Lăng Thiên Truyền Thuyết Q4: C51-C75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Công tử. Chẳng lẽ lần này để cho Tây Hàn chiếm tiện nghi vậy sao?"

"Tiện nghi cho Tây Hàn?" Lăng Thiên cúi đầu hỏi lại một câu, trên gương mặt đột nhiên hiện ra nụ cười thần bí khó lường, trong miệng nói nhỏ: "Thật sự là rất tiện nghi sao?"

"Thật là hào phóng với Lăng Thiên !" Ngọc Mãn Lâu đang đứng bên trong rừng rậm ngoài thành, bộ áo bào không gió tự bay, ngón tay run rẩy chỉ vào Ngọc Mãn Đường mà gương mặt hóa hồng: "Nhị đệ. Ngươi mưu tính sâu xa, lo xa nghĩ rộng để đưa ta vào bẫy như vậy. Hàn Thiết Hiên là một mãng phu hắn nhìn không ra nghe không hiểu thì thôi. Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu gì sao?"

Ngọc Mãn Đường chính là vị trung niên nho sĩ đi theo Hàn Thiết Hiên gặp Lăng Thiên lúc nãy, cười nói: "Đại ca, việc này có lợi thật lớn với Ngọc Gia ta, ngay cả Lăng Thiên chiếm chút tiện nghi thì có sao? Nếu như đưa cho hắn mấy thuộc hạ thì đâu có sao đâu?"

"Mấy thuộc hạ?" Ngọc Mãn Lâu oán hận nhìn Ngọc Mãn Đường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như muốn ăn thịt người: "Đó là mấy chục vạn người đó. Còn có trang bị và chiến mã nữa. Nó chỉ cần chỉnh đốn một chút là có thể trở thành một lực lượng tung hoành thiên hạ. Nhị đệ, lần này ngươi khiến cho ta thất vọng rồi!"

Ngọc Mãn Đường cười lớn nói: "Đại ca. Việc này là do tiểu đệ lơ đãng. Mong đại ca thử nghĩ lại, bây giờ đại chiến còn chưa bắt đầu thì Lăng Thiên có thể lấy được bao nhiêu? Theo suy nghĩ của tiểu đệ thì hắn chỉ lấy được năm sáu vạn là nhiều nhất rồi. Chỉ là một chút binh lực thôi thì cần gì đại ca quan tâm như vậy chứ?"

Ngọc Mãn Lâu cười nói: "Nhị đệ. Nếu Lăng Thiên đưa ra điều kiện đó thì nếu hắn không nắm chắc hắn liệu có dám làm vậy không? Năm sáu vạn? Thấp nhất là mười vạn nhân mã vào tay thì Lăng Thiên mới làm như vậy. Nếu đổi lại là ta thì ta cũng là vậy."

Ngọc Mãn Đường cười trả lời: "Cho dù là mười vạn nhân mã thì có sao? Lần này đại ca không lấy được tánh mạng của Lăng Khiếu nên đại ca không cam lòng, chỉ suy nghĩ vào điều này thôi mà không nghĩ về điểm khác. Một trận đánh hôm nay Bắc Ngụy không thể gượng dậy nổi trong một thời gian ngắn được. Bắc Ngụy đã rơi vào Ngọc Gia chúng ta rồi. Đại ca nghĩ đúng không?"

Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng: "Đây là điều đương nhiên, không phải sao?"

Ngọc Mãn Đường nói: "Chúng ta mượn trận đánh này cũng đã giúp cho địa vị của Hàn Thiết Hiên tại Tây Hàn không thay đổi gì. Với quân công của hắn thì từ nay về sau chỉ cần chúng ta thêm chút thủ đoạn là có thể nắm giữ toàn bộ binh quyền của Tây Hàn vào trong tay. Đến lúc đó chẳng phải Tây Hàn cũng là vật của Ngọc Gia ta sao? Đại ca không nghĩ vậy sao?"

Ngọc Mãn Lâu nhíu mày suy nghĩ. Hiển nhiên sau trận đánh này mối quan hệ giữa hai quốc gia đã thay đổi rồi. Sau đó chân mày giãn ra, gật gật đầu đồng ý.

