Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại 1

Hoàng hậu

Khôn Ninh cung dưới cái nhìn của các phi tần hậu cung, vĩnh viễn là nơi to lớn tráng lệ, nguy nga lộng lẫy như chủ nhân của nó, tản ra khí thế ung dung bất khả xâm phạm, là tẩm cung xưa nay của Hoàng hậu. Chỉ có leo lên hậu vị, nữ nhân nhất quốc chi mẫu mới có thể được vào ở Khôn Ninh cung, trở thành chủ nhân của nó.

Hiện nay Hoàng hậu bị bệnh nguy kịch, cả ngày ngủ mê man khi tỉnh dậy càng thêm yếu hơn, nhưng trên dưới Khôn Ninh cung vẫn làm tẫn chức trách, làm việc đâu vào đấy.

Hoàng hậu bệnh lâu chưa khỏi, trong tẩm điện lại không hề ngửi thấy chút mùi thuốc đông y, ngược lại mùi huân hương rất nồng, lư hương đốt hương liệu tốt nhất, bằng mắt thường có thể thấy khói trắng lượn lờ phiêu tán trong không khí.

''Liên Nguyệt, giờ là canh mấy rồi?''

Đã nhiều ngày trong Khôn Ninh cung rất yên tĩnh, cung nhân đi lại vô cùng rón rén, sợ quấy rầy Hoàng hậu nương nương dưỡng bệnh. Hoàng hậu vừa lên tiếng, tuy yếu ớt nhưng cũng khiến cung nhân phục vụ vừa mừng vừa sợ.

Liên Nguyệt được Hoàng hậu gọi tên nhanh chóng tiến lên đáp lời: ''Hồi nương nương, giờ chưa tới giờ Tỵ, vẫn còn sớm, có cần nô tỳ đi thông tri Hoàng thượng không không ạ?''

Hoàng hậu lắc đầu, mà Liên Nguyệt thấy hôm nay Hoàng hậu nương nương thay đổi dáng vẻ yếu ớt lúc trước, rất có tinh thần, bèn đỡ Hoàng hậu ngồi dậy, tiện thể cầm đệm đặt sau lưng Hoàng hậu, rồi thổi nước trà đưa cho Hoàng hậu uống.

''Nương nương có muốn dùng cháo bích ngạnh không? Phòng bếp ninh đã lâu, mềm nhũn tốt cho tiêu hóa, lúc này dùng vừa ngon.'' Giọng điệu Liên Nguyệt cực kì vui, nét mặt cũng mang theo ý cười, không nhìn ra hôm qua nàng vì lo lắng cho bệnh tình của Hoàng hậu, hơn nửa đêm trốn trong chăn gạt lệ.

''Không vội, bổn cung ngủ mấy ngày rồi?'' Tỉnh lại một hồi, hiện giờ Hoàng hậu nói chuyện không phải dồn hết sức nữa.

Liên Nguyệt giương mắt nhìn Hoàng hậu vô cùng có tinh thần, sắc mặt này không giống như bệnh nặng mới khỏi, trong lòng Liên Nguyệt không khỏi dấy lên dự cảm không tốt, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời Hoàng hậu: ''Hồi nương nương, ngài đã ngủ ba ngày.''

Từ lần trước Hoàng hậu kiên quyết gắng viết xong thư trần tình gửi Hoàng thượng, bệnh tình càng thêm bất thường, thân thể ngày càng lụn bại, thái y cũng cho rằng, Hoàng hậu nương nương lần này không thể xoay chuyển được nữa, thời gian không còn nhiều. Nghĩ vậy, Liên Nguyệt không khỏi cắn chặt môi dưới. Bây giờ nương nương lẽ nào là hồi quang phản chiếu?

Hoàng hậu không chú ý tới nội tâm xoắn xuýt của Liên Nguyệt, gật đầu phân phó: ''Đến chải đầu cho bổn cung.''

