Chương 10: Một ngày vắng nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày cuối cùng của mùa hè, Lão nghỉ việc ở quán cà phê và tôi vẫn bám theo Lão trên mọi nẻo đường. Tôi cảm thấy may mắn rằng bí mật nhỏ nhoi giữa tôi và Lão vẫn được giữ kín cho đến giờ.

- Lão này, nghỉ làm xong Lão đi chơi với tôi nhé!

- Không.

- Vì sao? Cả mùa hè làm việc, Lão còn chưa có chơi gì mà.

- Bận ngủ.

- Đi mà, đi đi! Đi với tôi đi.

- Vậy địa điểm tôi quyết định.

Vui mừng chưa được bao lâu, tôi bị Lão đạp một đạp rơi xuống vực thẳm. Tin được không, Lão dẫn tôi đến Thư viện thành phố, chính xác, là thư viện đấy. Rốt cuộc Lão có định nghĩa được đi chơi là đi những đâu và làm những gì không vậy? Tôi như pho tượng đứng bất động nhìn cái thư viện to đùng sừng sững trước mặt.

- Vào thôi!

Tôi mếu mặt, thật muốn chảy vài giọt nước mắt cho Lão cảm động.

- Lão có chở tôi đến nhầm chỗ không vậy?

- Không. Vào đây đọc tí sách cho nhân sinh quan của cậu đỡ méo mó.

- Tôi nào có.

Bất đắc dĩ, tôi vẫn phải theo chân Lão vào trong thư viện. Bước vào căn phòng lớn, từng kệ sách gỗ khổng lồ khiến tôi choáng ngợp. Những kệ sách màu nâu sẫm xếp ngay ngắn từng hàng từng hàng như những gã khổng lồ bảo vệ thư viện. Tường sơn màu vàng chanh, cửa sổ sát đất hứng trọn ánh sáng cho căn phòng. Tôi như đứa trẻ lạc vào vùng đất mới, thấy mọi thứ đều tươi mới, đẹp đẽ và thú vị. Trong lúc chờ Lão làm thẻ vào cổng, tôi rảnh rỗi ngắm cái này một tí, sờ cái kia một tẹo, thư viện đẹp hơn tôi tưởng nhiều. Trong không khí còn ngửi được mùi sách giấy nồng nàn.

Tôi thích thú kéo áo Lão hối thúc:

- Xong chưa, xong chưa? Tôi muốn vào.

Lão nhướng mày nhìn tôi.

- Thích rồi sao?

Tôi gật đầu như giã tỏi.

Những thứ thuộc về Lão đều rất mới mẻ, cũng rất đẹp đẽ. Tôi thích Lão, nên sẽ dần dần thích những thứ Lão thích, những việc Lão làm, những nơi Lão đến. Sau này, những việc Lão thường làm tôi sẽ cùng làm với Lão. Tôi sẽ trở thành một phần trong vô số những thứ Lão thích.

Lúc viết những dòng này, tôi đang hồi tưởng lại một ngày vắng nắng trong trẻo của mùa hè, tôi cùng Lão là một màu xanh nho nhỏ mới nhú. Mọi thứ của Lão lúc đó đối với tôi là cái gì đó rất mới lạ cũng đầy thích thú, tôi tình nguyện làm nhà thám hiểm đầu tiên khám phá cuộc sống của Lão. Những thứ tôi khám phá được, tôi sẽ không công khai mà sẽ cất giữ thật kĩ, cất giữ nó như bí mật để nuôi dưỡng tình cảm của tôi với Lão.

Người nào đó cầm cà phê đi ngang, thẳng thừng bắt bẻ tôi:

- Vô số? Anh không có thích nhiều thứ như vậy.

- Ơ, thế em có được xem là một trong những thứ hiếm hoi được anh thích không?

- Có quyển sách lúc đó anh rất thích nhưng giờ anh không thèm đọc nữa rồi.

Lão có thể nói tiếng người không?

Tôi bám theo Lão vào chọn sách. Lão đọc toàn những thứ kinh điển bám mùi sách cũ, vừa dày vừa chán. Những quyển sách đó, tôi mà lấy ra chỉ có thể đem về làm gối ngủ. Tôi đi lang thang sang kệ truyện tranh, vui vẻ cầm vài cuốn về bàn ngồi đọc. Lão nhìn tôi xách đống đó về, khinh khỉnh ra mặt. Một kẻ như Lão thì có bao giờ biết được niềm vui của truyện tranh?

