Part 12 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 111: Hoàng tử

Lúc trước còn nói là hài tử trong bụng A Uyển không quấy phá, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi, A Uyển mang thai đến tháng thứ ba thì không thể ăn uống gì cả, ăn cái gì vào thì một hồi sau đã nôn ra hết, mà bây giờ còn là mùa hè, nóng bức khó chịu, làm người ta không muốn ăn. Bị hành hạ mấy ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi rất nhiều.

Hoàng thượng thấy vậy không khỏi lo lắng suông, nhưng những nôn nghén đó thật sự không có cách nào dừng lại được, nhiều lắm là ăn gì đó có vị chua để kiềm nén lại mà thôi, may mà thường ngày A Uyển thích ăn rau quả, nên Thanh Sam từng theo Quan cô cô ở Lâm Hoa Điện học qua lớp tẩm ướp, nên ướp mơ chua chua ngọt ngọt, mấy loại trái cây đó ở Chiêu Dương cung cũng không thiếu, mà còn là tự tay Thanh Sam làm, dùng cũng không lo lắng.

Nhưng mà, cũng không thể lấy mấy món ướp chua ngọt đó làm món ăn chính chứ? Mỗi ngày lại nghén nhiều hơn, A Uyển cũng ép bản thân ăn thật nhiều, thuốc bổ cũng uống không ngừng, A Uyển cứ vừa ăn vừa ói, ói đến mật xanh làm cho Hoàng thượng đau lòng không thôi.

Thấy Hoàng thượng nóng nảy như vậy, Lữ má má đứng cạnh cũng khuyên nhủ, "Hoàng thượng chớ lo lắng, đây là phản ứng bình thường, chì là Uyển phi nương nương thai nghén so với người khác trễ hơn một chút mà thôi, cố chịu một tháng thì những triệu chứng này sẽ đỡ thôi."

Hoàng thượng nhìn A Uyển sau khi ói mấy lần đã rất chật vật, còn chưa phải chuyện lớn sao, Tiểu Uyển nhi cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ thành đại sự thôi, không có nguyên nhân gì cũng có thể nôn mửa, có lúc thì là không chịu được mùi dầu mỡ nên như vậy, cứ tiếp tục như vậy, Hoàng thượng nghĩ A Uyển sẽ nôn hết ngũ tạng ra mất, "Nôn thế này cũng thật quá lắm, không được không được, bảo thái y bắt mạch đi."

Lữ má má chỉ cười nói, "Hoàng thượng chớ sốt ruột, dù thái y có bắt mạch cũng không thể làm triệu chứng này biến mất, mà uống thuốc cũng không tốt, nương nương vừa mới mang thai, dùng thuốc sẽ không tốt cho bản thân."

A Uyển nôn khan một hổi, trong dạ dày cũng không còn thứ gì, khó khăn lắm mới dứt, Hoàng thượng thấy, cũng không đoái hoài tới Lữ má má đang nói gì, cầm lấy tay nhỏ bé lạnh như băng của A Uyển, "Tiều Uyển thấy tốt hơn chưa?"

Nhìn vẻ mặt nóng nảy của Hoàng thượng, A Uyển cười yếu ớt nói, "Ừ, chỉ hơi khó chịu thôi, dù sao đã mấy ngày qua cũng quen rồi." đây là quá trình mà người mang thai phải trải qua, có vài người may mắn, phản ứng trong thời gian mang thai không lớn lắm, mà đa số phụ nữ có thai đều sẽ như vậy, A Uyển không cảm thấy khổ cực, Lữ má má nói, cực khổ hơn vẫn còn chờ ở phía sau kìa.

May mà một tháng nay Hoàng hậu bận chiếu cố muội muội Chu thường tại, không rảnh quản A Uyển, nên A Uyển cũng chẳng thèm đi thỉnh an, A Uyển cũng có tìm hiểu chút chuyện ở chỗ Hoàng hậu, không biết Chu thường tại bị gì, bây giờ cả người đều ngơ ngơ không được bình thường, bất quá đó là chuyện của Hoàng hậu, A Uyển không có hứng thú nhúng tay vào.

Cơ thể A Uyển dần nặng nề, Tề Diễn Chi càng ngày càng yêu thương A Uyển, Hoàng thượng mỗi ngày đều nhìn bụng A Uyển lớn lên, từ lúc bằng phẳng cho đến lúc to, hài trử trong bụng cũng từ từ lớn lên nhưng đối với thân thể của A Uyển trong khoảng thời gian này không có chút oán giận, thật ra làm cho Hoàng thượng kinh ngạc và vui mừng, vật nhỏ của hắn càng ngày càng có bộ dáng của người mẹ.

Rốt cục, A Uyển cũng không còn nôn nghén nữa, nhưng mà thân thể cũng không vì vậy mà không thoải mái, nói thế, nhưng ban đêm A Uyển thỉnh thoảng phải đi tieur, Hoàng thượng thấy cũng nghĩ nàng vất vả, bất quá A Uyển đã có thể ăn uống bình thường lại, lúc trước ăn cái gì cũng nôn ra hết, hiện tại Hoàng thượng cũng yên tâm không ít.

Lúc này A Uyển nằm trên giường, không tự chủ duỗi chân, khẽ động, cũng làm cho Hoàng thượng nằm bên cạnh hít sâu một hơi, A Uyển cũng không phải là người không lịch sự, lửa nóng dán lên chân của mình, hơn nữa Hoàng thượng phản ứng như vậy A Uyển còn có thể là không biết chuyện gì đang xảy ra sao?

Từ lúc mình được chuẩn đoán là mang thai, Hoàng thượng cũng không còn làm chuyện đó với mình, mỗi ngày nếu cùng Lý Đắc Nhàn tới Chiêu Dương cung, cũng chỉ ôm chăn bông tán gẫu, tính toán chút Hoàng thượng ăn chay cũng gần bốn tháng rồi, mà lúc trước mình nôn nghén đến lên trời xuống đất cũng không nghĩ đến chuyện đó.

Tề Diễn Chi cảm thấy có chút xấu hổ, mặc dù nói là bản thân không coi trọng nữ sắc, nhưng đã gần bốn tháng không có làm gì đó, A Uyển đang mang thai, tuy thái y nói qua ba tháng thì có thể sinh hoạt vợ chồng được, nhưng A Uyển thai nghén quá nhiều, Hoàng thượng đâu còn nghĩ đến chuyện này nữa, mà Hoàng thượng cũng không muốn tìm người khác giải quyết, nhịn một chút thì cũng sẽ xong, nhưng hôm nay lại bị A Uyển phát hiện.

Còn chưa biết mở miệng thế nào, người bên cạnh đã xoay người lại, tay khéo léo xoa chỗ đó, giọng nói tinh tế pha chút ngượng ngùng, "Thần thiếp giúp người, nhịn lâu sẽ không tốt cho cơ thể, chờ...chờ sau này lại bồi thường cho ngài."

Sau cùng cơ hồ là lí nhí trong miệng vài lần, hàm hàm hồ hồ nghe không rõ lắm, nhưng mà Hoàng thượng cũng có thể nghe được rõ ràng, trên mặt lộ ra ý cười.

***

Mùa hè, mặc dù là ban đêm, cũng không tránh được khô nóng, chậu băng trong phòng A Uyển không thể dùng được, nên chỉ có thể mở cửa sổ để mát mẻ, A Uyển nằm trên tú tháp nghe Bạch Lộ đọc sách, sách dưỡng thai, thường ngày đều là do Hoàng thượng đọc, bất quá đêm nay có tin báo từ tây bắc, Hoàng thượng còn đang ở Ngự Thư phòng, đoán chừng cũng không nhanh chóng qua đây được.