Hoàng hậu muốn nàng chải, không cắm đồ trang sức như nữ tử trong cung, mà như lúc trước Hoàng hậu nương nương còn là một cô nương, ở Thừa  hầu phủ búi tóc. Liên Nguyệt dường như xác định suy nghĩ trong lòng, gọi cung nữ Khôn Ning cung nhanh chóng hành động, sau đó Hoàng hậu còn được cung nhân đỡ đổi sang thường phục hồng nhạt.

Trang phục cô nương như vậy không thích hợp với độ tuổi bây giờ của Hoàng hậu, nhưng một thân quần áo màu sắc tươi mới lại làm Hoàng hậu thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, có điều thân thể Hoàng hậu vốn yếu, lăn qua lăn lại như thế xong ngã ngồi xuống giường.

Bản thân Hoàng hậu không phải là không cảm nhận được, vừa thở dốc vừa sai Liên Nguyệt đi mời Hoàng thượng tới, rồi lại nặng nề thiếp đi.

Hoàng hậu còn nhớ rõ khi mình còn là một cô nương, mặc dù từ nhỏ nàng đã bị áp đặt khuôn mẫu giáo dưỡng Hoàng hậu hiền lương thục đức mà lớn lên, nhưng nàng không ngờ mình có thể thật sự gả cho thái tử.

Vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy thái tử là ở trên tiệc Trung thu, Thừa Ân hầu phủ nhận ân trạch tổ tông, dù hiện giờ không được như xưa, nhưng trên yến hội hoàng gia vẫn có một chỗ, nàng lúc đó chính là theo mẫu thân dự tiệc.

Đối với kinh đô ở trên đường ném cục đá cũng có khả năng đập phải hậu duệ quý tộc hoàng thất, quý tộc hoàng thất và các quan đại thần dự tiệc nhiều vô kể, vị trí của Thừa Ân hầu phủ không coi là tốt, cùng lắm là đứng ở giữa mà thôi.

Mà sở dĩ lúc ấy nhìn thấy thái tử chẳng qua là do thái tử thong dong đi chậm. Nhạc trống trên yến hội vang lên, cảnh tượng ăn uống linh đình còn sờ sờ trước mắt, giữa lúc náo nhiệt ấy một thân ảnh màu vàng chậm rãi đi đến. Có thể mặc quần áo sắc vàng, ngoài Hoàng thượng ra thì chỉ có Thái tử, nàng còn nhớ mình lén liếc mắt rồi lập tức gục đầu xuống, nhưng cặp mắt thâm sâu như hai hồ nước lại khiến cho nai con trong lòng nàng nhảy loạn.

Thái tử vào làm bầu không khí yến hội ngưng lại, mọi người kịp phản ứng muốn thỉnh an Thái tử, Thái tử lại xua tay miễn, ngược lại khom mình thỉnh tội với Hoàng thượng. Vị trí của Thái tử cách nàng rất xa, không thấy rõ chân dung Thái tử, chỉ thấy ngài cầm chén rượu chạm cốc với các đại thần khác, nhìn từ xa chỉ thấy nụ cười trên mặt thôi.

Nhưng chỉ cái thoáng nhìn ấy, Chu Bán Hạ vẫn khắc sâu gò má góc cạnh ấy của ngài, càng thấy không rõ thì diện mạo của Thái tử càng được phác họa rõ ràng trong đầu, khiến nàng chỉ biết hít sâu một hơi.

Nàng biết phụ thân muốn gả nàng cho Thái tử, nhưng thiếu nữ hợp tuổi trong kinh đô khá nhiều, không ít người còn mạnh hơn nàng, điều này thật sự làm nàng không dám ôm hi vọng gì, nhưng trong giấy phút nhìn thấy Thái tử, tuấn lãng tú dật như thế, ý niệm được truyền dạy từ nhỏ không nhịn được quấy phá khiến lòng nàng mơ mộng.

Nàng vụng trộm nghĩ, nếu may mắn được gả cho Thái tử thì thật tốt nhỉ?

Sau đó thì sao? Về sau như thế nào?

Hoàng hậu chậm chạp suy nghĩ, nhưng bên tai lại có người quấy nhiễu: ''Hoàng hậu? Hoàng hậu? Trẫm tới rồi.''

