùng với Tể vương gia là sự thật." mắt thấy vật nhỏ nóng nảy đứng bậc dậy, Hoàng thượng vội vã ngăn cản, "Chỉ là lúc trước trẫm cùng Tể vương gia đã bí mật thương lượng chuyện này, không hiểu tại sao lại cuốn huynh trưởng của nàng vào chuyện này thôi, về phần huynh trưởng của nàng là gian tế, hiện tại chưa có chứng cứ gì cả, trẫm vẫn đang chờ mật báo của Tể vương gia, nếu có tin tức, trẫm sẽ không gạt nàng. Chỉ là chuyện này rất cơ mật, lúc trước không tiện báo cho nàng mà thôi."

A Uyển vừa nghĩ, xác thực chuyện là như Hoàng thượng nói, lúc trước không tiện để nói với mình, kỳ thực hiện tại cũng là bất đắc dĩ mà thôi, "Nô tì đa tạ Hoàng thượng." Đứng dậy hành lễ cùng Hoàng thượng, một khi chuyện vương gia mất tích đã là kế hoạch, cũng không có gì bí ẩn, trong lòng A Uyển cảm kích Hoàng thượng đã nói việc này với mình

"Nếu cảm kích trẫm, vậy theo trẫm đến nơi này đi?" Lời này tui là hỏi, nhưng một khắc sau, Hoàng thượng đột ôm A Uyển vào lòng, A Uyển không kịp đề phòng, còn chưa phản ứng kịp, chỉ biết là Hoàng thượng nhanh chóng bay ra ngoài, A Uyển sợ đến mức vội vàng ôm cổ Hoàng thượng, nhắm mắt chui vào lòng Hoàng thượng.

"Đến rồi, bỏ tay ra đi."

Hoàng thượng nhàn nhạt nói, A Uyển thò đầu ra, dự định giãy khỏi tay Hoàng thượng, nhưng chỉ vừa liếc mắt nhìn thì tay không tự chủ được ôm Hoàng thượng chặc hơn, "Hoàng thượng ... đến đây làm gì? Hoàng thượng đứng vững nha!" A Uyển vừa mở mắt nhìn ra ngoài, rơi vào mắt mình chính là hàng ngói lưu ly vàng, liền biết bọn họ đang đừng trên đỉnh cao nhất của cung điện.

"Trẫm nghĩ đây là nơi tốt nhất để nói chuyện với nàng."

A Uyển vừa nhìn ra ngoài, rất cao nha, lập tức lắc đầu, "Cần gì phải đến chỗ này nói chuyện, không bằng chúng ta xuống trước có được không?"

Hoàng thượng bình tĩnh lắc đầu, "Trẫm vẫn cảm thấy ở đây tương đối thích hợp." Nói A Uyển buông tay nhưng A Uyển nào dám, đây là mái nhà của hoàng cung a! Tuy rằng A Uyển không sợ độ cao, nhưng ở đây không có tay vịn hay rào chắn, trước mặt là sườn núi và mái nhà, vậy làm sao mà chạy xuống được! Còn nhớ trước đây trên tivi có cảnh nửa đêm lên mái nhà ngắm trăng sao rất lãng mạn, tất cả đều là gạt người!

Tay ôm Hoàng thượng chặc hơn, "Nô tì tương đối sợ nơi này, chúng ta xuống dưới thôi!"

Thấy Hoàng thượng đã quyết định ở đây nói chuyện, thật sự cứng rắn kéo A Uyển từ trong lòng ra, bước tới trước ngồi xuống, chính mình lập tức lùi vài bước, đứng cách A Uyển không xa.

Thấy vật nhỏ đáng thương chăm chú ôm chặc lưng mái ngói, dáng vẻ rất sợ sẽ rơi xuống, Hoàng thượng lặng lẽ cong môi cười, lập tức nghiêm mặt nói, "Trẫm nghĩ nàng cần cho trẫm cơ hội để giải thích."

A Uyển nhắm mắt gật đầu, run lập cập khạc ra một câu từ kẽ răng, "Hoàng thượng mau nói đi, nói xong nhanh chóng đưa nô tì xuống!."

Hoàng thượng bình tĩnh đi lại trên xương sống mái ngói, đường xương sống này cũng không phải hoàn toàn bằng phẳng, mà Tề Diễn Chi đi lại cũng giống như trên đất bằng, thoáng hóa giải tâm tình khẩn trương lúc trước, Tề Diễn Chi nói, "Trẫm nói xem nàng là tâm can của trẫm, cũng không phải là vì dỗ dành nàng, lúc đó Tiểu Uyển nhi nói rõ tâm ý với trẫm, trẫm chẳng biết làm thế nào cho phải, nói ra có thể nàng không tin, trẫm lúc đó quả thật là chạy trối chết, nàng nói trẫm chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, sau đó suy nghĩ kỹ một chút trẫm cũng không cảm thấy bài xích, trong lòng cũng có chút kinh hoàng, nên không ngừng đến chỗ các phi tần khác, thế nhưng lại luôn nghĩ đến nàng."

