22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhu lại trịnh trọng mà đáp lời.

Thẩm Nghiệp khóe miệng gợi lên, trong mắt lộ ra vô vàn tia sáng, cùng ánh nắng ửng đỏ giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, hình ảnh này đâm thẳng vào đáy lòng Diệp Trạch. Nhiều năm sau hồi tưởng thiếu niên giờ phút này vui vẻ, ngực anh đều ấm lên.

Từ Tư Tư vẫn luôn đợi bọn họ trở về, hỏi bọn họ tình huống ‘ Hy Vọng Có Kiếp Sau ’ .

Thẩm Nghiệp không quá thuận tiện lộ ra việc Mạnh Như Yên, loại sự tình này không nên thêm một người biết, thương tổn Mạnh Như Yên liền ít đi một phần.

Cậu hàm hồ mà nói: “Không có việc gì, sợ bóng sợ gió một chút thôi.”

Từ Tư Tư thấy thế cũng không hỏi nhiều, ngược lại nói tình huống khai trương hôm nay: “Trường học tổng cộng 22 vị bạn học xếp hàng đoán mệnh, cậu tìm thời gian tính cho bọn họ đi.”

“Vâng, chị đưa danh sách cho em, ngày mai em đi trường học tìm bọn họ.”

Đang đợi Từ Tư Tư đưa danh sách, Thẩm Nghiệp nằm liệt ngồi ở trên sô pha, hai mắt nhìn trên không, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Diệp Trạch như suy tư gì mà nhìn cậu trong chốc lát, quay đầu đi phòng bếp.

Vì thế chờ Thẩm Nghiệp hoàn hồn, liền phát hiện vị hôn phu cậu bận rộn ở trong phòng bếp!

Thẩm Nghiệp kinh ngạc đến miệng có thể nuốt vào một quả trứng gà, chạy tới phòng bếp nhìn đồ hiếm lạ, liền thấy Diệp Trạch kéo tay áo rửa rau. Hôm nay Diệp Trạch mặc đồ ở nhà, nhưng khí chất anh là không nên xuất hiện ở phòng bếp a!

“Chú, chú là nấu ăn sao?”

Diệp Trạch: “Ừm, cậu muốn ăn cái gì?”

Thẩm Nghiệp tròng mắt chuyển động: “Gà ớt cay.”

“……” Diệp Trạch nhớ tới trò đùa của đứa nhỏ lần trước, bất đắc dĩ mà lắc đầu, quay đầu hỏi nữ đầu bếp, “Có ớt không?”

“Có có có.” Nữ đầu bếp lập tức từ giỏ rau lấy ra, cô biết Thẩm Nghiệp thích ăn cay, mỗi ngày đều sẽ mua ớt.

Ụa, Diệp Trạch thật muốn làm gà ớt cay cho cậu?

Thẩm Nghiệp cảm giác chính mình đang nằm mơ……

Diệp Trạch đã bắt đầu rửa ớt, rửa xong chuẩn bị cắt.

Thẩm Nghiệp chạy nhanh ngăn lại anh: “Đây là ớt, chú nên mang bao tay.”

Diệp Trạch yên lặng mà đi tìm bao tay.

……Này cũng quá nghe lời đi?

Thẩm Nghiệp bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí: “Chú ơi, chú……Là vì an ủi cháu sao?” Cho nên mới nấu ăn cho cậu.

Diệp Trạch không trả lời, dùng tay dính nước lạnh chạm chạm mặt cậu.

Thẩm Nghiệp mặt đỏ lên một chút, vì che giấu trạng thái chính mình cậu lẩm nhẩm lầm nhầm mà kêu: “Hôm nay sao lại thế này, thời tiết quá nóng đi! Có phải mau đến ngày nóng bức hay không?”

Diệp Trạch khóe môi nhẹ nhàng câu lấy, không có vạch trần cậu.

Gian nan mà cắt ớt cùng gà, Diệp Trạch liền chuẩn bị nấu ăn. Đáng tiếc anh từ nhỏ đến lớn đều có người hầu hầu hạ, thật đúng là chưa làm qua……Vì thế kế tiếp đó là toàn bộ phòng bếp tràn ngập mùi ớt gay mũi, còn kèm theo khói đặc……

……Thật là làm khó anh đấy a.

Thẩm Nghiệp lại vừa cảm động vừa buồn cười, tiếp nhận nồi: “Để cháu.”

Cuối cùng đồ ăn vẫn là Thẩm Nghiệp làm.

Diệp Trạch ở một bên nhìn động tác cậu, trong mắt lộ ra ảo não, miệng nhấp càng khẩn trương.

Thẩm Nghiệp cũng không có nhận thấy được cảm xúc anh, cười tủm tỉm cùng anh nói chuyện phiếm: “Hôm nay chú biểu hiện rất tốt, cháu làm  thịt xương sườn kho tàu cho chú, được không?”

Mấy ngày hôm trước cậu làm thịt xương sườn kho tàu, Diệp Trạch rất thích ăn.

“Được.” Diệp Trạch dùng ngón tay chạm chạm bên tai cậu.

Thẩm Nghiệp: “……”

Nói chuyện thì nên nói, ngài đừng động tay động chân a! Tôi hiện tại muốn quạt gió!

Buổi tối trước khi ngủ, Diệp Trạch tắm rửa xong, mặc vào áo ngủ, đeo đai lưng, đi gõ cửa phòng Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp vừa mở cửa ra liền bị mãnh liệt đánh sâu vào!

Cơ ngực nửa lộ, cơ bụng như ẩn như hiện…..Quá tú sắc khả xan!

*Thân hình đẹp đến nỗi làm người ta thèm thuồng=))

Diệp Trạch nhận thấy được tầm mắt cậu, yên lặng mà đem cổ áo mở ra chút.

Thẩm Nghiệp: “???”

Tình huống là thế nào, nam nhân đây là ở chủ động mời cậu nhìn?

Diệp Trạch vành tai đỏ lên, có điểm không được tự nhiên mà quay đầu đi.

Trước đó muốn làm đồ ăn an ủi nhóc con, cuối cùng làm hỏng, sau đó Diệp Trạch vẫn luôn suy nghĩ, tiểu sắc quỷ cảm xúc không tốt, cho cậu một chút ngon ngọt, tâm tình cậu hẳn là sẽ tốt một chút đi.

Thẩm Nghiệp: “!!!”

Cho nên nam nhân chính là cố ý để cậu nhìn?

Được được được, sao có thể không nhìn! Một đôi mắt dính ở trên người Diệp Trạch, liền kém chảy nước miếng!

Cậu vươn tay, tính toán thử xúc cảm, liền nhận được điện thoại Thái Chi Vĩ: “Cậu mau xem Weibo, Tiêu Ất Ất thật sự xảy ra chuyện! Hiện tại dân mạng đều đang quỳ cậu!”

Thanh âm cao vút làm Thẩm Nghiệp hoảng sợ.

Tầm mắt cậu vẫn luôn dính ở cơ bụng Diệp Trạch, không quá cảm thấy hứng thú hỏi: “Sao lại thế?”

“Cậu trước xem Weibo, xem liền hiểu được!” Thái Chi Vĩ cúp điện thoại.

Thẩm Nghiệp: “……”

Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì a! Trì hoãn tôi thưởng thức mỹ nam!

Thẩm Nghiệp tức giận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net