Hoàng hậu? Chu Bán Hạ mơ mơ màng màng mở mắt, dường như còn đang nửa tỉnh nửa mê, sau đó thế nào nhỉ?

Đúng rồi, ngay lúc nàng đang muốn tát cho bản thân mấy cái để xóa sạch ảo tưởng không thực tế thì lại nhận được thánh chỉ tứ hôn, để nàng gả cho người thiếu niên tuấn tú kia, trở thành thê tử của chàng. Cảnh đại hôn ngập tràn sắc đỏ, còn gương mặt thiếu niên dính chút men say còn sờ sờ ngay trước mắt, càng thêm hiện rõ...

Rốt cuộc Hoàng hậu mở mắt ra, khuôn mặt trước mắt lồng vào gương mặt thiếu niên trong mộng, Hoàng hậu tỉnh táo lại, cong môi cười nói: ''Thần thiếp sai Liên Nguyệt đi mời Hoàng thượng qua đây, có phải quấy rầy Hoàng thượng rồi không?''

Hoàng thượng lắc đầu, nhìn Hoàng hậu mặc đồ thiếu nữ trước mặt, ánh mắt nhu hòa rất nhiều.

''Nhớ khi ấy, lần đầu tiên thần thiếp nhìn thấy Hoàng thượng, hình như cũng mặc bộ như này, tính đi tính lại đã qua lâu rồi.'' Hoàng hậu mở miệng, nét mặt thẹn thùng như thiếu nữ hiếm thấy: ''Ngần này tuổi rồi còn mặc trang phục như vậy, ra ngoài sợ bị người ta chỉ trích mất.''

Nói tới nhất quốc chi mẫu, người ngoài sẽ nghĩ đó là người đoan trang lễ độ, trên lưng gánh vác thân phận Hoàng hậu đầy vinh quang, từ nay phải sống trong khuôn mẫu.

''Hoàng hậu như này trái lại trẻ hơn rất nhiều.''

Nghe Hoàng thượng nói xong, Hoàng hậu cười chảy nước mắt: ''Hoàng thượng đừng lừa thiếp.'' Vợ chồng từ hồi niên thiếu, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Hoàng thượng vẫn không gọi tên nàng.

Không chờ Hoàng thượng trả lời, Hoàng hậu nói tiếp: ''Thiếp thành hôn với Hoàng thượng tới nay, tiếc nuối duy nhất là không thể sinh hạ con nối dõi cho Hoàng thượng.'' Còn điều nữa thiếp chưa từng nói với Hoàng thượng, chính là tâm thiếp trao quân, ban đầu chỉ là rung động nhất thời, song càng ở chung thì càng đắm chìm sâu.

''Hoàng thượng cũng biết, lúc còn chưa vào cung thần thiếp được dạy dỗ theo khuôn phép của Thái tử phi thậm chí về sau còn theo khuôn mẫu của Hoàng hậu, lý trí nói với thiếp nên làm một thê tử hiền lương thục đức, xử sự công chính, còn phải nạp mĩ nhân vào cung vì Hoàng thượng khai chi tán diệp, tuyệt đối không thể ghen tuông mất phong thái, nhưng trong tâm thiếp lại không làm được. Giờ Hoàng thượng đã có người trong lòng thì nên biết, không ai có thể chia sẻ người yêu của mình với kẻ khác.'' Lúc này Hoàng hậu đã lệ rơi đầy mặt, sắc mặt không còn hồng hào như trước, lời nói cũng hổn hển.

Hoàng thượng vội bước lên giúp thuận khí, muốn nói gì đó lại bị Hoàng hậu che miệng: ''Ánh mắt Hoàng thượng nhìn nàng rất khác, thiếp nhìn Hoàng thượng mỗi ngày sao không biết? Mặc dù thiếp hận nàng đố kỵ với nàng, song không thể không thừa nhận vận may của nàng hơn thiếp nhiều lắm. Những chuyện bẩn thỉu đó, thiếp thấy thật có lỗi với Hoàng thượng, sao dám an nghỉ cùng huyệt với Hoàng thượng, Hoàng thượng hãy phế thiếp đi.''(Lina: không muốn nói chen vào đâu nhưng thật sự khi edit đoạn này mình đã rơm rớm nước mắt T.T)

''Nàng đừng nói lung tung! Trẫm chưa từng nghĩ sẽ phế hậu.''