Bạch Lộ đọc một hồi, cũng phát hiện người ngồi ở tú tháp không có để tâm, chỉ nhìn ra cửa sổ, Bạch Lộ bẩm một tiếng, để sách xuống đi đến cửa sổ, nhìn bầu trời, lúc này không thấy trăng sáng, thay vào đó là một đám mây lớn, cây ngọc lan trong viện cũng bị gió thổi cành lá tán loạn.

Bảo Thanh Sam đóng cửa sổ lại xong, Bạch Lộ mới nói với A Uyển, "Chủ tử, xem ra là trời sắp mưa, cũng không ngừng nhanh được đâu, hay là người đi ngủ trước đi?"

Đang nói, một tia sét giáng xuống, kèm theo mấy tiếng ầm ầm vang lên sau đó, dường như A Uyển không hề chuẩn bị, trong lòng run rẩy, trời mưa sét đánh thế này, cũng không thể ngủ ngay được, A Uyển nhân tiện nói, "Hiện tại vẫn còn sớm, mưa thế này đế nhanh đi cũng nhanh, sau cơn mưa trời cũng mát mẻ hơn, đợi lát nữa hãy ngủ."

Lúc này, lại có một tiếng sấm nổ vang, Bạch Lộ cầm nút tai kịp lúc bịt tai A Uyển lại, Bạch Lộ nghe tiếng mưa bên ngoài rất to, đó là không đứng gần cửa sổ, cũng không biết là mưa lớn cỡ nào.

Bất quá cơn mưa này không như A Uyển nói, mưa một trận thì ngưng, mà còn có vẻ mưa càng lúc càng lớn, Lý Đắc Nhàn sớm phái tiểu thái giám đến bẩm báo, Hoàng thượng đoán chừng sẽ bận đến khuya, bảo A Uyển không cần chờ, đi nghỉ trước.

Có thai rồi so với trước đây hay buồn ngủ hơn, lúc tiểu thái giám bẩm báo, hai mí mắt của A Uyển đã bắt đầu đánh nhau, một chút thì ngủ trên tú tháp.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, A Uyển thấy một bên giường trống không, biết là tối qua Hoàng thượng không có đến Chiêu Dương cung, đang trang điểm muốn đi thỉnh an Hoàng hậu, thì Bạch Lộ bẩm báo chuyện tối qua, tối qua Hoàng thượng có phái người đến truyền lời, nhưng A Uyển ngủ say nên không báo với nàng, mà Bạch Lộ còn thông báo với A Uyển, tối qua Trầm phi nương nương có biến, tuy là khoảng thời gian sinh nở không lâu, đã sinh Tam hoàng tử, mẹ tròn con vuông.

A Uyển gật đầu bảo đã biết, Bạch Lộ còn muốn nói thể điều gì thì tiểu thái giám được Hoàng hậu phải đến truyền lời, hôm qua trời mưa to, hiện tại đường trơn trợt, hôm nay không cần thỉnh an.

Chờ tiểu thái giám đi xa, Bạch Lộ nhỏ giọng nói, "Chủ tử, còn có chuyện này, lúc Trầm phi nương nương sinh Tam hoàng tử thì có một tia sét đánh xuống, đánh trúng một cây đại thụ trăm năm ở Đường Ninh cung của Trầm phi nương nương, làm cho cây đỗ, may là không có ai bị thương, bên ngoài đều đang đồn thổi là trời báo trước có điềm không may."

Điều này làm A Uyển trợn tròn mắt, cho dù có trùng hợp, nhưng mà không phải là tin đồn này truyền đi cũng quá nhanh rồi chứ, lẽ nào Hoàng hậu nương nương lại ở phía sau nhúng tay vào? Bất quá, vừa sinh ra đã gặp chuyện như vậy, bất luận là vừa khớp hay là có người rắp tâm bày kế, mặc dù là sau này Tam hoàng tử có tiền đồ, thế lực mẫu tộc cường đại, không nói đến ngôi vị Hoàng đế, đến cả thái tử vị cũng không thể đến lượt hắn.