Hoàng thượng liên miên lải nhải nói, cũng có chút lộn xôn, A Uyển nhất thời quên mất khẩn trương, chỉ nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng.

"Thế nhưng trẫm gần như đã dạo qua các phi tần trong hậu cung một vòng, nàng ngay cả một chút phản ứng cũng không có, không phải nói là yêu thích trẫm, muốn độc chiếm trẫm sao? Nhưng vì cái gì mà trẫm đến chỗ phi tần khác nàng lại không tức giận? Còn ầm ĩ đòi đi Ngũ Đài sơn với mẫu hậu! Bày tỏ với trẫm xong lại đòi đi Ngũ Đài sơn nàng đây là đang đùa bỡn trẫm sao?"

Nghe được Hoàng thượng không rõ ràng lên án như vậy, đây chính là chỉ hươu bảo ngựa mà! A Uyển mở to hai mắt nhìn, "Nô tì..."

"Nàng đừng nói gì cả, trong lòng trẫm lúc đó rất tức giận, lại lo lắng nếu nàng thật sự hạ quyết tâm xuất gia, cho nên lúc ở Từ Ninh cung mới nặng lời với nàng như vậy, sau đó trẫm muốn giải thích, nàng lại không nghe, nói tóm lại, dù sao thì nàng cũng đã tiến cung, muốn xuất gia sao nghĩ cũng đừng có nghĩ."

Nghe Hoàng thượng nói ra những lời ấu trĩ như vậy, rõ ràng là muốn cười nhưng viền mắt A Uyển đã rưng rưng dáng vẻ rất ủy khuất, "Hoàng thượng có phải cũng nên nghe suy nghĩ của nô tì một chút không? Nô tì biểu lộ tâm ý với Hoàng thượng, Hoàng thượng không nói lời nào đã đứng dậy bỏ đi, sau đó mỗi ngày đều đến chỗ một phi tần, duy nhất chỉ không đến chỗ nô tì, cái gì cũng không nói, ngài nghĩ nô tì có thể nghĩ như thế nào? Hoàng thượng cho rằng tại sao nô tì lại muốn đi Ngũ Đài sơn? Chỉ là không muốn thấy Hoàng thượng mỗi ngày ở cạnh một phi tần, bản thân lại không thể tức giận, cũng chỉ có thể chọn nhắm mắt làm ngơ mà thôi."

Nghe A Uyển nói như vậy, Hoàng thượng nhịn không được muốn giải thích, "Trẫm là..."

"Hoàng thượng cũng đừng nói chuyện, để cho nô tì nói hết lời, hoàng thượng dù sao cũng là thiên tử,nô tì chính là không chấp nhận được chuyện đó, Hoàng thượng phản ứng như vậy, nô tì cũng chỉ có thể cho rằng Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ nô tì, sao lại dám tức giận cùng Hoàng thượng chứ? Hoàng thượng nói không để ý đến ta thì không để ý đến ta nữa, nói muốn hòa giải ta phải chấp nhân, chẳng lẽ còn không cho phép nô tì tự mình oán giận?"

Càng nói càng kích động, nước mắt A Uyển đã rơi xuống như chuỗi trân châu bị đứt, dáng vẻ chập vật không đẹp chút nào, nhưng trong lòng Hoàng thượng lại cảm thấy rất đau, "Trẫm sai rồi."

Thu dọn lại tâm tình, âm thanh A Uyển vẫn còn mang theo giọng mũi, chậm chạp nói, "Hoàng thượng nói là phải nói chuyện, chúng ta cũng đã nói chuyện rồi, Hoàng thượng mỗi lần đều như vậy, tức giận thì không nhìn đến tần thiếp, lúc hết giận lại nói muốn hòa hảo, nô tì cảm thấy mình giống như là sủng vật, Hoàng thượng nói yêu thích ta, ta sao có thể tin, nếu sau này Hoàng thượng lại như vậy, ta phải làm sao chứ?"

Nhìn cặp mắt A Uyển còn mang theo lệ, Tề Diễn Chi lại vui mừng A Uyển rốt cục đã nháo với mình như trước, nhưng lại thở dài, ôn nhu dỗ, "Trẫm không hiểu rõ tâm tư nữ nhan, đối với những việc này cũng không có kinh nghiệm, trẫm đồng ý với nàng, sau này chỉ có một mình nàn, tất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net