Ngọc Mãn Đường giơ ngón út lên nói: "Kể từ đó, Ngọc Gia chúng ta có được hai quân lực của cả hai quốc gia. Hơn nữa binh lực của Lăng Thiên cũng đã rơi vào trong tay Ngọc Gia chúng ta hơn phân nửa rồi còn gì?"

Ngọc Mãn Lâu nghe đến đó liền hừ lạnh: "Thực lực của Lăng Thiên chúng ta có thể khống chế dễ dàng vậy sao? Người này có dã tâm thật lớn, một khi đạt được thực lực như vậy thì há không có mưu đồ gì sao? Đây thuần túy là nuôi hổ gây họa mà!"

Ngọc Mãn Đường cười ha ha lắc đầu nói: "Đại ca hiểu lầm rồi. Nếu Lăng Thiên muốn bình định Thừa Thiên thì phải tốn một phen công phu. Lại muốn đem mấy chục vạn hàng binh kia tiêu hóa được thì cũng cần một thời gian khá dài. Huống chi Lăng Thiên còn phải đối phó với Đông Phương, Nam Trịnh nữa. Còn có Tiêu Gia luôn nhìn chăm chú vào hắn, nếu không đủ binh lực thì có thể đối phó dễ dàng sao?"

Ngọc Mãn Lâu thở dài một hơi nói: "Lời nói của đệ tuy có đạo lý nhưng mà chúng ta đối với Bắc Ngụy, Tây Hàn có thể làm dễ dàng sao? Đây không phải cũng cần một đoạn thời gian sao? Hơn nữa với diện tích lớn như vậy đều quy về Tây Hàn như vậy đang giúp cho Tây Hàn mở rộng đất. Nhưng Tây Hàn tốn bao nhiêu binh lực? Hắn có thể làm được sao? Còn Lăng Thiên làm như vậy như có vẻ đưa toàn bộ chiến quả cho Tây Hàn nhưng điều này cũng gián tiếp giúp cho Thừa Thiên. Chỉ cần Lăng Thiên có thể ổn định Thừa Thiên thì hắn muốn làm gì chẳng được? Binh lực toàn bộ Tây Hàn cũng chỉ có hai mươi lăm vạn binh mã mà thôi. Hiện đang bảo vệ cương vực đã có chút miễn cưỡng rồi thì còn làm được gì? Như vậy chẳng có chỗ tốt nào hết sao?"

Khi nói hắn có chút kích động, hít thở một hơi nói tiếp: "Về vàng bạc châu báu lại là một chuyện nực cười." Ngọc Mãn Lâu cười lạnh một tiếng: "Đến khi Lăng Thiên xuất binh, với thực lực của hắn thì không phải sẽ thu vàng bạc châu báu về gấp đôi sao? Ngọc Gia cũng ta được lợi không phải giả nhưng tất cả điều đó đều bị Lăng Thiên lấy trước. Không bao giờ có thể ẩn thân như trước kia được, tùy ý hành động cho người ta khỏi phát giác. Đây chẳng phải cái được không bù vào cái mất sao?"

Ngọc Mãn Đường ngạc nhiên: "Những lời này của đại ca là từ đâu mà nói."

Giọng nói của Ngọc Mãn Lâu lạnh như băng: "Sau này Lăng Thiên chỉ cần nói với thiên hạ rằng việc này là do Ngọc Gia liên thủ, tất nhiên sẽ đưa chúng ta ra phía trước khiến cho chúng ta trở thành đối tượng để thiên hạ chỉ trích. Hắn thậm chí còn có thể mượn thanh thế chúng ta thong dong phát triển thực lực của chính mình. Với tâm kế của Lăng Thiên mà hắn không lợi dụng thì hắn không phải là Lăng Thiên nữa rồi!"

"Điều này sao có thể? Lăng Thiên có thực lực mạnh như vậy, thế lực lại phát triển rất nhanh thì hắn không còn kiêng kỵ ai nữa sao?" Ngọc Mãn Đường không hiểu chút nào mà hỏi lại.

