Chương 21: Tuyệt vọng cầu xin!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ta cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết sẽ không có nhiều người như vậy mới đúng." Mạnh Truyền Tân sắc mặt nghiêm túc nói.

"Có thể hay không là vì nơi này đã có chuyện gì xảy ra? Hay là ở đây có tập tục này?" Lăng Nghị tự mình an ủi.

Mạnh Truyền Tân cùng Lăng Nghị đều không biết đám người trước mắt chính là do Phục Luân giả vờ thần không biết quỷ không hay, đem hết thảy tập trung ở nơi này, giả vờ tự nhiên đi tới đi lui.

"Cũng có thể đi. Ta trước tiên gọi điện thoại hỏi A Cường bọn họ cụ thể đang ở đâu. Lăng Nghị, theo sát ta, tuyệt đối đừng tản ra." Nói rồi, Mạnh Truyền Tân buông tay Lăng Nghị ra, từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tân Uy Cường .

Lăng Nghị phía sau theo sát Mạnh Truyền Tân, một tấc cũng không rời, đang lúc Mạnh Truyền Tân tập trung tinh thần gọi điện thoại thì, một nam tử mặc áo khoác, tập tễnh đi ngang qua Lăng Nghị rồi đột nhiên ngã xuống.

"Cẩn thận!"

Xuất phát từ bản năng, Lăng Nghị cấp tốc khom lưng đỡ lấy nam nhân, quan tâm nói: "Lão nhân gia, ngài không có sao chứ?"

Như sợ hãi chính mình sẽ ngã, nam nhân liền lấy tay cầm thật chặt cánh tay Lăng Nghị rồI chậm rãi giơ lên.

Thấy rõ khuôn mặt trước mắt, Lăng Nghị nhất thời mở to hai mắt, "Tả Khiêm..."

Còn chưa có nói xong, bụng đột nhiên truyền đến một trận ê ẩm, thân thể Lăng Nghị co quắp, một luồng điện mạnh mẽ lưu động khắp cả toàn thân, thân thể bị Tả Khiêm kích điện chết tiệt. Không thể động đậy, nhếch miệng cũng không cách nào phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Không thể nghi ngờ, cậu không trốn được !

Lăng Nghị không cam lòng, rõ ràng thời khắc tuy hi vọng chỉ có trong gang tấc, nhưng tại sao lần thứ hai lại chìm vào một vùng tăm tối.

Chỉ cần qua nơi này, cậu liền có thể cùng người mình yêu sống tốt, chỉ cần có thể rời đi, cậu tại cõi đời này chính là người hạnh phúc nhất! !

Tại sao! ? Tại sao cậu chịu nhục 3 năm, ông trời đến điểm đòi hỏi nhỏ bé này của cậu cũng muốn cướp đoạt! ? Cậu muốn rời đi! Muốn cùng Tân Ca kết hôn! ? Bất luận muốn cậu như thế nào cũng được, chỉ là thời khắc này,cậu không muốn quay về cái nơi đáng sợ ấy nữa!

Thân thể Lăng Nghị trượt xuống, Tả Khiêm dùng tay đỡ, Lăng Nghị ngước đầu, cực kỳ thống khổ, mỉm cười nhìn Tả Khiêm, thân thể bị điện giựt cứng ngắc, Lăng Nghị dụng hết toàn lực mới hé được miệng, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, "Cầu... Cầu ngươi... . . . Thả... Thả ta... Đi... Cầu. . ."

Cầu ngươi thả ta đi! Để ta đi tìm chút ấm áp của mình a!

Lăng Nghị không cách nào lại nói tiếp, Đôi con ngươi đen kịt bao hàm vô số lời khẩn cầu, nhưng Tả Khiêm vẫn lạnh như băng mỉn cười nhìn Lăng Nghị. Người qua đường chỉ cho rằng hai người ôm nhau, cũng không có phát hiện có cái gì không đúng.

Lăng Nghị dụng hết toàn lực quay đầu đi tìm Mạnh Truyền Tân, trong đám người, anh vừa nói điện thoại vừa hướng phía trước đi càng xa.

"Tân... Ca... . . ."

Lăng Nghị suy yếu nhếch miệng, gian nan giơ tay lên, vất vả đưa về hướng Mạnh Truyền Tân, như muốn tóm lấy cái bóng người đã đi xa kia, nhưng là một giây sau, tay đưa lên đột nhiên bị một cái tay khác nắm lấy, một thân đen tuyền tự đâu tới chắn trước mặt Lăng Nghị.

Mà người đàn ông này, chính là Phục Luân.

"Bảo bối." Phục luân đưa tay lau đi vệt nước mắt của Lăng Nghị , cười khẽ thấp giọng nói: "Đem nước mắt giữ lại, khi trở lại, ta sẽ để nó chảy ra một cách không dư thừa!"

Lăng Nghị còn không nói chuyện, thân thể liền bị Tả Khiêm một lần nữa kích điện, lần này, Lăng Nghị trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mạnh Truyền Tân gọi điện thoại chỉ Tân Uy Cường chổ của mình , hai người ở trong dòng người liền đụng đầu vào nhau ,Tân Uy Cường mặc trang phục lính đánh thuê, vừa thấy Mạnh Truyền Tân, lập tức hưng phấn tiến lên nghênh tiếp.