Hoàng hậu thanh thản cười: ''Được những lời này của Hoàng thượng, thiếp cũng không uổng kiếp này, nói thật, nếu thiếp không như bây giờ, thiếp nhất định sẽ không cầu phế thiếp, dù thiếp không chiếm được tâm Hoàng thượng nhưng chiếm vị trí chính thê cũng tốt, chỉ cần thiếp sống một ngày, Hoàng thượng sủng ái bao nhiêu đi nữa nàng vẫn phải quỳ xuống hành lễ với thiếp. Nay thiếp sắp chết rồi, Hoàng thượng không cần làm nàng ủy khuất nữa.''

Thừa Ân hầu phủ xảy ra chuyện, lúc này phế hậu, các ngự sử cũng không dám nói gì.

''Nàng'' là chỉ ai, trong lòng đế hậu đều hiểu rõ.

''Chớ nói mấy lời không hay, có thái y ở đây, Hoàng hậu sẽ không sao cả. Hay là uống thuốc trước đi.'' Nói rồi Hoàng thượng cầm lấy chén thuốc trên bàn, định tự mình đút thuốc.

Hoàng hậu cười từ chối.

''Ai, thân thể của thiếp thiếp biết, Hoàng thượng cân nhắc chuyện hậu sự thiếp sắp dặn dò là được. Thỉnh Hoàng thượng nể tình thiếp sắp chết mà thỏa mãn thỉnh cầu của thiếp, đây là việc cuối cùng thiếp nhờ Hoàng thượng. Chỉ mong sau này Hoàng thượng nhớ đến thiếp có thể nhớ tới những điểm tốt, đừng nhớ tới những điểm đáng ghét.''

Lúc này lời nói của Hoàng hậu đã đứt quãng, song vẫn cố nói hết nguyện vọng của mình, vẻ mặt chỉ cần hoàng thượng không đồng ý thì có chết cũng không nhắm mắt. Nói xong một mạch, viền mắt Hoàng thượng đã ươn ướt, suy cho cùng là vợ chồng từ niên thiếu, người sắp chết nói lời tốt lành, dù lúc trước Hoàng hậu có mắc nhiều sai lầm hơn đi nữa Hoàng thượng cũng sẽ không tàn nhẫn để nàng mang theo tiếc nuối lìa đời. Rốt cuộc không lay chuyển được Hoàng hậu, đáp ứng yêu cầu của nàng.

Nhận được đáp án của Hoàng thượng, Hoàng hậu yên tâm khẽ cười.

Trong thoáng chốc, dường như thấy được nàng khi còn là một cô nương, ở trong hoa viên hầu phủ chỉ huy nhóm tiểu nha hoàn cắt những đóa hoa non nớt nhất để nhuộm móng, tháng ngày không buồn không lo tựa như mới hôm qua...

Bên tai loáng thoáng truyền đến câu: ''Phu thê kết tóc xe tơ, ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau*.'' Nhưng rốt cuộc, ai có thể nghe thấu đây?

*Nguyên văn:

Kết phát vi phu thê

Ân ái lưỡng bất nghi

(Biệt thi kỳ 2 - Tô Vũ)

Hạ qua đông đến, thời gian trôi nhanh, điều thay đổi chỉ có chủ nhân của Khôn Ninh cung, mặc cho chủ nhân trong điện đến đến đi đi, Khôn Ninh cung, vĩnh viễn sừng sững đứng đấy.

Phiên ngoại 2

Cuộc sống thường ngày

của A Uyển (1)

Sau khi trở thành Hoàng hậu, cuộc sống của A Uyển không thay đổi gì nhiều, có khác là từ Chiêu Dương cung chuyển tới tẩm cung của Hoàng thượng thôi, không vào ở Khôn Ninh cung.

