Lãnh khốc phu quân full, dịch chuẩn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đuổi làm sao được.

Hàn Ngự Tuyệt nói lạnh như băng. « Ta và ngươi chỉ là người lạ. »

Khuynh Thành nghiêm mặt. « Muội muốn hỏi huynh một chuyện. »

Hàn Ngự Tuyệt không nói gì.

« Muội muốn hỏi huynh, huynh có thích muội hay không ? » Từ nhỏ nàng đã được mẹ giáo dục theo lối hiện đại, không có gì là nói không nên lời hết.

Hàn Ngự Tuyệt ngốc cả người, không ngờ nàng lại trực tính hỏi thẳng như thế.

Hắn không dám nhìn nàng, lạnh lùng thốt. « Không thích. » Từ lúc Khuynh Thành bị chòng ghẹo, hắn cũng đã hiểu được lòng mình. Hắn không cho phép người khác đụng tới nàng, ý dục chiếm hữu mãnh liệt đó chứng minh rõ cảm tình mà hắn giờ không dám đối mặt.

Nguyên lai hắn thật sự không thích nàng, cứ tưởng hắn có thích, dù không nhiều lắm, ít cũng phải có chút hảo cảm. Vậy cái hôn đó chứng minh điều gì ?

Thanh âm Khuynh Thành càng lúc càng kích động. « Vậy sao ? Thế sao lại hôn muội ? »

« Ta xem ngươi như kỹ nữ. »

Khuynh Thành thất thần, lệ dâng đầy trên mắt. « Vậy ư ? Vậy huynh vì sao chỉ hôn một chút rồi thôi ? Không có làm gì tiếp ? » Kỹ nư ? Độc Cô Khuynh Thành cư nhiên bị coi là kỹ nữ ? Nàng thật sự muốn cười quá, nàng vốn là bảo vật trân quý trên tay người nhà, cư nhiên có người xem nàng như kỹ nữ. Mà người đó, chính là nam nhân trong lòng nàng.

Hàn Ngự Tuyệt ác độc nhìn nàng. « Ta không có hứng thú với ngươi. »

Khuynh Thành cố không cho nước mắt rơi xuống, nhìn sững hắn. « Hàn Ngự Tuyệt, muội thích huynh. Từ khi nhìn thấy huynh muội đã bị hấp dẫn rồi. Muội thề, muội phải làm thê tử của huynh. » Cái gì là hôn ước, nàng mặc xác, gã con của Bệnh Thần Kinh thúc thúc một mình cút đi.

Lời tỏ tình to gan của nàng dọa hắn nhảy dựng, nàng nói nàng thích hắn, phải làm thê tử của hắn ư ? Trong lòng chợt có một tia ngọt ngào. Hắn đột nhiên nhớ tới nữ nhân kia, nữ nhân kia cũng từng nói phải làm thê tử của hắn, mà kết quả...

« Đồ vô liêm sỉ. » Nàng đau lòng, hắn cũng đau, bốn chữ này thương tổn nặng nề vậy, là thương lòng hắn hay thương lòng nàng ?

Khuynh Thành cười đau đớn, quật cường nói tiếp. « Muội chính là đồ vô liêm sỉ.Sự kiềm chế của muội từ tám trăm năm trước đã sớm rơi vào nhà xí mất rồi. Nếu muội biết liêm sỉ, sau khi huynh nhìn thấy muội tắm rửa muội còn có thể bình yên ngồi cạnh đống lửa cạnh huynh, còn ôm huynh ngủ, cùng huynh cưỡi chung ngựa, tựa vào ngực huynh. Nếu huynh giảng lễ giáo liêm sỉ với muội, vậy huynh lấy muộn đi. Thân thể muội huynh đã xem, máu muội huynh đã uống, môi muội huynh đã hôn... Muội ít nhất cũng lôi được mấy chục lý do phải lấy huynh. Hàn Ngự Tuyệt huynh chớ nghĩ chối bỏ nha. Nhớ lấy, Độc Cô Khuynh Thành đã chọn huynh rồi. Mà phải rồi, huynh chưa có vợ chứ ? » Có vợ rồi thì không thể lấy được, hẳn là không có đi. (ồh yeah, em yêu Thành tỷ nha !)

Hàn Ngự Tuyệt bị nàng dọa ngẩn người. Nữ tử bình thường nói ra những điều này hẳn đã sớm xấu hổ đến chạy trốn mất rồi, còn nàng mặt không đổi sắc. Ánh mắt khiêu khích lợi hại kia, vốn không giống ánh mắt của một tiểu cô nương nên có. Sớm biết không nên đem tiêu chuẩn nữ giới thông thường mà xét nàng, nhưng nghe thấy những lời kinh hãi thế tục của nàng vẫn dọa hắn một cú sốc lớn. Hàn Ngự Tuyệt hắn gió to sóng lớn cái gì cũng đã trải qua, cư nhiên lại bị sốc bởi tay một tiểu nha đầu, nhất định sẽ làm thế nhân cười tới rụng răng.

« Ngươi nhất định muốn gả cho ta ? » Ngữ khí Hàn Ngự Tuyệt không khỏi mềm dịu đi rất nhiều.

Khuynh Thành chớp chớp mắt. « Đương nhiên, đừng bắt muội phải sử phương pháp 'bá vương ngạnh thượng'. » (nôm na là... cưỡng bức xong ép hôn = =') Mẹ nói cách tốt nhất đánh bại nam nhân chính là... ép lên giường, năm đó mẹ nàng chính là dùng chiêu này bịt miệng toàn bộ võ lâm.

Lời này nên thốt ra từ miệng của một cô nương sao ? Trời ạ, nữ hài tử này thoạt nhìn nhu nhược rốt cục là quái thai phương nào vậy ? Hắn tự xưng lịch duyệt không người nào lừa nổi, cư nhiên bị một nữ nhân dùng vẻ bề ngoài nhu nhược lừa gạt, không nhìn ra nha đầu kia vốn là một sắc ma điển hình. (Vầng, ma nữ háo sắc gọi là sắc ma đấy ạ = =')

« Ngươi... » Hàn Ngự Tuyệt lần đầu tiên không thốt nên lời.

Nàng hất cằm lên kiêu ngạo nói. « Muội làm sao ? Huynh phải phụ trách muội, muội phải gả cho huynh. »

« Độc Cô cô nương, ngươi cùng Giang Vô Vân có hôn ước trên người, không nên liên lụy tới ta. » Hắn bị nàng làm cho quay cuồng rồi.

« Muội đã nói huynh đừng có nói cái gì lễ nghi liêm sỉ với muội cơ mà, dù có hôn ước thì sao ? Muội cũng đã bị huynh khinh bạc qua, không còn khiết thân (tấm thân trong sạch), hắn sẽ không cần muội. Huynh còn muốn muội tới Bách Hiểu Đường nhờ họ nơi nơi tuyên cáo muội đã là người của huynh, huynh mới chịu phụ trách sao ? » Vốn chịu ảnh hưởng của Mộ Dung Ý Vân, Độc Cô Khuynh Thành cái gì cũng sẽ làm cho tới cùng. Năm đó Mộ Dung Ý Vân vì muốn đào hôn, cố tình phá hư danh dự của chính mình, giờ Khuynh Thành cũng muốn dùng chiêu đó. (Em càng ngày càng phục chị nha Khuynh Thành... = =')

« Ta cái gì cũng không có. » Ngữ khí hắn đã muốn mềm nhũn chi chi, mang theo chút nhu tình lơ đãng.

« Giang Vô Vân thì có cái gì ? Trừ ra tốt số có cha là Giang thúc thúc ? Hơn nữa châu báu dễ kiếm, tình lang khó cầu. » Nàng hâm mộ nhất là mối khang lệ tình thâm (tình cảm sâu sắc giữa vợ chồng) của cha mẹ. Nàng cũng muốn tìm một nam nhân như vậy. Mẹ có nói qua, nam nhân có bề ngoài lạnh như băng chính là nhân tuyển tốt nhất để lấy làm chồng. Những nam nhân như thế thường không dễ dàng thích ai, nhưng một khi thích, cả đời sẽ không thay lòng đổi dạ. Ví dụ đơn giản nhất chính là cha nàng. Hàn Ngự Tuyệt hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn đó, hơn nữa nàng lại thích hắn, nàng chọn lấy hắn rồi.

Hàn Ngự Tuyệt mềm lòng, cơ hồ bật thốt lên với nàng hắn cũng thích nàng. Ách, hắn lại nhớ tới cái nữ nhân kia. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, mặt không biến sắc. « Nếu ngươi không để ý việc giúp ta ấm giường, ta sẽ phụng bồi. »

Khuynh Thành nắm chặt bàn tay lại, nam nhân chết dẫm này, lại xem nàng là kỹ nữ. Tình yêu thật sự không công bằng gì cả, ai nhỡ lòng yêu đối phương nhiều hơn người kia yêu lại liền nhất định chẳng hay ho chút nào.

Khuynh Thành quật cường nhìn hắn. « Kệ, muội nhất định phải đi theo huynh. »

« Tùy ngươi. » Hàn Ngự Tuyệt lạnh lùng liếc nàng một cái, quay người giục ngựa bỏ đi.

« Bản cô nương quyết định thu phục ngươi. » Khuynh Thành cười lạnh, giục ngựa chạy theo sau hắn. Nàng quyết định rồi, vô luận dùng bất cứ phương pháp nào nàng cũng sẽ mang ra hết, bất quá một gã nam nhân mà thôi, làm sao thoát khỏi tay nàng được.

Chương 8 : Thương tâm

Khuynh Thành lần đầu tiên hoài nghi mị lực của mình, tuy nàng không phải là một mỹ nhân tuyệt thế đi nữa, cũng vẫn nên tính là mỹ nhân đi ? Vì sao lại có người cố tình nhìn tới nàng mà không chịu thấy cơ chứ ? Nàng đi theo Hàn Ngự Tuyệt đã hơn mười ngày, quan hệ vẫn không có chút tiến triển, vẫn khách sáo như người xa lạ. Hàn Ngự Tuyệt không có ý định thoát khỏi nàng, cũng không có ý định thân cận nàng, cứ thế mà đi. Khuynh Thành chả khác gì một thứ vật nuôi lẽo đẽo theo hắn. Hắn ăn cơm, nàng cũng ăn cơm. Hắn nghỉ ngơi, nàng cũng nghỉ ngơi, hắn làm cái gì thì nàng làm cái đó. Lúc mới đầu nàng còn cảm thấy không khí vẫn tốt lắm. Dần dần, nàng bắt đầu chán ghét những ngày như thế. Nàng thật sự thích hắn tới như vậy sao ? Thích tới độ không để ý sự tự tôn, buông rơi toàn bộ tôn nghiêm của mình để đi theo hắn như vậy sao ?

Nàng đã nhún nhường hạ mình hết mức, vì sao hắn vẫn nhìn như không thấy nàng ? Chỉ cần Hàn Ngự Tuyệt nói với nàng một câu quan tâm, thể hiện với nàng một cử chỉ tốt đẹp, nàng sẽ cho rằng bản thân ăn khổ uống đắng đều là đáng giá. Chính là, cái gã nam nhân kia căn bản không để ý tới nàng, thậm chí không thèm nhìn thẳng tới nàng. Hơn mười ngày qua, hắn không hề nói với nàng câu nào.

Mười mấy ngày nay, hắn liều mạng mà đi, rất nhiều lúc phải ăn ngủ nơi hoang dã, lấy lương khô ăn cho ấm bụng. Độc Cô Khuynh Thành từ bé được nuôi dưỡng chăm sóc ưu ái có thừa, lại cùng hắn trải qua hơn mười ngày như thế. Nàng cuộc sống khó mấy cũng chịu đựng được, chẳng lẽ còn không đủ để hắn hiểu chân tình của nàng hay sao ?

Khuynh Thành tuy không phải khuê tú tiểu thư chi hết, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo bối nâng niu trên tay người nhà. Cha, mẹ, ba vị ông bà, còn có một đống các thúc thúc bá bá cô cô dì dì, người nào chẳng coi nàng như bảo vật, vì cái gì Hàn Ngự Tuyệt lại chán ghét nàng như vậy ? Nàng rốt cục không tốt chỗ nào, nàng thật sự không hiểu. Mẹ thật gạt người, mẹ nói nam nhân lạnh như băng thực dễ dàng thu phục, cớ sao nam nhân trước mặt nàng lại mười phần khó khăn như vậy. Năm đó cha nhất định là thương mẹ trước rồi, nếu không làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như thế ?

Màn đêm buông xuống, đường cái vẫn náo nhiệt dị thường. Hàn Ngự Tuyệt mặt không đổi sắc đi phía trước, Khuynh Thành đi theo phía sau, hình ảnh như vậy không biết đã diễn ra biết bao lần.

Hàn Ngự Tuyệt đi tới một nơi vô cùng hào hoa, Khuynh Thành cũng cùng đi vào. Nàng không phải ngốc, nàng biết Vạn Hoa Lâu nơi này chính là kỹ viện. Vừa bước vào cửa Vạn Hoa Lâu, đã ngửi thấy ngay mùi son phấn.

« Cô nương à, cô biết đây là nơi nào không hả ? » Mụ chủ thấy một cô nương kiều diễm tiến vào liền chạy nhanh tới tiếp đón. Không lẽ tiểu nha đầu này không hiểu chuyện đời, cũng đúng lúc, một cô nương xinh đẹp tự đưa mình tới cửa, không cần mới là lạ.

Khuynh Thành quay sang nàng cười thật ngọt ngào. « Ta đương nhiên là biết, đây là thanh lâu. » Đừng tưởng nàng là một Đại tiểu thư không biết gì nha.

Mụ chủ giả lả cười. « Cô biết rồi à ? Có phải thiếu tiền hay không ? »

Khuynh Thành không nói gì, tự động tới cạnh Hàn Ngự Tuyệt, tới đó vẫn đang đứng yên không nhúc nhích.

« Mang cô nương nào xinh đẹp nhất ra đây. » Hàn Ngự Tuyệt đang bị mấy cô nương vây quanh, tay rút ra một tập ngân phiếu đưa cho mụ tú bà, trầm giọng ra lệnh. Thật không ngờ tới nha đầu kia lớn gan như thế, lại dám vào kỹ viện.

« Vâng vâng. » Mụ chủ lâu đưa tay đón lấy tập ngân phiếu, cười tới run cả cành hoa trên tóc.

Khuynh Thành đưa tay qua tiếp lấy tệp ngân phiếu trước, đếm đếm một chút, rút ra một ít đưa cho bà ta, cười. « Không cần đưa nhiều đến thế. »

Mụ chủ cũng nhìn ra hai người này thật có vấn đề, mặt bối rối nhìn sang Hàn Ngự Tuyệt xin giúp đỡ. Hàn Ngự Tuyệt lạnh lùng liếc Khuynh Thành một cái. « Độc Cô cô nương, xin cô tự trọng giùm. »

Khuynh Thành dương dương vẫy đống ngân phiếu. « Tướng công à, chàng kiếm tiền đâu có dễ, làm gì hoang phí thế ? Hắc hắc, thật không hiểu cách tề gia mà. » (em đến bái phục chị hai tay hai chân rồi Thành tỷ ơi =.=')

« Ách, vị phu nhân này... » Mụ tú bà không nói nên lời, bà ta ở chốn phong nguyệt đã nhiều năm, ánh mắt cũng không phải bình thường, liếc một cái liền nhận ra Khuynh Thành không phải người thường, tốt nhất đừng nên đấu võ miệng với nàng.

Hàn Ngự Tuyệt hai tay ôm bốn cô, cười mị hoặc bước lên lầu, hoàn toàn không đem Khuynh Thành để vào mắt.

Hai vai Khuynh Thành trĩu xuống tới không thể trĩu hơn, ngân phiếu trong tay rơi rụng lả tả. Hắn rút cục như thế cười, nhưng là nụ cười dành cho kỹ nữ lầu xanh. Hắn tình nguyện cười với đám con gái ở thanh lâu đó, mà không nguyện ý tỏ ra sắc mặt vui vẻ với nàng. Độc Cô Khuynh Thành nàng thật sự ti tiện tới thế sao ? Trong lòng hắn, thật sự nàng không bằng kỹ nữ sao ?

Tất cả sự chua xót đau đớn trong lòng, trong khoảnh khắc mạnh mẽ tràn ngập đôi mắt gương mặt và trong tim nàng, Khuynh Thành choáng váng hoa cả mắt, cơ hồ đứng không vững. (muốn khóc quá !)

Khuynh Thành mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Ngự Tuyệt đang gần khuất bóng trên gác, cố thản nhiên nói. « Ta hỏi ngươi một câu, trong lòng ngươi, ta so ra còn kém một nữ tử chốn thanh lâu sao ? »

Hàn Ngự Tuyệt chậm bước, thốt lên lạnh như băng. « Đúng, ít nhất các nàng biết cách làm ta thỏa mãn. »

Khóe mép Khuynh Thành hơi hơi nhếch lên. « Cám ơn nhận xét của ngươi. » Nguyên lai, nàng thật sự kém một kẻ kỹ nữ.

Nàng không biết mình làm thế nào ra khỏi Vạn Hoa Lâu, đợi tới lúc nàng khôi phục lại ý thức, đã thấy mình đang nghiêng ngả lảo đảo bước trên đường, đôi mắt mờ mịt nước. Hai mươi năm sống trên đời, rút cục nàng lần đầu tiên biết thế nào là đau lòng. Ôi, trong lòng hắn, nàng vốn không bằng một kỹ nữ. (em đau lòng giùm chị nè TT___TT)

Vạn Hoa Lâu

Hàn Ngự Tuyệt đuổi tất cả các cô nương đi, liều mạng uống rượu. Kìa gương mặt rất đỗi thanh tao, kìa nụ cười rất đỗi thuần khiết, sao cứ quay cuồng trong đầu óc hắn không rời. Từ sau khi nữ nhân kia lừa gạt tình cảm của hắn, hắn luôn coi nữ nhân chỉ là công cụ phát tiết, cho tới giờ chưa bao giờ động chân tình. Hắn tưởng trái tim mình đã chết, cho tới khi gặp nàng. Nàng là một Đại tiểu thư, hắn chỉ là một sát thủ tay nhuộm máu tươi. Bọn hắn ở chung một chỗ chính là một sai lầm vô cùng đáng sợ. Nếu đã là hữu duyên vô phận, vì sao lại phải gặp nhau ? Ông trời thật khéo trêu ngươi mà.

« Ngươi xác định chính là nàng sao ? » Sau lưng Độc Cô Khuynh Thành, vô số đôi mắt không có hảo ý nhìn nàng chằm chằm. Cầm đầu là một thiếu phụ chừng hơn bốn mươi tuổi, người vừa nói chính là bà ta.

« Chưởng môn, thật sự là nàng ta, tiểu nhân chính mắt nhìn thấy Hàn Ngự Tuyệt vì nàng ta chắn một đao. »

Thiếu phụ kia cười lạnh. « Không tưởng tượng được Lãnh Diên Diêm La cũng có nhược điểm. »

« Chưởng môn, chúng ta xử trí nàng ra sao bây giờ ? »

« Tiểu nha đầu này khẩu khí không nhỏ, bắt nàng tới cho ta, ta thật muốn xem nàng ta định làm sao để đạp bằng Đường môn. » Thiếu phụ này đương nhiên chính là Cố Mộng Tình đại tiểu thư, à không, phải là Cố đại nương chứ.

« Chưởng môn... » Con nhãi kia trông bình thường, nhưng lại có khí thế không hề bình thường. Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của nàng hôm đó, hắn lại run lên trong lòng.

« Nói. » Cố Mộng Tình hừ lạnh.

« Nha đầu kia bách độc bất xâm, thuộc hạ... » Hắn không dám ngẩng đầu lên, sợ không cẩn thận sẽ bị chưởng môn trừng phạt.

« Đúng là đồ vô dụng. » Cố Mộng Tình mắng một tiếng, mắt nhìn bóng lưng Độc Cô Khuynh Thành cười lạnh. Hàn Ngự Tuyệt, ngươi đã giết người quan trọng nhất của ta, ta cũng sẽ giết người quan trọng nhất của ngươi.

« Đi thôi. » Bà ta khẽ hạ lệnh, đi theo hướng Độc Cô Khuynh Thành vừa khuất.

Chương 9 : Tâm lý y sinh (Bác sĩ tâm lý)

Độc Cô Khuynh Thành mở to mắt, đầu óc chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rốt cục có chuyện gì vậy ? Đầu nàng thật là đau quá đi, nàng nhớ nàng ra khỏi thanh lâu, thương tâm muốn chết. Sau đó nàng thấy một người phụ nữ bị ngã trên đường, nàng liền tốt bụng tới đó đỡ người đó dậy, kết quả nàng ta lại đi điểm huyệt nàng. Sau đó... Sau đó cũng như bây giờ vậy, trước mắt đen xì, cái gì cũng không thấy.

Đương nhiên không phải là không thấy rõ, mà là sau khi hôn mê ánh mắt nàng chưa thích ứng với mà thôi. Nàng phát hiện ra hiện tượng này vì sau khi nhìn xung quanh, nàng cũng đã thấy rõ mình đang ở nơi nào. Một nơi vừa rách nát, có mấy cái tượng phật, rõ ràng là một cái miếu đổ nát. Một bóng người đứng xoay lưng về phía nàng, nên tạm thời không rõ là ai.

« Ngươi tỉnh. » Kẻ đang đưa lưng về phía nàng đột nhiên mở miệng, lạnh lẽo lạnh lẽo, Khuynh Thành lập tức rét run. Nàng vốn rất to gan, sao đột nhiên lại sợ nữ nhân này ?

« Đúng. Bà là ai ? Ta vì sao lại ở đây ? »

Cố Mộng Tình cười lạnh. « Đương nhiên là vì ta bắt cóc ngươi tới. »

« Tại sao bà bắt cóc ta ? » Nàng Độc Cô Khuynh Thành tôn chỉ luôn là kính trên nhường dưới, yêu trẻ con tôn trọng người già, không đánh nhau, ẩu đả, lại càng không có kẻ thù. Nàng ta tại sao lại bắt cóc nàng chứ, thật là buồn cười. (hi hi, Thành tỷ thật ngoan mà...^^)

« Ngươi họ Độc Cô ? » Thanh âm Cố Mộng Tình càng lạnh thêm một bậc.

Khuynh Thành răng lập cập run. « Ừh, bộ không thể sao ? »

Cố Mộng Tình oán độc nói. « Ả tiện nhân Độc Cô Huỳnh là gì của ngươi ? »

Khuynh Thành dừng phắt việc va hai hàm răng vào nhau. « Uy, đại nương à, ta tôn trọng bà lão nhân gia, sao bà lại tùy tiện mắng chửi người khác thế hả ? » (Hơ, đang rét run mà ngừng phắt lại được sao ?)

« Ngươi gọi ta là gì ? » Cố Mộng Tình xoay phắt người lại, khiến Khuynh Thành sợ hãi lùi lại hai bước.

Nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn phong vận trẻ trung của bà ta, Khuynh Thành chớp mắt một cái cười lấy lòng. « Đại nương à, bà không sao chứ ? » Từ lúc Cố Mộng Tình còn đưa lưng về phía Khuynh Thành, nàng đã sớm nghe ra đó chính là người điểm huyệt nàng. Người nữ kia kể ra cũng không phải già lão lắm, nhưng là nàng chán ghét nàng ta. Dám sử quỷ kế bắt nàng đến đây, lại còn cư nhiên mắng chửi cô cô của nàng. Cô cô dù lãnh đạm thật, nhưng thập phần yêu thương Khuynh Thành. Nàng làm sao dung thứ cho người dám nhục mắng cô cô tôn kính của nàng trước mặt nàng được ? Gọi nàng ta một tiếng đại nương là còn khách khí rồi.

(Chú thích: đại nương thường dùng để gọi những phụ nữ tầm trên 60 tuổi, Cố Mộng Tình mới khoảng trên dưới 40, Khuynh Thành chọc bà ta nên cố tình gọi đại nương !)

Cố Mộng Tình tức giận cắn răng nghiến răng kèn kẹt. « Con tiện nhân Độc Cô Huỳnh là gì của ngươi ? » Nếu không phải vì Độc Cô Huỳnh, nàng đã được gả cho người con trai mình thương mến rồi.

« Sao ta lại phải nói với bà chứ, thật là buồn cười. » Độc Cô Khuynh Thành làm bộ không thèm để ý tới bà ta. Đối với người phụ nữ điên rồ này, nàng tất yếu không tỏ ra bộ mặt ngoan hiền làm gì. Khuynh Thành còn chưa nguôi chuyện Hàn Ngự Tuyệt, nữ nhân này lại dám mò tới trêu chọc nàng, có vẻ năm nay không phải năm hên của nàng thì phải. Đáng chết, tại nàng ra khỏi cửa không xem lịch âm, không chọn ngày hoàng đạo cũng nên, khó trách không may mắn như thế. (ôi chị... mê tín quá nha...)

« Ngươi là nhân tình của Lãnh Diện Diêm La ? » Cố Mộng Tình cố gắng kìm nén lửa giận, cao thấp đánh giá nàng. « Hừ, Y Dục Thành cùng Độc Cô Huỳnh đều là nhân vật có mặt mũi tiếng tăm trên giang hồ, sao lại sinh ra một đứa con gái không biết liêm sỉ như thế chứ ? »

Độc Cô Khuynh Thành cười ha hả. « Đại nương, bà nói lung tung cái gì thế ? Ai là con gái hai bọn họ cơ ? Ai là nhân tình của Lãnh Diện Diêm La, bà không phải bắt nhầm người rồi chứ ? » Nàng biết rất rõ đại nương muốn bắt chính là nàng.

Sắc mặt Cố Mộng Tình trầm xuống. « Ngươi không phải con gái bọn hắn ? » Con nha đầu họ Độc Cô này dám to mồm, nói động tới Lãnh Diện Diêm La sẽ đạp bằng Đường môn. Nhìn khắp giang hồ, nữ tử họ Độc Cô, trừ bỏ con gái vàng ngọc của Độc Cô Huỳnh ra, còn ai dám nói thế ?

Nàng không kiên nhẫn liếc bà ta một cái, liền dựa vào cột nhắm mắt lại giả vờ ngủ. « Đương nhiên không phải. »

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Mộng Tình hé ra một mạt cười lạnh. « Nghe nói Lãnh Diện Diêm La vì ngươi chịu bị đâm một đao, trong lòng hắn ngươi cũng có chút phân lượng đó chứ. » Lãnh Diện Diêm La là một nhân vật rất khó chơi, lại vô tình không có trái tim, bà ta tìm mãi không thấy nhược điểm của hắn. Không ngờ nha đầu kia từ đâu nhảy ra, thật đúng là trời giúp mà.

Độc Cô Khuynh Thành khoát tay. « Đâu có đâu có, chúng ta bất quá là người lạ trên đường thôi. »

« Ngươi không phải đàn bà của hắn sao ? »

« Uy uy, cái gì đàn bà của hắn, đại nương à, bà không phải đã lâu không có đàn ông chứ ? Nói năng khó nghe như vậy... » Vị đại nương này là ai nàng sớm đã đoán được bảy tám phần. Cứ nhìn một thân váy tím hồng, khuôn mặt xinh đẹp, lại thống hận Y Dục Thành cùng Độc Cô Huỳnh, trừ Cố Mộng Tình ra làm gì còn người thứ hai ?

« Ngươi... » Cố Mộng Tình giơ tay lên phóng ra một cái tát, Khuynh Thành thoải mái né tránh, nhẹ nhàng túm lấy cổ tay bà ta hào hứng nói. « Đại nương, bà không phải đối thủ của ta đâu. »

« Hừ. » Cố Mộng Tình thu tay lại, hung hăng phủi tay áo. Nha đầu kia hô hấp hỗn loạn, võ công căn bản một chút cũng không có, làm sao lại tránh được cái tát của bà ta, thậm chí còn thoải mái nói bà ta không phải đối thủ của nàng.

« Hừ cái gì mà hừ ? Cố Đại tiểu thư. »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhím