Ngoại truyện: Gia Vị Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khỏi phòng và cánh cửa đóng mạnh trước mặt cậu. Tiểu Nhất gượng người dậy, cổ cậu bị đau, liền ôm lấy tay, gục đầu xuống mà khóc. Bỗng nhiên cậu trở thành gánh nặng cho Phong Thiên. Trong lòng lúc này chỉ biết khóc để gột rửa mỏi ấm ức. Nhưng vết thương đó lại dần lớn hơn.
.................
Phong Thiên không về nhà đêm hôm đó. Hắn cũng thấy bản thân đã xao nhãng với Tiểu Nhất trong thời gian qua. Lúc này hắn cần thời gian để trấn tĩnh. Còn Tiểu Nhất trong lúc này rất đau khổ, cậu lại không muốn trở về nhà ba mẹ. Vì làm như vậy chỉ là khiến cậu trở thành gánh nặng của người khác mà thôi. Tiểu Nhất cố tỏ ra cứng rắn mặc dù trong lòng đầy tổn thương. Lúc này không phải lúc mềm yếu hay để khóc lóc nữa.
............
Hôm sau, cậu không nói chuyện với Phong Thiên và anh ta cũng thế. Cậu cũng không hỏi tối qua anh ta đi đâu. Cũng không ai nhắc đến chuyện gì nữa, và cậu cũng không lên công ty của Phong Thiên.
Công việc của Phong Thiên đã không còn bận rộn nữa. Tuy nhiên sau khi hết giờ, anh lại lại ngập ngừng không muốn về nhà. Hôm nay là ngày thứ 3 cả hai đã không hề nói chuyện với nhau. Ngay cả tối cũng không ngủ cùng. Phong Thiên nằm ở ghế salon xem tivi rồi ngủ đến sáng ở đó. Tiểu Nhất cũng không muốn làm lành trước. Cứ thế chiến tranh lạnh kéo dài tận đến thêm 2 hôm sau.

Phong Thiên cũng muốn làm lành. Anh ta cố tình để quên tập tài liệu ở nhà. Sau đó lên công ty và giả vờ gọi điện cho cậu. Mặc dù giọng nói vẫn khá lạnh lùng, nhưng thâm tâm Phong Thiên không hề muốn có bầu không khí như vậy trong gia đình nữa. Thấy Phong Thiên điện thoại Tiểu Nhất liền nghe máy..
"Sáng đi vội, anh để quên tài liệu trên bàn. Em cầm đến công ty cho anh nhé!"
"Dạ"
Tiểu Nhất biết Phong Thiên đang muốn làm lành, cậu cũng không cứng nhắc. Mọi thứ lại được gạt sang, bởi trong lòng cậu luôn muốn anh ấy mở lời trước. Dù là câu gì đi chăng nữa, thì cậu cũng sẽ chịu làm lành với anh ta. Ngay sau đó Tiểu Nhất lập tức thay đồ và cầm chỗ tài liệu đó đến công ty cho Phong Thiên. Cậu có chút vui trong lòng......
Lúc này ở công ty, Diệp Băng sớm nghe được cuộc điện thoại của Phong Thiên với Tiểu Nhất. Hơn tuần nay cô ta ra sức câu dẫn Phong Thiên, nhưng anh ta không hề để ý. Điều đó khiến cô ta bực tức và tìm cách để cậu ta hiểu lầm Phong Thiên.
Khi Tiểu Nhất đến công ty, cô ta đã nhìn thấy cậu từ dưới cửa công ty. Ngay sau đó Diệp Băng gõ cửa phòng Phong Thiên trước. Cô ta đến gần chỗ Phong Thiên ngồi, giả vở như nói rằng bản tài liệu này đang gặp vấn đề. Phong Thiên cũng bị cuốn theo những gì cô ta nói. Anh ta chăm chú nhìn vào tài liệu, không biết rằng Tiểu Nhất đang tới. Diệp Băng biết Tiểu Nhất đang sắp tới nơi, liền giả vờ chóng mặt rồi ngã vào lòng Phong Thiên. Kịp lúc của phòng mở ra và Tiểu Nhất xuất hiện với xấp tài liệu trên tay. Nụ cười trên môi cậu biến mất khi thấy cảnh lúc này.
Có lẽ nào Phong Thiên cố tình bảo cậu lên để thấy cảnh này sao. Chân cậu như không thể cử động được. Diệp Băng tỏ ra như vô tình, rồi rối rít bào chữa...
"Ôi Tiểu Nhất đó hả, cậu đừng hiểu nhầm nhé, tôi bị chóng mặt....."