Trong cung đã lâu không có người mới vào, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy vị phi tần, thoáng cái hoàng cung yên tĩnh vô cùng, chuyện lục đục với nhau ít xảy ra.

A Uyển làm Hoàng hậu cũng nhàn nhã, phi tần ở lại trong cung phần lớn là tuổi già sắc suy hoặc dưới trướng có hoàng tử, còn phi tần không chịu đựng được thì A Uyển đã cho ân điển sớm thả ra ngoài. Đối với nhóm phi tần ở lại cung, A Uyển không nghiêm khắc với các nàng, hơn nữa trong cung ít người, phân lệ đãi ngộ của các phi tần được nâng cao, rất hiếm khi xảy ra chuyện khiến A Uyển phiền lòng.

Mà cái tốt lớn nhất khi ở tẩm cung của Hoàng thượng là ngày thường ít có phi tần tới thỉnh an, A Uyển vui vẻ thanh nhàn. Thời kì bận rộn chỉ là mấy ngày tết phải tiếp đón các mệnh phụ phu nhân mà thôi...

Lại một năm mùa xuân đến, tuyết trắng rơi dày trên các cành cây, khí lạnh chui thẳng vào trong xương, Đại Tề trong khí trời rét căm nghênh đón ngày Tết.

Mùng một đầu năm các mệnh phụ cấp cao phải vào cung thỉnh an A Uyển, A Uyển tất nhiên không chậm chạp, mới giờ mẹo (5-7 giờ) đã thức dậy rời giường trang điểm thay quần áo, còn Hoàng thượng lúc này vẫn nằm ỳ trên giường.

''Quanh năm suốt tháng, chỉ có ngày hôm nay nàng dậy sớm nhất.'' Hoàng thượng trêu chọc nói, rồi đứng dậy, tùy tiện thay y phục.

A Uyển đang chải đầu cười liếc nhìn Hoàng thượng: ''Vì sao ngày thường thần thiếp dậy muộn, lẽ nào Hoàng thượng không biết?''

Nhất thời Hoàng thượng nghẹn lời, lời nói ngụ ý rõ ràng khiến tất cả cung nhân hầu hạ che miệng cười trộm, tình cảm của Hoàng thượng Hoàng hậu mười năm như một, cực kì ân ái.

Dùng bữa sáng xong, Tề Diễn Chi liền vào triều, còn A Uyển mặc triều phục Hoàng hậu ổn thỏa, để cho đại cung nữ Bạch Lộ dìu đến Khôn Ninh cung. Mặc dù không ở nơi đấy, nhưng diện kiến mệnh phụ vẫn phải tuân theo tổ lệ.

Bên cạnh A Uyển ngoại trừ Bạch Lộ ra còn có mấy người, đến tuổi thành hôn đã sớm được tứ hôn thả ra ngoài, Bạch Lộ lớn tuổi nhất vẫn ở lại cung hầu hạ.

Bạch Lộ là tâm phúc đắc lực của A Uyển, tuy cuộc sống thiếu Bạch Lộ sẽ có nhiều chỗ không tiện, nhưng A Uyển không muốn làm chậm trễ nàng ấy, lựa mấy thanh niên tài giỏi đẹp trai cho Bạch Lộ chọn, nhưng Bạch Lộ quyết tâm chải tóc làm cô cô, cho thấy lòng trung thành muốn ở trong cung hầu hạ A Uyển.

Bước ra cửa điện, gió lạnh xen lẫn tuyết đọng quét qua, A Uyển mặc áo choàng thật dày vẫn cảm thấy hơi lạnh, Bạch Lộ thấy thế nhắc nhở: ''Nương nương, bên ngoài gió lớn, ngài vẫn nên cầm lò sưởi tay đi.''

Lúc này sắc trời chưa sáng hẳn, gió tuyết đan xen khiến sắc trời hơi âm u, A Uyển không khỏi nhíu mày, phân phó: ''Em nhanh chóng đi Ngự Thiện phòng nấu canh gừng, đưa đến Tú Cảnh môn đi.''

Tú Cảnh môn là nơi các mệnh phụ vào cung đứng chờ, các mệnh phụ đứng đợi trong gió rét thật quá giày vò.