Hiện tại vẫn còn sớm, A Uyển đứng dậy nhìn ra cửa, nhìn vườn hoa sau một cơn mưa đã hỗn độn như vậy, cung nhân đang ra sức quét dọn, suy nghĩ một chút, cây cổ thụ ở Đường Ninh cung, A Uyển bảo Lý Phúc Mãn đi xem xét cổ thụ kia một chút mới trở lại bàn ăn sáng.

Mà bên Trầm phi, tuy là sinh hạ hài tử có chút mất sức, nhưng nghe nói chuyện cây đại thụ, cũng không tránh được bực mình, chính mình hao hết tâm lực sinh con trai còn chưa kịp nuôi lớn đã mất tư cách cạnh tranh.

Cao má má khuyên nhủ, "Chủ tử chớ suy nghĩ nhiều, chỉ cần Tam hoàng tử của chúng ta không chịu thua kém, hơn nữa còn có thế lực của Vương gia, vẫn có thể tranh giành ngôi thái tử mà."

Trong lòng biết Cao má má tốt bụng an ủi mình, nhưng Trầm phi cũng lắc đầu, thần sắc có chút xấu, "Nhũ mẫu không cần an ủi ta, Hoàng thượng vốn đã không xem trọng Tam hoàng tử, đừng nói đến sự việc này, dù không có xảy ra, con ta cũng không chiếm được thánh tâm." Hôm qua lúc mình lâm bồn, Hoàng thượng cũng không có đến xem, chỉ phái Lý Đắc Nhàn đến hỏi thăm vài câu, đừng nói là chiến sự tây bắc khẩn cấp, nếu thật sự quan tâm, sẽ không đến nổi một chút thời gian đến thăm cũng không có.

Trầm phi biết được tin tức này, cũng hoài nghi là có người cố tình tính kế mình, nhưng phải người tra xét đại thụ kia, phát hiện đại thụ trăm năm mặc dù bên ngoài xanh tốt nhưng bên trong lại mục rỗng, muốn làm cho một cây cổ thụ trăm năm rỗng ruột như vậy cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, ít nhất cũng phải là một năm rưỡi, chuyện này lại vừa khớp, cây này cho dù tối qua không đỗ, sớm muộn gì cũng chết, chỉ là sớm không ngã muộn không ngã, lại vừa lúc mình sinh thì ngã xuống, thật là số phận trêu ngươi.

Mà chuyện không vui này xảy ra, lại truyền chuyện của Tam hoàng tử ra ngoài, coi như nếu sau này Hoàng thượng có nghĩ lập Tam hoàng tử làm thái tử, cũng sẽ bị những lão gia hỏa nhiều chuyện lắm mồm đó đến kháng nghị, năng lực quyền thế có khi cũng không thể hơn được miệng người.

Thấy Cao má má còn muốn khuyên nhủ mình, Trầm phi đã mở miệng, "Nhũ mẫu yên tâm, Nam nhi không sao, chỉ là chuyện này truyền ra ngoài nhanh như vậy, nói thế phía sau chắc chắn có người mưu tính, nhũ mẫu nói xem, là Uyển phi hay là Hoàng hậu?"

Cũng không đợi Cao má má trả lời, trong lòng Trầm phi đã có đáp án, "Mà thôi, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, nhũ mẫu xuống trước đi." Tuy là cực lực muốn cứu vãn chuyện này, nhưng Trầm phi cũng chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi, chuyện trùng hợp như vậy thật sự không thể phản bác được.

Chỉ cầu Hoàng thượng có thể đem những lời đồn đãi đó áp chế lại, dù sao đây cũng là nhi tử của Hoàng thượng, hoàng tử của hoàng gia, dù không phải là thái tử thì cũng vẫn là người của hoàng gia mà.