Phong Thiên cũng đứng dậy khỏi ghế rồi bối rối đi đến chỗ cậu...Tim Tiểu Nhất như thắt lại, cậu cố gắng giữ bình tĩnh lúc này. Đưa cho Phong Thiên tập tài liệu...
"Em mang đến cho anh này" Nói xong cậu liền quay đi vì không đủ can đảm để nghe những gì Phong Thiên định nói nữa.
Bước chân như chạy của cậu không dừng lại được. Phong Thiên đuổi theo phía sau...
"Tiểu Nhất, nghe anh nói đã. Tiểu Nhất..."
Đến khi bàn tay Phong Thiên bắt được cậu ấy. Anh ta chỉ cố gắng nói cho Tiểu Nhất hiểu, mọi thứ lúc nãy là hiểu nhầm. Nhưng Tiểu Nhất chỉ phản ứng lại với hơi thở có chút gấp gáp...
"Đừng nói gì, em cần về nhà"
"Anh đưa em về"
"Không cần đâu"
Sắc mặt Tiểu Nhất nhợt nhạt đi, cậu còn đang rất mất bình tĩnh. Tay run lên và toàn thân như ớn lạnh vì những gì vừa thấy. Phong Thiên nhìn sắc mặt cậu rất khó coi liền kéo cậu lại..
"Anh đưa em về..."
Tiểu Nhất thực sự chịu không được, cậu run lên, giọng nói đứt quãng, nghẹn lại trong hơi thở gấp..
"Cút...đừng chạm vào tôi...đâu cần phải gọi tôi đến để thấy. Bỏ ra không tôi sẽ làm anh mất mặt đấy. Không phải anh sợ mất mặt lắm sao??"
Phong Thiên biết lúc này đang có nhiều người nhìn mình.
"Anh đưa em về...chúng ta nói chuyện"
Tiểu Nhất bị kích động quá lớn. Xem ra mọi thứ không hề như cậu đang nghĩ. Cậu tưởng Phong Thiên muốn làm lành với cậu. Cậu cho rằng việc Phong Thiên gọi cậu đến đây, chỉ là muốn nói rằng anh ta đã có người khác. Cậu đâu biết rằng đó là sự sắp đặt của Diệp Băng. Mấy ngày qua cậu cũng rất khó chịu, giờ đây như giọt nước làm tràn ly. Cậu nói rõ từng từ một...
"Chúng ta chẳng có gì để nói cả. Bỏ tay ra...nếu không tôi sẽ làm mất mặt anh đó"
Phong Thiên không nói thêm câu nào, lập tức anh ta kéo Tiểu Nhất ra khỏi công ty, sau đó đẩy cậu ấy vào trong xe. Mặc cho Tiểu Nhất giãy nảy lên. Phong Thiên cho xe đi khỏi đó, cả hai lại không nói câu nào. Tiểu Nhất khóc và nghĩ rằng sau khi về sẽ xếp đồ đi khỏi căn nhà đó. Đúng như cậu nghĩ, vừa về tới nhà, cậu xuống xe và đi thẳng vào nhà rồi tự tay nhét như bộ đồ vào vali. Phong Thiên nhìn theo những hành động của cậu. Anh ta không hề ngăn cản cậu, vì lúc này nói gì đi nữa cậu cũng sẽ không tin.
Cho đến khi cậu kéo chiếc vali đi ra cửa phòng thì anh ta mới đứng dậy, chặn ở cửa..
"Em định đi đâu"
"Cút ra..."
Phong Thiên cũng tức giận theo mà lấy chiếc vali của cậu lại, anh ta ném nó vào chiếc bàn kính làm chúng vỡ ra thành từng mảnh. Đôi mắt anh ta đỏ lên...
"Em thử đi xem, tôi đây có giết chết em không?"
Tiểu Nhất mắng lại...
"Đồ khốn, anh là đồ khốn. Tại sao đối xử với tôi như vậy. Tôi vô dụng, tôi lúc nào cũng làm mất mặt anh, tôi chẳng được cái gì hết. Nếu anh đã chán tôi thì để tôi đi, tôi không muốn ở đây nữa."
Tiểu Nhất khóc nấc lên, cậu ta không cần đồ đạc, cứ thế đi ra phía cửa. Phong Thiên lập tức giữ lại, ép cậu vào tường. Sau đó cúi xuống giữ chặt đầu cậu lại mà hôn cậu. Bị Phong Thiên cưỡng hôn, Tiểu Nhất cố đẩy anh ta ra. Nhưng anh ta như siết lấy cổ... rồi cắn mạnh lên môi cậu. Đến khi cậu không còn sức vùng vẫy nữa, thì Phong Thiên mới thả nhẹ cậu ra...
"Tiểu Nhất! Em bình tĩnh chưa?"
Nước mắt vẫn chảy ra, Phong Thiên lấy tay gạt đi nước mắt cho cậu...Lúc này cậu thực sự đau lòng.
"Có phải anh đã hết yêu em??"
Phong Thiên vẫn lau nước mắt cho cậu... "Giờ anh nói anh yêu em thì em sẽ cho rằng anh nói dối. Những ngày qua, thực sự anh đã vô tâm với em. Anh xin lỗi vì tất cả"
"Chúng ta chia tay đi"
Tiểu Nhất nhìn Phong Thiên và nói những lời cậu đã suy nghĩ từ mấy ngày này. Câu nói đó khiến cho Phong Thiên im lặng. Cậu nhắc lại..
"Phong Thiên, chúng ta chia tay nhé! Em thấy mệt lắm, yêu anh thực sự mệt lắm. Dường như em chỉ đang cố gắng để làm anh hài lòng. Nhưng em không làm được nữa. Em cứ nghĩ 5 năm qua chúng ta ở bên nhau như vậy là thực sự hạnh phúc. Nhưng em nhận ra đó chỉ là em đang cố gắng gượng mà thôi. Em không tiếp tục được nữa. Em mệt rồi."
"Chúng ta có thể bình tĩnh lại, chuyện này nói sau được không."
Tiểu Nhất lắc lắc đầu "Em đang rất bình tĩnh. Em đã nghĩ chuyện này lâu rồi. Chúng ta nên giải thoát cho nhau."
Phong Thiên không muốn nghe những gì Tiểu Nhất nói. Anh ta cúi xuống định ngăn những lời nói đó bằng nụ hôn nhưng Tiểu Nhất quay mặt qua...
"Xin anh đừng vậy nữa..."
Đúng là không nên nói chuyện lúc cả hai không được bình tĩnh. Phong Thiên liền rời người cậu ấy.
"Đừng đi đâu cả. Em cứ ở lại đây còn anh sẽ đi"
...................
Hôm đó Phong Thiên đã ra khỏi nhà. Lúc này cả hai cần một khoảng thời gian để biết rằng mình cần gì. Phong Thiên cũng muốn suy nghĩ lại những gì mà Tiểu Nhất nói. Còn Tiểu Nhất cũng không hẳn mình sẽ nổi điên lên hay vùng vằng làm những hành động như con nít nữa. Cậu cũng suy nghĩ rất nhiều về việc cả hai sẽ chia tay. Trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn rằng mai sau nếu không có Phong Thiên thì cậu sẽ sống như thế nào. Mọi thứ dường như làm cậu bất ngờ vì đến quá nhanh, cứ nghĩ như vậy là đủ để hạnh phúc đủ để sống bên nhau trọn đời. Nhưng giữa cả hai đang không có sự chia sẻ, không có sự đồng cảm. Sớm sẽ bất hòa, chỉ là trong suốt thời gian qua, họ quên đi cảm nhận của đối phương nên đã làm cả hai bị tổn thương.

Phong Thiên nghĩ rằng quãng thời gian qua đã làm cho Tiểu Nhất thực sự mệt mỏi. Bản thân anh ta không hề mang hạnh phúc cho cậu. Còn Tiểu Nhất lại cho rằng bản thân cậu chẳng thể giúp được gì cho anh ấy, chỉ là gánh nặng mà thôi. Vẫn biết có giận, có hờn mới là gia vị của tình yêu. Nhưng việc làm đối phương mệt mỏi thì đó không còn là sự giận hờn nữa.
............
Mấy hôm nay Phong Thiên không về nhà, anh ta ở lại công ty. Tiểu Nhất cũng đã bình tĩnh, cậu dọn dẹp đống thủy tinh vỡ trên sàn nhà. Nhờ lại nét mặt của Phong Thiên hôm đó khi ném chiếc vali của cậu đi. Lúc đó thực sự cậu rất sợ hãi, vì trước đây Phong Thiên đã từng trút giận như vậy. Đến khi cả hai thực sự bình tĩnh. Thì Phong Thiên mới liên lạc với Tiểu Nhất.
Cậu ấy không muốn nghe máy, vì sợ nghe những lời xin lỗi hay lời hứa hẹn mật ngọt từ anh ta. Nhưng giây phút cuối cùng thì cậu cũng gạt bỏ lòng trắc ẩn của mình mà cầm điện thoại lên.
"Alo..."
"Tiểu Nhất, đến chỗ anh, anh muốn nói chuyện với em"
"Em không muốn"
"Anh đồng ý chia tay, chỉ cần em đến đây lần cuối"
Tiểu Nhất thẫn thờ một lúc. Cậu không cho phép mình khóc lúc này. Chỉ có nụ cười nhạt trên môi giấu đi cảm xúc khó chịu lúc này "Ừ...em sẽ đến"
Tiểu Nhất chỉnh chu bản thân trước gương. Cố cười để trông sắc mặt tươi lên. Trong lòng cậu lúc này như muốn chết đi khi Phong Thiên quyết định như vậy.
............................
Công ty lúc này vẫn rất đông người. Tiểu Nhất nhanh chóng dạo bước nhanh đến phòng của Phong Thiên. Vừa vào thì Phong Thiên đã xuất hiện, như thể anh ta đã đứng đấy chờ cậu rất lâu rồi. Nhìn đôi mắt sâu và trùng xuống của anh ta, cũng đủ biết mấy ngày nay Phong Thiên ngủ không ngon. Thấy cậu đến Phong Thiên liền lên tiếng...
"Em đến rồi sao..."
Vẻ mặt hồ hởi của Phong Thiên cũng không làm Tiểu Nhất vui được.
"Có gì anh nói đi"
"Anh sẽ không nói gì với em cả"
Tiểu Nhất tỏ mặt khó chịu "Phong Thiên..."
Anh ta cướp lời của Tiểu Nhất, kéo tay cậu thì cậu vùng vằng hất ra.." Đừng kiểu như vậy nữa..."
Phong Thiên nhìn về phía Tiểu Nhất, khuôn mặt nghiêm túc "Đừng nói gì, chỉ cần em đứng đây"
Anh ta đẩy Tiểu Nhất vào sau rèm cửa, cậu không hiểu Phong Thiên muốn gì. Nhưng sau đó anh ra bấm điện thoại bàn và lên tiếng "Diệp Băng, cô vào đây tôi nhờ một lát"
Bỗng nhiên Tiểu Nhất như muốn nín thở lại, cậu nép hẳn vào sau rèm và không hề động đẩy nữa. Chỉ chưa đầy nửa phút sau thì cô thư ký Diệp Băng đó gõ cửa đi vào.
Đợi khi Diệp Băng đến gần thì Phong Thiên mới lên tiếng...
"Diệp Băng! Tôi muốn nhờ cô một việc"
"Có chuyện gì mà anh kêu em vào gấp vậy"
"Cô giúp tôi xem lại camera trong phòng với. Bữa qua tôi có vô tình để quên tài liệu trên bàn, sáng nay đã mất. Cô xem liệu có ai đã dọn hay xé tập tài liệu đó không?"
Tự nhiên mặt Diệp Băng biến sắc và cô nhìn quanh lại phòng và chợt nhận ra có chiếc camera ở góc phòng.
"Sao thế? Sao nhìn cô có vẻ lo lắng thế"
"Dạ không, để em xem giúp cho"
"Ừ, rồi xem lại ngày 18 vừa rồi luôn nhé"
Diệp Băng bỗng chột dạ..
"Sếp...ý anh là...."
"Tôi biết hôm đó tài liệu bị xé là cô làm, rồi chuyện vô vô tình ngã vào tôi cũng là do cô sắp đặt, và cả chuyện Tiểu Nhất làm cô té cũng không phải."
Phong Thiên chậm rãi nói nhưng không hề trách móc Diệp Băng. Sau đó anh ta đặt tay lên vai cô.
"Diệp Băng cô rất thông minh, giỏi giang và cả xinh đẹp. Nhưng cô biết không? Phong Thiên tôi luôn chỉ yêu một mình Tiểu Nhất"
"Sếp Phong...tôi....tôi xin lỗi...tôi chỉ là nhất thời đố kị với Tiểu Nhất"
Phong Thiên trẫn tĩnh Diệp Băng.
"Với tài năng của cô thì cô còn có thể có rất nhiều thứ khác. Nhưng Tiểu Nhất chỉ có tôi thôi. Cậu ấy dễ bị tổn thương lắm"
"Sếp Phong....tôi...thực sự xin lỗi... Tôi sẽ viết đơn xin nghỉ ngay"
"Không, tôi không muốn đuổi cô, tôi còn muốn cô làm việc lâu hơn nữa. Nếu muốn đuổi thì đã sớm cho cô nghỉ việc lâu rồi. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Diệp Băng lo lắng trong lòng nhưng rồi nét mặt của Phong Thiên vẫn vui vẻ với cô "Thôi ra ngoài làm việc đi, chuyện này cũng là lỗi tại tôi!"
"Dạ? Nhưng mà....anh thực sự không hề tức giận vì tôi đã làm vậy sao?"
"Hừm, tức giận sẽ giải quyết được vấn đề ư? Tôi cũng không muốn đuổi một nhân viên giỏi như cô"
Diệp Băng ra ngoài vẫn tâm trạng khó tả và cô đã nhận ra một bài học cho mình lúc này. Lúc này bên trong Phong Thiên nhìn về phía rèm cửa..
"Em ra đi..."
Tiểu Nhất bước ra, những nút thắt trong lòng cậu như được gỡ bỏ. Tuy nhiên lúc này không thể coi như không có chuyện gì được. Bởi trước khi đến đây Phong Thiên đã nói rằng đồng ý chia tay. Cậu không lên tiếng vì chẳng biết nên nói gì cả. Phong Thiên đẩy một tờ giấy đến trước mặt cậu.
"Anh ký rồi..."
Cậu nhận ra tờ đó là giấy ly hôn. Tại sao anh ấy muốn giải thích cho cậu rồi lại còn muốn chia tay. Lòng tự trọng của cậu không cho phép cậu hỏi anh ta. Nhưng vẫn ngập ngừng trước tờ giấy thì Phong Thiên lại nói tiếp..
"Anh xin lỗi vì quãng thời gian qua đã làm em mệt mỏi. Anh thật tệ đúng không? Nếu em cảm thấy khó chịu vậy thì anh đồng ý chia tay với em"
Tiểu Nhất lưng tròng nước mắt. Trong đầu cậu nghĩ rằng tại sao lại không nói chúng ta đừng chia tay, tại sao không nói vậy, sao lại đưa tờ giấy như thế này. Có khác nào bảo cậu ký vào đây đi. Tiểu Nhất liền tìm cây bút trên bàn rồi liền đặt bút lên giấy. Nước mắt rơi xuống tờ giấy đó, tay cậu như run lên....
Cậu đưa nét bút thì nhận ra bút hết mực, liền lấy cây khác nhưng nó cũng không hề có mực, thử cả 3 cây bút đều không viết được. Phong Thiên đưa cho cậu cây bút từ túi áo hắn...
"Vợ muốn ký thật sao?"
Nước mắt Tiểu Nhất rơi càng nhiều hơn. Cậu không nhìn anh ta, vẫn lấy cây bút đó mà tay run lên. Ngay giây phút đó Phong Thiên kéo tờ giấy đó lại rồi xé mát trước mặt cậu...
"Đủ rồi"
Anh ta kéo cậu về phía mình... "Đừng ký có được không??"
Tiểu Nhất òa lên trong lòng anh ta "Không phải anh đưa nó cho em sao? Không phải là muốn em ký sao?"
"Em nghĩ anh sẽ để em ký sao?"
Tiểu Nhất rấm rứt khóc trong lòng Phong Thiên. Anh ta ôm cậu chặt hơn...
"Sau này và mãi về sau này đừng bao giờ nói chia tay được không em?"
Tiểu Nhất gật đầu thật nhiều trong lòng Phong Thiên...Lúc này cả hai mới có cảm giác an toàn khi ở bên nhau. Mọi thứ trong lòng dường như được gạt bỏ.
...............
Lúc sau Phong Thiên đẩy Tiểu Nhất ra...anh ta đi vội đến cánh cửa rồi khóa trái nó lại. Rồi quay trở lại cởi áo khoác ra và tiến đến ôm Tiểu Nhất mà hôn..
"Anh làm gì vậy...đang trên công ty mà.."
"Anh thích thử cảm giác ở đây"
"Không phải anh từng nói không thích vậy sao? Với lại có camera"
"Hừm, camera đó là giả, là anh chỉ bắt thóp Diệp Băng thôi"
Tiểu Nhất bị đồn lại, cậu tránh né những hành động thái quá của Phong Thiên.
"Nhưng mà...a..."
Phong Thiên đưa tay gỡ hàng cúc áo của cậu ra rồi cứ thế hôn lên cổ cậu...
"Phong Thiên...hay chúng ta về nhà đã. Em ngại lắm"
Phong Thiên hôn lên môi cậu rồi từ từ liếm lên vành tai đang đỏ ứng của cậu
"Đã bao lâu rồi chúng ta không làm tình nhỉ?"
"Không biết...đều do anh cả"
"Xem ra anh phải bù đắp cho em thật nhiều rồi"
................Hôm đó văn phòng của Phong Thiên điện sáng đến quá nửa đêm. Sáng hôm sau thấy phía ngoài cửa đề dòng chữ "Sếp đang bận với vợ, cấm làm phiền"
..........THE END...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net