"Ôi!" Ngọc Mãn Lâu thở dài một tiếng tiếc hận: "Chỉ cần xác định chúng ta tham gia phân tranh thiên hạ sẽ khiến cho thiên hạ suy nghĩ cuối cùng là thế lực của Lăng Thiên lớn hay là gia tộc truyền thừa ngàn năm chúng ta lớn? Đây chẳng phải là chuyện chỉ nhìn là hiểu liền thôi sao? So sánh cả hai lại thì người khác chỉ biết cố kỵ chúng ta thôi chứ ai đi cố kỵ Lăng Thiên làm gì?"

"Thì ra là thế!" Ngọc Mãn Đường gật đầu nhưng lập tức liền nhíu mày lại: "Như vậy thì chúng ta phải làm thế nào cho phải? Hai nhà chúng ta đã hợp tác với nhau lúc canh ba tối nay, đến bây giờ cũng chỉ mới vượt qua một thời thần rồi. Muốn thay đổi cũng đã muộn, hơn nữa sau này chúng ta muốn cơ hội tranh đoạt Bắc Ngụy và tiêu diệt thế lực của Thiên Phong Chi Thủy như vậy còn khó hơn lên trời nữa!"

Ngọc Mãn Lâu phất ống tay áo một cái, sắc mặt phát xanh: "Nhị đệ. Chuyện cho đến bây giờ rồi chúng ta không thể thay đổi được nữa. Ngươi nói ta phải làm thế nào giờ? Cho dù bây giờ ta hạ lệnh một lần nữa thì hai bên cũng đã bắt đầu hành động rồi. Thay đổi được sao?" Hắn dừng một chút, ngẩng mặt lên trời thở dài: "Nhị đệ à nhị đệ. Vi huynh luôn luôn biết ngươi tâm tư cẩn mật, là người cẩn thận nên mới giao đại sự này cho ngươi đi làm. Thật không nghĩ ra... Ngươi lại khiến cho ta thất vọng như vậy!"

Ngọc Mãn Đường áy náy cúi đầu: "Là tiểu đệ sai rồi, xin đại ca trách phạt!"

Ngọc Mãn Lâu trợn mắt nhìn chằm chằm hắn nói từng chử: "Nhị đệ. Ngươi phải nói rõ cho ta biết. Ngươi... có... tâm tư...riêng đúng không ?" Những chữ cuối cùng như một cái búa sắt đánh vào lồng ngực Ngọc Mãn Đường.

"Đại ca!" Ngọc Mãn Đường hoảng sợ ngẩng đầu lên tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của đại ca. Hai huynh đệ nhìn nhau một lúc, Ngọc Mãn Đường mới chậm rãi cúi đầu xuống.

Sắc mặt Ngọc Mãn Lâu biến ảo vô cùng. Có tức giận, có thất vọng, có đau lòng, thậm chí còn có một ít sát khí. Một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Quả nhiên là thế. Thôi thôi. Đây coi nhưng là một phần lễ Ngọc Gia ta gởi cho Nhan Nhi đi!"

Đột nhiên hắn quay đầu sang chỗ khác, quay lưng về phía Ngọc Mãn Đường nói với âm thanh lạnh như băng: "Mãn Đường. Cho dù ngươi là nhị đệ của ta thì ta cũng không hề hi vọng việc này xảy ra một lần nữa. Sau khi trở về ngươi bỏ mọi việc trong gia tộc xuống đi. Ngươi cũng đã lớn tuổi rồi thì cũng nên vui vẻ sống với đệ muội qua mấy năm yên ổn đi... " nói đến những lời cuối cùng âm thanh có chút nhu hòa, khi lời vừa dứt thì thân thể đã bay về phía xa xa.

"Đại ca, người muốn đi đâu!" Ngọc Mãn Đường vội vàng hỏi.

Xa xa vang lên âm thanh phẫn nộ của Ngọc Mãn Lâu: "Về nhà. Ta còn không về thì chẳng lẽ muốn lão phu ở chỗ này chờ Lăng Thiên bắt làm tù binh sao?"

Trong bóng tối, một bóng đen xuất hiện bám theo Ngọc Mãn Lâu bay về phía xa.