Sự thực đúng là như thế, sau khi Hoàng thượng biết được, tức giận đập bàn, "Hay! Hay! Hay lắm!" mặc dù là nói liền ba tiếng hay nhưng giọng lại không có chút nào khen ngợi hay hài lòng.

Không cần suy nghĩ cũng biết những chuyện như thế này cũng chỉ có Hoàng hậu làm được, quả nhiên là Hoàng hậu tốt của trẫm, chuyện như thế này truyền ra ngoài cũng không nghĩ đến mặt mũi hoàng gia sao? Vì bản thân mà không từ thủ đoạn kể cả một đứa trẻ con còn đeo tã cũng đối phó, thật sự là Hoàng hậu tốt!

Hoàng thượng hung hăng nắm quyền, mới có thể nhịn được ý muốn phế bỏ Hoàng hậu, "Lý Đắc Nhàn, truyền lệnh xuống, kẻ nào dám tung tin đồn này, lập tức chém đầu! Chém đầu những kẻ đứng đầu, điều tra giờ ngọ xử trảm!"

Lý Đắc Nhàn tự nhiên lĩnh mệnh, kỳ thực hành động này chỉ là thị uy mà thôi, muốn trừ tận gốc lời đồn này cũng không thể, nhưng đây là cách để ngăn chặn lời đồn tạm thời, tuy là đa số người sống ở Kinh Thành đều biết chuyện này, nhưng ngày tiếp theo, ở Ngọ môn trảm hơn hai mươi người, tội danh chính là vu cáo thanh danh của Tam hoàng tử, mọi người trong lòng vẫn nghi ngờ Tam hoàng tử, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói câu nào.

—–Hết chương 111—–

Chương 112: Hồi triều

Hoàng thượng lần này đối với Hoàng hậu có thể nói là cực kỳ ẩn nhẫn, mà cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua chuyện này như trước đây, Hoàng hậu bận rộn chăm sóc cho muội muội mà vẫn còn rảnh rỗi và tinh lực để sinh sự, Hoàng thượng cũng không ngại tìm việc cho Hoàng hậu làm.

Cho nên, không bao lâu sau đó thì Hoàng hậu nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, muốn Hoàng hậu dốc lòng chuẩn bị cho sinh thần sắp đến của thái hậu nương nương.

Trước đây sinh thần của thái hậu nương nương đều là do phủ nội vụ chuẩn bị, những năm trước Hoàng hậu chỉ cần xem qua một chút thì được, hiện tại Hoàng thượng đã có ý chỉ như vậy, mà khoảng cách đến sinh thần của thái hậu nương nương chỉ còn nửa tháng, lúc này còn có đội quân tây bắc khải hoàn trở về, vừa lúc đến tiệc sinh thần nên mọi việc thay đổi hoàn toàn, Hoàng hậu không thể không để tâm nhiều.

Mà lúc này Hoàng thượng còn chưa để Đức phi giúp Hoàng hậu quản lý cung vụ, bề ngoài là muốn đề phòng Đức phi, còn cần rèn luyện, thọ yến của thái hậu, tinh thần Hoàng hậu không tốt, muội muội cũng cần được chăm sóc, lúc này Hoàng hậu đúng là được chiếu cố.

Sau chuyện xử trảm ở ngọ môn, lời đồn cũng được dẹp bỏ rất nhanh, nhưng chỉ là ngoài mặt mà thôi, chuyện này nhắm đến Tam hoàng tử như vậy cũng đâu dễ dàng gì mà bị đánh tan.

Đại Tề vốn thờ phụng Phật giáo, lục đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, những điều trong kinh Phật ngày càng được nhiều người biết đến, Tam hoàng tử sinh ra thì đại thụ trăm năm bị sét đánh ngã, những điều trùng hợp như vậy tỉ lệ cực nhỏ, ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng bách tính đều cho rằng đây là trời giáng.