"Mẹ nha! Rốt cục cũng tìm được ngươi ! Cuối cùng cũng coi có thể cho Tẫn ca một câu trả lời !" Tân Uy Cường lớn tiếng nói.

"Ta lo lắng Phục Luân đã phái người đuổi theo ! Tránh khi xảy ra sơ xuất, chúng ta đi nhanh đi!" Mạnh Truyền Tân nói xong, quay đầu hướng Lăng Nghị nóI : "Lăng Nghị, hiện tại ta đi trước... . . ."

Lời còn chưa dứt, Mạnh Truyền Tân bỗng nhiên kinh sợ, phía sau làm sao chẳng còn thấy bóng dáng Lăng Nghị nữa !

"Lăng Nghị... Lăng Nghị! !" Mạnh Truyền Tân một bên hô, một bên nhanh chóng đi vòng lại.

Tân Uy Cường thấy thế liền kéo Mạnh Truyền Tân lại , sắc mặt khó coi: "Làm sao A Tân? Ngươi ở trong điện thoại không phải nói Lăng Nghị ở cùng với ngươi sao?"

"Lăng Nghị vừa nãy vẫn đi theo phía sau ta! Làm sao mớI đây đã không thấy ?"

"Ngươi đừng vội! Có phải là lạc rồi không?"

Mạnh Truyền Tân hoảng hồn, giơ tay vồ vồ tóc trên trán, kinh hoảng tự nhủ: "Không thể! Lăng Nghị đâu phải hài tử ba tuổi ! Không thể lạc được! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Chưa bao giờ Mạnh Truyền Tân hoảng loạn như lúc này, vừa hô lớn tên Lăng Nghị, vừa chạy vừa xô đoàn người quay trở lại!

Hắn vượt qua bao niêu khó khăn mới đưa được Lăng Nghị tới đây! Chỉ thiếu chút nữa liền có thể cùng nhau sống hạnh phúc! Tại sao! ? Tại sao ngay lúc mấu chốt một mực lại.....

"A Tân! Người Phục Luân biết ngươi! Ngươi không thể trở về ! Ta để các anh em thử tản ra tìm! Ngươi trước tiên theo ta trở lại!" Tân Uy Cường kéo Mạnh Truyền Tân, xoay người lạnh lùng nói: "Các ngươi nhanh lên một chút đi tìm!"

"Phải!" Bọn thủ hạ tuân lệnh, cấp tốc đi vào trong đám người.

"Nhất định là do người của Phục Luân làm ra!" Mạnh Truyền Tân sắc mặt khó coi nói: "Đều do ta! Ta không nên buông tay Lăng Nghị ra!"

"Nơi này nhiều người như vậy, nói không chắc chỉ là đơn thuần đi lạc đi! Ngươi trước tiên đừng tự mình doạ mình! Lăng Nghị hắn lại không phải thiếu niên yếu đuối, chắc chắn không dễ như vậy bị mang đi!" Tây Uy Cường nỗ lực an ủi Mạnh Truyền Tân, nhưng đáy lòng cũng cực kỳ bất an, Phục Luân luôn là người khôn khéo nham hiểm, nếu muốn ở trong đám người này thần không biết quỷ không hay mang Lăng Nghị đi thì là quá dễ dàng!

---------

Phục Luân không ngồi trực thăng rời đi, mà là ngồi trên xe chạy về, Lăng Nghị bị hắn thô bạo ném vào chỗ ngồi phía sau xe thì cũng đã tỉnh, nhưng thân thể vẫn không cách nào nhúc nhích.

Nhìn ngoài cửa xe nhanh chóng lùi về phía sau cảnh tượng, Lăng Nghị triệt để tuyệt vọng , đáy lòng duy nhất vui mừng chính là, hắn tân ca, rốt cục an toàn , như vậy, tựa hồ cũng đã đủ rồi!

Coi như hắn người như thế không có tư cách thu được tự do đi! Liền để hắn chết đi!

Lăng Nghị thân thể bại liệt giống như dựa vào xe giác, hai mắt vô thần nhìn cửa sổ xe, mãi đến tận cái cổ đột nhiên bị phục luân bóp lấy, sau não bị phục luân tầng tầng chống đỡ ở trên cửa sổ xe.

Phục luân cười gian, hẹp dài hai mắt híp thành một cái tuyến, khóe miệng mang theo một vệt tàn lạnh nụ cười, âm trầm rất là khủng bố, hắn muốn nhìn Lăng Nghị lộ ra kinh hoảng vẻ mặt, hắn muốn nhìn hắn cầu xin chính mình tha thứ hắn! Tuy rằng hắn chân thực muốn làm chính là đem người đàn ông trước mắt này chém thành muôn mảnh!

Phục luân nhìn kỹ Lăng Nghị, không có bất luận động tác gì, hắn đang chờ đợi Lăng Nghị kinh hoảng bất lực cầu hắn, hai ngày nay Lăng Nghị dịu ngoan, để phục luân ở trong tiềm thức sai cho là mình đối với Lăng Nghị có rất mạnh lực uy hiếp, đáng tiếc, hắn sai rồi!

Lăng Nghị lành lạnh hai mắt rốt cục tiêu cự ở phục luân trên mặt, lạnh không phải vậy, Lăng Nghị co giật khóe miệng, cực kỳ âm phúng nở nụ cười một tiếng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net