Ngọc Mãn Đường thở dài một tiếng đứng lên nhìn về Yến Quận xa xa: "Lăng Thiên, Nhan Nhi. Vi phụ không tiếc đổi trắng thay đen, nhưng đáng tiếc chỉ có thể giúp các ngươi được như vậy thôi. Hôm nay, vì các ngươi ta đã phản bội lại gia tộc nên sẽ không còn cơ hội lần thứ hai nữa đâu. Hi vọng các ngươi nắm bắt cơ hội này, chớ phụ lòng của ta. Ngọc Gia của ta đã hao tốn mất mười bảy năm của Nhan Nhi. Lăng Thiên, ngươi phải chiếu cố tốt cho con gái của ta. Dù nó chỉ có thể sống thêm một ngày nữa thôi nhưng ngươi cũng phải khiến cho nó vui vẻ." Âm thanh nhỏ dần, bóng người của Ngọc Mãn Đường cũng biến mất trong màn đêm.

Trong bóng tối, Yến Quận, Đoạn Hồn Quan vẫn được màn đêm yên tĩnh bao phủ.

Bỗng nhiên trong đêm khuya an tĩnh vang lên một tiếng vó ngựa nặng nề như đang từ phía xa đang chạy rất nhanh. Theo tiếng vó ngựa này vang lên thì khắp bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng vó ngựa giống như vậy.

Trong màn mưa lất phất của bóng đêm, từng đội quân kỵ binh tinh nhuệ xuất hiện trên mặt đất. Hơn mười mấy đội kỵ binh đột ngột xuất hiện. Những người ngựa này không phải là quân đội của Lăng Phủ biệt viện nhưng trình độ tinh nhuệ không hề thua biệt viện chút nào cả. Mỗi một đội cũng chỉ có năm sáu trăm người thôi, đội nhiều nhất là hai ngàn người. Tất cả giống như trên bầu trời rơi xuống, mục tiêu của chúng chỉ có một thôi. Là đại doanh liên quân Bắc Ngụy đang ở trước mặt.

Một viên pháo hoa xuất hiện giữa không trung như một lưu tinh mang theo âm thanh xé gió vang lên giữa bầu trời đêm, ở giữa không trung phát nổ tạo ra vô số màu sắc sặc sở khiến cho bầu trời đêm đỏ bừng, phát ra âm thanh thê lương vô cùng.

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4

Chương 57: Đại cục đã định

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Bên trong Đoạn Hồn Quan vang lên từng tiếng trống nặng nề khiến cho khắp chiến trường như muốn rung động theo! Những binh lính Bắc Ngụy đang ngủ say liền giật mình tỉnh giấc, đột nhiên phát hiện ra khắp bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng reo hò long trời lở đất!

Cánh cửa Đoạn Hồn Quan đột nhiên mở rộng ra, một đội kỵ binh như một đoàn ác ma đang tiến nhanh vào như một mũi tên mang theo xu thế phá vỡ mọi ngăn cản, mang theo lưỡi dao sắc bén như lưỡi hái tử thần với tốc độ nhanh như tia chớp vượt qua khoảng cách vài dặm đường hung hăng đánh sau vào quân đội Bắc Ngụy khiến cho một màn máu tươi tràn ngập không gian.

Lăng Thiên đang cưỡi ngựa xung trận đi đầu, hai tay cầm đại đao đang chém giết điên cuồng như Tu La khiến cho xung quanh đoạn đường hắn đi qua hóa thành một địa ngục trần gian. Khi binh lính Bắc Ngụy chưa kịp phản ứng lại thì Lăng Thiên đã vọt sâu vào trong hơn mười trượng, dưới chân ngựa của hắn tràn ngập máu thịt! Không một ai có thể ngăn cản được cả!

Hai bên cạnh hắn là bốn người Lăng Kiếm, Lăng Phong, Lăng Trì, Lăng Vân. Mỗi một người đều cưỡi một con ngựa từ bốn hướng khác nhau tiến vào. Ở hai mặt khác là Phùng Mặc và Vương Hàn xuất lĩnh hai đội đại quân giết vào!