Nhưng từng vương triều, đều có mấy loại ảnh hưởng từ bọn danh sĩ, bọn họ mặc dù không làm quan trên triều, nhưng vẫn có địa vị trong lòng bách tính, thái độ làm người cực kỳ cổ hủ nhưng có sức ảnh hưởng cùng nhân lực không nhỏ.

Cho nên Tam hoàng tử ra đời chưa đến ba ngày, Hoàng thượng đã nhận được rất tấu chương của mấy vị này, Tam hoàng tử ra đời đã bị bọn họ nâng đến một trình độ mới, cái gì mà chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong của quốc gia và bách tính.

Tuy Hoàng thượng tức giận cũng không thể làm gì lũ lão cổ hủ này, dù sao còn muốn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến xã tắc không phải sao?

Mà A Uyển nghe được chuyện này cũng đập bàn, đây là loại danh gia gì vậy? Nhìn thế nào cũng giống như bọn mua danh chuộc lợi, lúc đại hạn và chiến sự tây bắc, lại không thấy có hành động gì, bất quá là viết vài bài toan văn (toan: thương tâm => Lei đoán chắc là văn thể hiện sự đau lòng thương tâm, múa mồm nên giữ nguyên văn nhé!), hiện tại lại liên hợp viết thư?

Mà Tam hoàng tử chẳng qua chỉ là một đứa trẻ vô tội, gặp phải chuyện như vậy chẳng qua là thiên ý trêu ngươi, bây giwof những kẻ danh gia nho nhả đó lại lên lớp giảng đạo là muốn thế nào!

"Chẳng lẽ bọn chúng còn muốn ngài giết Tam hoàng tử mới được sao! Chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, mưa lớn xối xả như vậy sấm sét một chỗ thì sao lại không đánh đổ cây?"

Thấy A Uyển nổi giận, giống như Tam hoàng tử như là con ruột của mình, từ khi A Uyển có thai đến nay, bên cạnh bụng ngày càng lớn, còn có tính tình, Tề Diễn Chi trấn an, "Trước hết nàng đừng tức giận, cẩn thận thai nhi trong bụng."

Tay nhanh nhẹn rót chén trà cho A Uyển uống hạ hỏa, "Bọn họ là vương vấn thiên hạ lo cho dân cho nước, lên lớp giảng đạo chẳng qua là muốn tỏ vẻ có quan tâm mà thôi, hừ."

Nếu là danh sĩ chân chính không phải sẽ ẩn cư nơi rừng núi chuyên tâm truyền thụ đại nghiệp hoặc là đi xa, tâm tình đạm bạc mặc kệ thế sự, đâu giống như những kẻ này chỉ là toan tính, ngoài miệng nói là không màng danh lợi, nhưng mà phàm là triều đình gió thổi cỏ lay hay là hoàng gia có đại sự, bọn họ sẽ xuất hiện, chỉ biết viết văn khoa chân múa tay, nhưng trên thực tế cái gì bọn họ cũng không làm được.

"Những lão già cổ hủ đó rất khó xử lý, chẳng qua chỉ là việc này cũng không đến lượt bọn họ tùy ý quỏ tay múa chân, trẫm tự có đối sách." Những gã đó luôn ra vẻ lo lắng cho quốc gia, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, chỉ biết phủi mông bỏ chạy, mọi hậu quả lại bắt hoàng tộc phải gánh chịu, thiên tai không thể tránh khỏi, mà sự việc này, không tránh được ngày sau có gì không may xảy ra sẽ đổ tất cả lên đầu Tam hoàng tử.

Như vậy uy nghiêm của Hoàng gia ở đâu?

Cho nên Hoàng thượng liền hạ chỉ để Tam hoàng tử trở thành một đệ tử tục gia, còn cho báy chủ trì hộ quốc tự làm sư phụ. Ngươi nói là Tam hoàng tử nghiệp chướng nặng nề sao? Bây giờ Tam hoàng tử quy y cửa Phật, ở trước mặt Phật Tổ tu hành chuộc tội, xem ngươi còn gì để nói?

Tam hoàng tử còn không có đại danh, đã được chủ trì đại sư ban cho pháp hiệu, gọi là "Thanh Viễn"

Tất nhiên là Trầm phi không có dị nghị gì, làm một đệ tử Phật môn tục gia so với chịu tội chết vẫn tốt hơn rất nhiều, mắt thấy con đường đến thái tử vị của Tam hoàng tử đã bị chặt đứt, dù sao cũng là con trai của mình, có thể dễ dàng lớn lên rồi trở thành một vương gia sống bình thản cũng tốt.

Đồng thời Trầm phi lại cảm thấy may mắn, lúc trước không nói với Uyển phi chuyện nhận nuôi Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đã không thể cứu vãn, tốt xấu gì cũng còn Nhị hoàng tử không phải sao?

***

Thái hậu vốn dĩ không thích xa hoa lãng phí, sinh nhật hàng năm cũng chỉ ăn một bữa cơm cùng Hoàng thượng và Tể vương gia mà thôi, mà sau khi Hoàng thượng lên ngôi, thái hậu hàng năm đều đến Ngũ Đài sơn lễ Phật vào dịp này nên sinh nhật đều trải qua ở đó. Lúc này khó có khi thái hậu ở trong cung, hôm đó cũng vừa lúc đại quân khải hoàn hồi triều, nên sinh yến (tiệc sinh thần) tất nhiên sẽ rất lớn rồi.

Trong cung nơi nơi giăng đèn kết hoa, cung nhân bận rộn, hết thảy đều bố trí chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ là Hoàng hậu cũng bạc trắng vài cọng tóc, lễ phục trên người cũng có vẻ rộng đi không ít.

Tể vương gia thống lĩnh đại quân hồi kinh, chiến thắng tây bắc lần này làm cho Hách Đáp tộc đại thương nguyên khí, nếu bọn họ muốn khôi phục thực lực để gây chuyện thì cũng phải năm năm sau, một trận chiến này chí ít cũng có thể để cho bách tính ở nơi biên cảnh luôn chịu đủ dằn vặt của chiến hỏa có được năm năm sống an ổn.

Đệ đệ đắc thắng trở về, Hoàng thượng tất nhiên là muốn đích thân đến cửa thành chào đón, mà đường phố rộng lớn cũng đã bị bách tính vây xem chật ních, nếu không phải là muốn chiêm ngưỡng phong thái của Tể vương gia đắc thắng trở về, cũng không thiếu đại cô nương tiểu tức phụ kiển chân ngóng trông, cổ cũng đã dài ra một đoạn.

Biết được huynh trưởng cũng theo đại quân trở về, A Uyển cung không nhịn được khẩn trương, nhưng dù sao nàng cũng đang mang thai, trên đường nhiều người rất phức tạp, Hoàng thượng không muốn đưa A Uyển theo.

Thỉnh thoảng bảo Lý Phúc Mãn tìm hiểu tin tức, xem xem Tể vương gia có vào thành không, thấy A Uyển gấp gáp, Lữ má má an ủi, "Nương nương không cần quá sốt ruột, vào thành cũng phải xem giờ tốt, vẫn còn nửa canh giờ nữa đại quân mới vào thành."

A Uyển gật đầu, tuy biết là vậy, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn Nhị ca một chút, Bạch Lộ biết được sau khi chủ tử có thai, thường ngày tuy không đề cập đến Nhị thiếu gia, nhưng cứ hai ngày sẽ lại chép kinh văn cầu cho cậu bình an, bây giờ tâm tình đã biểu lộ ra hết rồi.

"Chủ tử, Nhị thiếu gia cũng có tham gia yến hôi, đến lúc đó không phải ngài có thể thấy rồi sao? Mà Nhị thiếu gia biết ngài có thai, còn không biết sẽ vui như thế nào đâu."

A Uyển nghe thế cũng bình tĩnh, đến lúc đó cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn cho mình cùng Nhị ca gặp nhau mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net