Vừa suy nghĩ, A Uyển vừa bước nhanh lên kiệu, tới Khôn Ninh cung.

Địa long ở Khôn Nin cung đã được các cung nhân đốt lên từ lâu, các nơi trong điện cũng châm lò than, nhiệt độ so với ngoài điện như hai thế giới khác nhau.

Khi A Uyển đến vẫn xem như là sớm, nhưng Lâm chiêu nghi được tấn phong làm Lâm phi đã ngồi ở trong cung, lại nói khổ cực mấy năm nay của Lâm phi không uổng phí, đại hoàng tử yếu ớt cuối cùng cũng đứng vững được, mặc dù thường hay bệnh nhẹ không ngừng, không thể hoạt động nhiều, nhưng dẫu sao đã không giống trước, động một chút là đi dạo dưới quỷ môn quan, Lâm phi coi như an tâm.

Hôm nay chủ yếu là A Uyển tiếp nhận mệnh phụ triều bái, Lâm phi chỉ ngồi bồi cạnh mà thôi. Thấy A Uyển đến, Lâm phi bận bịu đứng dậy, cười thỉnh an A Uyển, miệng nói mấy câu chúc cát tường.

''Gió tuyết bên ngoài lớn vậy, ngươi vẫn tới thật sớm.'' A Uyển cũng cười khanh khách miễn lễ Lâm phi, đi đến vị trí trên cùng, vừa xua tay ý bảo Lâm phi ngồi xuống: ''Lạnh thế này nên chăm sóc A Dục cho tốt, đừng để bị lạnh hỏng thân thể.''

''Nhờ Hoàng hậu nương nương thiện tâm, cho cung của thần thiếp thêm phần than củi, A Dục ở trong phòng đâu thể bị lạnh được.'' Lâm phi cười cười trả lời, câu này là thật tâm thật ý.

A Uyển lắc đầu dáng vẻ không quá tán đồng: ''Đâu thể nói vậy, đó là địa long và lò than trong phòng cháy vượng, song cũng không thể để A Dục ở trong phòng cả ngày, vẫn nên thường xuyên ra ngoài hoạt động chút.''

Sau đó lại hàn huyên vài câu về việc đi học của các hoàng tử, Thục phi cũng đến rồi. Người ở lại trong cung không nhiều, phi vị chỉ có Lâm phi và Thục phi, có điều qua nhiều năm như vậy, Thục phi vẫn không cam lòng, nhưng không dám làm gì quá trớn, chỉ trong sáng ngoài tối đâm chọc thôi, A Uyển không để ở trong lòng.

Sau khi hỏi thăm tình hình của nhị hoàng tử Tề Thịnh Dư, tam hoàng tử Tề Mân Dư, đến giờ các mệnh phu triều bái, A Uyển lệnh cho Lý Phúc Mãn ra ngoài điện nhìn, các mệnh phụ đã án theo phẩm cấp mà đứng ngay ngắn, có điều bên ngoài tuyết rơi không có xu thế bớt đi, không ít mệnh phụ trên quần áo có hoa tuyết.

Kết thúc mùng một bận rộn, vài ngày sau không ngừng có người dâng thiếp muốn vào cung cầu kiến Hoàng hậu, không ít người là thân thích hoàng thất, bối phận lớn hơn A Uyển. A Uyển không tiện từ chối, vất vả lắm đến mùng chín mới có thời gian rảnh rỗi, đón tiếp Ôn lão phu nhân vào đại tẩu vào cung.

Buổi tối, dùng bữa tối xong, Tề Diễn Chi và anh em Tâm Tâm Niệm Niệm hiếm thấy A Uyển dùng đũa chọc chọc vào bát cơm, chuyện thất lễ như vậy từ khi A Uyển tấn địa vị cao đến nay rất ít khi làm.

Rốt cuộc Tâm Tâm không nhịn được phá vỡ sự im lặng: ''Nương sao vậy? Là cơm nước không hợp khẩu vị sao? Nhưng A Hi thấy rất ngon a.'' Trình độ này giống thường ngày, tài nghệ của ngự trù không có giảm nha.