Xa xa đối diện bọn họ có mười mấy đơn vị binh mã tinh nhuệ như mãnh hổ xuống núi, rồng về biển đang điên cuồng chém giết!

Gần hai mươi đội ngũ tinh nhuệ với cùng một chiến thuật đánh sâu vào đội ngũ địch nhân, lấy sự hung ác và thực lực không thể ngăn cản đánh thẳng vào đại doanh của Bắc Ngụy như đang trở về nhà. Khắp bốn phương tám hướng đều có binh lính tiến công khiến cho đại quân Bắc Ngụy như một bầy dê đang đợi làm thịt.

Người nào nghĩ rằng gần năm mươi vạn đại quân đang vây khốn hơn vạn đại quân mà đối phương còn dám phản công như vậy? Người nào cho rằng tàn quân mình đang truy đuổi đột nhiên bộc phát ra thực lực mạnh mẽ như vậy? Càng nghĩ không ra là Lăng Thiên từ đâu chuẩn bị nhiều viện binh như vậy?

Ngụy Thừa Bình và Thủy Thiên Huyễn đều bị cả kinh mà tỉnh giấc, ngay cả chiến giáp chưa kịp mặc lên người đã vội vàng chạy ra khỏi lều vải quan sát, cảnh tượng đập vào mắt khiến cho bọn họ ngây cả người! Khắp doanh trại đều chìm trong biển lửa, địch nhân tung hoành khắp nơi như chỗ không người!

Dưới sự kinh hoàng nên Ngụy Thừa Bình khàn giọng hét lớn: "Nhanh truyền lệnh... Nhanh truyền lệnh cho Tây Hàn - Hàn Thiết Hiên tướng quân đến cứu viện!"

Dường như đáp lại lời này của hắn nên từ phương hướng của Tây Hàn truyền ra một tiếng nổ thật lớn. Kho lương thực của Bắc Ngụy bốc lửa đầy trời, chỉ trong nháy mắt thôi khắp nơi đều bị lửa thiêu đốt cao đến mấy chục trượng.

Tiếng hô hào đinh tai nhức óc vang lên không ngừng, hơn mười vạn binh mã của Tây Hàn đột nhiên nhắm thẳng vào doanh trại chủ soái của Bắc Ngụy chém giết. Mơ hồ còn có thể nghe được một người hô to: "Tiến vào đại doanh bắt sống thái tử Bắc Ngụy. Bắt sống Ngụy Thừa Bình!" Lập tức mấy vạn người đều hô lớn rung trời!

Lúc này sắc mặt của Ngụy Thừa Bình trắng bệch không còn giọt máu, hai chân mềm nhũn không đỡ nỗi thân thể của hắn nên đã ngồi bệt xuống đất. Hàm răng của Thủy Thiên Huyễn không ngừng nghiến vào nhau nhìn về phương hướng đại quân Tây Hàn tiến đến mà vẻ mặt tràn ngập sát khí và hận ý vô cùng.

Tây Hàn đột nhiên đánh ngược lại, lương thảo của bốn mươi vạn đại quân bị đốt đã hoàn toàn phá hủy một tia ý chí chiến đấu cuối cùng của Bắc Ngụy! Từng tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên không ngừng: "Bỏ binh khí! Đầu hàng sẽ không giết!" Từ khắp bốn phương tám hướng vang lên khiến cho những binh lính Bắc Ngụy đều bỏ vũ khí đặt hai tay lên đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

"Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ!" Vài tên hộ vệ vội vàng chạy đến soái chủ trướng. Khi vừa đến nơi bọn chúng nhìn thấy Ngụy Thừa Bình đang run rẩy nằm trên mặt đất, gương mặt không còn chút máu. Mà Thủy Thiên Huyễn dưới sự bảo vệ của cao thủ Thủy Gia sớm đã rời đi không thấy bóng dáng. Mấy tên hộ vệ kia vội vàng ôm Ngụy Thừa Bình lên ngựa hô hào binh sĩ mở đường máu chạy thoát. Sau một lúc cũng tập trung được một nhóm lực lượng tử trung hộ tống Ngụy Thừa Bình sống dở chết dở chạy thoát.