Truyện tranh đọc nhanh lắm, một nhoáng là xong, huống hồ gì đây còn là những quyển tôi từng đọc rồi. Tôi nhìn sang, Lão đang say mê với cuốn sách trên tay. Lão của tôi bây giờ lại trở về là ông cụ của ngày xưa, vẫn trung thành với áo sơ mi sẫm màu, cặp kính cận, và đôi xăng-đan mòn đế. Tóc Lão cũng chẳng còn vuốt ngược như thuở đi làm, dài xuống như sắp che cả mắt. Mặc dù Lão chẳng còn đẹp trai như lúc đó, nhưng tôi thích Lão thế này hơn, mộc mạc, gần gũi và sẽ chẳng ai chú ý đến Lão ngoài tôi cả.

Mỗi lần đọc sách là Lão lại chăm chú đến lạ. Tôi mặt dày nhìn Lão thẳng thừng đến vậy mà Lão cũng không khó chịu. Tôi nằm gối lên cuốn sách to của Lão, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lão được ánh sáng bao phủ. Mắt sáng, lông mi dày lâu lâu lại chớp một cái. Lão có thể ngừng làm tim tôi xao xuyến được không?

Tôi mơ màng ngủ, đến khi cảm thấy khó chịu mới giật mình tỉnh giấc. Tôi vô thức đưa tay lên chùi mép, cảm thấy may mắn vì mình không chảy dãi. Ngoài trời đã ngả màu trứng chín, trong thư viện phủ đầy ánh sáng vàng ấm áp của bóng đèn trần. Tôi nhìn sang, Lão vẫn đang chăm chú đọc sách của mình. Tôi tự hỏi Lão không biết mệt là gì sao?

Tôi kéo áo Lão, mè nheo:

- Lão ơi, tôi đói!

Không phải đang làm trò, tôi thực sự đói thật.

- Để yên! - Lão gắt.

Tôi cảm thấy đáng thương lủi thủi một mình đi cất sách. Ngặt nỗi ai lấy mất cái ghế, chỗ để truyện thì tôi với không tới. Tôi cố nhón chân, căng tay ra để đặt đúng chỗ mấy cuốn sách nhưng làm thế nào cũng không với đến được. Tay mỏi, tôi bực mình định mắng ra tiếng. Ai ngờ đâu Lão xuất hiện đúng lúc, đem mấy cuốn truyện trong tay tôi để nhẹ nhàng lên kệ chẳng tốn chút sức nào.

Tôi vui vẻ cười hì hì nịnh nọt Lão.

- Lão cũng cao ghê!

Lão lười chả buồn đáp lại. Tôi theo chân Lão đi băng qua vài kệ nữa, để Lão trả lại sách.

- Xong rồi mình đi ăn đâu đây Lão? Tôi đói rồi.

- Tùy cậu.

- Thế mình đi ăn mỳ đi. Tôi biết có chỗ bán mỳ ngon lắm.

- Ừ.

Tôi đứng sau huyên thuyên, đợi Lão cất sách. Lúc Lão vươn người đưa sách lên kệ, tôi lén đo lưng Lão bằng gang tay. Chưa kịp đo xong thì Lão đã quay lại lườm tôi, tôi giả ngơ quay đi.

Khi ăn mỳ, tôi thấy Lão nhăn mặt không động đũa. Tôi mới hỏi.

- Lão không ăn được hành hả? Hay sao?

Lão mím môi, khó khăn nói ra vài từ:

- Hợp vệ sinh không thế?

Tôi nhìn dòng người qua lại bên đường, mọi thứ ồn ào náo nhiệt đúng chuẩn chợ đêm. Quán chúng tôi đang ngồi là quán bán mỳ ngon nhất ở khu chợ đêm này, lúc tôi với Lão đến quán đã đông khách rồi, nếu không vì có quen biết sẵn với cô chủ quán, chắc đến giờ tôi với Lão vẫn còn đang mốc mồm đợi ăn. Nếu mà cô Mai nghe được Lão nói thế chắc chắn sẽ thay giấy ăn bằng tờ giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm cho Lão lau miệng.

- Lão yên tâm. Tôi ăn ở đây cả chục năm rồi có đau bụng tí nào đâu.

- Quán này có lịch sử lâu đời thế cơ à?

Đấy, lại cái điệu bộ khinh khỉnh không bỏ được!

- Nói chung là Lão yên tâm đi, tôi đảm bảo tất.

Lão vẫn không chịu động đũa mặc dù tôi đã đảm bảo đến thế rồi. Bên ngoài Lão như nông dân quê mùa mà ăn uống lại còn kiểu cách thế cơ đấy. Mặc kệ Lão, tôi đói rồi nên chỉ còn biết cắm mặt vào ăn thôi. Chốc sao, Lão mới thử ăn vài miếng, rồi sau đó háu ăn chẳng khác gì tôi cả.

- Cô Mai, cho cháu thêm hai tô nữa!

Tôi nhìn Lão, ấy thế mà Lão lại chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng với hành động của mình lúc nãy. Lão hạ giọng, nói như kiểu bâng quơ cố ý để tôi nghe:

- Ngon thật!

Sao Lão lại có thể đáng yêu đến thế cơ chứ?

Ăn xong, tôi dẫn Lão đi lòng vòng chợ đêm. Ban đầu Lão một mực không chịu, đúng rồi, một kẻ ưa sạch sẽ lại ghét mấy nơi đông người như Lão không thích là phải. Nhưng tôi huyên thuyên một hồi, Lão cũng theo chân tôi đi, rõ ràng vì tôi quá phiền chứ chẳng có lí do gì cả. Trong khi tôi vui vẻ nhìn ngắm mọi thứ được bày bán, Lão lại như kiểu tránh càng xa mọi thứ càng tốt, đến chân mày cũng sắp dính vào nhau đến nơi.

Nhìn đến hàng dép, tôi lơ đãng hỏi Lão:

- Này Lão, giày Lão mang size mấy vậy?

- 41.

- Lão đứng đợi tí nhé!

Tôi nói rồi chạy vụt vào hàng giày. Đã đến lúc Lão phải thay đôi giày mới rồi, đôi cũ trông mòn đến thảm thương. Tôi lựa một đôi có kiểu dáng đơn giản nhất nhưng chắc chắn. Tôi định làm quà cho Lão, nếu không tôi sợ vào năm học mới Lão vẫn sẽ mang mãi đôi xăng-đan mòn đế đó mất.

Tôi chạy Lão chỗ Lão, thấy Lão vẫn đứng yên như tượng ở chỗ cũ. Tôi không muốn nói rằng đó là cái chỗ sạch sẽ nhất mà Lão có thể tìm được. Tôi chìa cái túi ra trước mặt Lão. Lão không nhận lấy, nhướng mắt kiểu muốn hỏi xem tôi đang bày trò gì.

- Bán giày.

- Không mua.

- Mua đi! Năn nỉ!

- Không.

- Tôi bán rẻ lắm! Năm ngàn thôi.

Lão như hiểu ra vấn đề, mở miệng liền mắng tôi ngu ngốc. Tôi không thể tặng giày cho Lão được. Người ta bảo đang thân nhau mà tặng giày cho nhau thì dễ chia xa lắm. Tôi không muốn, với Lão thì lại càng không.

Lão mở ví, nghiêm mặt hỏi tôi:

- Bao nhiêu tiền?

- Năm ngàn.

- Giá gốc.

Tôi đưa ra giá chỉ còn một nửa giá ban đầu. Lão liền đưa tôi gấp đôi số tiền tôi nói ra. Tôi ngớ người, bảo Lão:

- Tôi không có tiền thối đâu.

- Cậu tưởng tôi khờ chắc? Nãy đi ngang qua vài sạp hàng tôi đã thấy giá rồi.

Tôi phụng phịu:

- Lão không thể giả vờ bị lừa một lần sao?

- Không thể.

Thành thật đến thế là cùng!

- Tôi lấy giày, cậu lấy tiền. Không thì tôi sẽ không nhận!

- Được rồi.

Trên đường về, tôi hỏi Lão.

- Giày mòn thế rồi mà Lão cũng không định thay sao?

Người nào đó bất ngờ nhìn xuống, rồi lại nhìn tôi đáp:

- Mòn rồi sao?

Tôi thật chẳng biết nói làm sao với Lão nữa.

- Mọi thứ đều do bà mua nên tôi không để ý lắm.

- Vậy sau này tôi để ý giúp Lão nhé!

- Thôi đi!

Lão của tôi đến một đâu nói đùa cũng không biết, chán!

.

.

Năm mới học mới lại đến, vẫn lớp học cũ, vẫn bạn học cũ, mọi thứ vẫn thế chỉ có tình cảm giữa tôi và Lão là khác. Qua một mùa hè, nhờ chai mặt, tôi hiện tại ít nhất được xem là người bạn duy nhất của Lão. Ngày đến lớp, tôi khá vui vẻ vì Lão đã mang đôi xăng-đan mới mà tôi mua, thay cho đôi giày đã mòn cả đế của Lão. Tôi vẫn là bạn cùng bàn của Lão, cùng Lão chia cái không gian nhỏ cuối lớp.

Nhưng có một điều, tại vì thành tích của Lão quá xuất sắc, quá ấn tượng, nhất là trong mấy môn tự nhiên, nên Lão được giáo viên chủ nhiệm mới đề cử chức lớp trưởng. Đương nhiên là Lão từ chối, lớp tôi cũng không đồng ý. Nghĩ đi, Lão làm lớp trưởng thế nào khi tên của bạn học Lão cũng không nhớ được? Nhưng giáo viên lại cảm thấy nếu bỏ qua Lão thì sẽ rất tiếc, vậy nên tận dụng để Lão làm cán sự bộ môn Hóa, cũng là môn dạy của giáo viên chủ nhiệm. Hết đường, Lão cũng đành ậm ờ cho qua chuyện. Đứa nào chẳng biết, cán sự bộ môn chỉ là trên danh nghĩa cho có thôi, chứ có đứa nào quan tâm đâu.

Thế mà giáo viên lớp tôi lại không nghĩ thế. Cứ mỗi ngày có tiết Hóa là lớp tôi lại nháo nhào. Vì sao và tại làm sao? Còn không phải do mấy cái đề hóa ác quỷ của giáo viên hành. Cô Hóa lớp tôi như muốn thử sức chịu đựng với Lão hay sao ấy, xem xem Lão có làm đúng với lời cô nói không.

Mấy ngày đầu, Lão còn không thèm đụng đến nó huống hồ gì là giải. Lớp đương nhiên bị ăn mắng, Lão lại kiểu chẳng liên quan gì đến mình. Tôi hiểu là Lão đang tìm cách để thoát khỏi cái chức cán sự bộ môn hóa, nhưng thế này mãi cũng không được.

Đến một ngày, lớp tôi chịu không nổi mà bùng nổi. Đương nhiên, bom quăng đến trên người Lão.

Đầu tiên là lớp trưởng ra mặt.

- Ông là cán sự mà, ông phải giúp tụi tôi làm đề chứ.

- Người ta có thuộc thế giới này đâu, nói làm gì cho mệt sức vậy.

Lão chưa đáp mà có nhiều người đã lên tiếng chặn họng. Lão vốn không chơi với ai trong lớp, ngay cả lớp trưởng cũng chỉ có vài câu qua lại khi cần thiết. Nhưng Lão cũng không động chạm đến ai cả, Lão vốn là một mảng riêng biệt của cái lớp này mà. Lớp tôi bị hành rất nhiều ngày, đương nhiên rất ức, mà cán sự bộ môn như Lão lại chẳng thèm quan tâm. Bây giờ đã có người khởi đầu cái vấn đề này, mọi người thấy Lão một mình, tất nhiên Lão sẽ trở thành bao cát trút giận.

Tôi nghe một hồi, nghe không nổi nữa mới tức giận thay cho Lão.

- Mấy người quá đáng vừa thôi chứ!

- Quá đáng gì mà quá đáng! Đồng bọn với nhau, ở cuối lớp làm trò xấu, giờ lên làm ban cán sự rồi sợ đuôi chuột lòi ra chứ gì.

- Cậu ấy là giỏi thực sự, đừng có mà nói bậy!

- Vậy chứng minh đi!

Tôi tức đến đỏ mặt, thằng to béo kia lại nhìn chúng tôi khinh bỉ ra mặt. Tôi thật muốn bay đến đạp vài cái vào bụng bia nhà nó.

- Được thôi!

Lão yên lặng nãy giờ, lúc này lên tiếng chỉ có nói được hai chữ vỏn vẹn.

---

#mess8:

Hồi trước tôi đọc một topic tổng hợp rất hay, có tên là: "Bạn sẽ nói gì với bạn của năm 16 tuổi?", tôi đọc xong một lượt bèn tag Lão vào. Sau đó liền quên mất, cũng bởi vì Lão rất lâu mới vào mạng xã hội một lần.

Lão trả lời bình luận tôi rằng: "Chắc chắn sẽ nhận lời của cô gái thích tôi năm đó, như vậy chúng tôi có thể yêu nhau dài thêm vài năm."

Tôi thực sự rất cảm động. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net