Hai cha con Tề Diễn Chi và Tề Triều Dư liếc nhìn nhau, rất ăn ý lắc đầu, nữ nhi/muội muội nhà mình thật đúng là ngốc ngếch chỉ biết có ăn, chẳng may bị lừa đi thì làm sao giờ?

''Không phải, nương đang nghĩ chuyện khác, mọi người mau dùng cơm đi, nương nhớ bài tập của A Niệm còn chưa làm xong đâu.'' A Uyển lấy lại tinh thần, nói, chỉ là trên mặt vẫn còn chút lo nghĩ.

Mà thái tử điện hạ Tề Triều Dư cũng bắt muội muội nhanh chóng ăn cơm, rồi như nhận được mệnh lệnh gì đó, dùng bữa tối xong, mang theo muội muội bay nhanh về tẩm điện, A Uyển muốn nói mấy câu dặn dò cũng không kịp.

''Hiếm khi nàng dùng bữa mà không yên lòng, chẳng phải ban ngày mới gặp lão phu nhân và đại tẩu sao? Ôn gia xảy ra chuyện gì?'' Tề Diễn Chi đưa một chén trà nóng qua, hỏi.

Thấy hắn hỏi quanh co lòng vòng, A Uyển cũng không trả lời chính diện, ngược lại nói đến thời tiết bất thường: ''Việc của thiếp là chuyện nhỏ, nhưng mà Hoàng thượng, tuyết lớn rơi mười ngày liên tục, có thật không xảy ra chuyện gì không?''

Hoàng thượng cười nói: ''Tình huống này sớm đã có người đề phòng, trẫm đã phái người ra ngoài, nếu thật sự xảy ra chuyện, triều đình cũng có chuẩn bị. Tiểu Uyển thật sự không định nói với trẫm rốt cuộc có chuyện gì sao?''

Tề Diễn Chi hơi đề cao âm cuối, khiến A Uyển khẽ run: ''Thật sự không có gì, Hoàng thượng trăm công nghìn việc, quan tâm chuyện của nữ nhân làm gì?''

Song một tích tắc sau nàng đã bị Hoàng thượng vác trên vai, A Uyển bị treo ngược không nhịn được hét rầm lên: ''Chàng làm gì vậy! Chàng cho là chàng còn là thanh niên hả, mau buông thiếp xuống, thiếp muốn nôn!'' Vừa ăn cơm xong đã bị troe ngược như này, thật sự rất khó chịu.

A Uyển không nhìn thấy nét mặt của Hoàng thượng, lại nghe được tiếng hừ lạnh, cái mông bị đánh một phát: ''Dù không phải là Hà Thanh Dật trẻ tuổi tuấn lãng, đối phó với nàng vẫn dư sức.''

A Uyển nghe vậy trong lòng rên rỉ, chuyện là mấy tháng trước Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các tân khoa tiến sĩ, mình chỉ khen một câu tân trạng nguyên Hà Thanh Dật dáng dấp tuấn lãng, bị ghi hận tới tận bây giờ =.=

Ban đêm, sóng hồng trong tẩm điện lại trở mình...

Hôm sau, các quý phụ mà Hoàng hậu nương nương phải tiếp kiến đã đến trước cửa thì được Lý Phúc Mãn thông báo thân thể Hoàng hậu nương nương không khỏe, mời quay về. Bởi vậy có thể thấy, câu nói ''đối phó với A Uyển vẫn dư sức'' của Hoàng thượng không phải là giả.

Phiên ngoại 3Cuộc sống thường ngàycủa A Uyển (2)

Editor: Lei

Tuyết lớn rơi liên tục vài ngày thì ngừng, may mà trong triều sớm có chuẩn bị, dân chúng ở các nơi bị tuyết đóng đều đã được an bày thỏa đáng, mặc dù còn đang ngày tết, hoàng thượng đã triệu tập chúng thần ở ngự thư phòng thương thảo việc an bài cho nạn dân, thân là thái tử Tề Triều Dữ phải dự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net