Mười mấy đại đội càn quét khắp nơi, đại cục đã định!

"Ngọc Tam Gia? Sao ngài ở đây?" Dương Không Quần kêu lên một tiếng kinh ngạc mà trong lòng âm thầm than khổ không thôi. Tên này sao lại xuất hiện tại Lăng Phủ chứ? Vậy là không xong rồi.

Tuy nói võ công của Ngọc Mãn Thiên cực cao, đã đạt đến Tiên Thiên Chi Cảnh nhưng cũng chỉ là một người mà thôi. Nhưng mà phía sau hắn là Ngọc Gia, một đại gia tộc có thực lực mạnh nhất đại lục thì ai dám trêu vào chứ?

"A? Lão Dương? Lời này của ngươi là sao? Vì sao ta không thể ở đây?" Dường như Ngọc Mãn Thiên cảm thấy câu hỏi của Dương Không Quần rất ngu ngốc: "Đây chính là nhà nữ tế (cháu rể) của ta! Ta đi đến Thừa Thiên thì sao không được đi vào nhà nữ tế ta chứ? Chẳng lẽ phải đi ở khách sạn sao? Trước kia tuy ta ở miễn phí tại Mính Yên Lâu nhưng không thể ở cả đời dc. Tam gia là người rất bình thường, so với Dương Gia tài hùng thế đại của ngươi thì tam gia ta rất nghèo. Trên người không có một lượng bạc trắng nên không còn cách nào khác đành phải dọn đến đây ở thôi.!"

"Vậy..." Dương Không Quần có chút mơ hồ: "Ta chưa nghe nói rằng giữa Ngọc Gia và Lăng Gia có đám hỏi mà? Tam gia, nữ tế của ngài là ai vậy?"

"Ách! Nghe nói lại là Lăng Thiên, là một tên mặt trắng." Ngọc Mãn Thiên mở rộng miệng nói lớn như đối với cháu rể này hắn cảm thấy rất hài lòng: "Lão Dương à. Đứa nữ tế này của ta có tâm tư rất tốt, trong nhà còn có rượu rất ngon. Chậc chậc..." Nói đến cuối cùng hắn còn cố ý chậc chậc vài tiếng, sau đó còn nói thêm một câu: "Thật sự uống rất ngon!"

"Ngọc tiên sinh." Long Tường từ trên long liễn với vẻ mặt vui vẻ gọi một tiếng thân thiết: "Thừa Thiên hiện tại đang ở thời buổi loạn lạc, bên ngoài có cường địch dòm ngó, trong nước còn có nội loạn. Là một chủ nhân của một nước mà lại để cho cơ nghiệp tổ tiên xây dựng cả đời suy sụp đến tình trạng như vậy khiến cho Long Tường thật xấu hổ. Hiện nay Lăng Gia có xu thế lớn, nắm giữ quân quyền tài chính khắp Thừa Thiên. Đứa con nối dõi duy nhất của Lăng Gia là Lăng Thiên lại không biết trên dưới gây loạn hậu cung, không chút cấm kỵ nào cả. Có xu thế từ nô tài muốn lên làm chủ, vì giang sơn xã tắc nên không thể không trừ hậu loạn được. Tiên sinh dũng cảm hiền đạt, lỗi lạc anh hùng chắc sẽ không cản trở Thừa Thiên đuổi bắt khâm phạm chứ? Chỉ cần tiên sinh hỗ trợ Long Tường sẽ cảm kích vô cùng. Ngày sau sẽ hậu báo..."

Ngọc Mãn Thiên nghiêng nghiêng đầu làm bộ dáng mơ hồ. Dáng vẻ này của hắn không phải là giả bộ mà là mỗi một câu nói của Long Tường đều cẩn thận vô cùng. Thật sự khiến cho Ngọc Tam Gia luôn tự xưng là phong lưu nho nhã nghe như vậy cảm thấy bản thân lọt vào trong sương mù, cái hiểu cái không. Mãi cho đến cuối cùng mới có thể hơi hơi giải thích được hai chữ 'khâm phạm' này.

"Ngươi nói chuyện rất có khí phách, câu chữ như ngọc ngà quả thật là đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hóa. Tóm lại là tùy tâm sở dục, lô hỏa thuần thanh. Quả nhiên một lần nói chuyện với ngươi bằng mười năm đọc sách!" Ngọc Tam Gia lắc lắc đầu rồi nói một câu rất nho nhã: "Nhưng ta không hiểu một câu nào cả!"

Vừa nói Ngọc Tam Gia vừa hếch mũi lên trời, vẻ mặt đen đen của hắn lộ ra vài phần tươi cười thỏa mãn. Hắn đối với chính mình khi vừa mở miệng thành văn, bên trong lại còn có vài câu tuyệt đối sâu sắc khiến hắn đắc ý không thôi. Ở sâu trong nội tâm cảm giác được lời nói của mình rất có khí phách nên nhịn không được bắt đầu dương dương tự đắc.

Vẻ mặt của Trầm Như Hổ vặn vẹo một trận: "Ngọc Tam Gia. Hoàng thượng chúng ta nói rằng hi vọng ngài mau tránh ra một bên để cho chúng ta tiến vào đuổi bắt khâm phạm!"

"Khâm phạm?" Ngọc Mãn Thiên lại càng hoảng sợ hơn: "Ai là khâm phạm?" Hắn nghiêng đầu đánh giá Long Tường có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ ý tứ của tiểu tử ngươi là nữ tế ta là khâm phạm sao?"

"Đúng vậy! Trên dưới Lăng Phủ đều là khâm phạm của Thừa Thiên ta, tội không thể tha được." Vẻ mặt của Long Tường âm trầm: "Hy vọng tiên sinh không nên nhúng tay vào việc này. Thừa Thiên và Ngọc Gia luôn luôn là minh hữu!"

"Tránh con mẹ ngươi!" Đột nhiên Ngọc Mãn Thiên nổi giận lôi đình: "Chất nữ của lão tử lại trở thành khâm phạm của các ngươi? Còn nói cái gì trọn đời minh hữu? Minh hữu cái đầu con mẹ ngươi đó?" Vốn nhiệm của của hắn được Lăng Thần an bài chính là trì hoãn thời gian nhưng Ngọc Tam Gia thật không có năng khiếu này, sớm đã nổi giận lôi đình rồi. Đến hiện tại liền dựa theo cơ hội này mà bạo phát.

Lời vừa dứt khiến cho sắc mặt Long Tường xanh mét! Trầm Như Hổ hét lớn một tiếng: "Láo xược! Dám ở trước mặt mọi người vũ nhục chủ tử của ta. Cho dù ngươi là người của Ngọc Gia cũng phải chịu tội chết!"

"Ha ha ha..." Ngọc Mãn Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, đôi mắt toát ra sát khí: "Thật to gan. Dám ở trước mặt Tam gia ta vô lễ thì cho dù ngươi là vua của Thừa Thiên cũng chỉ có tử tội!"

Dương Không Quần thở dài một tiếng, khi nhìn thấy Ngọc Mãn Thiên đột nhiên xuất hiện tại đây hắn đã biết chuyện hôm nay không dễ gì hoàn thành được. Sớm đã âm thầm chuẩn bị cho sau này đối phó với sự trả thù của Ngọc Gia cũng phải qua khỏi cửa khó trước mặt này. Lăng Gia không diệt thì Dương Gia tất vong. Bây giờ đang ở thế bất lưỡng lập há có thể vì một Ngọc Mãn Thiên mà thay đổi? Nghĩ vậy nên hắn vung tay lên lệnh cho hơn mười vị cao thủ võ lâm bao vây Ngọc Mãn Thiên vào giữa. Đối với với Ngọc Mãn Thiên cho dù phái binh lính bình thường đi cũng chỉ chịu chết mà thôi.

Ngọc Mãn Thiên cười lớn quát: "Tới tốt lắm. Lão tử rất thích đánh nhau!" Tiếp theo liền giơ hai tay lên nghênh đón.

Đúng lúc này thì ở phía xa xa đột nhiên truyền đến một trận ầm ầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC